Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 5 - Chương 226: Món tiền khổng lồ




Trần Khác lắc đầu, liền nghe Tiền Thăng nói:
- Cậu ta nói, bản thân nếm qua nhiều mỹ vị thế gian, vẫn là cảm thấy… cục đắng mà ngày trước ăn qua vẫn là hương vị ngon nhất.

- Một câu nói này, làm cho chúng ta nhớ lại những gian nan những chán nản năm đó.
Tương Thương Đồ Dương vẻ mặt cảm khái nói:
- Hồi tưởng lại quá trình trở nên giàu sang trong mấy năm ấy, những mưa gió những đắng cay ngọt bùi trải qua trong đó, có thể mạnh hơn gấp trăm lần so với cả ngày ăn chơi đàng điếm rồi.

- Chúng ta mấy năm nay cũng chơi đủ rồi, chán đến chết, thật sự không muốn tiếp tục như vậy nữa.
Lý Giản ha hả nói:
- Liền hợp lại cùng đến kinh thành, xem xem có thể kiếm cho mình một mảnh trời hay không.

- Tốt!
Trần Khác nâng chén rượu lên nói:
- Hãy uống cạn vì chí lớn của tất cả chư vị!

Uống hết một ly, Trần Khác đặt chung rượu xuống, từ từ cười nói:
- Muốn nói tới sớm, không bằng tới đúng dịp, các vị đang gặp được cơ hội tốt ngàn năm khó gặp.

- Cơ hội gì?
Mọi người rất rõ ràng Trần Khác chưa từng buông lời nói dối, nhất thời kích động nói:
- Mau mau nói đi!

Trần Khác kể lại sự tình êm tai ở Thập Tam Hành Phố cho mọi người. Ai nấy nghe thấy cũng đều trầm trồ khen ngợi:
- Chuyện tốt như vậy, chúng ta nên mỗi người mua một mảnh đất!

- Đúng thế, ta nghe nói, thành Biện Lương là nơi phồn hoa, có tiền cũng khó mua đất ở đây.
Lý Giản nói:
- Nếu chúng ta bỏ qua cơ hội lần này, chỉ sợ lần sau sẽ không còn.

- Việc mua đất là khẳng định rồi. Nhưng việc này thì liên quan gì tơi việc kinh doanh mà sư phụ nói.
Thái Truyền Phú hỏi.

- Ngu ngốc, ý của Tam Lang là, chúng ta mua thêm đất, về sau có thể xây nhà ở, mang bán cho người khác. Tiền lãi có phải tăng nhiều hay không?
Lý Giản cười nói. Từ “Lang” ở đời Tống, dùng để tôn xưng người thanh niên, chứ không có ý Lý Giản cậy già lên mặt.

- Không đúng, không đúng.
Đồ Dương nói:
- Ta cảm thấy, chúng ta nên xây cửa hàng ở đó. Để lại cho con cháu về sau làm chủ thuê nhà, không lo phải chết đói.

Tiền Thăng không thích nói chuyện, chỉ ngồi ở một bên gãi cằm cười.

- Lão Tiền, ngươi cười cái gì?
Lý Giản cười mắng:
- Mấy biện pháp của chúng ta không có khả năng kiếm tiền sao?

- Đều có có thể kiếm tiền.
Tiền Thăng cười ha hả nói:
- Tuy nhiên, việc bán nhà chỉ là lãi nhất thời, còn cho thuê nhà thì là lãi lâu dài. Nhưng hai biện pháp này đều không kiếm nhiều lợi nhuận bằng việc chúng ta bán rượu, bán than, bán xì dầu. Cho nên sao có thể coi đây là vụ kinh doanh lớn?
Nói xong, y nhìn về phía Trần Khác, cười mỉm nói:
- Các ngươi có vẻ coi thường Tam Lang rồi!

- Vậy sao?
Thái Truyền Phú nói:
- Vậy thì chúng ta đừng đoán già đoán non, cứ nghe sư phụ nói.

- Ha ha ha…
Trần Khác cười rộ lên, cầm chiếc đũa chỉ vào chén đĩa nói:
- Mau nếm thử món Tam Trân Quái này. Ở đất Thục chúng ta không có mà ăn đâu.
Tam Trân Quái, quái ở đây có nghĩa là thịt tươi cắt thành miếng nhỏ. Để chế biến các món hải sản ăn sống, cần phải rửa sạch máu tanh, rồi dùng tỏi, gừng, dấm chua ngâm cho hết mùi. Từ thời Tiền Tấn, các quý tộc đã rất thích kiểu ăn này. Đến thời Tống, ở thành Biện Kinh, càng trở thành thức ăn dùng cho những bữa tiệc xa hoa.

Mọi người thuận theo tay hắn chỉ, nhìn từng miếng thịt mềm ngon bày biện chỉnh tề trong những chiếc đĩa nông màu xanh, vì được đầu bếp đã rất tỉ mỉ gia công nên các món ăn này đều nhìn thấy không quá nhiều tơ máu, mà vẫn giữ được vẻ tươi ngon. Khiến người khác nhìn vào liền thèm đến nhỏ nước miếng…Quả thực, ở đất Thục là không được ăn những món hải sản tươi sống này. Dùng cá nước ngọt để làm thực phẩm sống, làm sao có thể so sánh với cá biển đây?

Truyền Phú vẫn giữ được vẻ cung kính của người học đồ. Y lấy chiếc đũa nhẹ nhàng gắp một miếng cá, giơ lên trước ngọn nến và nhìn, không ngờ có thể thấy ánh sáng lộ qua miếng thịt. Mọi người không khỏi thở dài nói:
- Ồ! Quả nhiên là chế tác tinh xảo, quái không nề nhỏ. Cái gọi là mỏng như tờ giấy cũng chỉ như thế này mà thôi.

Trần Khác thì bị hấp dẫn bởi cái đĩa chứa nước chấm màu xanh. Lúc hắn mới ăn lần đầu món Tam Trân Quán, nước chấm là nước tương đặc chế của Nhâm điếm này, đưa vào trong miệng thật có thể gọi là vào miệng là tan, non mềm trơn tuột. Hắn cảm thấy vừa tiếc nuối vừa thỏa mãn. Tiếc nuối vì ăn hải sản sống lại không có mù tạc, cảm giác thấy thiếu thiếu gì đó. Còn thỏa mãn, là vì đây là cá của ngàn năm trước a, không lo bị ô nhiễm, tuyệt đối tinh khiết, nếu mang đến đời sau, chỉ sợ giá của mỗi đĩa thức ăn này phải lên tới mấy trăm đến ngàn Đồng.

Khi đó, nghe thấy hắn cảm thán, vị tiểu nhị đứng cạnh đó liền hỏi:
- Quả thật là bột mù tạt làm từ củ cải?

- Không phải, quốc sản của chúng ta đó là mù tạt vàng. Mà ăn cá sống thì dùng mù tạt xanh. Trần Khác cười nói:
- Tuy nhiên, loại nước chấm này ở nước ta là không có. Đó là đặc sản của Nhật Bản.

Lúc ấy hắn chỉ tùy tiện nói. Nhưng cách mấy tháng, lại tới ăn món Tam Trân Quái này, thì thấy tửu lâu này đã cung cấp ngoài tương chấm ban đầu, còn thêm nước chấm mù tạc màu xanh mà hắn đã nhắc tới.

Trần Khác kể lại chuyện này cho Truyền Phú nghe. Khiến Truyền Phú rất là kính nể. Đại tửu lầu của thành Biện Kinh, quả nhiên không phải là hư danh.


Ăn xong bữa cơm, mọi người đều hướng đôi mắt trông mong về phía Trần Khác. Không phải vì cảm động, mà vì bị mù tạc cay xông vào mắt:
- Bây giờ thì cũng nên nói ra a!

- Ha hả…
Trần Khác khẽ mĩm cười nói:
- Năm đó ta đã dạy các ngươi thế nào? Việc buôn bán luôn phải nghĩ tới kiếm lợi nhuận lớn, sao có thể như ong vỡ tổ. Đất ở Thập Tam Hành Phổ, có bao nhiêu ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm? Trong thành Biện Kinh đều là tàng long ngọa hổ, là nơi mà sói thì nhiều, thịt thì ít. Mà chúng ta là người ngoài tới làm ăn, kiểu gì cũng khiến người ở đây để ý.

Mọi người đều ngậm miệng, rất nghiêm túc nghe hắn giảng dạy về việc buôn bán. Đây chính là buổi dạy làm giàu a!

- Có câu là, không phải là mãnh long thì đừng nên sang sông. Nhưng cho dù là mãnh long, cũng không thể đấu đá lung tung. Cần phải suy nghĩ mọi việc cẩn thận.
Trần Khác nói tiếp:
- Người bên ngoài đến kinh thành kinh doanh, nên kinh doanh gì mà lực cản nhỏ, làm giàu nhanh? Đừng có suy nghĩ tới việc cấu kết với quan lại. Bối cảnh của những người khác rất thâm hậu, chúng ta không bì được đâu. Như vậy đơn giản chỉ có ba hướng kinh doanh. Đó làm những việc mà người khác không thể làm, làm những việc mà người khác cần, và làm những việc người khác chưa từng nghĩ tới.

- Chưa ai làm, ai cũng cần, chưa ai nghĩ tới…
Ba người đều gật đầu. Những lời này chính là cánh cửa bước vào con đường kiếm tiền. Nhưng muốn làm được, có phải quá khó khăn?

- Làm được một điều, có thể làm giàu. Làm được hai điều, thì có thể có được thành tựu. Làm được ba điều, thì ngươi là vô địch thiên hạ.
Trần Khác trầm giọng nói:
- Lúc này, chúng ta có cơi hội để hoàn thành ba điều này.

- Tam Lang, đệ cũng đừng thừa nước đục thả câu. Chúng ta đều nhịn đến khó chịu rồi.
Lý Giản cười khổ nói.

- Điều mấu chốt đã ở trước mắt. Chỉ cần suy nghĩ sâu hơn vào một chút.
Trần Khác cười nói:
- Các vị nghĩ xem, nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Thập Tam Hành Phố có tám ngàn mẫu đất này, có thể kiếm ra được bao nhiêu tiền?

- Có khả năng là một ngàn vạn quan.

- Bọn họ mua đất thì phải xây nhà? Trang trí? Xây hoa viên?.
Trần Khác cười nói:
- Nếu bọn họ thấy hàng xóm xung quanh đều là nhà giàu, thì không thể thua chị kém em. Tất nhiên sẽ chi thêm tiền trang hoàng thêm. Vậy thì phải tốn bao nhiêu tiền đây?

- Sợ là phải thêm một ngàn vạn quan, có khi nhiều hơn.
Mấy người này đều sở hữu tòa nhà lớn, tiêu tiền như nước. Nên việc này rất tường tận.

- Vậy coi như ít nhất phải hai ngàn vạn quan.
Trần Khác thản niên nói:
- Vậy thì tiền bọn họ sẽ lấy ở đâu ra? Chẳng nhẽ đào từ dưới đất lên?

- Quan tâm tới vấn đề đó làm gì?
Lý Giản đĩnh đạc hỏi.

- Ngu ngốc. Ba điểm mà Tam Lang vừa nói qua chính là nằm ở chỗ này.
Tiền Thăng lập tức hiểu ra:
- Bọn họ cần là tiền nhưng kiếm không ra tiền, cái không ngờ tớ đó là làm thế nào để kiếm tiền.

- Nói rất đúng.
Trần Khác vỗ tay cười nói:
- Việc chúng ta phải làm, đó chính là cho vay tiền.

- Hóa ra là làm trường sinh tiền!
Đồ Dương cũng đã hiểu ra. Cho vay tiền vốn được gọi là ‘Trường sinh tiền’. Bởi vì tiền vốn sẽ không mất, mà liên tục sinh ra lãi, nên mới được gọi cái tên này.

- Vậy thì phải mở chất khố sao?
Mọi người đều hiểu ra. Cái gọi là chất khố, chính là của hàng, thông qua hình thức cầm đồ. Thông qua việc cầm đồ, có thể cho người khác vay nợ. Việc này vốn ở thời Nam Bắc triều, đến triều Tống thì đã rất thịnh hành.

- Ở thành Biện Kinh có rất nhiều hiệu cầm đồ lâu năm. Chỉ sợ cạnh tranh sẽ khốc liệt.
Đồ Dương hạ giọng nói.

- Đúng vậy, trong thành Biện Kinh có hơn ba trăm tiệm cầm đồ, nhưng phần lớn đều là quán nhỏ, vốn liếng chưa đủ một trăm ngàn quan. Cho dù là Đại Tướng Quốc Tự lớn như vậy, nhanh nhất cũng chỉ có thể xuất ra trăm vạn quan tiền cho vay.
Trần Khác bình tĩnh nói:
- Cho nên vẫn có một lỗ hổng về tài chính, chỉ chờ chúng ta bổ khuyết. Hiện tại, nếu chúng ta tiến vào ngành này, sẽ được mọi người nhiệt liệt hoan nghênh. Hơn nữa càng có thể phát triển lớn mạnh.