Nhất Nộ Bạt Kiếm

Chương 34: À, Bát Đại




Tại sao Bát Đại Thiên Vương lại xuất hiện ngay lúc này?

Tại sao y vừa xuất hiện đã tấn công Bạch Sầu Phi?

Vấn đề rất đơn giản, nhưng thường thường vấn đề càng đơn giản thì càng khó trả lời.

Chẳng hạn như có người hỏi: con người sống là vì cái gì? Con người chết thì phải đi đâu? Con người sinh ra như thế nào? Những câu hỏi cực kỳ đơn giản này rất khó có đáp án, hơn nữa đáp án của mỗi người chưa chắc giống nhau.

Cũng có những vấn đề tựa như rất phức tạp nhưng đáp án lại rất đơn giản. Bởi vì những chuyện phức tạp trên đời này khởi nguyên đều thập phần đơn giản.

Cho dù là cùng một vấn đề nhưng cũng có câu trả lời đơn giản và phức tạp, chẳng hạn như “người sống là vì cái gì?”, ngươi có thể chỉ đáp bằng hai chữ “trách nhiệm”, cũng có thể nói hàng lô hàng lốc ý nghĩa. Chẳng hạn như: “Sau khi con người chết thì đi đâu”, đáp án đủ có thể gợi lên một cuộc đại tranh biện giữa các tông phái khác nhau, nhưng cũng có thể dùng một câu hỏi ngược để làm đáp án: “Ai biết được?”

Mọi người đều không biết tại sao Bát Đại Thiên Vương đột nhiên quay trở lại, cũng không biết tại sao y lại xuất thủ với Bạch Sầu Phi.

Bát Đại Thiên Vương biết rất rõ ràng.

Vấn đề không phải ở y, mà ở Bạch Sầu Phi.

Vấn đề xem ra rất đơn giản, thực ra tuyệt không đơn giản.

Vấn đề tuyệt không đơn giản, cũng tuyệt đối không dễ ứng phó.

Bát Đại Thiên Vương phong lưu.

Phong lưu cũng có hai loại: một là tự mệnh phong lưu, hai là phong lưu bản sắc.

Loại tự mệnh phong lưu thật ra không phong lưu, nhưng cứ thích khoe khoang mình phong lưu như thế nào.

Loại người thứ hai là phong lưu thật sự nhưng ngoài miệng thì chẳng nói gì.

Bát Đại Thiên Vương là loại người thứ nhất.

Ai cũng biết phu nhân của Bát Đại Thiên Vương, Đồng Kình Thu, tướng mạo rất xấu, hơn nữa rất hung dữ, còn Bát Đại Thiên Vương thì anh tuấn lẫm liệt, chẳng xứng đôi vừa lứa với Đồng Kình Thu tí nào.

Có thể nói Bát Đại Thiên Vương và Đồng Kinh Thu là một cặp kết hợp quái dị.

Có điều, Đồng Kình Thu lại có địa vị trong chốn võ lâm, nàng là con gái duy nhất của Đồng Quỳnh Nhai, người chủ trì Hảo Hán Xã danh chấn tam giang tứ hải ngũ hồ lục hà.

Đồng Kình Thu chân tình đối với Bát Đại Thiên Vương.

Bát Đại Thiên Vương cũng cảm kích mỹ ý của Đồng Kình Thu.

Nhưng cảm kích thì cảm kích, cảm kích không phải là yêu, đến thích cũng không phải là yêu, huống chi là cảm kích.

Đồng Kình Thu vận dụng tất cả các mối quan hệ có thể vận dụng, khiến Bát Đại Thiên Vương ngày càng được người trong chốn võ lâm chú ý tới.

Dựa vào mối quan hệ này, Bát Đại Thiên Vương mới có danh tiếng lẫy lừng, cuối cùng cũng chiếm được một vị trí trong chốn giang hồ.

Kể cũng lạ, vì Bát Đại Thiên Vương anh tuấn phong lưu, tướng mạo đường đường, nhưng lại bất đắc chí. Có nhiều người bản lĩnh phẩm đức chẳng bằng y, nhưng lại được phong quang thể diện trong chốn võ lâm, vì điểm này, Bát Đại Thiên Vương rất ấm ức.

Lúc đó, y chỉ có một cách giải thích là: y không được may mắn.

Y là người không có đường chỉ tay.

Y tướng mạo bất phàm, nhưng hai tay không có đường chỉ tay.

Cả Gia Cát tiên sinh xem xong tướng tay của y, cũng buột miệng nói một câu: “Ngươi vốn là người đã chết rồi, sao có thể sống đến bây giờ?”

Có lẽ tiên thiên mệnh cách của y không xứng với hậu thiên mệnh vận, cho nên mới bất đắc chí như thế này?

Lúc đó cả một người cứng rắn như Bát Đại Thiên Vương cũng không khỏi nghĩ như thế này: thì ra trong chốn võ lâm, vận may, vẫn quan trọng hơn tài năng, sự cố gắng.

Nhưng sau khi y đến với Đồng Kình Thu, chắc là đã khơi dậy được sức mạnh của mệnh cách, Bát Đại Thiên Vương từ đó đi lên, nhờ vậy, Bát Đại Thiên Vương đã có một lãnh ngộ mới: “Trên giang hồ, có thể đứng vững chân, tạo lập quan hệ tốt, có thể nói còn quan trọng hơn cả chân tài thực học.”

Đồng Kình Thu thì không nghĩ như thế.

Nàng xem Cao Đại Danh là “con” của mình.

Nàng nâng đỡ y.

Nàng biết y có tài năng, cũng có nghĩa là, y có tiềm chất thành công, thành danh.

Cho nên Đồng Kình Thu phát huy ưu điểm của Bát Đại Thiên Vương, trước tiên xây dựng một hình tượng rồi nhờ bằng hữu trong giang hồ khen ngợi điểm đặc sắc của y, nhờ thế Bát Đại Thiên Vương mới nổi danh.

Thậm chí đã bao trùm cả cái tên cũ của y: Cao Đại Danh.

Đồng Kình Thu không hề cho rằng vận may và quan hệ là mấu chốt quyết định.

Nàng cho rằng phương pháp xử sự mới là quan trọng.

Chẳng hạn Cao Đại Danh vốn là một ngôi sao sáng chói, có điều, trước tiên phải khiến người ta ngẩng đầu nhìn sao, quá trình này e rằng trước tiên phải nhờ người dập tắt những ngọn đèn khác.

Nàng cũng thật sự dập tắt những “ngọn đèn” chói mắt khác.

Bốn cao thủ trẻ tuổi nổi lên cùng thời với Bát Đại Thiên Vương đều bị Đồng Kình Thu cố tình sai người của Hảo Hán Xã trừ khử.

Trong đó có hai người là do Cao Đại Danh đích thân động thủ.

Hai người này cũng thật là bại hoại trong chốn võ lâm.

Khi Cao Đại Danh xui xẻo, y luyện công siêng năng hơn bây giờ, người ta thường siêng năng cố gắng nhiều hơn trước khi thành danh, một khi công thành danh tựu, vì náo nhiệt quá, đâu còn thời gian âm thầm khổ luyện, gắng sức vượt qua bản thân mình?

Cao Đại Danh cũng không ngoại lệ.

Khi y kém may mắn, thường gặp phải địch nhân đặc biệt mạnh mẽ, hầu như lần nào cũng bại trận.

Có điều, y được Đồng Kình Thu chỉ điểm thêm, dốc lòng sắp xếp thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Bát Đại Thiên Vương trở thành người nhiều lần chiến thắng, hai cao thủ trẻ tuổi đều bị “tiêu diệt” như thế.

Cho nên Bát Đại Thiên Vương cũng uy phong một hồi.

Đồng Kình Thu không tin tưởng lắm vào vận may và quan hệ, đó là vì, nàng đã có những thứ này.

Một người khi đã có rồi, thì không trân quý lắm, nhưng lúc chưa có hoặc sắp mất đi thì mới biết nuối tiếc.

Sự bất hạnh của Đồng Kình Thu là ở chỗ nàng xấu.

Cho nên nàng cần phải thông minh.

Nhưng có người dù thông minh thế nào đi chăng nữa, về mặt tình cảm cũng chưa chắc đã lý tính được.

Đồng Kình Thu mê mẩn Bát Đại Thiên Vương.

Bát Đại Thiên Vương cũng biết lấy ân báo đức, “lấy thân đáp đền”, kết tóc xe duyên với Đồng Kình Thu.

Thế là, Bát Đại Thiên Vương thanh thế càng mạnh hơn, hơn nữa, xưa nay người ta no cơm rửng mỡ, Bát Đại Thiên Vương cũng chẳng phải ngoại lệ.

Ngay lúc này, y gặp được Hà Tiểu Hà.

Hai người chẳng những vừa gặp đã đem lòng yêu nhau, đều tiếc gặp nhau muộn màng, mà Hà Tiểu Hà còn là mối tình “phong lưu” duy nhất của Bát Đại Thiên Vương.

Nhưng Bát Đại Thiên Vương cũng không thể lìa bỏ Đồng Kình Thu.

Hành vi này chẳng những khiến ai cũng chê trách, bản thân Bát Đại Thiên Vương cũng không làm được, hơn nữa, y cũng chẳng có gan.

Bình thường Bát Đại Thiên Vương cũng giống như bất cứ người đàn ông nào khác, thường khoe khoang những việc phong lưu của mình, nhưng trên thực tế, mặc dù y có bề ngoài anh tuấn, nhưng lại chẳng có vận đào hoa, chẳng có duyên nữ nhân gì cả.

Cho nên Hà Tiểu Hà trở thành minh chứng duy nhất chứng minh sức hấp dẫn của y.

Cho nên y không thể mất nàng.

Y quen biết Lão Thiên Gia ở Liên viên.

Lão Thiên Gia chính là Hà Tiểu Hà.

Khi quen nàng, y đã nghe tiếng của nàng từ lâu, nhưng khi nàng xuất hiện, y đã không thấy nàng.

Bởi vì y say rồi.

Y đang uống rượu cùng bọn Ôn Mộng Thành, Hoa Khô Phát.

Y lắm mồm, uống kém, chỉ mới uống ba ly đã say mèm.

Nhờ có Hảo Hán Xã dẫn tiến, Ôn Mộng Thành và Hoa Khô Phát mới quen biết với y. Điều này cũng thật lạ lùng, lúc y còn đang xui xẻo, cả một người bằng hữu cũng chẳng có, chỉ kết giao toàn với đám trư bằng cẩu hữu lâm trận thoái lui, ném đá xuống giếng.

Khi Lão Thiên Gia yểu điệu bước ra, mắt của Bát Đại Thiên Vương đã hoa lên, lưỡi cũng đơ ra, người đứng không vững nữa.

Y đã nôn ọe, đã nói nhảm, thậm chí còn nôn lên cả người Hà Tiểu Hà.

Sau đó, Ôn Mộng Thành và Hoa Khô Phát kể lại, cả hai đều đồng ý rằng: nếu Bát Đại Thiên Vương không say, không nôn, Hà Tiểu Hà chưa chắc vừa gặp đã yêu Cao Đại Danh.

Bởi vì Bát Đại Thiên Vương nôn.

Nhưng, nôn đến nỗi chẳng giống Bát Đại Thiên Vương tí nào.

Chỉ giống như một đống bùn.

Hà Tiểu Hà thấy một đại nam nhân khóc đến đau lòng như thế, trái lại mềm lòng: đàn ông nào nàng chẳng gặp qua rồi? Có điều, vừa gặp họ thì trong lòng nàng đã xây một bức tường vừa cao vừa dày, nhưng Bát Đại Thiên Vương này say mèm như đống bùn, chỉ biết dụi vào nàng mà khóc, thế là, Hà Tiểu Hà từ mềm lòng trở thành động lòng.

Nàng chưa bao giờ thấy một đại nam nhân khóc ra nông nỗi thế này.

Huống chi là một đại nam nhân uy võ đường hoàng.

Sau đó, Hà Tiểu Hà trở thành tri âm của Bát Đại Thiên Vương.

Những lúc đó, Hà Tiểu Hà thường vuốt tóc Bát Đại Thiên Vương, hai mắt nhắm lại, miệng rên rỉ: “A, Bát Đại.”

Nhưng giấy không bọc được lửa, cuối cùng, mọi sự cũng truyền đến tai Đồng Kình Thu.

Đồng Kình Thu nổi khùng lên.

Đồng Kình Thu nổi khùng lên, Bát Đại Thiên Vương lập tức cảm thấy sợ hãi.

Nếu cứ tiếp tục ở bên cạnh Hà Tiểu Hà, không phải là không được, nhưng làm thế thì y không chỉ phụ lòng Đồng Kình Thu, mà còn không thể đứng chân trong Hảo Hán Xã, thậm chí gần như là đối đầu với công lý của cả võ lâm.

Y thường nghĩ như thế này: ta ngoại tình, liên quan quái gì đến đạo nghĩa võ lâm, nếu các ngươi cưới phải một mụ vợ xấu xí như ta, nói không chừng các ngươi cũng ra ngoài trêu hoa ghẹo cỏ, vậy tại sao ta không làm được?

Đương nhiên Bát Đại Thiên Vương không phục.

Nhưng y không dám làm bậy.

Bởi vì y biết ơn Đồng Kình Thu.

Đúng thế, không có Đồng Kình Thu, y không có ngày hôm nay.

Y cũng sợ Đồng Kình Thu.

Cho nên y chỉ đành trốn tránh.

Y trốn tránh.

Y phải trốn Hà Tiểu Hà.

Thế là y cùng Hà Tiểu Hà trở thành một đôi oán ngẫu trong truyền thuyết.

Thực ra, tính kỹ lại, oán lữ trên đời này nhiều hơn ái lữ, hơn nữa còn nhiều hơn rất nhiều là đằng khác!

Hà Tiểu Hà đến chúc thọ Hoa Khô Phát, một trong những nguyên nhân, chính là muốn nhân cơ hội này, xem thử có gặp được Bát Đại Thiên Vương hay không.

Kết quả nàng đã gặp được y.

Kết quả của việc gặp được y là: Bát Đại Thiên Vương lại muốn né tránh.

Phùng Bất Bát làm lớn chuyện này lên khiến ai nấy đều biết rõ, Hà Tiểu Hà càng thêm khó xử, ôm mặt khóc mà bỏ đi.

Bát Đại Thiên Vương nhớ lại tình cảm Hà Tiểu Hà dành cho y lúc trước, lòng cũng mềm đi.

Mềm lòng thì sẽ động lòng.

Động lòng thì sẽ động tình.

Bát Đại Thiên Vương cuống quýt đuổi theo Hà Tiểu Hà. Hà Tiểu Hà chạy ra khỏi Hoa gia, quẹo qua hai góc phố, đến một vườn hoang, thì chạy vào đó.

Khi Bát Đại Thiên Vương đuổi ra, thoáng thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Hà Tiểu Hà vụt qua bức tường đổ.

Y cũng lướt vào.

Khắp nơi cây cối um tùm, tường ngã gạch đổ, Bát Đại Thiên Vương đảo hai vòng, chẳng gặp được Hà Tiểu Hà, chỉ đành khẽ gọi hai tiếng: “Tiểu Hà, Tiểu Hà.”

Đột nhiên, y cảm thấy cổ mình nóng lên.

Y đưa tay sờ cổ.

Ướt rồi.

Chẳng lẽ trời mưa.

Y ngẩng đầu nhìn lên, liền trông thấy một gốc cây lớn.

Cành lá um tùm sum suê, có người.

Hà Tiểu Hà.

Hà Tiểu Hà trốn trên cây.

Nàng thấy Bát Đại Thiên Vương đang ngẩn ngơ tìm mình, nước mắt rơi xuống.

Nước mắt rơi trên cổ Bát Đại Thiên Vương.

Bát Đại Thiên Vương ngẩng lên, thì nhìn thấy nàng.

Hà Tiểu Hà thấy bộ dạng ngẩn ngơ của Bát Đại Thiên Vương, đầu ngửa cao, mừng đến nỗi mồm há hốc, cổ tựa như ngắn lại một đoạn, nàng mới không nhịn được cười.

Nàng bật cười khúc khích.

Người dễ khóc thường thích cười.

Khi họ không thể cười, họ mới khóc.

Hà Tiểu Hà nhoẻn cười, Bát Đại Thiên Vương nhìn thấy, cũng ngơ ngác ngoác mồm ra.

Nụ cười của nàng thật là đẹp.

Bát Đại Thiên Vương lắp bắp nói: “Nàng… đang ở trên?”

Hà Tiểu Hà học theo giọng điệu Bát Đại Thiên Vương: “Ngươi… đang ở dưới?”

Bát Đại Thiên Vương lúng búng nói: “Ta… có thể…”

Hà Tiểu Hà thấy y ngẩn ngơ, nhất thời bật cười quên đi nỗi buồn lúc nãy, vẫn bắt chước giọng điệu của y: “Ngươi… có thể… cái gì?”

Ngay lúc này, Bát Đại Thiên Vương thấy Hà Tiểu Hà tựa như không còn giận nữa, mới dám nói: “… Nàng có thể… xuống đây không…”

Hà Tiểu Hà bĩu môi: “Tại sao ta phải xuống?”

Bát Đại Thiên Vương gãi gãi ót: “Ta có thể… lên đó không?”

Hà Tiểu Hà thấy y ngờ nghệch, lại bật cười.

Kiều diễm.

Bát Đại Thiên Vương hớn hở.

Hà Tiểu Hà nhích chỗ ra, vỗ vỗ lên cành cây, Bát Đại Thiên Vương hiểu ý, vừa vọt một cái đã lên tới nơi, đang định nói, Hà Tiểu Hà dùng tay che miệng, khẽ nói: “Ở đây sẽ có trò vui xem.”

Bát Đại Thiên Vương định hỏi, chợt nghe có mấy tiếng huýt sáo nhỏ từ trong gốc tường đổ vọng ra, người theo tiếng đến, có mấy bóng người, tập trung lại ở tảng đá vỡ giữa khu vườn.

Có tám người đến.

Trên mình tám người có chín thanh đao.

Bát Đại Thiên Vương vừa nhìn, suýt nữa kêu lên thành tiếng.

Y nhận ra tám người này.

Ngoại hiệu của tám người này rất gần với ngoại hiệu của y: Bát đại đao vương.

Bát Đại Thiên Vương không phải chưa từng gặp Bát đại đao vương.

Y chỉ chưa bao giờ gặp một lần cả tám người như thế này.

Chín thanh đao, chín thanh đao danh động kinh sư, danh chấn thiên hạ.

Y vẫn nhìn sắc mặt Hà Tiểu Hà, chỉ cảm thấy nét mặt Hà Tiểu Hà rất phấn khích, rất kích động, còn có chút hiếu kỳ và căng thẳng.

Y đột nhiên hồ nghi.

Rốt cuộc là chuyện gì?

Những người này tới đây làm gì?

Bát Đại Thiên Vương đột nhiên cảm thấy Hà Tiểu Hà dịu dàng thơm tho bên cạnh mình, tựa như rất lạ lùng, tại sao nàng lại trốn ở đây? Thật ra nàng là ai?

“Bất luận là ai.” Mạnh Không Không trầm giọng nói: “Kẻ nào ngăn cản hành động của chúng ta, đều giết chết không tha.”

Bảy đao vương còn lại đồng thanh nói: “Đúng.”

Lúc này, lại có hai người xuất hiện.

Một già một trẻ.

Nhậm Lao, Nhậm Oán.

Nhậm Oán đảo mắt nhìn đám người, dịu dàng nói: “Đã chuẩn bị xong chưa?”

Nhậm Lao lập tức đáp: “Đã chuẩn bị xong hết rồi.”

Nhậm Oán lại hỏi: “Dạng đã bỏ chưa?”

Nhậm Lao cung kính đáp: “Trương Thuận Thái nằm trong tay chúng ta, hơn nữa hắn muốn làm đảng khôi đến điên lên rồi, có cho hắn cũng chẳng dám làm không tốt việc này.”

Nhậm Oán gật gù, nói: “Rất tốt.”

Y thở dài một tiếng, thản nhiên nói: “Bây giờ, ta chỉ đợi hắn đến nữa.”

Trên mặt y xuất hiện thần sắc rất kỳ dị: “Vở tuồng này, hắn sắm vai chính, hắn đóng vai mặt đỏ, không có hắn, chúng ta đóng vai mặt trắng cũng chỉ uổng công.”