Cuối cùng vẫn là Liễu Nguyệt Nga tính tình thẳng thắn, mở miệng nói trước:
- Tỷ tỷ…
- Phù…
Tiểu Muội che miệng cười nói:
- Ba năm trước đây, chúng ta nói chuyện ở lễ mừng năm mới, tỷ còn nhiều tuổi hơn muội đó.
Nói xong kéo Liễu Nguyệt Nga lại gần nói:
- Nguyệt Nga tỷ, cứ làm chuyện “hư văn nhục lễ” thật là không có ý nghĩa, chúng ta chỉ cần vui vẻ cả đời, làm cách nào cố gắng sống thật tự tại đi.
Cô nương Liễu Nguyệt Nga này thật sự không phải là đối thủ của Tô Tiểu Muội, hai người hàn huyên thời gian ước chừng một chén trà thì đã không còn xa lạ nữa, so với ba năm trước đây còn có phần thân thiết hơn.
Đúng lúc tán gẫu đang đến hồi cao trào thì cửa mở, tân lang say khướt được đỡ trở về.
Nhóm Uy nữ vội vàng nhường chỗ, để cho hai nàng đưa Trần Khác nằm lên giường. Trần Khác vừa đặt mình thì đã gáy khò khò. Hai người đang định cởi giày cho Trần Khác thì bị A Nhu ngăn lại, cung thanh nói:
- Việc này sao lại để phu nhân làm, những chuyện lặt vặt để nhóm thị tỳ làm đi.
Hai người đều không biết cách hầu hạ người khác, thúc ngựa cũng không bằng được bản lĩnh của nhóm Uy nữ nên đành phải đứng sang một bên, nói chuyện cùng với Đỗ Thanh Sương.
- Tỷ là Thanh Sương phải không.
Liễu Nguyệt Nga dưới sự chỉ dẫn của “tình thần Tô Tiểu Muội”, cũng không chú ý tới quy củ.
- Phu nhân nói vậy là giết tiện thiếp rồi.
Đỗ Thanh Sương ngay lập tức co quắp nói:
- Gọi tiện thiếp là Thanh Sương được rồi.
- Thanh Sương tỷ tỷ, tỷ không cần đa tâm.
Tô Tiểu Muội mỉm cười nói:
- Ta cùng Nguyệt Nga tỷ cũng không phải loại người coi trọng danh phận.
- Chúng ta coi trọng chính là cảm tình, đạo lý.
Liễu Nguyệt Nga gật đầu nói:
- Bậc trên là tỷ tỷ, đây chính là đạo lý.
Nói xong lại nhìn sang Trần Khác:
- Đúng rồi, sao huynh ấy lại say như vậy?
- Quan gia hôm nay bị chuốc rượu thảm rồi, lúc nãy ở bên ngoài còn nôn ra.
Đỗ Thanh Sương nhỏ giọng nói:
- Đêm nay sợ rằng không tỉnh lại được…
- Còn chưa lúc nào thấy huynh ấy say như vậy đâu.
Liễu Nguyệt Nga lắc đầu, chợt cười nói:
- Huynh ấy say cũng tốt, ba tỷ muội chúng ta có thể nói chuyện suốt đêm…
Kết quả là đêm đại hôn, ba nữ nhân lại ở trong phòng tân hôn nói chuyện đến nửa đêm, bỏ mặc Trần Khác đang ngủ say trên giường.
Cái này đúng như câu danh ngôn ‘Một tên hoà thượng khiêng nước uống, hai tên hoà thượng nấu nước uống, nhưng ba tên hoà thượng thì không có nước mà uống’... (ngụ ý chỉ người nhiều thì ỉ lại)
Đến canh ba, Đỗ Thanh Sương thật sự chịu không được nữa, đành phải đi ngủ trước. Liễu Nguyệt Nga cũng đứng lên nói:
- Muội với tỷ ngủ cùng một giường nhé.
- Muội cũng đi.
Tô Tiểu Muội nói.
- Không được, dù sao cũng phải có người ở đây để chiếu cố cho huynh ấy.
Liễu Nguyệt Nga nói:
- Huynh ấy uống nhiều rượu quá, nửa đêm sẽ thấy khát nước.
Nói xong lại cảm thấy như mình nói lỡ lời, có chút đỏ mặt nói:
- Muội từng làm bảo tiêu cho huynh ấy nên biết.
Hai người cũng không nói nhiều, liền để Tiểu Muội ở lại phòng tân hôn. Tiểu Muội cũng muốn đi ra ngoài, lại nghe trên giường tên kia khàn giọng nói:
- Nước... nước...
Tiểu Muội đành phải dừng bước, lấy phích nước, rót một chén nước mang đến bên giường, định dùng sức nâng Trần Khác dậy đã thấy hắn đang cười tủm tỉm nhìn mình.
- Huynh cũng biết giả say cơ đấy.
Tiểu Muội đặt chén trà vào trong tay hắn, gắt giọng nói:
- Trốn tránh thật nhanh!
- Đúng là gần mực thì đen.
Trần Khác nhỏ giọng cười nói:
- Đây là Tiểu Muội nhà ta sao, Liễu Nguyệt Nga khó mà thoát được.
- Nguyệt Nga tỷ thật tốt, không giống một số người tâm cơ thâm trầm như tên tiểu gia hoả nhà huynh.
Tiểu Muội nhăn mặt giả quỷ nói:
- Huynh không tin muội!
- Nói cái gì đó.
Trần Khác uống một hơi cạn sạch, tùy ý ném chén trà trong tay đi, đưa tay kéo Tiểu Muội vào trong lòng, kề sát mặt vào khuôn mặt vô cùng nhỏ nhắn của nàng nói:
- Ái thê...
- Muội không tin ta có thể làm tốt...
Cảm nhận được hơi thở nóng hổi của hắn, tim Tô Tiểu Muội đột nhiên đập nhanh. Run giọng nói:
- Mối quan hệ trong nhà này....
- Nếu ta không tin muội, trên đời này cũng không tin được ai khác...
Trần Khác chậm rãi gia tăng sức lực, một tay dùng sức ôm lấy eo của Tiểu Muội, gắt gao ôm chặt nàng vào ngực mình, ngậm lấy vành tai của nàng khẽ liếm, tay kia cởi bỏ y phục rườm rà trên người nàng.
Tiểu Muội cả người như bị điện giật, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn giờ biến thành đỏ hồng, hơi bất an đè tay của Trần Khác lại.
Trần Khác chuyển sang hôn lên đôi môi đáng yêu của nàng. Hắn vẫn cảm giác được hơi thở của thiếu nữ xinh đẹp giống như trong trí nhớ trước kia, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một bức tranh... Trên đồng cỏ xanh ngát ở huyện Thanh Thần, một thiếu nữ xinh đẹp cưỡi lừa đang nhìn mình cười khanh khách, nói:
- Tam ca, đợi lớn lên muội sẽ gả cho huynh được không?
Trong mắt hắn đột nhiên nổi lên một tầng nước mắt. Cô gái này là thanh mai trúc mã của mình...
Tiểu Muội e lệ nhưng cũng kiêu ngạo, nằm trong lòng ngực Trần Khác, nỗi bất an dần dần tan biến, bắt đầu có cảm giác mới lạ đáp lại với hắn. Hơi thở của nàng bắt đầu dồn dập, từ bị động chuyển sang chủ động, cánh tay nàng giống như lá cây Tùng quấn quanh lấy cổ hắn, yêu kiều rên rỉ nửa như khóc nửa như vui mừng.
Tay của Trần Khác thuận theo cổ tay của nàng, từ trong tay áo nàng vươn ra, cách một lớp quần áo Tiểu Muội, từng lớp một xâm nhập vào vùng cấm địa của nàng. Tiểu Muội chưa bao giờ bị người khác động chạm như vậy, nàng không nhịn được e lệ, không tự chủ được mà co rút người về phía sau, nghiêng người muốn tránh, không cho hắn tiến thêm một bước, nhưng hắn lại đổi hướng, sáu hàng cúc áo của nàng đã bị Trần Khác cởi ra lúc nào không biết.
Trần Khác nắm lấy xé ra. Bộ y phục liền rời khỏi thân thể nàng.
Một tay giương lên, tay áo như mây bị thổi đi, phủ lên chiếc đèn ngọc lưu ly cạnh giường.
Ánh sáng bên trong biến thành màu đỏ kiều diễm, không khí càng thêm mê ly.
Túi thơn tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng, Trần Khác tách nhẹ hai chân Tiểu Muội ôn nhu tiến hành xâm nhập. Thẳng cho đến khi biến nàng thành tiểu Bạch Dương. Tiểu Muội tuy là xử nữ, nhưng đối với hắn tình sâu như biển, hơn nữa đối với tình cảm của hắn cũng không chịu nổi, hơi thở như lan sớm đã tràn ra như biển rồi. Một đôi chân mảnh khảnh trắng nõn, ko biết là nên kẹp chặt hay là buông ra thì tốt hơn. Gấp đến độ hơi thở càng ngày càng gấp rút.
- Tiểu Muội, muội rốt cục cũng là của ta.
Trần Khác gầm nhẹ một tiếng.
Đôi mắt Tiểu Muội như sao sáng mê ly, nghe vậy ôm chặt lấy cổ của hắn, dâng lên thâm tình, vừa hôn vừa nói:
- Núi không chán ghét, hợp với đất trời, dám cùng phu quân kết hợp...
Trần khác cúi người đi xuống, không hao phí chút thời gian nào, tiến hành hợp nhất...
Canh năm, nhóm Uy nữ nhẹ nhàng tới gõ cửa, Tiểu Muội đang cuộn trong lòng Trần Khác ngủ say sưa, hơn nửa ngày sau mới tỉnh lại. Đêm qua mưa gió cuồng phong, từ thiếu nữ mảnh mai biến thành thiếu phụ, hiện giờ một ngón tay nàng cũng không muốn động đậy.
- Vào đi.
Trần Khác cũng đã tỉnh, vận động đêm qua đối với hắn mà nói chỉ như tập thể dục.
Tiểu Muội còn chưa kịp phản ứng, nhóm Uy nữ liền nối đuôi nhau mà vào, nàng cả kinh hô nhỏ một tiếng liền rúc vào trong chăn.
- Đại phu nhân nhanh rửa mặt chải đầu đi.
A Nhu nhỏ giọng nói:
- Hai vị Lan chi bà đang chờ ở bên ngoài rồi.
Tiểu Muội vẫn trốn trong chăn, ồm ồm nói:
- Đưa quần áo cho ta trước đã.
Nàng chui vào trong chăn mặc quần áo, sau đó mới đỏ mặt từ trong chăn chui ra, ngồi ở trên ghế để cho tỳ nữ búi tóc. Lúc này Lan Bội và Lan Huệ cười cười tiến vào để dọn phòng. Khi thấy mảnh lụa trắng nhuốm máu trên giường, nụ cười của hai Chi bà càng ngày càng sáng lạn hơn. Bất động thanh sắc thu vào trong tay áo, nhìn Tiểu Muội nhẹ nhàng nói:
- Phu nhân nói rồi, tân nương tử hôm nay không thoải mái, để ngày mai dâng trà đi.
Tô Tiểu Muội đang phát sầu, tự mình bước đi không nổi, giờ phút này nghe vậy như được đại xá, e lệ gật đầu nói tạ ơn.
Hôn lễ rườm rà tuyệt đối là khổ cực, mọi người trong nhà ai cũng trong tình trạng kiệt sức, cho nên hôm nay tất cả mọi người trong Trần phủ đều đang ngủ, mãi đến lúc hoàng hôn mới dần dần có tiếng động.
Trần Khác dù sao cũng là người tập võ, ngủ hơn nửa ngày cũng đã khôi phục lại, liền đi đến hậu viện luyện kiếm.
Hắn đang múa kiếm hết sức chăm chú, đột nhiên nghe được đằng sau có tiếng gió, đồng thời một tiếng quát dịu dàng vang lên:
- Xem kiếm.
Trần Khác cũng không nghĩ ngợi vung kiếm lên đỡ lấy một chiêu kia. Sau đó nhảy ra xa tám thước đứng nghiêm nói:
- Muốn mưu sát phu quân sao!
- Xem huynh có chút tiến bộ nào không!
Chỉ thấy Liễu Nguyệt Nga đang mặc một bộ võ phục màu xanh nhạt, vung kiếm lên nói:
- Đao kiếm không có mắt!
- Sống chết có số!
Trần Khác cười lạnh vung kiếm lên, hai người liền “keng keng keng” chiến đấu với nhau một chỗ.
Đỗ Thanh Sương trợn tròn hai mắt, chẳng lẽ mới đám cưới xong lại có tai nạn chết người sao? Khẩn trương hô:
- Đừng đánh nữa, mau dừng tay!
- Tỷ tỷ yên tâm.
A Nhu và A Thái lại không chút lo lắng, đứng xem náo nhiệt nói:
- Nhị phu nhân và đại nhân thường xuyên đánh nhau kịch liệt, nhưng không làm bị thương đối phương đâu.
Liễu Nguyệt Nga theo Trần Khác sang Nhật Bản, cho nên người đầu tiên nhóm Uy nữ biết là nàng.
Tuy nghe nói vậy, nhưng thâm tâm Đỗ Thanh Sương vẫn rất lo lắng, đứng nhìn một lúc mới phát hiện, hai người đúng là đang đùa giỡn, mắt đi mày lại, tình ý kéo dài, không nhịn được lắc đầu cười khổ, dẫn theo nhóm Uy nữ rời đi, đỡ phải ảnh hưởng đến chuyện hai người phát huy tình cảm.
Kết quả hai người đánh từ ngoài phòng vào đến trong phòng, từ mặt đất lên đến trên giường, đầu tiên dùng binh khí đánh nhau sau biến thành vật lộn. Vô tình, quần áo Liễu Nguyệt Nga đã nửa kín nửa hở. Mắt thấy cửa thành sắp bị thất thủ, nàng lúc này mới khôi phục lại một chút lý trí, hai tay ấn trên ngực Trần Khác, lắc đầu nói:
- Không! Không được!
- Muội cũng không phải chưa cùng ta lên giường, có cái gì mà không được?
Trần Khác cười ha ha nói.
Liễu Nguyệt Nga mãnh liệt lắc đầu nói:
- Trời còn chưa tối.
Trần Khác nhìn trên mặt nàng đã nổi lên ráng mây hồng, cảm thấy thú vị nói:
- Sư tử cái đã về nhà của ta mà còn xấu hổ sao.
Nói xong liền kéo dây buộc áo, lộ ra một khoảng da thịt trắng nõn mơ hồ, so với tuyết còn trắng hơn. Hắn cười xấu nói:
- Đừng lo, nhắm mắt lại chính là trời đã tối...
Cả người Liễu Nguyệt Nga phát run, định đứng lên, nhưng lại nghe theo hắn nhắm đôi mắt đẹp lại, hô hấp không ngừng, bộ ngực mê người phập phồng kịch liệt.
- Hình như lớn thêm không ít.
Trần Khác ánh mắt sáng quắc đánh giá:
- Có thể sánh bằng Thái Bình công chúa rồi.
- Muốn chết...
Đôi mắt đẹp của Liễu Nguyệt Nga mở lớn, thiên kiều bá mị liếc hắn một cái.
- Tuân lệnh!
Trần Khác nói xong liền cởi bỏ quần áo, bên trong lộ ra một cái yếm màu đỏ, da thịt trắng như tuyết. Cúi người xuống hôn lên từng tấc da thịt của nàng, một lúc sau đã kéo chiếc yếm lụa của nàng ra.
Liễu Nguyệt Nga hô lên một tiếng, hai tay ôm lấy bộ ngực của mình, Trần Khác ánh mắt lại đi xuống, tìm được một chỗ ở sườn nàng có một vết thương nhợt nhạt, lấy tay nhẹ nhàng chạm đến, hạ giọng nói:
- Xem ra thuốc cũng không phải thần hiệu, đến giờ vẫn còn chưa tan hết.
- Là muội không muốn dùng...
- Vì sao?
Mắt Liễu Nguyệt Nga mở to, hai mắt như có lửa nhìn Trần Khác nói:
- Khi đó muội nghĩ đây là dấu ấn có liên quan đến muội và huynh, muội không muốn nó biến mất...
- Nguyệt Nga.
Trần Khác cúi đầu hôn lên chỗ bị thương của nàng, Liễu Nguyệt Nga đâu còn chịu đựng được, phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều làm cho huyết mạch của hắn sôi trào.
Nàng dù sao cũng ko phải là tu mi nữ nhân, cũng đã tiếp xúc qua da thịt cùng với Trần Khác, liền ý thức được không thể từ chối, bỏ đi sự rụt rè, chuyển từ bị động thành chủ động, quay ra cởi vạt áo của Trần Khác để trả thù.
Hai người vừa hôn môi vừa cởi quần áo, tiến vào chiêm nghiệm bóng đêm, điên cuồng triền miên kết hợp hai người thành một.
Liễu Nguyệt Nga tuy rằng mười phần là xử nữ, nhưng dù sao cũng là người luyện võ, lại cùng Trần Khác khá thân thiết, chỉ bị một chút đau đớn ban đầu, tiếp theo đã bị tình yêu say đắm che mắt. Nàng không nhịn được nước mắt rơi xuống như mưa, gắt gao siết chặt lấy cổ Trần Khác, dùng sức mút vào miệng lưỡi hắn, thật lâu sau mới thở ra một hơi nói:
- Giống như đang nằm mơ vậy...
- Đồ ngốc.
Trần Khác liếm láp lệ châu trên má nàng, đem đôi chân đẹp mê người của nàng để trên bờ vai mình, dịu dàng kích động...
- Nhanh lên...
Liễu Nguyệt Nga từ từ nhắm hai mắt lại, rên rỉ nói.
- Tốt.
Trần Khác gia tăng tần suất.
- Nhanh nữa lên.
Liễu Nguyệt Nga nắm chặt lấy cánh tay hắn, vừa yêu kiều rên rỉ, vừa nói.
- Yêu nữ, chịu chết đi.
Trần Khác vốn thương tiếc nàng vừa mới bị phá thân, không dám dùng sức, ai biết được sư tử cái đúng là sư tử cái, lại có sức chịu đựng phi phàm như vậy.
Khó khăn lắm mới gặp được đối thủ, Trần Khác nhất thời hưng phấn không thôi, xuất ra các kiểu kĩ năng cùng Liễu Nguyệt Nga đại chiến ba trăm hiệp, thẳng đến khi kẻng gõ canh ba mới thu binh ôm nhau mà ngủ.
Nhóm Uy nữ ở bên ngoài mặt cắt không còn chút máu, trong lòng tự nhủ, đây còn là chiến đấu của con người sao?
Sau khi kết thúc hôn lễ, Trần Khác cuối cùng cũng có thời gian ngồi tâm sự cùng nhóm huynh đệ của mình.
Hôm nay, hắn mở tiệc tại nhà của mình, mời Đại Lang, Nhị Lang, Tứ Lang, Ngũ Lang cùng với thê nhi của bọn họ tụ tập. Cơm nước xong, nữ nhân và trẻ nhỏ đến hậu hoa viên ngắm cảnh, sáu huynh đệ hắn ở trong thư phòng uống trà nói chuyện.
Ngồi ở đầu là Đại Lang Trần Du và Nhị Lang thi đậu đồng khoa, lúc đầu giữ chức Đức Hoa Huyện Úy sau thăng lên làm Đồng Thành tri huyện, năm nay mãn khóa, chuyển sang đảm nhiệm ở Quế Châu Chuyển Vận Thôi quan– Quảng Tây, sau khi tham dự hôn lễ sẽ đi nhậm chức.
- Nghe nói là Quảng Nam Tây Lộ Vương Tào Soái chỉ đích danh muốn ta.
Tính tình Đại Lang điềm đạm, chững chạc, nói năng thận trọng, không hổ là học sinh hiếu tốt của Trần Hi Lượng:
- Sợ rằng đó là xem mặt mũi của Tam Lang mới được như vậy.
- Đi Quảng Tây tuy rằng chịu khổ một chút, nhưng làm quan ở đó có thể thoải mái chút.
Trần Khác cười nói:
- Chủ yếu là trời thì cao, Hoàng đế ở xa, huynh đệ chúng ta ở nơi đó, còn có chút thiện duyên.
- Ta thấy lời nói của đệ còn có hàm ý khác.
Đại Lang cười nói:
- Nghe nói đệ ở bên này rất căng thẳng, còn tưởng rằng đệ sẽ nghĩ cách đem ta triệu hồi về kinh chứ.
- Ha hả.
Trần Khác cười cười nói:
- Đúng là rất căng thẳng, nhưng tranh đấu kiểu này chúng ta chỉ nên ở bên cạnh xem thôi, gây chuyện không những không tốt, còn có thể bị tai bay vạ gió, cho nên tốt nhất là trốn xa chừng nào hay chừng đó. Ít nhất trong tương lai các huynh đệ bị đày đi Lĩnh Nam còn có cái để dựa vào, huynh nói xem như vậy có phải không?
Thấy hắn nói chuyện cười mà không hề buồn cười, chúng huynh đệ nghe xong, tâm trạng lộp bộp chìm xuống. Bọn họ nhìn thấy hôn lễ Trần Khác long trọng, phu thê Hoàng thượng và cả các công thần triều đình đều là thượng khách, còn tưởng rằng những tháng ngày tốt đẹp của Trần gia đã tới rồi.
- Tam Lang nói lời này không phải đe doạ đâu.
Nhị Lang cau mày nói:
- Một khi vị kia đi lên, Trần gia ở Đại Tống sẽ không được sống yên ổn.
- Cho nên đệ để cho ta đi Quảng Tây, Tứ Lang đi Phúc Kiến, Ngũ Lang đi Thiểm Tây...
Đại Lang có chút minh bạch. Trần Thung ở Phúc Kiến làm Huyện lệnh, Ngũ Lang thì ở tại Tuy Đức quân làm Quân sự Thôi quan.
- Vâng.
Trần Khác gật đầu nói:
- Hơn nữa Lục Lang cũng phải rời kinh rồi.
- Lục Lang?
Đại Lang trừng to mắt nói:
- Đệ hoàn toàn vứt bỏ nghiệp thi cử rồi hả?
- Đã sớm không trông cậy vào nữa rồi, nửa năm nay đệ bị nhốt ở nhà.
Lục Lang lặng lẽ cười nói:
- Nếu không cho đệ đi ra ngoài, đệ cũng phải trốn nhà thôi.
- Đệ muốn đi đâu?
- Ra ngoài đi dạo.
Lục Lang cười cười nói:
- Đệ thương lượng với Lý Phồn rồi, hắn lần này rời kinh đưa đệ đi cùng, cụ thể đi đâu còn phải nghe theo sắp xếp của hắn.
- Không làm quan cũng tốt.
Tứ Lang thở dài nói:
- Bằng không Trần gia chúng ta tựa như trứng gà đặt ở trong mâm. Thật sự là quá nguy hiểm.
- Cho nên đệ phải đi sắp xếp chén đĩa xung quanh trứng gà.
Lục Lang cười ha hả nói:
- Chờ các huynh lăn lộn bên ngoài tới thời điểm không chịu nổi sẽ đầu nhập vào đệ, như vậy là tốt nhất.
- Tỉnh lại đi.
Trần Khác phun ra một ngụm nói:
- Đệ có thể chăm sóc tốt bản thân, ta đã cảm ơn trời đất rồi.
- Nói cho cùng, rốt cuộc có bao nhiêu phần thắng?
Đại Lang hỏi Trần Khác vấn đề đang quan tâm nhất. Tuy rằng phải phòng bị chu đáo, nhưng mấy ai nguyện ý từ cảnh toàn gia làm quan phong quang vô hạn, biến thành chó nhà có tang lưu lạc chân trời.
- Thực sự không thể nói chính xác.
Trần Khác chậm rãi nói:
- Với tình thế trước mắt, thực lực của chúng ta đang tăng trưởng nhanh chóng, đã không còn là thế đơn lực bạc nữa.
Dừng một chút nói:
- Nhưng thực lực của đối phương đã ở mức rất cao, mặc dù chúng ta phát triển nhanh, nhưng thực lực người ta quá lớn, trong thời gian ngắn chúng ta đuổi theo không kịp.
- Hoàng thượng mới có năm mươi tuổi.
Đại Lang hạ giọng nói:
- Có khi vẫn đủ thời gian cho chúng ta đuổi theo.
- Vấn đề ở chỗ, ngươi có thể nhìn thấy điểm này, bọn họ cũng sẽ thấy.
Nhị Lang trầm giọng nói:
- Hiện tại Tam Lang và vị kia quật khởi rất nhanh, những người khác đã hoảng sợ rồi. Bọn họ không có khả năng không quản chế.
- Quản chế như thế nào?
Đại Lang hỏi.
- Có hai con đường. Một cái là mạnh mẽ chèn ép, một cái là nhanh chóng dứt khoát kết cục đã định.
Trần Khác phân tích nói:
- Khă năng trước nhỏ hơn một chút, bởi vì ở Đại Tống này dù sao vẫn là do Hoàng thượng định đoạt. Mà Hoàng thượng kiêng kị nhất là bè phái tranh giành. Cho nên để tránh tạo ấn tượng không tốt cho Hoàng thượng, tất cả mọi người đều cố gắng duy trì cục diện cạnh tranh công bằng... Chỉ sợ đó là ở ngoài mặt mà thôi.
- Nếu là như vậy bọn họ làm thế nào để kết thúc cục diện đã định lâu nay?
Đại Lang trầm giọng hỏi.
- Đơn giản là thông qua tấu chương của các đại thần xưa nay có danh vọng.
Nhị Lang nói:
- Ba năm trước đây, những khuyên can với thanh thế rất lớn kia, đã giành được việc xây dựng tôn thất học đường, sau khi nhóm tôn tử học thành tài, bọn họ lại tiếp tục tạo áp lực, đổi lấy được năm người Ngự Tiền quan chính ưu tú nhất. Có thể thấy được, Hoàng thượng luôn luôn nhượng bộ, nếu tiếp tục nhượng bộ như vậy có thể làm cho chúng ta đang trong không gian nhỏ hẹp, càng ngày càng nhỏ hơn. Bọn họ không có lý do gì mà không ngừng cố gắng để hoàn toàn xác lập địa vị của người kia.
- Vâng, đúng là bọn họ còn thiếu một bước cuối cùng.
Trần Khác gật đầu nói:
- Đối với chúng ta cũng không còn sớm đâu. Cho nên điều chúng ta cần nhất chính là thời gian.
- Thái độ của Hoàng thượng cũng rất trọng yếu.
Tứ Lang hạ giọng nói.
- Tương tự.
Nhị Lang nói:
- Chúng ta có thể có được thời gian, như vậy là đã nói rõ được thái độ của quan gia rồi.
- Cho nên càng kéo dài cục diện này lâu.
Đại Lang nói:
- Đối với chúng ta càng có lợi phải không?
- Xem ra hiện tại là như vậy.
Trần Khác gật đầu nói.
- Nghe nói Nhữ Nam quận Vương sắp không ổn rồi.
Lục Lang đột nhiên thốt lên một câu.
- Ta lo lắng chính là cái này.
Trần Khác thở dài nói:
- Các huynh đệ thử nghĩ xem, một khi lão qua đời, hậu quả sẽ như thế nào?
- Đối với chúng ta mà nói, hẳn là chuyện tốt.
Tứ Lang chậm rãi nói:
- Vị kia sở dĩ được rất nhiều đại nhân vật ủng hộ, phần lớn bởi vì quan hệ của Nhữ Nam quận Vương, một khi lão qua đời sẽ tạo thành đả kích vô cùng trầm trọng với vị kia.
Chí ít có rất nhiều người, sẽ không cần phải chịu sự ràng buộc tình cảm ngày xưa nữa, một lần nữa xem xét lựa chọn lại.
- Còn có một điều nữa.
Nhị Lang nói:
- Một khi lão qua đời, vị kia sẽ phải chịu tang ba năm!
Trong ba năm này, Triệu Tông Thực không khác gì là đang ngủ đông.
- Đây không phải là thời gian chúng ta cần sao?
Đại Lang hai mắt toả sáng nói.
- Có thể. Nhưng bọn họ sẽ cho chúng ta cơ hội sao?
Trần Khác cười lạnh nói.
- Đúng...
Lần này tất cả mọi người đều tin tưởng lời nói của Trần Khác rồi. Triệu Tông Thực quả thật không thể đợi, sắp tới tất nhiên sẽ có hành động.
- Gã nhất định phải nhanh chóng thoát khỏi mối quan hệ phụ tử với Nhữ Nam quận Vương, nếu không mọi thứ đều uổng phí.
Đại Lang trầm giọng nói:
- Nhưng gã làm sao mới có thể làm được? Phụ thân gã sắp sửa qua đời, ai dám đưa ra kiến nghị? Đây chính là làm trái với đạo lý con người.
- Không, có một người không sợ.
Trần Khác lắc đầu nói.
- Ai?
Mọi người đồng loạt hỏi.
- Bắc Hải quận Vương...
Trần Khác buồn bã nói:
- Cho tới bây giờ, lựa chọn của bọn họ đã không còn nhiều, ta đoán Bắc Hải quận Vương sẽ tự mình thúc đẩy chuyện này...
Trong thư phòng, tất cả mọi người đều im lặng. Khi Trần Khác suy luận ra, mọi người đều cả kinh, lúc lâu sau nói cũng không ra lời.
- Cũng không phải lo lắng quá mức,
Trần Khác mỉm cười an ủi:
- Sự tình trên đời sợ là không tưởng tượng được, chỉ cần muốn có được, thì sẽ có biện pháp.
Chúng huynh đệ yên lặng gật đầu, bọn họ hiện tại đã hiểu rõ, việc này quả thật không phải mình có thể quan tâm, tốt nhất vẫn là an vị ở các vị trí kia, chờ đợi chuyện sẽ đến...
Tiễn các huynh đệ đi xong, cả nhà Trần Khác cũng không quay về. Quý phủ ban đầu cảm giác rất lớn, nhưng nhân khẩu ngày càng nhiều thành ra lại có vẻ trở nên chật chội.
Mà phủ của Trần Khác nằm ngay bên bờ sông Biện Kinh, phía đông con phố ở cầu Kim Lương, là địa đạo hoàng kim vạn kim khó cầu, vốn là phủ đệ của khai quốc công thần Đại Tống Lưu Thủ Trung, chính là một trong mười huynh đệ của Thái tổ Hoàng đế, năm đó vì nghiện rượu nên mất đi binh quyền, trở thành phú ông.
Nhưng mà kết quả khi giao ra binh quyền, ông bị các tân quý tôc của Thái tổ, Thái Tông Triều quật khởi, hoàn toàn bài trừ khỏi sân khấu lịch sử. Con cháu Lưu gia miệng ăn núi lở, tự nhiên khó thoát khỏi ‘Phú không quá ba đời’. Hiện giờ rơi vào tay cháu trai Lưu Thủ Trung, phủ đệ cứ như vậy đã không duy trì nổi, vì vậy phải bán đi phủ đệ của tổ tiên, lấy chút ngân lượng dọn đến nơi khác ở.
Vừa vặn lúc đó, Chu Định Khôn phụng mệnh đi mua nhà cửa, lợi dụng ép giá xuống ba vạn quan, so với Tô gia mua còn rẻ hơn.
Mua đồ rẻ cũng có cái giá của nó, trạch viện này lúc mới chuyển đến đã rách nát không chịu nổi, Tây Sương phòng đều đổ sụp, căn bản không thể ở được... Tuy nhiên Trần Khác là loại người có thân phận thế nào chứ, ba vạn quan chỉ là để mua đất mà thôi.
Hơn nữa mảnh đất này cũng không tính là lớn, chỉ có tám mẫu. Dù sao Thái tổ thời xưa còn không như bây giờ, xa hoa lãng phí thành tính, cho nên cho dù là phủ đệ của khai quốc công thần, so với khu nhà cao cấp của cự phú hiện tại hơn hai mươi mẫu cũng chỉ có thể tính là trung đẳng mà thôi.
Trần Khác mua phủ đệ này dùng để cưới vợ sinh con, Chu Định Khôn tất nhiên đã tốt còn muốn tốt hơn, gã mời được hoạ sĩ kiêm kiến trúc sư nổi tiếng Biện Kinh lên phương án xây dựng trang viện, sau khi được Trần Khác đồng ý, liền mời Thôi Bạch làm tổng quản có trách nhiệm lên kế hoạch xây dựng.
Đầu năm các thợ thủ công tụ tập đầy đủ, các vật dụng xây dựng như đất, gỗ, gạch, ngói, đưa vào thông qua sông Biện, công trình chính thức bắt đầu.
Thợ thủ công ban đầu phá toàn bộ phòng xá trong viện, tường ngoài cũng sửa chữa đổi mới hoàn toàn. Sau đó ở trong phủ bắt đầu rầm rộ xây dựng, ngoài trừ xây dựng phòng xá ra, còn đắp núi đào ao, dựng lầu các, trồng hoa trồng trúc... Hoạ sĩ thiết kế kiến tạo nhà cửa đương nhiên muốn giống như một bức tranh.
May mà ban đầu núi đá, cây cối trong phủ đều nhiều năm tuổi, hiện giờ muốn mua cũng không mua được, tự nhiên có thể dùng được thì dùng. Vả lại trong phủ ban đầu cũng có hồ sen, chỉ có điều lâu không chăm sóc nên tắc nghẽn thành đất bằng rồi. Khi đào lên không ngờ phát hiện có nước chảy. Điều này làm cho Thôi Bạch rất cao hứng, nhìn Chu Định Khôn nói:
- Trước đây toà nhà này có phong thuỷ vô cùng tốt, cũng bởi vì không có nước chảy nên mới ngày càng sa sút đấy. Hoá ra là bị bế tắc, nhưng thật ra lại giúp cho chúng ta không cần phải dẫn nước về nữa.
Điều này khiến tiến độ công trình rút ngắn đi rất nhiều, khi Trần Khác từ Liêu quốc trở về, viện trạch này cơ bản đã làm xong. Vì để cho khi đám cưới xong, gia đình Trần Khác có thể vào ở nhà mới, Chu Định Khôn bỏ ra gấp đôi tiền công, để cho đám thợ thủ công làm việc thêm giờ, rốt cục mười ngày trước đã hoàn thành, lại thêm thời gian bài trí dụng cụ gia đình, mãi đến ngày hôm qua mới xem như đạt tới trạng thái hoàn chỉnh.
Bên cầu Kim Lương trên bờ sông Biện, hoè nở, liễu rủ, sóng đánh lăn tăn.
Cuộc sống thành Biện Kinh hối hả, liên tục, ào ào không dứt, hai ba dặm đường sông này thật khó có được chút yên tĩnh giữa nơi thành thị sầm uất.
Hai bên bờ sông đều là sân vườn của nhà giàu, đều có cửa ô đầu, tường cao cùng một kiểu, bên trong suốt ngày ca hát, nhảy múa không ngừng. Trong đó mới nhất là toà nhà của Trần Khác mới xây dựng lên.
Lúc trước xậy dựng toà nhà, Thôi Bạch hỏi Trần Khác muốn làm như thế nào, Trần Khác không trực tiếp trả lời, mà hồi âm bằng hai câu thơ: “Lê hoa viện lạc dung dung nguyệt, liễu nhứ trì đường đạm đạm phong!”
Thôi Bạch liền dựa vào mười bốn từ này, đem tòa viện tạo thành một toà nhà có bố cục tinh xảo đầy chất thơ, thưởng thức cảm giác nhẹ nhàng mộc mạc của thú điền viên.
Viện trạch này chỉ có khoảng chín mẫu đất, nhập gia tuỳ tục, chạy theo thần vận và ý thơ, không áp dụng bố cục dọc truyền thống, mà kiến tạo theo chiều ngang. Bước vào cửa chính, qua bức tường là phòng dùng để tiếp khách nghị sự, giỗ tổ, đám cưới, trà sảnh. Chính sảnh tạo thành trung tâm của ba toà nhà, quy chế bố cục nghiêm khắc, phù hợp với thân phận quan viên triều đình của chủ nhân. Ngoài ra còn có mười sương phòng để cho gia đinh, thị vệ sử dụng.
Đi xuyên qua một đoạn đến trung đình, trước sân trồng Ngọc Lan ngân hạnh, thẳng đứng, phong cách cổ xưa, giả sơn hoa trì, đường đi ngoắt nghéo sâu hút, mặc dù không dùng nhiều đến bút mực, nhưng cũng có sức hấp dẫn đến kì lạ, phong cách tự nhiên.
Đi về phía đông, xuyên qua cửa Thuỳ Hoa vào bên trong, lấy ao hoa sen làm trung tâm, Đông Tây Nam Bắc có bốn toà lầu nhỏ, giữa các toà lầu có hành lang thông suốt, chủ nhân không cần xuống lầu vẫn có thể đi lại gặp nhau. Dưới lầu là chỗ ở cho vài nha hoàn và vú già.
Bên trong hướng đông là hoa viên, cũng là nơi tinh tuý nhất của khu vườn. Lúc này trời sắp tối, trong vườn hoa hoè liễu rủ dưới ánh chiều tà, trong ao cá nhởn nhơ vui đùa, kiêm gia bạc phơ, sắc thu thuần hậu, làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Tiểu Muội và Nguyệt Nga đứng hai bên Trần Khác, bước chầm chậm trong hoa viên, ngắm sương mù chiều hoàng hôn, lầu các so le, nước chảy róc rách, xung quanh muôn hoa khoe sắc, cũng không khỏi sinh ra si mê, quên hết ưu phiền.
- Nơi này cũng thật đẹp, đây là nhà của chúng ta sao?
Tô Tiểu muội kéo cánh tay của Trần Khác, nhẹ giọng hỏi.
- Ừ.
Trần Khác gật đầu nói:
- Chỉ cần còn ở kinh thành một ngày, chúng ta sẽ ở lại đây.
- Nơi luyện võ ở đâu?
Liễu Nguyệt Nga lại chỉ quan tâm đến điều này.
- Yên tâm, thiếu cái gì chứ không thể thiếu nơi luyện võ.
Trần Khác cười nói:
- Đằng sau khu cây cối trước mặt là nơi dùng để luyện võ. Phòng luyện võ đó đủ cho muội làm mưa làm gió, giải phóng hết tinh lực.
- Huynh lại ngứa tay rồi.
Liễu Nguyệt Nga trợn mắt nói.
- Đại chiến ba trăm hiệp nhé?
Trần Khác cười ha hả nói.
Liễu Nguyệt Nga nhất thời đỏ mặt, liếc trộm Tô Tiểu Muội, thấy nàng cũng không hiểu mới hung hăng liếc hắn một cái.
Ba người đi qua một bụi thuý trúc, bước trên đường mòn rải đá xanh, đến gần khu vực chính của toà nhà ‘Thối Tư lầu’, thấy Đỗ Thanh Sương, Tả Kiến Đức, Chu Định Khôn, cùng tất cả những người liên quan, nhóm Uy nữ, vú già, gia đinh, thị vệ hơn trăm người, cũng đã đợi ở trước lầu.
Đỗ Thanh Sương tiến lên thi lễ nói:
- Quan gia, nhị vị phu nhân, ngoại trừ mấy người gác cửa, mọi người đều đã đến đông đủ.
Trần Khác hài lòng gật gật đầu, vừa nhấc chân đi vào cửa chính, hai chữ ‘Thối Tư’ xuất phát từ ‘Tả truyện’, 'Tiến tư tận trung, thối tư bổ quá' ý là muốn lui lại về nhà, sau khi sự việc xảy ra sẽ xem xét lại mình. Trần Khác dùng cái tên này cho căn lầu lớn nhất là hi vọng lúc nào cũng có thể tỉnh táo suy nghĩ, không được u mê chủ quan.
Lầu có ba tầng, tầng thấp nhất có bảy phòng to lớn, dùng để tụ tập tân khách thiết yến, mở các tiết mục biểu diễn tại nhà. Lầu hai có rất nhiều hành lang uốn khúc, có thêm một gian Lan Huân mật thất, có thể dùng để dạo chơi, yến ẩm sau khi nghỉ ngơi. Lầu ba bao gồm đầy đủ cầm kỳ thi hoạ, là chỗ để người một nhà vui đùa giải trí.
Lúc này đây, Trần Khác ngồi ngay ngắn ở chiếc ghế vàng có hoa văn trạm trổ ‘Vạn lý hải thiên cộng nhất sắc’, hai vị phu nhân ngồi hai bên, Đỗ Thanh Sương cũng tiến vào, đứng hầu bên cạnh.
Trần Khác cũng không để cho nàng ngồi xuống, mà thản nhiên hướng phía mọi người nói:
- Bắt đầu từ con số không, hôm nay chúng ta mới có được căn nhà như thế này, tuy rằng trên tường treo tấm biển ‘Hoà hợp yên ấm’, nhưng không có quy củ sao thành được vuông tròn, bởi vậy mới tập hợp các vị lại đây, lập thành ba điều gia quy. Một là không được lắm điều. Cái này gọi là ‘Gia hoà vạn sự hưng’ bất luận cái gì cũng không được bàn bạc thị phi, châm ngòi ly gián, Trần Khác ta sẽ không dung tha. Hai là giữ bí mật, bất kể chuyện lớn nhỏ trong phủ không được nói với người ngoài, kể cả là trong tâm không cố ý nhưng tiết lộ chuyện trong quý phủ đều lấy tội danh phản nghịch để xét xử.
- Ba là chấp hành mệnh lệnh. Mọi việc trong nhà đều do nhị vị phu nhân làm chủ cùng Đỗ di nương giải quyết, lời nói của các nàng là lời nói của ta..., các ngươi chỉ được nghe theo, nếu có bất mãn thì tìm nhị vị phu nhân để đề xuất.
Sau khi nói xong, hắn chậm rãi nói:
- Đều đã nghe rõ chưa?
- Dạ rõ.
Mọi người cùng đáp lại.
- Tiếp theo, Đỗ di nương và nhị vị phu nhân cùng làm quen một chút với mọi người đi.
Trần Khác nhìn Đỗ Thanh Sương nói.
- Vâng.
Đỗ Thanh Sương khẽ chào, trước hết mời bọn thị vệ tiến vào. Trần Khác khi rời khỏi Đại Lý, tổng cộng mang theo ba trăm thị vệ, phân ra bảo hộ người nhà của hắn và các nhân vật trọng yếu. Trang viện có bốn mươi lăm thị vệ, có mười lăm tên đang canh gác, còn lại đều ở trước mặt.
Năm tên đầu lĩnh là Trần Nghĩa, Trần Trung, Trần Tín, Trần Thành, Trần Dũng, hướng nhóm phu nhân hành lễ, giới thiệu từng người của mình, rồi đem người cáo lui.
Đỗ Thanh Sương lại cho gọi ba mươi sáu Uy nữ tiến vào. Dựa theo ý Trần Khác ‘Không dùng người bên ngoài’, đưa các cô phân chia phụ trách cuộc sống hàng ngày của các chủ nhân.
A Nhu và A Thái là chủ mẫu của nhóm, giới thiệu tên của mỗi người, sau đó cùng nhau thi lễ, trải qua nửa năm dạy dỗ, các cô đã không có gì khác biệt với các cô gái người Hán khác, nhưng vẫn nghe theo một cách vô điều kiện.
- Ba mươi sáu người bọn họ, do các muội phân công lại.
Trần Khác nhìn Tiểu Muội và Nguyệt Nga nói:
- Ta phục tùng vô điều kiện.
Sau khi nhóm Uy nữ đi xuống, các gia đinh, bà tử, đầu bếp, phu xe, tạp dịch khoảng hai mươi người tiến lên, lần lượt giới thiệu bản thân, sau đó hành lễ lui ra.
Lúc này bên ngoài chỉ còn lại Tả Kiến Đức, Chu Định Khôn và mười tám quản sự.
Đỗ Thanh Sương mời bọn họ tiến vào, sau đó đi ra ngoài đóng cửa, đề phòng có người nghe lén.
- Bái kiến phu nhân.
Hai mươi người này cũng không phải ở trong nhà, mà đang ở bên ngoài phụ trách quản lý sản nghiệp của Trần Khác. Tinh lực của Trần Khác hiện giờ toàn bộ đều đặt lên chính sự, đã không rảnh để hỏi đến việc này rồi, vì thế sẵn có hôn lễ liền triệu tập mười tám quản sự vào kinh, để Tiểu Muội và Liểu Nguyệt Nga đứng lên đảm nhiệm.
Kỳ thật, sự tình của quý phủ, Đỗ Thanh Sương vẫn xử lý rất gọn gàng ngăn nắp, Trần Khác cũng có ý để nàng tiếp tục quản lý bên dưới, ngày sau sẽ cùng Tiểu Muội và Nguyệt Nga trở thành tinh lực chủ yếu trông coi sản nghiệp.
Liễu Nguyệt Nga đối với cái này tỏ vẻ kháng nghị, nàng đối với mấy thứ này không có hứng thú, Trần Khác từ chối cho ý kiến, trước mắt chỉ có thể làm cho nàng nghe theo một chút rồi nói sau.
Người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp không hổ là dân tộc buôn bán trời sinh, Trần Khác đi tới chỗ nào, bọn họ liền đem công việc buôn bán của hắn làm ở đó, trong lúc bất tri bất giác, đã xây dựng ra một đế quốc buôn bán khổng lồ.
Vì thế mọi người bắt đầu tự giới thiệu. Trong đó Tả Kiến Đức và Chu Định Khôn là đầu sỏ Nam Bắc, một phụ trách sản nghiệp ở Biện Kinh và phương Bắc, một phụ trách kinh doanh phía Nam.
Trong mười tám quản sự, có chín người là người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp, chín người nước Thục, người Thục đều là con cháu trung thành, tin cậy của tập đoàn tài chính Thanh Thần. Mỗi một sản nghiệp của Trần Khác, đều do một người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp và một người Thục cùng nhau quản lý.
Lý Đức và Trần Giám là đại biểu cho Trần Khác thi hành quyền lực ở Biện Kinh.
Bạch Văn Dũng và Chu Thành đại biểu cho Trần Khác, ở hiệu buôn khắp nơi sử dụng quyền lực.
Chu Định Khôn và Thái Thủ Trung chưởng quản xây dựng cảng Khâm Châu.
Tả Thành Nghiệp cùng Trần Sam, phụ trách xây dựng đường sông.
Lý Thành Nghiệp cùng Sài Sư Đức ở Đam La mở hiệu buôn, phụ trách buôn bán ở Triều Tiên và Nhật Bản.
Bạch Nghị Thành và Trần Tư Tề phụ trách đúc đồng Đại Lý Đông Xuyên thành.
Chu Đức Tư và Lý Vĩ phụ trách một loạt sinh ý ở Đại Lý.
Lý Kính Tư cùng Tiền Kỳ Tường phụ trách kinh doanh ở Liêu quốc.
Chu Duy cùng Triệu Thủ Tài đang trù bị ở Biện Kinh sinh ý của cá cầu thị tử...
- Nhà chúng ta có nhiều nơi kinh doanh như vậy?
Liễu Nguyệt Nga nghe thấy các danh hiệu, liền cảm thấy đầu óc choáng váng:
- Nhà chúng ta giờ có bao nhiêu tiền?
- Hồi bẩm Nhị phu nhân, vừa rồi chúng ta vừa mới tiến hành hạch toán.
Chu Đức Khôn hồi bẩm nói:
- Dựa theo phương pháp kế toán của đại nhân, tổng cộng tài sản ước chừng một ngàn một trăm ba mươi vạn quan, mắc nợ tổng cộng một ngàn ba trăm vạn quan, bởi vậy tính tất cả quyền lợi, thiếu khoảng một trăm bảy mươi vạn quan.
- A...
Liễu Nguyệt Nga tốt xấu gì cũng đã lăn lộn cùng Trần Khác mấy năm, biết số âm, biết ghi nợ vay vốn là có ý gì, nhất thời há hốc mồm nói:
- Nói như vậy, kỳ thật chúng ta đã phá sản rồi hả?
- Cũng có thể nói như vậy.
Chu Định Khôn cười khổ nói:
- Tuy nhiên cũng không phải tệ như vậy.
- Bởi vì chúng ta mượn tiền, phần lớn là nợ trường kỳ.
Tả Kiến Đức nói:
- Chỉ cần ở Biện Kinh không rút ra số tiền kia,
Nói xong hắn nhìn Trần Khác nói:
- Hiện tại chỉ cần tính toán tỉ mỉ đề cao lợi nhuận, vẫn có thể trả được tiền lãi.
Trần Khác biết đây là nhóm tài vụ biểu đạt sự bất mãn đối với cách tiêu tiền như nước của mình, cười xin lỗi nói:
- Vẫn là nên tiết kiệm.
- Cái cần chi thì phải chi, hay là muốn cắt hết đây.
Chu Định Khôn cũng nhân cơ hội thảo phạt lại:
- Nhưng có những cái không cần thiết chi, đại nhân có thể bớt được thì nên bớt đi.
Trần Khác dùng năm vạn quan, mua cho Tô gia một khu nhà cấp cao, cũng đem một bộ phận tài chính của tập đoàn Thanh Thần và mười ba bất động sản đưa cho Liễu gia, hắn vẫn rất không hài lòng. Gây dựng sự nghiệp gian nan, đúng ra phải hết sức tiết kiệm, vị đại gia này lại đóng vai Thiện Tài đồng tử ().
Tuy nhiên còn có hai vị phu nhân, gã cũng không dám nhiều lời, đành phải bỏ qua, nói tiếp:
- Còn nữa, không thể khuếch trương mù quáng được. Không phải ăn nhiều bội thực thì cũng ngẹn chết. Thuộc hạ cũng không sợ đắc tội với chư vị đang ngồi đây, các vị hiện tại chưởng quản kinh doanh, quả thật đều rất có triển vọng, nhưng không nên cùng nhau muốn làm gì thì làm, hẳn là phải có trước có sau...
Cuối cùng gã quyết định lấy thuộc hạ của mình ra khai đao nói:
- Ví dụ như muốn làm cầu thị tử, ta chắc chắn sẽ không đồng ý, một lúc bỏ ra nhiều tiền như vậy, ta cũng không dám đi theo Lý Đạt để mở miệng...
- Ta thành tâm thành ý nhận phê bình.
Trần Khác cười khổ nói:
- Chỉ là có một số chuyện làm ăn nên tận dụng thời cơ, có một số chuyện làm ăn không làm không được. Ví dụ như cầu thị tử này, là vị kia đề xuất ra, ta có thể không làm sao?
- Đại nhân hoặc là không làm, hoặc là làm rất nôn nóng,
Chu Định Khôn vẻ mặt đau khổ nói:
- Khiến cho thuộc hạ chịu áp lực rất lớn...
Từ xưa Trung Quốc đã trọng nông khinh thương nhưng ở triều Tống quan niệm của mọi người về thương nhân và buôn bán đã có chuyển biến lớn, người triều Tống có một vài người không chủ trương tôn thờ đồng tiền, lại theo đuổi một thời đại tốt đẹp không quấy nhiễu nhân dân. Thương nhân kiếm tiền dễ dàng, cuộc sống trôi qua trong phú quý. Thương nhân lớn, giỏi văn chương, ăn những món ăn thượng hạng. Bởi vì nhà giàu thường giao thiệp với giới quý tộc, đó là vũ khí lợi hại để ngao du, địa vị của họ cũng không hề thua kém quan lại.
Thành quả buôn bán tốt như vậy nên bây giờ lại không kì thị thương nhân nữa rồi, ai mà không muốn buôn bán chứ? Ngay cả đám sĩ phu ban đầu hổ thẹn đứng về phía thương nhân, bản thân ngược lại cũng bắt đầu buôn bán. Không tin thì cứ ra đường xem xem sẽ phát hiện như là hiệu thuốc bắc Cái Phòng Ngự, cửa hàng vải của Lâu Thái thừa, cửa hàng sách lịch sử của Trương học sĩ, bọn họ không hề cho rằng kinh doanh buôn bán là nỗi sỉ nhục, ngược lại còn lấy chức quan của mình làm một chiêu bài cho cửa hiệu.