Nhất Niệm

Chương 74: C74: Lại Một Sinh Nhật Sóng Gió






Phó Nhiễm mời hai vợ chồng Tống Chức và Tần Mộ Mộ. Trước kia họ đều tổ chức riêng sinh nhật cho Phó Nhiễm, lần này Phó Nhiễm cũng muốn họ tới cho thêm phần náo nhiệt.

Ngồi trước máy tính, Phó Nhiễm đeo chiếc kính gọng đen chống tia bức xạ đang lướt web. Vưu Hựu gửi cho cô một icon Chúc mừng sinh nhật: Chị, anh rể sẽ tặng quà chị chứ?

Phó Nhiễm lướt nhanh một dòng chữ: Chị nói rồi, anh ấy không phải anh rể của em.

Cái đầu nấm đáng yêu lắc lư: Em đang chat với anh rể này, anh ấy muốn tới dự sinh nhật chị đó.

Phó Nhiễm đẩy gọng kính lên: Toàn là bạn bè thân thiết, chị không muốn mời người khác.

Cửa phòng bị đẩy ra, Phạm Nhàn gõ vài tiếng tượng trưng: "Tiểu Nhiễm".

Phó Nhiễm trả lời nhanh cho Vưu Hựu một câu: Đợi chị chút, chị có tý việc.

"Mẹ."

Phạm Nhàn cầm hộp quà đi vào. Bà ngồi bên mép giường Phó Nhiễm, nét mặt có chút thiếu tự nhiên: "Tiểu Nhiễm, mẹ có chuyện muốn bàn với con".

Phó Nhiễm không xem máy tính nữa, trái tim không khỏi trầm xuống: "Chuyện gì thế ạ?".

"Nhụy Nhụy gọi điện về nói hai hôm nữa sẽ về Nghênh An, muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, nhân cơ hội ấy gặp mặt các bạn học cũ. Nhà lại hơi nhỏ, muốn tổ chức cùng con cho náo nhiệt." Phó Nhiễm đưa hộp quà trong tay cho Phó Nhiễm: "Đây là quà nó chuẩn bị cho con đấy".

Lời đã đến đây, Phó Nhiễm đành lê đôi tay nặng nề nhận lấy: "Thay con cảm ơn người ta".

"Tiểu Nhiễm, thật ra làm chung cũng hay mà, còn có thể kết giao thêm nhiều bạn bè." Phạm Nhàn nói có vẻ dè dặt. Bà cũng khó xử, không thể từ chối Vưu Ưng Nhụy lại sợ làm Phó Nhiễm phật lòng.

"Vâng." Phó Nhiễm để hộp quà sang bên cạnh.

"Con mời thêm bạn đi, chỉ cần con thích là được, mẹ đều không phản đối."

Phó Nhiễm chợt nhớ lại câu nói trước kia của Phạm Nhàn khi cô vừa về nhà họ Phó: Bạn bè ngày xưa tránh mặt được thì cố tránh mặt, rất nhiều thói quen xấu đều vì gần mực thì đen. Sau này con sẽ có cuộc sống mới, xã hội thượng lưu mới là nơi con gái nhà họ Phó nên giao lưu qua lại.

Phạm Nhàn đi ra khỏi phòng, nhân tiện khép cửa lại.

Vưu Hựu gửi một loạt icon, QQ vang lên những tiếng tít tít liên hồi: Chị, chị đi đâu rồi?

Phó Nhiễm đáp lại một icon, nói thêm với nó vài câu rồi đăng xuất.

Ngày sinh nhật, Tống Chức và Tần Mộ Mộ ăn cơm xong thì đến nhà họ Phó.

Ba người ngồi trong phòng Phó Nhiễm. Tống Chức nhìn trái nhìn phải: "Đúng là chủ nghĩa tư bản nhể".

"Cậu thôi đi." Phó Nhiễm lấy hoa quả ra: "Ăn đi".

Tần Mộ Mộ chọn cho Tống Chức mấy quả nhãn: "Món cậu thích nhất này".

Nhưng Tống Chức lại xua tay: "Không ăn".

"Sao thế? Chuyển giới à?"

Tống Chức tủm tỉm cười, ánh mắt chợt dịu dàng hẳn đi: "Tớ muốn tuyên bố một chuyện trọng đại".

"Chuyện gì vậy?" Tần Mộ Mộ định vòng tay ôm cô ấy, nhưng Tống Chức cẩn thận né ra: "Tớ sắp làm mẹ rồi".

"Woa!"

"Suỵt." Tống Chức đặt tay lên bụng: "Có cần phải sửng sốt vậy không?".

Vưu Ưng Nhụy tới nhà họ Phó, nói chuyện với Phạm Nhàn trước một lúc, sau đó lại cùng Phạm Nhàn tới phòng Phó Nhiễm.

"Tiểu Nhiễm."


Vưu Ưng Nhụy uốn tóc sóng lớn, nhuộm tóc hạt dẻ. Chiếc váy dài hoàn hảo che đi phần đầu gối khiếm khuyết. Cô ta trang điểm vừa phải. Đã lâu không gặp, cô ta đã tăng thêm nhiều vẻ phong tình, đứng dựa vào cửa chào hỏi Phó Nhiễm.

Buổi tiệc bắt đầu cũng khá sớm. Tống Chức và Tần Mộ Mộ đều ăn mặc giản dị, trang điểm bình thường. Phó Nhiễm thay bộ lễ phục đã đặt sẵn ngồi trước bàn trang điểm. Tần Mộ Mộ chọn cho cô một đôi bông tai: "Phối với đôi này đẹp này".

Vưu Ưng Nhụy cũng đã thay xong lễ phục, là một chiếc váy quây ngực màu đen. Cô ta gõ cửa phòng Phó Nhiễm: "Tiểu Nhiễm, cô xong chưa?".

Tần Mộ Mộ giúp Phó Nhiễm búi tóc lên. Phó Nhiễm nhìn Vưu Ưng Nhụy qua tấm gương trên bàn trang điểm: "Tôi phải mất một lát nữa, cô đi xuống trước đi".

"Thôi được."

Tống Chức đứng ngoài ngó nghiêng: "Cô ta thật là đáng ghét, tổ chức sinh nhật mà cũng đòi rầm rộ".

"Thai phụ không được động thai đâu nhé." Tần Mộ Mộ mỉm cười hất hàm với cô ấy.

Tống Chức vô thức vuốt bụng: "Để tớ ra ngoài xem sao, tối nay chắc vui lắm đây".

Tống Chức đi ra ngoài, tới đầu cầu thang. Cô ấy nhìn thấy có vô số người đứng đầy trong phòng khách. Ở chỗ thềm cầu thang kéo từ tầng hai xuống tầng một, thấp thoáng bóng hai người đang đứng, vì góc nhìn bị hạn chế nên cô ấy không thấy rõ.

Nhưng một trong số đó Tống Chức nhận diện được qua trang phục, là Vưu Ưng Nhụy.

Người còn lại mặc lễ phục màu cam nhạt, tay đeo túi xách trắng: "Họ sắp xuống rồi, cậu đợi xem kịch hay đi".

"Nhứ Đình, đừng khiến mọi chuyện tan tác như lần trước, dù sao lần này chúng ta mới là khách."

"Nhụy Nhụy, cậu sợ gì chứ? Yên tâm đi, tớ không gây chuyện đâu, chỉ muốn cô ta bẽ mặt thôi." Đang nói, Vương Nhứ Đình chỉ tay ra đại sảnh: "Kìa, tới rồi đó".

Tống Chức lặng lẽ bước xuống thêm hai bậc, cúi người là có thể nhìn rõ tình hình dưới đại sảnh.

Có hai cô gái đi cùng nhau tới, một trong hai người mặc bộ lễ phục giống hệt Phó Nhiễm. Đối phương da ngăm đen, rõ ràng không quen ăn mặc trang trọng như vậy, đi đôi giày cao gót cứ nghiêng ngả chực ngã, phải có người đi bên đỡ mới đi bình thường được.

"Nhìn xem, coi có giống khỉ đột không, chết cười mất thôi." Vương Nhứ Đình không khép được miệng.

"Đó chẳng phải là..."

"Đứa xấu nhất trong lớp cấp ba của chúng ta. Mấy hôm trước tớ nói để nó tham gia tiệc sinh nhật của cậu, nó mừng đến phát điên. Tớ còn tặng nó bộ lễ phục này, nó còn khen tớ tốt bụng suốt. Đáng tiếc, nó mặc lễ phục có khác nào chui vào bao tải không. Nhưng vẫn thừa sức sánh đôi với cô Phó Nhiễm kia." Vương Nhứ Đình nở một nụ cười cay nghiệt.

Tống Chức không nhìn rõ biểu cảm của Vưu Ưng Nhụy, chỉ nghe thấy ngữ khí chậm rãi của cô ta: "Nhứ Đình, mình không muốn gây phiền phức, hiếm khi về nhà một chuyến nên được vui vẻ".

Tống Chức cất bước, chậm rãi quay về phòng Phó Nhiễm.

Tần Mộ Mộ đã trang điểm, thay đồ xong cho Phó Nhiễm. Bộ lễ phục bó sát thắt eo tôn lên một khí chất khác người của cô. Tống Chức khép cửa lại, khó kiềm chế được cơn giận dữ.

"Chức Chức, cậu đi đâu thế?"

Cô ấy kể lại chuyện vừa nghe được cho hai người họ: "Tức chết tớ mất, như thế chẳng phải là ức hiếp người quá đáng sao?".

Phó Nhiễm nhìn gương mặt đã trang điểm cẩn thận của mình trong gương, luôn có người sốt sắng muốn cướp giấc mơ công chúa của cô.

Phạm Nhàn đứng ở đại sảnh tiếp khách, nhìn thấy Phó Nhiễm, vội tiến tới: "Sao con chưa thay váy?".

Ở bên kia, có vài người cười nói đi ra khỏi nhà vệ sinh. Phạm Nhàn nhìn theo ánh mắt Phó Nhiễm, nhìn thấy Vương Nhứ Đình và bộ lễ phục của cô gái đi bên cạnh cô ta. Phạm Nhàn bỗng chốc sầm mặt xuống: "Cô Vương Nhứ Đình kia làm sao vậy?!".

Tống Chức chỉ muốn xông lên bóp chết cô ả.

Vương Nhứ Đình cùng vài người khác nhìn thấy Phạm Nhàn, buộc phải đi tới chào hỏi: "Bác gái".

Phạm Nhàn nhìn sang bộ lễ phục: "Xin hỏi, bộ lễ phục này cô mua ở đâu?".

"À..." Cô bạn vừa đen vừa béo nở nụ cười hiền hậu. Vương Nhứ Đình mất mặt liên tục nháy mắt với cô ấy: "Đây là váy Nhứ Đình tặng cháu, đẹp lắm phải không ạ? Nghe nói còn rất đắt nữa ạ".

Đồ đầu heo!

Vương Nhứ Đình rủa thầm trong bụng.


"Nghe nói giá của chiếc váy này đúng là không rẻ." Phạm Nhàn vẫn tỏ ra bình tĩnh: "Mấy người cứ chơi tự nhiên".

Bà kéo tay Phó Nhiễm đi vào trong: "Mặc mấy bộ đó cũng chẳng ra sao, lát nữa bố còn giới thiệu mấy người cho con đấy".

"Nhứ Đình, thật sự cảm ơn cậu tặng mình chiếc váy đẹp như vậy."

Vương Nhứ Đình mặt tái mét rồi lại tím rần nhưng thấy Phó Nhiễm ăn mặc xuềnh xoàng, cô ta cũng bớt tức, để xem lát nữa Phó Nhiễm đi gặp mặt người ta kiểu gì.

Phạm Nhàn tìm một bộ quần áo đẹp hơn ở trong tủ cho Phó Nhiễm. Bỗng có một nhân viên của một cửa hàng thời trang cao cấp nào đó đi vào, có người dẫn nhân viên ấy tới chào hỏi Phạm Nhàn: "Phó phu nhân, cô ấy muốn tìm Phó tiểu thư".

Người nhân viên tay cầm một hộp quà rất lớn.

Vưu Ưng Nhụy từ tầng hai từ từ đi xuống, Vương Nhứ Đình khoác tay cô ta: "Thấy chưa, đến lễ phục cô ta cũng không dám mặc nữa".

Phó Nhiễm nhanh chóng ký tên rồi nhận lấy món quà. Phạm Nhàn tháo ruy băng ra: "Sao lại có người vô duyên vô cớ tặng quà mà không đề tên chứ?".

"Con cũng không rõ nữa."

Phạm Nhàn bóc hộp quà ra, cảnh tượng trước mặt khiến bà á khẩu: "Bộ lễ phục này là tác phẩm do chính tay nhà thiết kế David sáng tác cho tuần lễ thời trang Paris, trên báo nói bộ này chỉ có một chiếc, ai lại ra tay hào phóng đến vậy?".

Bên cạnh có chú thích từng số đo cụ thể, hoàn toàn khớp với phom người Phó Nhiễm.

Cô nghi hoặc trong lòng, vuốt nhẹ lên lớp váy. Phạm Nhàn ở bên thúc giục: "Thay vào đã rồi tính, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi".

Tống Chức và Tần Mộ Mộ theo Phó Nhiễm đi lên gác.

Vưu Ưng Nhụy thấy bóng Phó Nhiễm khuất ở góc cầu thang mới dè dặt bước lên: "Mẹ".

"Nhụy Nhụy." Phạm Nhàn kéo tay Vưu Ưng Nhụy, vỗ về thân mật: "Con đi xa đợt này lại thấy gầy đi rồi, thức ăn bên đó không hợp khẩu vị hả?".

"Chẳng phải vì nhớ bố mẹ sao?"

"Xem cái miệng con kìa." Phạm Nhàn nhìn mấy người bạn sau lưng Vưu Ưng Nhụy, tỏ ra không vui. Bộ lễ phục giống y hệt Phó Nhiễm được mặc trên người kẻ khác trông càng nhức mắt hơn: "Nhụy Nhụy, sau này ít qua lại với mấy người đó thôi".

Vưu Ưng Nhụy dĩ nhiên hiểu Phạm Nhàn khó chịu vì chuyện của Phó Nhiễm, mặc dù cô ta cũng chẳng thoải mái gì, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Mẹ, con hiểu".

Giây phút ngẩng đầu lên, Phó Nhiễm đúng lúc đi từ trên cầu thang xuống. Bàn tay của một nhà thiết kế cao cấp quả nhiên khác biệt, vai áo nghiêng làm tôn lên xương hõm vai tuyệt đẹp và những đường nét xinh xắn trên cổ cô. Khoảnh khắc Phó Nhiễm quay người, thiết kế hở lưng khiến phần eo bươm bướm của cô càng thêm gợi cảm. Bộ lễ phục màu trắng thuần khiết, không tìm được một sợi chỉ nào khác màu. Tất cả mọi người trong đại sảnh tập trung hết lại, không ai không tấm tắc khen. Tần Mộ Mộ chọn cho Phó Nhiễm một sợi dây chuyền điểm xuyết trước ngực. Phạm Nhàn nhìn thấy cảnh này, niềm vui không giấu được trên nét mặt. Bà bước qua nắm chặt lấy tay Phó Nhiễm: "Người tặng con bộ váy này quả là có mắt thẩm mỹ".

Vương Nhứ Đình đứng bên cạnh Vưu Ưng Nhụy khuôn mặt sa sầm xuống. Cô ta không cam tâm, khẽ nghiến răng nghiến lợi. Vưu Ưng Nhụy từ đầu tới cuối chỉ mỉm cười, rồi bước qua khen ngợi: "Rất đẹp".

Phó Nhiễm được Phạm Nhàn dắt vào trong vườn hoa. Con gái xinh đẹp thế này nói kiểu gì bà cũng quyết giới thiệu cho cô vài đám. Tống Chức kéo Tần Mộ Mộ đi về phía khu tự phục vụ: "Woa, nhiều đồ ăn quá, bảo bảo nhà tớ có số hưởng rồi".

"Trông cái vẻ ngốc nghếch của cậu kìa, chẳng phải người ta bảo khi mới mang thai hay thấy ghê mọi thứ và nôn mửa sao? Sao cậu vẫn có cảm hứng ăn uống thế?"

"Tớ và họ không giống nhau, điều này chứng tỏ con mình khỏe mạnh!"

"Đồ nhà quê!" Vương Nhứ Định miệt thị một câu. Vưu Ưng Nhụy đánh mắt nhìn nhưng không nói gì, tự động rời đi tới chào hỏi đám bạn.

Tống Chức và Tần Mộ Mộ xoay một vòng trong đại sảnh. Tống Chức kêu mệt muốn về phòng của Phó Nhiễm nghĩ ngơi một lúc. Tần Mộ Mộ dìu cô ấy lên gác. Khi lên tới đầu cầu thang vừa hay gặp đám Vương Nhứ Đình.

"Đồ nhà quê!" Giây phút đi lướt qua nhau, Vương Nhứ Đình lại khinh bỉ buông ra câu đó.

Tống Chức chống tay vào tường, quay người lại: "Cô nói ai là đồ nhà quê hả?".

"Sao hả, tôi nói cô đó."

"Chức Chức, bỏ di, so đo với hạng người ấy làm gì." Tần Mộ Mộ vội vàng khuyên nhủ.

Mấy người bên cạnh Vương Nhứ Đình cũng kéo cô ta lại: "Chuyện lần trước còn chưa đủ ầm ĩ hay sao? Cậu còn như vậy Nhụy Nhụy giận thật đấy".


"Tớ chỉ muốn tốt cho cậu ấy thôi, đi tới đâu cũng bị chèn ép, cậu ấy chịu được nhưng tớ thì chướng mắt lắm."

"Chuyện lễ phục của Phó Nhiễm cũng do cô bày trò phải không? Cũng đúng, tự nhiên lại người mình đi, mặt khô, bốn mùa mọc mụn. Còn chưa lấy chồng mà bụng đã phị ra thế kia à?"

"Cô..." Vương Nhứ Đình giận dữ vô cùng: "Tôi phải cào nát cái miệng cô ra".

Tần Mộ Mộ sợ trong lúc giằng co xảy ra chuyện. Cô ấy đi tới chắn trước mặt Tống Chức: "Hôm nay sinh nhật của hai người họ, chúng ta là bạn bè của đôi bên đều không nên gây chuyện vào lúc này. Đồn thổi ra ngoài đám nhà quê chúng tôi không có gì phải ái ngại nhưng đối với các người sẽ không hay ho lắm đâu".

Cô ấy dìu Tống Chức chuẩn bị đi lên gác: "Dưỡng thai, dưỡng thai, đừng đanh đá thế".

Tống Chức cười: "Đúng là con nhà có học có khác, nói năng lý lẽ hơn tớ nhiều".

Hai người đi lên hành lang, bỗng có một lực rất lớn kéo ngược xuống. Tần Mộ Mộ nắm lấy tay Tống Chức nhưng không đọ được lực kia, đành giương mắt nhìn Tống Chức bị ngã.

"Á..."

"Chức Chức..."

Đúng lúc Phạm Nhàn đi lên gác, nhìn thấy cảnh ấy bà hoảng hốt tái mặt. Tần Mộ Mộ khẩn trương bước xuống bậc thang: "Chức Chức cậu sao rồi, đừng làm tớ sợ...".

"Bụng tớ đau quá..."

Vương Nhứ Đình và mấy người bạn đứng dựa vào tay vịn cầu thang, Tần Mộ Mộ gào lên: "Cậu ấy đang có thai mà!".

Phó Nhiễm nghe thấy ầm ĩ, bỏ ly rượu xuống đi lên gác. Vưu Ưng Nhụy cũng đi theo, cả đám người đứng vây lấy chân cầu thang.

"Chức Chức!" Cô không buồn để ý đến hình tượng gì nữa: "Có chuyện gì vậy?".

Tần Mộ Mộ rớt nước mắt, chỉ tay về phía Vương Nhứ Đình: "Chính cô ta kéo Tống Chức xuống".

"Đồ điên!" Vương Nhứ Đình mặt đỏ tía tai: "Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi kéo cô ta xuống? Rõ ràng là không cẩn thận lại đổ vấy cho người ta, muốn bòn tiện viện phí à?".

Vưu Ưng Nhụy nhìn thấy tình hình ấy: "Mấy người làm gì vậy?".

"Nhụy Nhụy, nó thật sự tự ngã xuống, sao lại đổ thừa cho tớ chứ?" Vương Nhứ Đình cuống quýt kêu oan.

"Chức Chức, cậu đi được không?" Phó Nhiễm và Tần Mộ Mộ dìu Tống Chức dậy. Tống Chức oằn người xuống, mặt nhăn nhó: "Không được, tớ đau bụng lắm, có phải tớ không giữ được nó không?".

"Bậy nào." Phó Nhiễm sai người lập tức gọi tài xế qua.

Tần Mộ Mộ sốt ruột gạt nước mắt. Nhìn thấy Phạm Nhàn, cô ấy chỉ tay: "Lúc đó cô cũng ở đây, cô chắc chắn đã nhìn thấy ai kéo Chức Chức xuống".

Phó Nhiễm quay người lại.

Vương Nhứ Đình căng thẳng nắm chặt túi xách, sự chột dạ ấy không thoát đuợc khỏi ánh mắt Vưu Ưng Nhụy.

Phạm Nhàn nhìn qua nhìn lại mấy người họ, lại nghe thấy đầu cầu thang vọng lên tiếng tranh luận. Cô nói một câu vỗ về: "Khi mẹ nhìn thấy, cô ấy đã ngã xuống rồi".

"Không thể nào." Tần Mộ Mộ còn định nói gì đó, nhưng Tống Chức đang ôm bụng đã ngăn cô ấy lại.

Vương Nhứ Đình có phần nhẹ nhõm hơn.

Phó Nhiễm đứng lên nhìn Phạm Nhàn: "Mẹ, thật sự không nhìn thấy gì sao?".

"Tiểu Nhiễm..."

Lại vì quan hệ lợi ích. Phó Nhiễm căm hận sự bất công này vô cùng. Sự bao che của Phó Nhiễm chẳng qua là vì Vương Nhứ Đình có hậu thuẫn vững chắc hơn Phó Nhiễm rất nhiều, có đắc tội với người ta cũng phải chọn hồng nát mà bóp.

Tài xế lên gác, cõng Tống Chức xuống, sải bước đi ngay.

Phó Nhiễm nâng vạt váy lên, ngang qua trước mặt Phạm Nhàn: "Mẹ, nếu có một ngày người bị đẩy xuống là con, mẹ sẽ làm gì?". Cô đánh mắt liếc nhìn Vưu Ưng Nhụy, đi ngay không dừng lại thêm giây nào.

Sắc mặt Phạm Nhàn tái nhợt đi. Bà tin vào Phật, cũng tin vào luật nhân quả tuần hoàn. Bà bỗng nhiên có một linh cảm, lẽ nào một ngày nào đó lời Phó Nhiễm nói sẽ thật sự linh nghiệm?

Bà lắc đầu, không đâu.

Vương Nhứ Đình đắc ý đánh mắt nhìn đám bạn. Phạm Nhàn vịn cầu thang chuẩn bị đi lên gác. Khi đi ngang qua cô ta, Phạm Nhàn dừng lại: "Vương tiểu thư, sau này nhà họ Phó chúng tôi không dám với tới nhà cô, cũng không hoan nghênh cô".

Vưu Ưng Nhụy tách mấy người ra đi lên theo. Cô ta nhìn mải miết theo bóng Phạm Nhàn, phát hiện hình như bà đã rất xa mình rồi. Trước kia, sau khi giữ gìn đại cục, bà cũng sẽ không quát mắng ai. Vưu Ưng Nhụy hoảng sợ, cô ta đang từng bước từng bước bị thay thế bởi Phó Nhiễm.

"Mẹ, con xin lỗi."

Phạm Nhàn đứng lại trước cửa: "Con ngốc à, chuyện này không liên quan đến con". Nói rồi, bà đẩy cửa đi vào: "Nhụy Nhụy à, sau này đến sinh nhật, con và Phó Nhiễm tổ chức riêng đi".


Vưu Ưng Nhụy giương mắt nhìn cánh cửa ấy đóng lại trước mặt mình.

...

Tống Chức nằm trên giường bệnh truyền nước. Anh Hòa Bình vừa tan ca, nhận được tin liền hộc tốc tới bệnh viện. Cũng may, đứa bé đủ kiên cường, cô ấy chỉ ra ít máu nên cần ở lại bệnh viện dưỡng thai.

Đi nộp viện phí xong, Phó Nhiễm quay về phòng bệnh, nghe thấy giọng Tống Chức từ trong vọng ra: "Làm gì mà cứ như sắp khóc thế, con của chúng ta khỏe mạnh lắm. Để Tiểu Nhiễm nhìn thấy cảnh này cẩn thận về nhà tớ cho cậu một trận đấy, cậu tin không?".

Phó Nhiễm gượng cười đi vào: "Cho ai một trận thế?".

Tần Mộ Mộ vành mắt ửng đỏ, vẫn còn ngẩn người ngồi bên mép giường, cảm xúc chưa thôi.

Tống Chức đặt tay lên bụng. Phó Nhiễm đi tới bên giường: "Chức Chức à, tớ xin lỗi".

"Ngớ ngẩn à, liên quan gì tới cậu đâu."

Phó Nhiễm nhìn xuống cái bụng nhỏ của cô ấy. Cũng may đứa bé bình an vô sự, đây đúng là điềm lành trong vạn điềm xui.

Hai người họ ở lại bệnh viện tới gần nửa đêm, khó khăn lắm mới đuổi được họ ra khỏi phòng bệnh.

Tần Mộ Mộ đỗ xe ở nhà họ Phó nên Phó Nhiễm lái xe đưa cô ấy về trước.

"Tiểu Nhiễm..." Tần Mộ Mộ suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: "Mẹ cậu có tốt với cậu không?".

Cô tập trung nhìn đường: "Rất tốt".

"Tốt là được rồi."

"Mộ Mộ, tớ hiểu cậu muốn nói gì." Phó Nhiễm vẫn mặc nguyên bộ lễ phục. Cô tăng nhiệt độ trong xe lên. Tần Mộ Mộ dỏng tai lắng nghe nửa câu còn lại của Phó Nhiễm nhưng đợi mãi vẫn không thấy cô có động tĩnh gì. Cô ấy ngẩng đầu nhìn một nửa khuôn mặt Phó Nhiễm, thấy bờ môi cô mím chặt, mười ngón tay mảnh dẻ nắm lấy vô lăng như sáng trắng lên.

Chiếc di động ở ghế sau kêu liên tục nhưng Phó Nhiễm không màng, đi thẳng một mạch về cửa nhà họ Tần.

Tiễn Tần Mộ Mộ về rồi, cô lái xe trong vô định trên đường. Từng hàng cột điện nối nhau kéo dài miên man, dẫn cô đi khắp các con đường chẳng rõ tên rõ tuổi. Phó Nhiễm lái xe chậm rãi, trong xe vang lên bài hát của Đinh Đang, chất giọng có phần đơn và lạc lõng liên tục lặp đi lặp lại trong đêm. Ngang qua quán karaoke Tiền Cự, cô dừng xe lại.

Cô thuê phòng, gọi hai chai rượu, sau đó gọi bài cũng chẳng hát. Phó Nhiễm giơ ly rượu lên với cô ca sỹ đang vừa khóc vừa gào trong màn hình: "Chúc mừng sinh nhật".

Không ai đáp lại.

Cô cảm thấy rất ổn, khi chất rượu cay nồng chảy vào cổ họng nó như thiêu đốt cả lồng ngực cô vậy. Phó Nhiễm bịt miệng nuốt vào, nước mắt chảy giàn giụa.

Người phục vụ mang rượu vào nhìn cô với vẻ mặt kỳ quái, trông kiểu trang điểm và ăn mặc của cô còn ngỡ là cô dâu nào vừa bỏ đám cưới chạy ra đây.

Cánh cửa một lần nữa khép chặt lại.

Sau lần đầu tiên say rượu làm loạn, Phó Nhiễm đã thề cả đời sẽ không động vào rượu nữa.

Nhưng khi cõi lòng đau đớn, lại không có thuốc chữa lành, không dựa vào rượu thì biết dựa vào thứ gì đây?

Uống rượu và nghe tình ca buồn sẽ chỉ càng say nhanh hơn mà thôi.

Phó Nhiễm mơ màng nằm lên sofa. Cô nghe thấy có người gọi mình, bèn co người lại tảng lờ.

Có  người vỗ má cô: "Phó Nhiễm?".

Tửu lượng của cô rất tệ, say rồi là không nhớ ai vào với ai nữa.

Mơ hồ có một nguồn sức mạnh kéo cô dậy: "Sao lại say đến nông nỗi này?". Phó Nhiễm vòng tay ôm chặt cổ đối phương, đôi mắt nặng nề của cô không sao mở ra được.

"Minh Thành Hữu..."

Lòng bàn tay nóng rẫy đang đỡ eo cô chợt cứng đờ.

Phó Nhiễm không nhớ mình đã gọi tên anh. Nếu hỏi cô vì sao lại gọi anh thì đầu óc cô càng hỗn độn hơn.

Bên tai không còn tiếng nói nữa, người đàn ông bế bổng cô lên.

Người phục vụ đi vào chào một tiếng "Tam thiếu".

Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm lên xe, thắt dây an toàn cẩn thận cho cô. Cô say nên mới yên ổn gục đầu vào vai anh. Lần này cũng giống như lần trước, cô lại mình đầy thương tích, không còn chỗ trốn.

Cô lẩm bẩm câu gì đó nhưng nghe không rõ. Minh Thành Hữu ngắm khuôn mặt say ngủ của Phó Nhiễm.

Anh cho cô xiêm y rực rỡ nhất nhưng chỉ cần qua nửa đêm, giấc mơ của cô đã định sẵn sẽ vỡ vụn, tan tành...