Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 4 - Chương 174: Bình minh của mùa xuân




Thân hình hoàn mỹ của đàn ông luôn có sức hấp dẫn đối với phụ nữ, cũng giống như sự hấp dẫn của người phụ nữ hoàn mỹ vậy. Bao năm chịu khó rèn luyện, khiến dáng người của Trần Khác rất nam tính hấp dẫn. Từ sau lưng nhìn lại, thấy rõ ràng cả đường cong cơ thể trên người hắn mà không hề khoa trương. Vai rộng, eo nhỏ, rắn chắc, hai chân thon dài mà có lực, trông rất cao lớn, có sức hấp dẫn của người đàn ông sung mãn.

Mặc dù Đỗ Thanh Sương là mỹ nhân lãnh cảm, nhưng ánh mắt vẫn bị hấp dẫn bởi thân thể của hắn. Nhân lúc ở phía sau lau lưng hắn, nàng cũng vụng trộm nhìn vài cái, càng nhìn lại càng không rời mắt ra được, không khỏi thầm mắng bản thân mình không tốt.

Đang lúc nàng có chút ý loạn tình mê, Trần Khác đột nhiên xoay người lại, hai mắt nóng bỏng và tràn đầy ham muốn, nhìn nàng chằm chằm.

- Công tử, đừng dùng ánh mắt như vậy mà nhìn Thanh Sương chứ?
Thấy Đỗ Thanh Sương mặt đỏ tai hồng, vội vã cúi đầu, khăn mặt cũng rơi xuống mặt đất.
- Công tử có biết đây là khuê phòng của Thanh Sương không?

- May là ta không coi đây là cấm địa của người đi đường dừng lại, nếu không thì đã không có cơ hội nhìn thấy Thủy Tiên Tử tuyệt mỹ này.
Trần Khác nhe răng cười rộ lên nói.

Vì sắp sửa đi ngủ nên trên người Đỗ Thanh Sương chỉ mặc một cái váy tơ bình thường màu trắng, bên ngoài khoác một cái áo chẽn nhỏ màu lục, mái tóc buộc phía sau như hờ hững trên vai, càng thêm vẻ động lòng người, nhìn thấy là thương. Khuôn mặt thiên thần như ngọc càng khiến cho người khác say mê:
- Có điều, mỹ nhân, vì sao khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại đỏ lên thế?

- Cầu xin người đừng nói nữa được không?
Đỗ Thanh Sương vùng ra rồi xoay người ra chỗ khác, đưa lưng về phía hắn, cúi đầu không nói.

Mỹ nhân dưới đèn, hoa dưới trăng. Dưới màu vàng của ngọn đèn, bóng dáng của Đỗ Thanh Sương thướt tha với những đường cong tuyệt đẹp. Bất luận là với người đàn ông như nào đều có một lực hấp dẫn chết người. Nhất thời máu nóng của Trần Khác dâng lên, quyết tâm với tay đặt lên bờ vai mềm mại không xương của nàng.

Thân thể mềm mại của Đỗ Thanh Sương đột nhiên run rẩy, một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, nhưng không vùng vẫy.

Trần Khác cảm thấy mừng rỡ, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong ngực, có thể ngửi thấy mùi hương thơm cơ thể của nàng tỏa ra. Hắn vừa định kề sát trên khuôn mặt vô cùng mịn màng của nàng thì lại cảm thấy có một giọt nước mưa lạnh như băng rơi xuống mu bàn tay.

Trần Khác còn nghĩ mỹ nhân này lãnh đạm, vậy mà sớm đã ý loạn tình mê, nhưng sao nàng lại rơi lệ như vậy? Hắn lập tức chặn lại lòng ham muốn đang dâng trào, xoay vai để Đỗ Thanh Sương quay lại. Quả nhiên, khuôn mặt tuyệt mỹ kia đã tràn lệ như mưa, khiến người ta phải xúc động tan nát cõi lòng.

- Nàng làm sao vậy?
Trần Khác luống cuống tay chân, nói:
- Vừa rồi vẫn còn tốt mà.

Đỗ Thanh Sương đang u sầu như vậy, làm sao mà gọi là tốt được? Ngươi trần truồng xông tới, sau đó tay chân lóng ngóng, làm sao người ta bình tĩnh tinh thần được chứ? Vì thế lệ rơi càng nhiều.

- Chẳng lẽ đây là do băng sơn tan tuyết à?
Trần Khác nghiêm mặt đùa nàng, giơ tay lau nước mắt trên hai gò má của nàng. Đỗ Thanh Sương lại né tránh, vặn vẹo eo, muốn giãy ra khỏi vòng tay ôm ấp của Trần Khác. Trần Khác chỉ biết nếu để cho nàng giãy ra và không giữ được mỹ nhân vào ngực thì không biết còn năm tháng nào có thể làm vậy nữa. Vì thế hai tay không chịu buông lỏng.

Sức lực của Đỗ Thanh Sương đối với hắn thật không bằng. Nàng cố gắng mà không suy suyển gì, thì chán nản không phản kháng nữa, cúi đầu để mái tóc buông xuống, nói một cách tiêu điều:
- Thanh Sương mười chín tuổi chuộc thân xong thì lập chí lấy ca nghệ để mưu sinh, để người ta quên đi thân phận từng làm kỹ nữ. Ai ngờ ba năm kiên trì khốn khổ, công tử vẫn để thanh sương trở thành kỹ nữ. Xem ra mặc cho Thanh Sương cố gắng thế nào đều vẫn không thoát khỏi thân phận ban đầu.

- Thanh Sương sao có thể nghĩ như vậy?
Trần Khác kêu lên uất ức:
- Là tối nay ta không có chỗ có thể đi, mới đến nơi này của Thanh Sương để tá túc. Nàng sờ toàn thân của ta có một đồng tiền nào không? Thiên hạ có khách làng chơi nào giống ta không?
Nói xong hắn cố đùn đẩy:
- Nàng sờ đi, sờ đi…

- Thôi mà…
Đỗ Thanh Sương buồn cười, vươn đôi bàn tay trắng như phấn đặt lên ngực hắn. Lúc này nàng mới phát hiện một vật cứng rắn nóng như lửa đang áp vào bụng mình, không khỏi thảng thốt nói:
- Công tử, người có thể đàng hoàng chút không?

- Mỹ nhân ở trong lòng, nàng cho ta là Liễu Hạ Huệ sao?
Trần Khác giơ tay nâng cằm của nàng lên, thở ra nhè nhẹ nói:
- Thanh Sương, chúng ta được chứ…

Quần áo hai người đơn bạc. Vành tai và tóc mai chạm vào nhau. Thân thể mềm mại của Đỗ Thanh Sương cũng đã nhũn ra, toàn thân nóng bỏng, nhưng vẫn kiên trì nói như cũ:
- Công tử, hay là người hãy trở về đi.

Trần Khác lập tức như bị tạt một chậu nước lạnh. Hắn còn nhớ ngày ấy Đỗ Thanh Sương cuối cùng cũng thẹn thùng nói là tình chàng ý thiếp, chỉ thiếu gió xuân nữa thôi. Rồi hắn không khỏi thất vọng thở dài, nói:
- Hóa ra là tự mình đa tình…

- Công tử chớ nên hiểu lầm Thanh Sương…
Nghe tiếng hắn thở dài thương tâm, Đỗ Thanh Sương cảm thấy đau xót trong lòng. Nàng nhẹ nhàng thở dài, rồi giơ tay ôm lấy Trần Khác, vừa khóc vừa nói:
-Thanh Sương tuy là tàn hoa bại liễu nhưng sau khi chuộc thân chưa từng trao thân cho người nào, càng không để cho bất luận một người đàn ông nào bước vào cửa phòng ngủ một bước. Nếu như Thanh Sương vô tình với chàng, sao lại để cho chàng vào nhà như vậy, để mặc cho người khinh thường? Nếu không Thanh Sương đã sớm gọi người bắt tiểu tặc chàng đi đưa quan rồi.

- Thanh Sương, tối nay ta đến vốn không có ý niệm trộm hương thiết ngọc trong đầu.
Trần Khác nhẹ nhàng thở ra. Hắn ôm chặt lấy Đỗ Thanh Sương, trái tim trong lồng ngực đập mạnh hơn, dịu dàng nói:
- Chỉ có điều, nhìn thấy dáng điệu mê người này của nàng, nếu ta không kích động thì sẽ phải hoài nghi chính bản thân mình.

- Công tử lại nói đùa rồi.
Người phụ nào cũng thích được khen. Đỗ Thanh Sương cũng không ngoại lệ. Nàng thản nhiên cười, nhưng rồi chợt nghiêm mặt nói:
- Thanh Sương chỉ suy nghĩ vì công tử thôi. Mấy năm qua, đàn ông muốn cầu thân với thiếp nhiều không đếm được bao nhiêu người, trong đó đủ vương công và quan lớn. Tất cả đều bị Thanh Sương mặt lạnh cự tuyệt từ ngoài cửa. Vốn tưởng rằng qua một thời gian thì có thể thanh tịnh. Ai ngờ bọn họ càng liều chết vây đến, không đạt được mục đích thì không bỏ qua.

- Bình thường, đối với đàn ông mà nói, thứ không chiếm được luôn là thứ tốt nhất.
Trần Khác nói xong thì nghĩ lại chính mình, không phải là tự mình chuốc khổ cho mình sao?

- Cũng vì đang tranh đấu nên Thanh Sương mới lo là sẽ khiến cho nhiều người nổi giận. Cho nên Thanh Sương không dám kiên quyết từ chối ai, nếu không Thanh Sương cũng không có cách gì mà giữ mình cho tới ngày hôm nay.
Đỗ Thanh Sương buồn bã nói:
- Nếu như Thanh Sương bỗng nhiên thay đổi thái độ đi theo công tử, tất sẽ khiêu khích lòng đố kỵ của người khác. Cho dù nhất thời không thể biết là người nào, nhưng chắc chắn nếu có cơ hội sẽ hại chàng một phen. Có thể nghĩ tới bốn Vương tử của Nhữ Nam Vương phủ, ba công tử nhà Văn tướng công đều sẽ vô cùng tức giận với chàng.

- Ha ha, không thể ngờ được Thanh Sương lại lo lắng cho ta. Tiểu sinh thật sự cảm động.
Trần Khác không giận mà lại cười nói:
- Người khác muốn thế nào cũng kệ họ. Ta cũng không phải là người sợ phiền phức.
Nói xong thì hắn chụp lấy tay, kéo nàng ngồi xuống và ôm lấy:
- Từ nay về sau nàng và ta gộp lại làm một, làm cho bọn họ ghen tị chết đi!

Khí khái của Trần Khác khiến Đỗ Thanh Sương say mê. Hơi thở từ miệng nàng có mùi đàn hương, đôi mắt đẹp nửa khép, bộ ngực từ từ phập phồng dữ dội. Hiển nhiên là nàng khó mà chịu nổi sự mời gọi của Trần Khác.

Trần Khác đi nhanh về phía trước, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường rồi chậm rãi đè lên.

Đỗ Thanh Sương giống như con thỏ nhỏ hoảng sợ, khẽ run lên trong lồng ngực hắn nhưng không hề giãy dụa và tỏ vẻ phản đối, chỉ có điều tiếng thủ thỉ bên tai ấy dường như rất dễ dàng mà đốt cháy sự kiên trì bao năm nay của cô…

Ánh nến lay động, bập bùng chuyển thành màu hồng, đan xen vào nhau, điên đảo tâm hồn.


Trần Khác chờ đợi đã lâu, tối nay như dòng nước được khơi thông. Đỗ Thanh Sương buông lơi, mặc cho hắn hành động, mãi cho đến khi ngón tay không thể động đậy được nữa phải xin khoan dung không ngừng.

Trần Khắc không muốn người đẹp lưu lại ấn tượng xấu, tuy rằng chưa thỏa ý nhưng cũng đành gõ kẻng thu binh. Hắn nằm dang tay chân ở trên giường Đỗ Thanh Sương, kéo người đẹp vào trong ngực, mái tóc rối của nàng càng khiến hắn mê ly, và vẫn chưa khôi phục lại sau màn kịch liệt vừa rồi.

Bên ngoài, tiếng dạ trùng kêu ri rỉ. Trần Khác nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai tròn của mỹ nhân, híp mắt hưởng thụ, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

- Công tử…
Một hồi lâu sau Đỗ Thanh Sương mới hồi phục tinh thần lại, buồn bã nói:
- Chàng sẽ không nghĩ là Thanh Sương tùy tiện chứ?

- Vì sao Sương Nhi luôn không tự tin như vậy?
Trần Khác cười ha hả nói:
- Là ta dùng sức mạnh, còn nàng bị buộc bất đắc dĩ thôi.

- Công tử gọi Thanh Sương là gì?
Hai gò má Đỗ Thanh Sương nóng hổi kề sát ngực Trần Khác.

- Sương Nhi à..

- Thật là dễ nghe..
Đỗ Thanh Sương lẩm bẩm nói:
- Đây là lần đầu tiên có người gọi Thanh Sương như vậy.

- Vậy về sau sẽ luôn gọi như vậy.
Trần Khác mỉm cười nói:
- Sương nhi, nàng thật đẹp.

- Công tử toàn nói lời ngon tiếng ngọt.
Đỗ Thanh Sương nói rồi dùng ngón tay chọc vào ngực hắn:
- Chàng đúng là người xấu, lúc nóng lúc lạnh, lại to gan lớn mật khiến cho người ta lo lắng trong lòng, u mê ngồi trên thuyền tặc của chàng.

- Lên đây rồi thì đừng bước xuống nữa.
Tiếng Trần Khác nói tuy nhẹ nhưng lại chân thật đáng tin:
- Ta muốn đem nàng giấu đi, khiến cho những người đàn ông kia không còn hy vọng gì nữa.

- Công tử…
Đỗ Thanh Sương cảm thấy thật ấm áp. Kỳ thật nàng chưa chuẩn bị tốt tâm lý thì đã bị người đàn ông hống hách này làm cho u mê rồi chiếm giữ. Sau khi trao thân, điều nàng lo lắng nhất chính là Trần Khác cảm thấy mỹ mãn thì không còn hứng thú nữa, phủi mông bỏ đi. Nhưng bây giờ nghe hắn nói như vậy, tuy rằng không thực tế nhưng nàng cũng cảm thấy vui mừng.

Thấy nàng không trả lời, Trần Khác nghĩ nàng còn luyến tiếc sự nghiệp ca xướng, bèn nói:
- Tuy rằng ta không phải là cự phú nhưng có thể nuôi nàng rất tốt. Nếu nàng còn muốn ca hát, ta có thể dựng một ca lầu cho nàng, để nàng có đàn ca múa diễn xuất bên trong, để cho bọn người kia đến ca lầu nghe. Trên dưới phải có quy củ, nàng cũng không phải để ý đến bọn ong bướm nữa.

- Công tử, chàng nghĩ thật đơn giản.
Đỗ Thanh Sương vừa mừng rỡ vừa buồn cười nói:
- Năm đó thiếp mua lại Thiên Âm thủy tạ, kỳ thật chính là mục đích này, nhưng không có khả năng. Trong Kinh có rất nhiều vương công quyền quý. Người ta tổ chức yến hội, thịnh tình mời mình đi hiến nghệ mà mình không đi thì sẽ đắc tội với họ. Dần dà, suốt ngày đi hiến nghệ bên ngoài thì thủy tạ không còn có tác dụng nữa.

- Được chiều quá thì sẽ sinh tật xấu.
Trần Khắc mắng một tiếng, nói :
- Từ nay về sau, chúng ta không tỏ ra khôn khéo trong giao thiệp nữa.
Nói xong thì lấy tay bắt lấy ngực của nàng, hơi dùng sức, nói :
- Nàng nghe lời ta, bằng không bắt mông nàng phải nở hoa đấy.

- Thì theo ý công tử.
Đỗ Thanh Sương dở khóc dở cười, trong lòng tự hỏi sao người này có thể ngang ngược vậy. Nhưng nếu người đàn ông này không hống hách thì nàng cũng không thể bị hắn giữ lấy, đành phải dịu dàng nói:
- Từ nay về sau, thiếp sẽ không khôn khéo trong giao tiếp nữa. Sau khi diễn xong thì sẽ không đi ra ngoài.
Nói xong, nàng đột nhiên đỏ mặt lên, nói nhỏ:
- Thực ra, Thanh Sương chỉ thích ca hát, chứ không quan tâm là hát cho một người hay hát cho nhiều người.

Trần Khác lập tức mừng như điên, nói:
- Nàng nói thật chứ?