Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 5 - Chương 194: Lời mời




Trở lại Trạng Nguyên lầu, bây giờ đã là giờ tuất. Người xem cũng đã thay đổi từ đợt này sang đợt khác. Cuộc tỷ thí siêu cấp tốn thời gian vẫn đang tiến hành.

Trần Khác và Lưu Kỳ từ trong ‘Toàn Cơ Đồ’ đã giải ra tất cả một ngàn chín trăm mười ba bài thơ.

Cuộc tỷ thí này đúng là tổn hao tâm lực và thể lực, không phải là một thư sinh nho nhã yếu ớt như Lưu Kỳ có thể chịu đựng được. Anh ta dường như đã sớm không chịu đựng nổi rồi, toàn bộ sức lực như bị rút sạch, đầu thì choáng váng, mắt hoa lên. Cả người đầy mồ hôi chỉ dựa vào chút sức lực để chống đỡ.

- Sàm nhịn gian hung,
Hại ngã trung trinh.
Họa nhân sở thị,
Tư cực kiêu doanh!
Sau khi viết bài thờ cuối cùng, anh ta chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, buông tay ném bút rồi ngửa mặt ngã xuống.

Đến khi anh ta tỉnh lại thì đã phát hiện mình về tới chỗ ở của mình, những bạn tốt ngồi xung quanh. Anh ta trên mặt vẫn khách khí hỏi:
- Ta đã ngủ được mấy canh giờ rồi?

- Mấy canh giờ?
Các bằng hữu cười nói:
- Ngươi đã ngủ suốt hai ngày rồi.

- A…
Lưu Kỳ kinh ngạc nói:
- Đã lâu như vậy?

- Cũng không thể trách được, cuộc chiến kịch liệt tiêu hao thể lực như vậy. Tinh thần đương nhiên là bị hao tổn nặng nề.
Bằng hữu đều khâm phục nói.

- Đáng tiếc vẫn thua…
Lưu Kỳ cảm thấy rất nản lòng.

- Không, ngươi không có thua.
Các bằng hữu nói ra tin tức này khiến anh ta vừa sợ vừa mừng:
- Sau khi ngươi té xỉu, mặc cho đám người kia hô hoán thế nào. Trần Trọng Phương đều không có tiếp tục giải thêm một bài nữa. Cho nên ngươi so với hắn hơn được một bài, cùng là người chiến thắng.

- Đương nhiên, điểm số hiện tại đã là ngang nhau.
Có người nói thêm vào.

- Thật sao?
Sau khi sự vui mừng nhất thời qua đi, Lưu Kỳ lại nhớ lại. Anh ta nhớ rõ lúc chính mình chịu không nổi, Trần Khác vẫn đang khí định thần nhàn. Dường như có giải thêm bao nhiêu bài nữa cũng không phải là vấn đề. Sao lại có thể để mình đạt được thắng lợi như vậy?

Lại nghĩ tới lúc ở đề thứ nhất, chiến thắng của Trần Khác cũng chỉ nhỉnh hơn mình một chút. Lưu Kỳ trong lòng cũng chợt hiểu ra. Đưa tay lên che mặt nói:
- Thật xấu hổ, Trần Trọng Phương mới thực sự là quân tử. Ta một lòng tranh cuồng háo thắng. Đã rơi vào đạo của tiểu nhân rồi…
Lưu Kỳ vừa thẹn vừa xấu hổ, anh ta làm sao mà không biết thật ra chính mình đáng lẽ ra đã bị hai trận thảm bại. Hiện giờ có thể giữ thể diện toàn bộ đều là nhờ Trần Khác không tranh thắng lợi, mới có thể giữ được tên tuổi.

Thực ra đám người trong Thái Học văn hội cũng rất có hảo cảm với Trần Khác. Chỉ có điều lo lắng Lưu Kỳ không vui, nên mới nói ngược lại. Hiện tại, thấy anh ta cũng không có ý oán niệm, nên cũng khuyên nhủ:
- Tất cả mọi người đều phải tham gia kỳ thi mùa xuân năm sau. Rất có khả năng sẽ trở thành cùng khoa cùng năm. Chúng ta cần gì phải đối địch với nhau?

- Lời này hình như muốn nói, dường như chính ta muốn làm việc đối địch.
Lưu Kỳ buồn bực đứng lên.

- Ngươi muốn làm gì?

- Ta đi tìm hắn để nhận thua.
Lưu Kỳ nói:
- Người ta cho ta mặt mũi, ta cũng không thể nào giả vờ hồ đồ như vậy.

- Bây giờ đang là nửa đêm, ngươi đi tìm ai? Đi nhận thua, chẳng phải sẽ phụ ý tốt của Trần Trọng Phương?
Bạn hữu khuyên nhủ:
- Ta nghĩ hay là ngày khác chúng ta sẽ mở một tiệc rượu, rồi mời người của Gia Hữu học xã xuống ngồi một chút, trên bàn ngươi mời hắn vài lần là được?

- Cũng đúng.
Lưu Kỳ nghĩ lại một chút rồi gật đầu:
- Vậy thì nhanh chóng sắp xếp đi.


Đương nhiên cũng có người rất oán giận Trần Khác. Sao có thể dễ dàng bỏ qua thắng lợi trong tầm tay như vậy, để cho mấy người Lưu Kỳ tiếp tục lừa đời lấy tiếng như vậy?

- Lưu Kỳ cũng không phải là lừa đời lấy tiếng, anh ta cũng là người có thực lực.
Trần Khác lắc đầu nói:
- Người như vậy nên giữ lại chút thể diện cho anh ta.
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Hơn nữa, vì sao cứ phải chấp nhất việc thắng bại? Đó cũng chỉ là hư danh, vì vậy sẽ gây thù hằn rất nhiều.

- Đúng, thất bại tự nhiên sẽ bị người khác chê cười. Nhưng có thể thắng mà không khoe khoang thì lại làm cho mọi người khâm phục.
Tô Triệt không thích nói chuyện lắm, lần này anh ta lại lên tiếng thay em rể nói chuyện nói:
- Đây là đạo trung dung.

- Thật ra, Trọng Phương huynh đã kiếm được rồi.
Tằng Bố cười nói:
- Mấy người Lưu Kỳ thành danh đã lâu, đương nhiên đã trở thành đá kê chân của ngươi. Cũng không cần phải vượt qua anh ta.

- Cái gì nói ra từ trong miệng ngươi đều chói tai như vậy hết.
Trần Khác cười nói:
- Tuy nhiên việc này rất có đạo lý.

Sau khi làm yên lòng mọi người, đám người xung quanh mới bắt đầu giải tán.

Sau khi về nhà, Tống Đoan Bình nói với Trần Khác:
- Ngươi đã thay đổi rồi, nếu là trước kia ngươi sẽ không cho người khác đường lui.

- Con người ai cũng sẽ thay đổi.
Trần Khác nhẹ nhàng thở dài nói:
- Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Nếu đã bước chân vào chốn giang hồ, thì không thể nào chỉ nghĩ đến bản thân mình.

- Vậy là được rồi.
Tống Đoan Bình gật gật đầu nói:
- Ta trước kia rất lo lắng về tính tình của ngươi, rất có thể gây thù chuốc oán nhiều.

- Haiz, Vốn định ở kiếp này sẽ sống tự do tự tại.
Trần Khác cười khổ nói:
- Nhưng hiện tại mới phát hiện ra, người trên đời này nào có ai có thể làm việc bản thân mình muốn? Muốn sống được tự do tự tại, đầu tiên phải không được có kẻ thù. Ta đã có nhiều kẻ thù lắm rồi, không thể tiếp tục gây thù chuốc oán thêm nữa.

- Ngươi hiểu được như vậy là tốt rồi.
Tống Đoan Bình cười nói:
- Ta cũng không cần phải lo lắng vô ích nữa.
Nghĩ tới hắn đã mệt mỏi, Tống Đoan Bình cũng bỏ đi không nói thêm lời nào nữa để cho hắn được nghỉ ngơi.

Trận Khác lại khó có thể ngủ được. Thứ nhất, do đại não đã làm việc quá độ, không thể lập tức dừng lại. Thứ hai, trong lòng hắn lại nhớ đến vị hôn thê đang ở Mi Châu. Nói ra thật xấu hổ, sau khi hắn đến kinh thành, gần như không có thời gian nghĩ tới Tiểu Muội. Tuy rằng sang năm nàng đã trở thành vợ của hắn, nhưng Trần Khác chung quy vẫn chưa thể chuyển biến từ tình huynh muội thành tình cảm nam nữ.

Nhưng hôm nay, khi giải ‘Toàn Cơ Đồ’, bài thơ một mang thâm tình chân thành của Tô Huệ, bài thơ tràn đầy ưu sầu gửi cho Đậu Thao khiến Trần Khác vô cùng hâm mộ. Nhưng mà hắn cũng chợt ngẩn ra, cần gì phải hâm mộ Đậu Thao? Mình cũng có một thê tử trí tuệ vô song, tình sâu như biển. Tên của nàng gọi là Tô Tiểu Muội, không kém một chút nào so với Tô Huệ!

Trong lòng hắn bỗng trở nên rối loạn, trong chốc lát dường như hình thành một sơi dây đỏ nối liền với một chỗ khác. Nối với thành Mị Châu, cách xa nơi đây trăm núi vạn sông.

Cuối cùng trước khi lập gia đình, hắn cũng đã tìm được loại cảm giác tim đập mạnh lên. Hắn liền nhảy từ trên giường xuống, mài nhẵn cái chặn gấy, chuẩn bị viết một phong thư hồi âm… Mặc dù hắn và Tiểu Muội vẫn cứ duy trì viết thư ba ngày một lần, nhưng hắn phải thừa nhận mình trên cơ bản đều là viết để ứng phó cho có lệ.

Nghĩ đến việc hôm nay dựa vào việc Tiểu Muội tìm ra cách giải ‘Toàn Cơ Đồ’, Trần Khác liền đem ý tình viết thành mười bốn chữ.

‘Tĩnh tư y cửu trở quy kỳ ức biệt ly thì văn lậu chuyển’

Trong lúc yên tĩnh suy nghĩ ký ức chợt quay về, lại nhớ đến khoảng thời gian biệt ly mà thấy đau lòng.

Sau đó bỏ vào trong phong thư đóng lại, đợi ngày mai gửi đi.

Một đêm này cũng không có việc gì xảy ra. Sang ngày hôm sau, Trần Khác đang ăn bữa sáng thì thị vệ Ngu Hầu Lý Trung bê một chồng thiệp mời đi vào. Vẻ mặt cười nịnh nọt nói:
- Đại nhân lần này đã thành danh rồi. Ngài nhìn nè, mới sáng sớm đã có hơn mười người tới đưa thiệp mời.

- Từ chối đi..
Yết hầu Trần Khác có chút khàn khàn nói, kêu phòng bếp dùng ngó sen tiên, đậu xanh, gạo trắng và đường phèn nấu cháo ngó sen tươi thông họng để ăn. Ngày hôm qua đối với hắn cũng là một trận tiêu hao, cảm giác giống như một hồi thi khoa cử. Bởi vậy cả người hắn đều phờ phạc:
- Những ngày sau này cha mình chuẩn bị kết hôn, mình bắt đầu phải bận rộn rồi.

- Thực sự từ chối sao? Như vậy rất đáng tiếc.
Lý Trung nhặt ra mấy thiệp mời mang theo mùi hương, trên mặt cười gian nói:
- Thiệp mời của thập đại hoa khôi của Biện Kinh vô cùng quý giá, huống gì đâu chỉ có một người đâu.

- Ah.
Đời sau có nhà tâm lý học đã nói qua, háo sắc là động lực tiến bộ của nam nhân. Trần Khác tinh thần nhất thời tỉnh táo. Nhưng chợt nhớ đến chuyện xưa của Tô Huệ và Đậu Thao, trong lòng thâm nghĩ, nếu mình quá mức phong lưu, tin tức truyền về Tứ Xuyên có thể sẽ khiến Tiểu Muội u oán, hay là cứ khiên tốn một chút thì tốt hơn.

Nhưng cũng có chút đáng tiếc, chép miệng chậc lưỡi nói:
- Quên đi!

- Còn có một phong thư.
Lý Trung đưa ra một cái thiệp thanh lịch màu xanh đen nói:
- Còn phải chờ quyết định của đại nhân.

- Là người nào?
Trần Khác gắp một miếng củ cải lên miệng lên, thờ ơ nói.

- Triệu Tông Huy.
Lý Trung đáp.

- Hả?
Trần Khác đặt chiếc đũa xuống, nhận lấy nhìn một chút rồi nói:
- Là lão Tam của Triệu gia?

- Đúng vậy.
Lý Trung gật đầu nói:
- Triệu Tông Huy này bác học đa tài, hàng ngày đều lui tới chỗ các văn nhân mặc khách, phong lưu danh sĩ. Mọi người đều nói, nếu có thể được anh ta mời làm khách ở Bác Nghệ Hiên, thì chứng tỏ đã đã là một sĩ tử có tiếng tăm.
Nói xong lại cười nịnh nọt nói tiếp:
- Xem ra lần này đại nhân buôn bán cũng lời thật lớn rồi, cuối cùng danh tiếng cũng đã lan xa.

- Nhân vật nổi tiếng thì tốt lắm sao?
Trần Khác tùy ý đặt xuống, bưng chén cháo lên noi:
- Ta đây cũng không cần.

- Đại nhân.
Lý Trung muốn nói lại thôi, nhưng vẫn còn muốn mở miệng nói:
- Có mấy lời ty chức không nên nói, nhưng đại nhân đối với chúng ty chức rất tốt, ty chức cũng đành mạo hiểm một phen, đắc tội với đại nhân cũng muốn nói.

- Ngươi cứ nói đi.
Trần Khác nghe xong đặt bát xuống, nghiêm mặt nói:
- Ta đang nghe đây.

- Ty chức cho rằng người không nể mặt tăng cũng nên nể mặt phật, người nên đi mới đúng.

- Hả?

- Đại nhân dường như không có ấn tượng tốt với người của Nhữ Nam vương phủ.
Lý Trung hạ giọng nói.

- Ừ.
Trần Khác gật gật đầu, đối với người bảo vệ mình cũng không giấu giếm cái gì.

- Nhưng lúc này, thập tam đệ Triệu Tông Thực của Triệu Tông Huy rất có thể trở thành Hoàng tử. Nếu Hoàng thượng không thể sinh ra con trai nữa …anh ta thậm chí còn có thể trở thành Hoàng Thái Tử.
Lý Trung thấp giọng nói:
- Thật ra, Triệu Tông Huy thích kết giao như vậy, nói đúng ra là thủ đoạn lôi kéo mạng lưới quan hệ cho đệ đệ của mình. Cho nên lần này mời, cũng giống như là chiêu dụ đãi nhân. Đại nhân cho dù không muốn có quan hệ với bọn họ, nhưng cũng không thể nào đắc tội a.

Lời nói này, hiển nhiên rất thật lòng. Trần Khác có chút cảm động, gật đầu cười nói:
- Ta biết rồi, ngươi trước tiên cứ đi ra ngoài đi. Chờ ta suy nghĩ một chút sẽ nói sau.

- Vâng.
Lý Trung đứng thẳng người lên, chần chừ một chút rồi lại cúi đầu nói:
- Còn điều này, đại nhân tiền đồ rộng mở, không nên ở cùng một chỗ với Triệu Tông Tích.

- Sao nào, triều đình có kiêng kị với việc quan viên ở dưới kết gia với con cháu Hoàng tộc sao?
Trần Khác khẽ cau mày nói. Con cháu hoàng tộc sinh sống ở kinh thành, quan lại cũng sống ở kinh thành. Hai bên đương nhiên rất hay đụng mặt nhau, rất nhiều người còn kết gia hảo hữu, thậm chí còn có quan hệ thông gia đều không có gì phải kiêng dè.

- Cái đó thật sự không có, chỉ có điều vị kia của Nhữ Nam Vương phủ sẽ kiêng kị…
Lý Trung nói xong, lão thầm nhủ trong lòng mình hôm nay làm sao vậy? Điều không nên nói cũng nói ra hết.

Đây thật ra là do tác động của việc sau khi Trần Khác thành danh. Bởi vì hắn đã nổi danh rồi, tự nhiên sẽ có nhiều người thay hắn suy nghĩ, vì hắn mà bày mưu tính kế. Mà Lý Trung cùng các thị vệ có liên quan, coi như là cùng hắn có quan hệ. Đương nhiên sẽ hy vọng hắn có thể nhanh chóng thăng chức, tương lai có môt chỗ dựa thật vững chắc!!