Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 4 - Chương 183: Bao nhiêu tiền?




- Không thể tưởng tượng được, thật không thể tưởng tượng được, người này thật đúng là không thể cứu vãn được nữa, không ngờ có thể giấu mà vào nhà xí.
Trần Khác và Tống Đoan Bình chạy nhanh qua, vừa nhìn thì thấy Ngũ Lang đem nhà xí đào xuống ba thước, từ dưới đất lấy lên một cái túi giấy dầu rất lớn.

Vạch từng lớp giấy dầu ra, chỉ thấy một tầng giấy dầu, một tầng vôi, không ngờ lại bao lấy hơn mười lớp. Cũng chính vì như thế, bên trong mới được cất giữ khô ráo như vậy.

Chỉ khi lớp giấy dầu sau cùng nhất được vạch ra, một cái hòm mây trông rất đẹp mắt bị bịt kín, hiện ra trước mắt ba người.

Hòm không khóa, nên chỉ cần dùng sức một chút là mở ra ngay, liền thấy những tờ tiền giấy xếp chồng chồng, ngăn nắp bên trong, bốc ra mùi mực in nhẹ nhẹ.

- Không ngờ là Giao Tử?!
Thân là của người Tứ Xuyên, nên đối với loại tiền giấy này thấy vô cùng quen thuộc, Tống Đoan Bình không kìm được mình bèn đứng dậy hô to:
- Cái này phải được bao nhiêu tiền!
Đều là mệnh giá lớn một trăm quan một tờ.

Trần Khác cầm lấy từng xấp xếp chồng lên, rồi nói:
- Một trăm mười tờ là một xấp, tổng cộng phải là… một trăm xấp.

- Đó là bao nhiêu?
Tống Đoan Bình nhìn trân trân không nói nên lời.
- Một trăm vạn quan tiền?

Đây dứt khoát là một khoản tiền lớn, phải biết rằng là, Trần Khác ở Tứ Xuyên, lợi dụng những tri thức đánh dấu thời đại, khổ tâm kinh doanh mười năm, thì mới hoàn toàn có được gia nghiệp mười vạn quan tiền… Trước đây khi cầm trong tay sáu vạn quan đến kinh thành cất giữ, còn phải huy động toàn thể huynh đệ hộ tống, lúc ấy cảm thấy đó là một khoản tiền lớn vô kể.

Nhưng ở đây tròn một trăm vạn quan tiền đó! Số lượng làm người ta kinh ngạc, làm ba người trẻ tuổi rất nhanh từ vui mừng hớn hở biến thành sự căng thẳng rồi.

- Liệu có phải, những người đó cũng đang tìm khoản tiền không?
Tống Đoan Bình thình lình thốt lên một câu, hiển nhiên là rất có khả năng rồi…

Nếu quả thật lấy khoản tiền này là mục tiêu, thì những người đó sợ là chuyện gì cũng có thể làm ra được!

- …
Lúc này đây, Ngũ Lang thông thường sẽ không kêu ca tiếng nào, mà lắng nghe các ca ca nói chuyện.

- Có thể là ai đây?
Tống Đoan Bình trầm giọng nói.

- Dư nghiệt của Vô Ưu Động sao?
Trần Khác hỏi.

- Có khả năng lắm chứ, trước đây Hoàng thành ti luôn bảo hộ chúng ta.
Tống Đoan Bình ngưng nói.
- Bọn họ không dám hành động đâu, hôm qua người của Hoàng thành ti vừa mới rút lui, thì hôm nay bọn họ lại chăm chăm nhìn vào ngươi rồi.

- Bọn họ theo dõi hai ngươi sao?

- Không có.
Tống Đoan Bình lắc đầu nói:
- Hai chúng ta cố ý đánh nhau để kéo dài thời gian, không phát hiện có người.
Tống Đoan Bình đột nhiên nói một chút:
- Bọn họ chắc hẳn là vẫn chưa biết nơi này, xem ra công tác bảo mật của Đại Long Đầu kia rất đúng chỗ.

- Cũng giữ bí mật không được bao lâu.
Trần Khác trầm giọng nói.
- Miễn là đặt ra vấn đề kinh tế, thì có thể tìm được nơi này thôi.

- Làm sao bay giờ?
Tống Đoan Bình đem phiền não vứt cho Trần Khác.

- Lúc này chúng ta tự tìm phiền toái, tuy nhiên việc đã như thế này rồi thì đem hòm chôn về chỗ cũ cũng không được.
Trần Khác tự cười giễu nói:
- Buộc lòng phải chơi tiếp cùng bọn họ thôi.

- Đang sợ mùa đông này quá nhạt nhẽo đây.
Tống Đoan Bình cười nói.

Ngũ Lang cũng nhếch miệng cười rộ lên, bọn họ có thể không lo những kẻ trộm của Vô Ưu Động, thì sẽ không sợ dư nghiệt của Cái Bang.

- Thừa dịp bọn họ không phát hiện, chúng ta khẩn trương đi thôi?
Tống Đoan Bình nói.

- Không thể trốn, càng trốn càng tỏ ra chột dạ.
Trần Khác quả quyết nói:
- Nếu bọn họ không biết rõ ý đồ của ta, thì hãy làm bọn họ tiếp tục mơ hồ đi!
Nói xong y hướng nhị vị huynh đệ cười nói:
- Chúng ta không phải đã mua phòng ở sao?
Tiếp theo ta nên làm gì?

- Tu sửa lại…

- Đúng, lão Tống ngươi đi tìm năm sáu người khỏe mạnh. Hôm nay chúng ta sẽ bắt tay vào làm.
Trần Khác chỉ bảo nói:
- Ta và lão Ngũ ở chỗ này đem hiện trường khôi phục lại nguyên dạng.

- Nghe lời ngươi đi,
Tống Đoan Bình gật gật đầu, nhìn cái hòm kia mà nói:
- Cái này làm sao bây giờ?

- Giữ lấy trước đi, trời bắt đầu tối rồi…
Trần Khác nói xong cười nói hí mắt:
- Đây là thù lao chúng ta tiêu diệt Vô Ưu Động đấy!


Khôi phụ lại hiện trường vô cùng đơn giản. Chỉ cần đắp hố nhà xí lại, lại đem tiếp đất vàng vừa đào lên đổ trở lại, sao đó san bằng đi. Nhiều nhất là hết buổi sáng, sẽ nhìn không ra sự khác thường.

Hai huynh đệ Trần Khác tay chân lanh lẹ, sau khi xử lý xong, trở vào sân trong nhà ngồi một hồi lâu, Tống Đoan Bình mới dẫn theo một đám người làm thuê ngắn hạn về nhà. Nhóm công nhân sớm đã được căn dặn, vào cửa liền nhiệt huyết khí thế ngất trời.

Tống Đoan Bình ngồi cạnh Trần Khác nhỏ giọng:
- Không ai tìm đến sao?

Trần Khác lắc đầu, cười nói:
- Không như ta đã nghĩ.

Mãi cho đến khi ăn cơm trưa xong, mới phát hiện ra có người thò đầu ra nhìn. Trần Khác mắt sắc, hỏi:
- Vị hang xóm nào ở cửa vậy?

Người đó không ngờ tới hắn thình lình hỏi câu này, phút chốc thụt đầu lại, thấy Trần Khác không thèm nói câu nào, người đó lại thò người ra, vẻ mặt tươi cười nói:
- Hộ này có chủ nhà mới sao?

- Đúng vậy, vẫn chưa ân cần thăm hỏi hàng xóm. Thất kinh, thất kính.
Trần Khác cười đi đến cửa chính. Hàng xóm cái gì? Rõ rang chính là theo dõi hai người tổ trung một.

- Hộ này gặp phải tai không nhẹ.
Người này vừa vái vừa nói lời chào kính, hướng nhìn xung quanh nói:
- Phòng đã mua như thế này sao?

- Đồ rẻ mà.
Trần Khác cười nói:
- Giá phòng ở Biện kinh thành thì rất đắt, khó có khi nào mà có giá rẻ được như thế này, chúng ta cho dù mua được, nhưng phải sửa lại thì tốn cũng không ít tiền đâu.

- Ồ. Người làm quan giỏi tính toán.
Người kia nghe được không khỏi tin bảy phần.

- Hôm nay trong nhà không có chỗ chen chân, sẽ không mời cao lâm vào được.
Trần Khác ôm quyền nói:
- Còn chưa biết cao lâm ở đâu? Ta cũng tiện đến nhà thăm hỏi.

- Nhà ta ở trước mặt.
Người kia có chút khẩn trương, gượng cười nói:
- Trong nhà cũng loạn lắm, nhưng đã đọnẹp xong rồi, nên đến mời quan nhân.

- Như vậy à, cũng tốt.

- Không quấy rầy quan nhân nữa, ta cũng phải đi tìm thêm vài nhân lực.
Người kia sợ nhiều lời, y qua loa rồi chắp tay hành lễ, liền khẩn trương rời khỏi.

Nhìn bóng dáng gã đi khỏi, Trần Khác không nhịn được thở phào một hơi. Cảnh báo, giải trừ hơn phân nửa rồi.


Thám tử kia đi ra khỏi ngõ nhỏ, đồng sự của y gấp giọng hỏi:
- Thế nào rồi?

- Đang ở đó phá dỡ cũ, khí thế cao ngất trời.
Thám tử lau mồ hôi nói:
- Người họ Trần kia nhiệt tính hết mức, thật đã coi ta là hàng xóm.

- Chẳng lẽ bắt đầu không phải là hắn bỏ lại chúng ta sao?

- Phỏng chừng là không phải, có thể là chúng ta theo không nhanh, nên đã mất dấu.
Thám tử nói:
- Nhìn cặp chân dài cao lớn kia, đi cũng nhanh lắm.

- Có lẽ vậy.
Đồng sự kìm nén ngờ vực, trong lòng nói như vậy là tốt nhất.

- Ngươi nhìn tiếp đi, ta trở về báo tin.
Thám tử nói:
- Chúng ta phải nói cho khớp nhé, không nói là đã từng mất dấu.

- Không nói.
Đồng sự cũng không nghĩ ra quá nhiều việc, nói:
- Ngươi đừng nói lộ hết là được.

- Lo nghĩ cho chính nhà ngươi đi.
Thám tử nói một tiếng, liền vội vàng đi. Y xuyên qua hơn nửa kinh thành, lại lượn thêm vài vòng, xác nhận không có ai bám đuôi, liền đi vào trong một ngôi nhà cao có cửa rộng.

Sau một lúc lâu thông bẩm, quản gia liền cho y thay đổi hài và xiêm y, đi vào bên trong. Thám tử cúi đầu, không dám nhìn bốn xung quanh, nhưng cũng có thể nhìn thấy dưới chân màn gấm chồng chất, có thể ngửi được các loại hương khí giàu sang. Cũng không biết qua mấy cửa, quản gia mới gọi y đứng lại, tự mình đi vào bẩm báo.

Thám tử chuyên đành đứng đó, ánh mắt nhìn trộm qua lại, chỉ thấy trước mắt trưng bày hết sức lộng lẫy, nghe được đàn sáo bên trong từng hồi, oanh thanh yến ngữ, làm cho trong lòng thật sự cảm thấy ngứa ngáy. Y cũng không tài nào nghĩ ra tốt đến thế nào, chỉ cảm thấy nơi ở của Hoàng đế lão nhân cũng không hơn nơi này.

Đợi một hồi lâu, quản gia mới gọi tên thám tử đi vào.

Chờ thám vào, nhạc đàn sáo đã ngừng, chỉ thấy một người thanh niên gương mặt như ngọc quan, cái mũi chim ưng, mặc như lưu quang, thân mặc lụa bào rộng thùng thình, có dây thắt lại bên hông. Người này tóc đen choàng khăn, không đội mũ, cũng không khăn trùm đầu, hai chân duỗi vào lồng ngực của một mỹ nhân, thân mình tựa trên ghế mềm, đằng sau cũng có mỹ nữ, nhẹ nhàng đấm lưng cho gã.

- Đây là chủ nhân.

Không cần quản gia giới thiệu, thám tử đã hạ thân hành lễ, cái trán gần như chạm xuống đất:
- Bái kiến chủ nhân.

- Hôm nay là lần đầu tiên theo dõi, không để cho tên đó phát hiện ra chứ. Người thanh niên nói giọng uể oải, nhưng lại tỏ ra sự uy nghiêm của một kẻ bề trên.

- Không có.
Thám tử khẩn trương lắc đầu nói:
- Chúng tôi rất chú ý cẩn thận.

- Có phát hiện gì không?

Thám tử liền đem việc Trần Khác mua phòng, hủy đi cái cũ, chuẩn bị xây cái mới nói một lần, cuối cùng còn trình lên một quyển sổ, rõ ràng chính là quyển sổ đăng ký bất động sản của người đại diện kia.

Quản gia trình lên, người thanh niên nhìn quyển sổ, khẽ nhíu mày, liền đưa cho thị nữ cầm và lật cho anh ta xem.

Lật đến tờ mới nhất, phần gạch mới nhất, liền thấy được tên Trần Khác, cùng với bất địa chỉ khu nhà – ngõ Lư Vĩ.

- Thành Biện Kinh vẫn còn địa danh này sao?
Người thanh niên lớn lên ở địa phương này, cũng chưa nghe nói qua ngõ Lư Vĩ.

- Có, ở cạnh cầu, vô cùng hẻo lánh.
Thám tử hồi bẩm:
- Nơi đây tất cả đều là dân cư nghèo, phải tốn sức mới tìm được.

- Chạy đến đó mua nhà sao?
Người thanh niên trầm ngâm đứng lên nói:
- Ta nhớ rõ, tên đó không phải là một ông chủ đất giàu có hay sao?

- Phải, người đi vào đất Thục quay về lại nói.
Thám tử hạ giọng nói:
- Nhiều tân phú ở đất Thục, đều là nhờ phúc của hắn, hắn tự nhiên thành ra quá giàu, nghe nói trước khi vào kinh đã thực hiện thoái vốn một phen, đổi lấy sáu bảy vạn quan tiền.

- Một người có vạn quan đã được coi như là đại phú, huống chi là có sáu bảy vạn quan triệu.
Người thanh niên cau có nhíu mày mà nói:
- Như vậy đã là phú hào rồi, nhưng ngược lại đến xóm nghèo mua loại nhà rách nát này để ở, rốt cuộc hắn muốn làm gì?

- Tiểu nhân cũng đã hỏi hắn, hắn nói hiện tại phòng ở đó cực kỳ rẻ.
Thám tử nói:
- Có thể là muốn mua thấp bán cao.

- Một phòng ở, hắn mua thấp bán cao để có thể kiếm thêm được bao nhiêu, ba mươi quan tiền hay là năm mươi quan tiền?
Người thanh niên cười nói:
- Đừng nói với ta là gia tài vạn quan của hắn, đều có bằng cách như vậy.

Chính cái này không phải là cái mà thám tử có thể trả lời, người thanh niên sai người thưởng cho y một quan tiền, đợi thám tử lui ra, người thanh niên nói với quản gia:
- Trực giác của lão đầu rất chuẩn, gã đang nói về tiền của chúng ta, chắc chắn là chỗ tên kia, ta không thể nào sơ suất được.
Nói xong liền hạ lệnh:
- Tối nay cho người lục soát, xem xem có thể tìm thấy gì từ bên trong.

- Vâng.
Quản gia nhẹ giọng đáp, lại không lo lắng nói:
- Tuy rằng người Hoàng thành ti rút lui, nhưng cái khó là còn cái trạm gác ngầm theo dõi hắn, chúng ta làm quá, e là bại lộ.

- Vậy có biện pháp gì không?
Người thanh niên trầm sắc mặt một chút rồi nói:
- Một ngày không đem chừng đó tiền về, một ngày ta còn chưa thể về phủ được.
Người thanh niên thô bạo đá văng mỹ nữ ra, đay nghiến răng nói:
- Cho dù Hoàng đế có nhìn nhận hắn, ta cũng đều muốn đùa chết hắn, có như vậy thì mới tan nỗi hận trong lòng ta.