Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 4 - Chương 184: Đấu trí




Do khởi công trễ, đám người làm thuê thật thà chất phác, kiên trì làm đến khi trời tối đen cái gì cũng không nhìn thấy, mới được lãnh tiền công ra về.

Mà cái hòm kia, sớm được Trần Khác giấu trong xe đẩy của đám người làm thuê, rồi khe khẽ ngâm một bài dân ca và đẩy về nhà.

Tống Đoan Bình đã sớm quay trở lại, vừa thấy Trần Khác liền nói:
- Ta đi theo tên thám tử vòng vo nửa ngày, cuối cùng đến một tòa nhà to.
Nói xong viết địa chỉ lên giấy, ném cho Trần Khác nói:
- Ngươi đi điều tra xem.

- Ngươi muốn đi đâu?
Trần Khác một bên lau mặt, một bên thấy y thay đổi y phục đi ra ngoài.

- Quay về xem sao.
Tống Đoan Bình nói:
- Phỏng chừng là đêm nay, bọn họ không thể bỏ qua mà thám thính địch doanh.


- Nhất thiết phải cẩn thận.
Trần Khác không nói gì mà cứ đi tiếp, đối với việc này, lão Tống rất thông thạo, mình đi chỉ vướng chân thêm thôi.

Một đêm không nói chuyện, lúc trời sáng, Trần Khác đột nhiên nghe được trong viện có động tĩnh, nhanh chóng nhấc người đứng dậy, Ngũ Lang cũng trở người đứng lên.

Sau một hồi sợ bóng sợ gió, thì Tống Đoan Bình đã trở lại.

Vừa bước vào phòng, nhận bát súp mà Tứ Lang đưa lên, Tống Đoan Bình ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, chà miệng nói:
- Cừ thật, thiếu chút nữa là đem mặt đất xốc lên rồi.

- Sang bên cạnh lục soát chưa?

- Không có,
Tống Đoan Bình lắc đầu nói:
- Chỉ riêng cái sân của chúng ta thôi, đủ để bọn chúng hết hơi rồi.
Bỗng chốc nói:
- Tuy nhiên nói không chừng, tối mai sẽ đi lục soát.

- Ừ.
Trần Khác gật gật đầu nói:
- Hôm nay ngươi ở nhà nghỉ ngơi, ta và Ngũ Lang đi.
Nói xong, nói với Tứ Lang:
- Hôm nay người của Học xã sẽ qua, đệ dẫn bọn họ đến ngõ Lư Vĩ nhé.

- Chỗ ở bị người đạp hư thành như vậy,
Tứ Lang tuy rằng tay trói gà không chặt, bình thường không khôn khéo trong giao thiệp, nhưng là quân sư của đám người Trần Khác, cậu thấp giọng nói:
- Dù sao huynh cũng không thể phép thờ ơ được.

- Ai nói ta thờ ơ?
Trần Khác ha hả nói:
- Gọi bọn họ đến chính là đi xem kịch cộng với diễn kịch.


Lúc đám người Tô Thức, Lã Huệ Khanh dưới sự dẫn đường của Tứ Lang, rất dễ dàng tìm được con ngõ Lư Vĩ, liền nhìn Trần Khác với vẻ mặt kinh hãi đứng ở cửa ngõ, vội vàng hỏi hắn xem đã xảy ra chuyện gì.

- Chuyện ma quái.
Trần khác với vẻ sợ hãi nói:
- Trong đêm hôm qua, mặt đất bị cạy lên một bên, công nhân đều sợ chạy hết, ta cũng không dám đi vào.

- Không thể tưởng được. Trọng Phương huynh vẫn còn sợ ma.
Bèn cười rộ lên nói.

- Ai. Kính mà không gần, đây là thánh nhân dạy bảo.
Tô Thức đương nhiên muốn thay người em rể tương lai nói chuyện.

Người của niên đại này, phần lớn là tin quỷ, nhưng cũng người không sợ quỷ như Tằng Bố. Bèn dưới sự dẫn đường của y, chậm rãi đến gần chỗ tòa nhà kia, nhìn vào trong, quả nhiên thấy mặt đất hoàn toàn bị đào lên, đất này cũng không phải là đất ruộng, vậy ai có thể rỗi hơi đến mức nha vậy chứ?

Chỉ có quỷ......

Mặc dù là đã rõ như ban ngày, nhưng những tên học trò rùng mình, ngay cả Tằng Bố cũng không nói gì.

- Ngươi mua căn nhà bị ngập nước này làm gì vậy?
Vội vội vàng vàng rời khỏi cái ngõ nhỏ này, mặt trời sáng trong trên cao chiếu lên người bọn họ, mọi người mới cảm thấy nhiệt độ cơ thể được phục hồi, đều không hiểu hỏi Trần Khác:
- Làm không tốt, bên trong có quỷ chết đuối đấy.

- Ôi,
Trần Khác vẻ mặt buồn bực mà lớn tiếng nói:
- Ta nào biết nó sẽ như thế này, vốn dĩ thấy nơi này yên lặng, đã định mua cho bằng được, sửa chữa, xem như là hội sở của chúng ta mà.

- Một nơi như thế này sao?
Lã Huệ Khanh cũng rất nghi ngờ ánh mắt của Trần Khác.

- “Tư thị lậu thất, duy ngô đức hinh” à.
Tô Thức đại cửu ca này rất xứng đáng với chức vụ.
ý của người nói không quan tâm nhà cửa sơ sài cỡ nào, chỉ cần đức hạnh của mình tốt, về mặt tinh thần cảm thấy hài lòng là được.

- Ta cũng nghĩ như vậy, nước không sâu, có rồng thì thành nước thần kỳ quỉ dị. Bên ngoài khiêm tốn vậy, trong thì lại lên giọng rồi, như vậy thì mới thú vị chứ.
Trần Khác vẻ mặt buồn bực nói:
- Vẫn muốn cho các ngươi đến xem bố trí như thế nào.
Nói xong lại phun ra một lời khác có vẻ thô thiển:
- Thôi đi, nói cái gì cũng đều không tốt, các ngươi lại đâm chọc.

Mọi người nghe vậy, đều ngượng ngùng đứng lên. Trọng Phương huynh nhà người ta làm việc tốt, chúng ta làm sao có thể bới móc này nó được chứ? Tất cả vội xin lỗi, nhưng không ai dám nói là: “Nơi này tốt lắm rồi”, những lời như thế này, hiển nhiên cái mạng nhỏ càng quan trọng rồi.

- Vậy nơi này làm sao bây giờ?
Tô Triệt lại không có tâm lý cướp của nhà giàu như bọn họ, nhị cữu ca cũng là cữu ca thôi.

- Ta mời hòa thượng làm lễ cúng bái, sau đó đem cái phòng sửa chữa lại một chút, rồi bán đi là xong.
Trần Khác nói xong thở dài nói:
- Cũng không giữ được nữa thì có thể bán đi, đã có vong hồn người mất ở đây, làm lễ cầu siêu cũng là một phần công đức rồi.

- Lời nói thành thiện.
Mọi người đều khen.

- Chuyện làm phép phải mời cao tăng,
Lã Đức Khanh xung phong đảm nhận nói:
- Việc này cứ để ta.

- Làm thì trước phải báo phủ Khai Phong phê chuẩn.
Tằng Bố nhắc nhở:
- Bằng không cẩn thận kẻo quan sai bắt,
Bài học kinh nghiệm của Địch Thanh, không thể không noi theo.


Khi đợi cho tất cả chuẩn bị sẵn sàng, cũng là lúc trời dần tối, trong ngõ Lư Vĩ pháp đàn được bày ra, đại hòa thượng của Chiêu Ninh từ ở thành đông dẫn đầu hơn mười đồ đệ, bắt đầu tiến hành nghi thức dâng hương hoa vàng mã, gõ chuông cầu khấn, lần qua lần niệm tụng “Vãng sinh kinh”.

Theo thuyết pháp của Đại hòa thượng, nơi đây âm khí rất nặng, quả thật có không ít vong hồn, nếu muốn siêu độ sạch, nhất định phải liên tiếp bảy ngày cúng bái hành lễ.

- Làm bốn mươi chín ngày Thủy Lục Đào Tràng!
Trần Khác mang vẻ mặt “ta tiền nhiều đang không biết tiêu thế nào đây”, quả quyết nói:
- Không như vậy thì ta ngủ không ngon rồi!

- A Di Đà Phật…
Đại hòa thượng liếc nhìn hắn một cái, phát ra một tiếng phật hiệu, ý là ngươi đào chịu nổi sao?

- Còn nữa, chút người này sao đủ chứ?
Trần Khác cười lạnh một tiếng, chụp hai vật nặng trịch vào trong tay Đại hòa thượng:
- Tìm thêm ba mươi người tới nữa!

Đại hòa thượng chỉ cảm thấy trong tay trì xuống, liền đó hỏa quang bốc lên, thấy hai thỏi vàng sáng rực. Biết là đã gặp kim chủ, nên nhất thời mừng rỡ như điên, nhưng vì cao tăng vẫn còn làm phép nên cố nén lại, đành phải đem thiên ngôn vạn ngữ sám hối thành một câu:
- A Di Đà Phật…

- Chưa đến mức làm lớn như vậy chứ?
Tô Thức kéo Trần Khác đến một bên, nhỏ giọng nói:
- Có tiền cũng không thể chà đạp như vậy.

- Ôi, Tử Chiêm, lời ấy sai rồi,
Trần Khác với vẻ mặt thương xót nói:
- Ta mới biết được, trong tháng tám, trong thành nơi nơi đều làm pháp sự, nhưng khu vực cầu tạm không có tiếng tụng kinh, vì sao vậy? Người ở đây quá nghèo, mời không nổi pháp sư.
Nói xong thở dài nói:
- Nếu giờ có thể tốn chút tiền làm pháp đàn, đem vong linh vùng này đều siêu độ, ta thấy nên lắm chứ.

- Trọng Phương…
Tô Thức nhất thời xấu hổ, cảm giác thấy em rể thật sự rất vĩ đại …


Trong ngôi nhà cao cửa rộng kia, dù đêm khuya cũng sáng rõ như ban ngày, ca múa không ngớt. Giờ phút này đây, ngoại trừ người thanh niên ban đầu kia, còn thêm một người thanh niên trang phục hoa mỹ có tướng mạo xấp xỉ anh ta, tuổi cao hơn một chút.

Tiếng ca du dương, nhạc khí cùng tấu, mười mỹ nhân dáng người thướt tha, dung nhan diễm lệ, trong tay nâng rượu, trái cây và thức ăn, trong tiếng nhạc chạy quanh đám chủ khách.

- Mời khách không cần bàn bày biện trang trí, mà để những tiểu nương này dùng tay bưng lên.
Người thanh niên lớn tuổi kia lắc đầu cười nói:
- Lão Bát, chính đệ bày ra như vậy đó à.

Người thanh niên được gọi là Lão Bát, được mỹ nữ bón cho một trái nho, tiện đó khẽ hôn ngón tay ngọc thon dài của cô ta một chút, mãn nguyện cười rộ lên nói:
- Tứ ca, chẳng lẽ những bàn tay mềm mại của tiểu nương này dâng tặng, mà mình lại vô tri như đầu gỗ được sao?

- Đương nhiên là không phải vậy.
Người thanh niên lớn tuổi hơn lắc đầu cười nói:
- Ngươi thật biết hưởng thụ.

- Ngôi vị Hoàng đế sẽ rơi vào tay ai, cũng không đến lượt chúng ta.
Lão Bát híp mắt nói:
- Đời này của chúng ta chính là sống cho thoải mái mà hưởng thụ.
Nói xong dùng cằm ra hiệu, nhóm mỹ nữ liền vây lấy lão Tứ, giọng ngọt ngào hương thơm, yêu cầu gã ăn cơm trong tay cầm lấy rượu và trái cây.

Được Oanh Oanh, Yến Yến vây quanh, dù là một người đàn ông làm bằng sắt cũng bị tan chảy, chỉ chốc lát sau đó, lão Tứ liền có chút đê mê rồi.

- Thế nào, mùi vị cũng không tệ lắm chứ?
Lão Bát đắc ý cười nói.

Lão Tứ giơ ngón tay cái lên.

- So với Đỗ Đại gia lạnh như băng kia của huynh, chắc phải vừa ý hơn chứ hả?
Lão Bát lại hỏi.

- Ôi, cũng là ta kém cỏi,
Lão Tứ cười khiêm tốn mà nói:
- Dõi theo nàng suốt năm năm trời, nhưng chưa thể làm nàng hài lòng!

- Nghe nói nàng phải lui về ở ẩn.
Lão Bát vui sướng cười nói:
- Chẳng lẽ Tứ ca muốn ôm lấy tiếc cả đời?

- Bằng không thì như thế nào?
Lão Tứ suy sụp nói:
- Hoa khôi như vậy, hàng vạn người dòm ngó, ai dám trở thành đối tượng cho thiên hạ bàn tán?

- Phi.
Lão Bát cười lạnh nói:
- Huynh xem nàng là trinh tiết liệt nữ gì đó sao? Sớm đã cho người ta chơi rồi!

- Ai?
Lão Tứ có hơi thô lỗ, trừng to mắt nói:
- Ai dám to gan chứ?

- Cái tên sát tài Họ Trần kia.
Lão Bát lãnh đạm nói:
- Trước đây là bọn họ ngươi tới ta đi chơi thân thiết với nhau, sau đó truyền ra Đỗ Thanh Sương phải thoái ẩn, huynh nói xem vậy hai người này có liên hệ với nhau không cơ chứ?

- Con mẹ nó!
Lão Tứ nghe qua thấy hợp tình hợp lý, ngay lập tức hai mắt như có lửa mà nói:
- Lại lấy ta ra làm con khỉ đùa giỡn sao!

- Gái điếm vẫn mãi là như vậy, đệ thật sự không hiểu các ngươi, những người này, vì sao phải đem nàng trở thành Bồ tát để sùng bái chứ.
Lão Bát nói một hơi:
- Tứ ca, chuyện này cứ giao cho đệ đệ, cam đoan là khiến huynh hả hê cơn giận!

Đang nói chuyện, quản gia của lão Bát từ ngoài tiến vào, ghé vào lỗ tai người thanh niên nhẹ giọng bẩm báo. Lão Bát nghe xong nhíu mày nói:
- Lẽ nào, tên sát tài kia thật sự là lúc cao hứng mà vùng dậy sao?

- Chỉ sợ là, hôm nay đám thư sinh này đều đi rồi, dường như phải làm cái gì mà hội sở ấy.
Quản gia nhỏ giọng nói:
- Còn nói linh tinh cái gì là núi không cao, nước thì không sâu, …”
Nói xong không khỏi cười nói:
- Kết quả khiến chúng ta giật mình, không ngờ muốn đổi nơi ở.

- Hiện tại thì sao?
Lão Bát sốt ruột hỏi.

- Mời bốn mươi chín hòa thượng, muốn làm bốn mươi chín ngày Thủy Lục Đạo Tràng.
Quản gia nói.

Nghe nói Trần Khác muốn phô trương cho lớn, Lão Bát trái lại cảm thấy là lẽ thường phải làm, không khỏi tức giận mà nói:
- Muốn bày trò sao?

- Vẫn theo dõi ngõ Lư Vĩ chứ ạ?
Quản gia nhỏ giọng hỏi.

- Nhìn lũ hòa thượng sao?
Lão Bát đá một cước lên người quản gia mà nói:
- Hãy làm cho bọn họ chạy trở về đây!

Quản gia sau khi đi xuống, Lão Bát sắc mặt càng ngày càng khó coi, trong lòng đầy hy vọng, lần này có thể kiếm về một khoản to, ai biết rằng đầu mối bị chặn đứng lại, chẳng lẽ lão nhân đoán sai, tên sát tài kia căn bản cái gì cũng đều không biết sao?