Nhất Nộ Bạt Kiếm

Chương 19: Lão Thiên Gia




Đại hỉ.

Đại thọ.

Hôm nay là ngày đại thọ của Hoa Khô Phát.

Ở trong Kinh thành, danh vọng địa vị của Hoa Khô Phát kém xa những người như Phương Ứng Khán, Long Bát thái gia, Gia Cát tiên sinh, còn luận về quyền vọng thanh oai trong chốn võ lâm, y cũng không thể so bì được với Lôi Tổn, Quan Thất, Tô Mộng Chẩm.

Nhưng y có bạn bè của y.

Người đến chúc mừng đại thọ năm mươi tuổi của Hoa Khô Phát đương nhiên không ít.

Người có qua lại với Hoa Khô Phát đương nhiên đều bất phàm.

Cho dù họ có một khuôn mặt bình thường, nhưng thân thủ đều bất phàm.

Cho dù thân thủ của họ chẳng ra sao, thân phận cũng chẳng thế nào, nhưng họ đều có phẩm tính bất phàm.

Người bất phàm nhất trong số đó phải kể đến Khiên Ngưu Tôn Giả.

Người này tự trọng rất cao, tính tình nóng nảy cứng nhắc hẹp hòi, lại tự cho mình là con người hào phóng, tính tình kỳ quặc đến cực điểm. Nhưng trong chốn võ lâm cũng là nhân vật được người người kính trọng.

Nếu nhân vật y coi thường, cho dù là hoàng thân quốc thích, dùng kiệu lớn tám người khiêng y cũng không tới.

Y tới rồi, coi như là y coi trọng Hoa Khô Phát.

Hơn nữa cả Bất Đinh Bất Bát cũng tới.

Đây là nhân vật khiến Hoa Khô Phát cũng phải đau đầu.

Cũng là một nhân vật khiến tất cả những người đã gặp y đều đau đầu.

Bất Đinh Bất Bát không phải là tên của một người, mà là hai người.

Một đôi phu phụ.

Người chồng là Lạc Cực Sinh Bi Trần Bất Đinh.

Người vợ là Hỷ Cực Vong Hình Phùng Bất Bát.

Đôi vợ chồng này võ công cực cao, cương liệt hiệp nghĩa, nhưng tác phong hành sự cũng khiến cho người ta phải lấy làm kinh hoảng.

Hoa Khô Phát đang mời rượu giữa đám khách khứa, mặt mày tươi cười, nhưng ai cũng nhận ra hình như ông ta đang chờ đợi.

Đợi ai?

Xem ra nhất định là Bát Đại Thiên Vương.

Sao Bát Đại Thiên Vương vẫn chưa đến?

Với mối giao tình giữa Bát Đại Thiên Vương và Hoa Khô Phát, ông ta không có lý do gì không đến.

Bát Đại Thiên Vương không đến, nhưng một đám người đến.

Trương Nham dẫn Vương Tiểu Thạch, Ôn Nhu, Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiểu, rầm rầm rộ rộ kéo tới.

Hoa Khô Phát vừa thấy Trương Nham đã ôm chặt lấy y, hai người ôm nhau, vừa đấm vào lưng nhau vừa cười ha hả: “Hảo tiểu tử, khiến lão phu phải chờ đợi, còn tưởng rằng ngươi chết ở đâu, suốt đời này không chui ra nữa chứ!”

“Hảo lão quỷ, ta nhớ ông đến chết được, chúng ta ngày gặp nhau lần nào cũng thiếu mặt ông, hiếm có dịp ông làm đại thọ, đương nhiên ta phải đến!”

Hai người mừng rỡ một hồi rồi mới buông nhau ra.

Hoa Khô Phát hơi biến sắc nói: “Hảo tiểu tử, sáu năm không gặp vừa gặp đã rủa lão phu rồi.”

Trương Nham cũng cười gượng: “Nói hay, nói hay, cũng thế thôi, cũng thế thôi.”

Vương Tiểu Thạch thấy hai người ăn nói đốp chát, không khỏi lo lắng, nhưng lại thấy Trương Nham sau khi chịu mấy đòn đấm vào lưng, sắc mặt cũng hơi trắng bệch, khiến bản mặt đen thui của y trở nên rất khó coi, không khỏi hạ giọng hỏi: “Sao thế?”

Trương Nham ôm lưng, nở nụ cười gượng gạo: “Hảo lão quỷ, ra tay càng lúc càng nặng.”

Ôn Nhu nhíu mày: “Sao lại thế, ông ta âm thầm động thủ sao?”

Vương Tiểu Thạch nói: “Trương huynh ra tay cũng không nhẹ.”

Trương Nham cười gượng nói: “Mỗi lần gặp nhau, đôi bên cần phải có quà gặp mặt như vậy.”

Ôn Nhu bĩu môi nói: “Giả dối.”

Phía bên kia, Hoa Khô Phát cũng thối lui mấy bước.

Đại đệ tử Trương Thuận Thái của ông ta lập tức bước đến trầm giọng hỏi: “Sư phụ, người sao thế?”

Hoa Khô Phát không trả lời y.

Trương Thuận Thái khựng người, vội vàng đỡ Hoa Khô Phát.

Hoa Khô Phát đẩy tay y, giận dữ nạt lớn: “Đỡ cái gì mà đỡ? Người đông như thế, ngươi làm vậy là ý gì? Muốn bêu xấu sư phụ phải không?”

Trương Thuận Thái lúng túng nói: “Con thấy sư phụ không trả lời.”

Hoa Khô Phát mắng: “Ta đang nhịn đau, công lực của quân rùa đen này lại tiến bộ rồi, con bà nó… ta đang cố nén đau làm sao trả lời câu hỏi nhảm nhí của ngươi!”

Lần này Tích Hải Thần Thoa Trương Thuận Thái vội nói: “Phải, phải, phải.”

Y không muốn chọc giận sư phụ, cho nên chỉ hỏi: “Vậy có cần đồ nhi đuổi họ ra ngoài không?”

“Nhảm nhí!” Hoa Khô Phát cao giọng quát, ai nấy đều ngừng lại, Hoa Khô Phát vội vàng xua tay nói: “Không việc gì, không việc gì.” Rồi mời rượu mọi người, sau đó mới khẽ giọng mắng Trương Thuận Thái: “Hắn đánh ta, ta đánh hắn, bao nhiêu năm qua gặp mặt đều như thế, không đánh không chịu được, đánh rồi thì đau, đôi bên chẳng oán trách gì nhau, ngươi đi đánh hắn, há chẳng phải đẩy sư phụ vào chỗ bất nghĩa sao? Hơn nữa, ta đánh với hắn chẳng chiếm được phần hơn nào, ngươi đi đánh hắn, lỡ đánh thua rồi, ta mất mặt, còn đánh thắng, ta để mặt ở đâu, ngươi như thế không phải là nói chuyện, mà là đánh rắm!” Nói đoạn, y sửa sang quần áo, căn dặn Trương Thuận Thái: “Ngươi phải nhớ, bất cứ là ai, vào cổng lớn của Hoa gia này, đều là khách quý của ta, không được vô lễ, cũng không được vô nghĩa, đừng keo kiệt, khắc bạc, hẹp hòi, giống như Ôn sư bá của ngươi, có biết không?”

Trương Thuận Thái cung kính nói: “Đa tạ sư phụ chỉ dạy!” Rồi bước ra ngoài chào hỏi khách khứa.

Hoa Khô Phát cung tay với từng người trong bọn Trương Nham nói: “Được các vị quang lâm, lão hủ vinh hạnh vô cùng, xin mời dự tiệc mọn, không thể đón tiếp từ nơi xa, không biết cao tính đại danh các vị.”

Trương Nham đang định giới thiệu, chợt nghe Trương Thuận Thái rao lớn như pháo nổ:

“Có khách đến!”

Hoa Khô Phát sửa sang áo quần, đang định nghênh đón, chỉ nghe Trương Thuận Thái lại cất giọng như thanh la vỡ: “Lưu Hương viên, Khổng Tước lâu, Tiêu Tương các, Như Ý Quán Mão Tự Tam Hiệu phòng Hà Tiểu Hà Hà cô nương quang lâm!”

Phản ứng đầu tiên của Hoa Khô Phát là kêu lên một tiếng: “Lão Thiên Gia!” Điều kỳ lạ hơn là trong số các kỳ nhân dị sĩ tam lưu cửu giáo, thôn phu tục phụ đang dự tiệc cũng có người lạc giọng kêu lên, hoặc lớn hoặc nhỏ: “Lão Thiên Gia!”

Ôn Nhu lẩm bẩm: “Cái gì? Chẳng lẽ người họ Hà đó chính là lão thiên gia?”

Trương Nham nói tựa như cười mà không phải cười: “Ngoại hiệu của nàng ta là Lão Thiên Gia.”

Đường Bảo Ngưu trợn mắt nói: “Nàng ta là cái quái gì?”

“Nàng chẳng phải là cái quái gì mà là con người.” Trương Nham mỉm cười nói: “Nàng là danh kỹ trong Kinh thành, đang rất nổi tiếng, đã thành Phật sống của muôn nhà, nam nhân đều gọi nàng là: Lão Thiên Gia!”

Chỉ thấy Hoa Khô Phát tức giận, lôi Trương Thuận Thái lại gầm lên: “Ai cho ngươi để ả vào đây?”

Trương Thuận Thái ấp úng: “Người… người… là sư phụ người…”

Hoa Khô Phát gần như dựng ngược lông mày, nói: “Ngươi nói cái gì? Ta mời ả kỷ nữ đó vào hồi nào?”

“Con, con, con…” Trương Thuận Thái sợ đến nỗi mặt tái mét nói: “Là sư phụ người… người nói… phàm là ai đến đây đều là… khách quý của lão nhân gia…”

Hoa Khô Phát nhất thời cứng họng.

Chỉ nghe một tiếng “ối chao” vang lên, thanh âm trong trẻo dễ nghe, một bóng người lướt tới, một nữ tử áo xanh phỉ thúy, dáng người cao gầy, đứng trước mắt mọi người, đôi mắt xinh đẹp long lanh đảo qua đảo lại, tựa như một chiếc lược thưa, chải lên mặt mọi người, giọng nói như hờn trách: “Này, họ Hoa kia, ông làm gì thế, người ta lăn lộn trong thanh lâu, chưa hề làm chuyện bán cha bán mẹ bán bằng hữu, chỉ là bán bản thân mình mà ông cũng không cho phép? Hôm nay tiểu nữ tử đến chúc thọ ông, nếu nể mặt thì ông khom người đón nhận, tránh qua cho tiểu nữ uống ly rượu thọ. Nếu không hoan nghênh, ngày sau đệ tử của Phát Mộng nhị đảng các ông, và cả các vị đang ngồi đây, ai cũng đừng hòng bước vào cái ổ của bản cô nương nửa bước!”

Chỉ nghe cử tọa kêu “ồ” lên.

“Hoa lão, ông làm thế là không phải rồi, Hà cô nương gần bùn nhưng chẳng hôi tanh mùi bùn, ông làm thế đâu phải là đạo đãi khách!”

“Lão Hoa, ông đâu cần thiết phải làm thế!”

“Hoa công, người ta đã tới rồi! Làm căng sẽ hỏng ngày vui mất, chi bằng mời Hà cô nương vào uống chén rượu thọ!”

Chỉ thấy Phùng Bất Bát hỏi: “Nữ nhân này làm gì thế? Sao tên cô độc quỷ họ Hoa kia lại coi thường vậy?”

Trần Bất Đinh lúng túng: “Nàng… nàng làm chuyện đó…”

Phùng Bất Bát ngạc nhiên hỏi: “Làm cái gì?”

Trần Bất Đinh lúng túng nói: “Chuyện đó…”

Phùng Bất Bát nạt: “Là cái gì?”

Trần Bất Đinh hoảng đến nỗi lỡ tay đổ chén rượu, ướt cả áo, đang vội vàng lau mình.

Phùng Bất Bát nổi giận: “Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”

Trần Bất Đinh khổ sở nói: “Là cái đó… loại đó… hì hì… loại đó…”

Người bên cạnh thấy y lúng túng, nhưng lại biết rõ võ công và tính tình của Phùng Bất Bát, không ai dám đứng ra giải vây.

“Chỉ là mưu sinh mà thôi.” Hà Tiểu Hà lại rất thẳng thắn: “Lão phu nhân, nữ tử giang hồ chúng ta số khổ thật, đâu có được phước khí, tốt số như lão phu nhân, nam nhân không đến tìm chúng ta, chẳng lẽ chúng ta ép được họ đến sao? Lão phu nhân, người ta đều bắt nạt chúng ta, xin bà bênh vực cho tiểu nữ tử.”

“Ta ấy à?” Phùng Bất Bát bước tới nắm tay Hà Tiểu Hà, dịu dàng nói: “Thì ra là thế, chuyện này có gì không tốt? Đều tại nam nhân thối tha không tốt, tiểu muội muội đừng sợ, lão thân đã mắng nam nhân mấy chục năm rồi, hôm nay phải mắng cho đã! Nếu ai không cho ngươi nhập tiệc, là đối đầu với Phùng Bất Bát này, hôm nay chúng ta sẽ phân cao thấp bằng cây Binh Thiết Lão Tàng Kim Long Song Khiên Hổ Quải trượng của lão thân!”

Phương Hận Thiểu hạ giọng nói với Đường Bảo Ngưu: “Ồ, tên gọi binh khí của bà ta, cũng dài gần bằng ngoại hiệu của ngươi!”

Chợt thấy bà ta giơ cây đại quải trượng nặng ít nhất một trăm năm mươi cân, từ xa chỉ về phía Hoa Khô Phát: “Ngươi! Hoa Khô Phát, hôm nay muốn làm lão quỷ hay là thọ ông? Chỉ cần nói một câu, Phùng Bất Bát nhất định chiều lòng.”

Chợt nghe một tiếng cười khúc khích vang lên.

Phùng Bất Bát có bao giờ bị làm nhục như thế đâu? Mắt trợn ngược, lập tức cả giận, cây long cầu quải trượng dằn xuống đất một cái, kêu “keng” lên một tiếng: “Ai cười?”

Mọi người thấy Trần Bất Đinh ngượng nghịu, Hoa Khô Phát cũng khó xuống thang, đều không khỏi cười góp, cũng có người cố nhịn cười. Đột nhiên thấy Phùng Bất Bát cả giận, hơn nữa mắt đột nhiên chuyển sang màu xanh lục, ai cũng biết ba đặc tính lớn của bà ta: một là vui thì bắt nạt Trần Bất Đinh, hai là thích bảo vệ tiểu cô nương, ba là mắt chuyển màu xanh lục tức muốn hạ thủ đả thương người, ai nấy đều như ve sầu mùa đông, nụ cười đông cứng lại.

Thật trùng hợp, Hoa Khô Phát có một đệ tử ký danh tệ nhất, họ Thái, người ta giễu cợt y là Truy Miêu, ý chê võ công của y là mèo ba cẳng, chỉ có thể dùng để đuổi mèo bắt chuột, y thấy sư phụ bị mụ già lùn tịt mắng mỏ, trong lòng giật mình kinh hãi, thường ngày sư phụ uy nghiêm, nay lại thê thảm như thế, không kìm được muốn cười.

Không ngờ, đột nhiên ai nấy cũng đều không cười nữa, chỉ có nụ cười của y vẫn còn treo trên khuôn mặt.

Lúc này ai nấy đều nhìn về phía y.

Mấy đồng môn đứng bên cạnh y đều sợ chuốc phải phiền phức, bọn Đại Đại Bình An Long Thổ Châu, Trượng Bát Kiếm Lạc Ngũ Hà, Phá Sơn Đao Quách Ngân Thành Tuyết, đều nhìn về phía y.

Điều đó chẳng khác gì nói: chính y, chính y…

Thái Truy Miêu chỉ vào mũi mình nói: “Ta?”

Người đứng bên cạnh y đều gật đầu nặng nề.

Phùng Bất Bát nổi giận rồi.

Hễ giận, mắt của bà ta càng xanh hơn.

Thái Truy Miêu vừa kêu lên thảm thiết, vừa xua tay nói: “Không, không liên quan đến ta!”

Phùng Bất Bát đang định ra tay, chợt nghe một giọng nói trong trẻo, dịu dàng, mà lại dễ nghe vang lên: “Đương nhiên không phải là y rồi!”

Phùng Bất Bát quay đầu lại, chỉ thấy một khuôn mặt tựa như hoa phù dung, với đôi má hồng hào, đôi mắt tinh nghịch.

Nàng là ai? Dĩ nhiên là Ôn Nhu.

Phương Hận Thiểu vẫn kéo tay áo của Ôn Nhu.

Y tỏ ý bảo nàng đừng nói.

Cũng đừng thừa nhận gì hết.

Y đã nhận ra. Nhận ra mụ già này thật sự khó đối phó.

Nhưng Ôn Nhu mặc kệ.

Đích xác là nàng cười, tại sao không dám nhận.

Cho nên nàng thẳng thắn nói: “Lúc nãy ta cười, không phải là y!”

Phùng Bất Bát quay đầu lại, thấy một tiểu cô nương xinh xắn, nhất thời nộ khí giảm bớt một nửa, giọng hiền từ hỏi: “Ngươi cười cái gì? Tiểu cô nương?”

“Ta cười bà già rồi mà thật uy phong!” Ôn Nhu nhoẻn miệng cười nói: “Khiến tất cả mọi người đều sợ đến nỗi không dám lên tiếng.”

Phùng Bất Bát nhất thời hoa lòng nở rộ, nở nụ cười với Ôn Nhu: “Tiểu cô nương, ta cũng không phải đối với ai cũng tốt, lát nữa chúng ta sẽ trò chuyện, có ta ở đây, tên nam nhân thối nào cũng đừng hòng bắt nạt ngươi.”

Ôn Nhu vỗ tay cười hì hì, quay mặt sang nói với Vương Tiểu Thạch: “Hay lắm hay lắm, ai bắt nạt ta, bà bà sẽ vả mồm hắn.”

Vương Tiểu Thạch chỉ thấy Phùng Bất Bát trừng mắt nhìn mình, má lập tức nóng ran, tựa như đã bị bà ta vả một cái vào mặt, nhất thời bối rối, chỉ đành thấp giọng hỏi Trương Nham: “Hai vị này có phải là đôi lão phu thê mà người giang hồ gọi là Bất Đinh Bất Bát, người chồng luôn sợ người vợ hay không?”

Trương Nham thè lưỡi nói: “Song Lạp Khiên Hổ thức và Lão Tàng Kim Long thức của phu phụ họ cũng không dễ ứng phó.”

“Họ vốn là một đôi sư huynh muội, kẻ làm sư huynh đương nhiên phải nhường sư muội…”

Vương Tiểu Thạch vỡ lẽ: “Chẳng trách…” gã lập tức thấu hiểu tình cảnh của Trần Bất Đinh.

Phùng Bất Bát rõ ràng đang đối thoại với Ôn Nhu, đột nhiên nạt lớn: “Tên tiểu quỷ mặt đen thè lưỡi là có ý gì?”

Trương Nham giật thót tim, vội vàng cúi đầu ôm quyền nói: “Nghĩa tử của Thiên Cơ Đại Hiệp Trương Tam Ba, xin thỉnh an hai vị lão tiền bối.”

Lúc này Phùng Bất Bát mới gật đầu nói: “Ngươi là nghĩa tử của Trương Thiên Cơ, vai vế cao rồi, lễ có thể miễn! Thỉnh an lão thân, cũng được thôi, nhưng đâu cần phải thỉnh an lão già sống dai làm quái gì!”

“Lão già sống dai” mà bà ta nói, là người chồng Trần Bất Đinh của mình!

Trần Bất Đinh mục phát thần quang, cười hì hì khom người vái rằng: “Thì ra là hiền điệt, thất kính thất kính, miễn lễ, miễn lễ.”

Phùng Bất Bát tựa như không vui vì Trần Bất Đinh chen vào, nạt một tiếng: “Còn chưa mau lau quần áo!”

Trần Bất Đinh vừa bị đổ rượu ướt mình, không được phu nhân cho phép, không dám lau rượu, nhưng nội lực của ông ta cao cường, nhiệt lực bốc ra, vết rượu đã khô rồi, giờ đây Phùng Bất Bát quát như thế, khiến lão lúng túng, không biết lấy cái gì để lau đây.

Phùng Bất Bát lại quay sang gây sự với Hoa Khô Phát: “Thế nào? Ngươi có cho tiểu cô nương này vào không?”

Lại nghe có người cất tiếng nói: “Không được, hôm nay liên tục gặp hai tiểu cô nương xinh đẹp, đây là tiểu cô nương, kia lại là tiểu cô nương, làm sao phân biệt rõ ràng?”

Hà Tiểu Hà lên tiếng: “Ta họ Hà, tên là Hà Tiểu Hà!”

Ôn Nhu cũng cười hì hì: “Ta tên Ôn Nhu.”

Hà Tiểu Hà bước tới, nắm tay Ôn Nhu nói: “Chào muội muội.”

Ôn Nhu cũng cười híp mắt nói: “Tỉ tỉ, ta đã có Thuần tỉ rồi, ta sẽ gọi tỷ là nhị tỉ.”

Hà Tiểu Hà thấy Ôn Nhu ngây thơ trong sáng, trong lòng thật sự vui thích, định đáp lời, lại nghe Phùng Bất Bát chất vấn Hoa Khô Phát, Hoa Khô Phát cười ngượng: “Ta không hề ngăn Hà cô nương vào, huống chi, chẳng phải cô ta đã vào rồi sao?”

Phùng Bất Bát vẫn chưa hài lòng câu trả lời này: “Vậy ngươi lôi tên đồ đệ cưng của ngươi để làm gì?”

Lúc này Hoa Khô Phát mới sực nhớ mình vẫn giữ chặt Trương Thuận Thái, lão biết mụ già này thập phần khó đối phó, chỉ đành nuốt giận rồi trút giận vào người Trương Thuận Thái: “Chỉ tại ngươi, ta nắm lấy ngươi là muốn hỏi ngươi: Tại sao ngươi lại thuộc làu làu tên của thanh lâu kỹ viện thế hả, có thể gọi vanh vách một hơi ra luôn?”

Trương Thuận Thái vẫn chưa đáp, Khiên Ngưu Tôn Giả, đầu đội mũ cao, đã hừ một tiếng nói: “Làm sao ngươi biết những thứ hắn vừa gọi không phải là tên của tiệm rau? Ngươi vừa nghe đã hiểu, thầy trò ngươi đều là một giuộc cả!”

Hoa Khô Phát đang định phát tác, nhưng thấy người cất tiếng là Khiên Ngưu Tôn Giả, người này còn khó dây hơn Phùng Bất Bát, thầm nghĩ hôm nay đúng là không biết chọn ngày, chỉ đành cố nén nhịn, không ngờ Trần Bất Đinh lại tự cho mình là thông minh, lớn tiếng nói: “Không đúng không đúng, là Lưu Hương Viên Khổng Tước lâu, Tiêu Tương quán, Hỷ Hà Các, Mão Tự Ngũ Hiệu phòng, hai tên phía sau, hắn nói sai, hắn nói sai…” Chưa nói xong, ai nấy đều cười ầm lên. Còn lão cũng phát hiện nhãn quang của phu nhân mình, đã chuyển sang màu xanh, bà ta đang nhìn lão chằm chằm, tựa như lão chỉ là một con ruồi đậu trên miếng thịt.

Trần Bất Đinh biết mình đã sai.

Hoa Khô Phát cũng không muốn Trần Bất Đinh bị bêu xấu giữa đám đông, lão cũng muốn mau chóng hòa giải, cho nên vội tìm một chủ đề khác: “Các vị này là…” Lão biết tuy Trương Nham tuổi trẻ, nhưng vai vế lại cao, không ai muốn đắc tội: “Không biết bằng hữu của ngươi cao tính đại danh là chi?”

Trương Nham đang định giới thiệu, chợt nghe có người nói lớn như sấm động: “Đúng rồi, ta họ Cao, tên là Đại Danh.”