Nhất Niệm

Chương 68: C68: Em Đã Gạt Chị






Vưu Hựu thường xuyên gọi điện thoại cho Phó Nhiễm. Hai năm gần đây con bé hồi phục rất tốt, trải qua một loạt các cuộc phẫu thuật cắt bỏ phần hoại tử và cấy ghép da mới. Phó Nhiễm hiểu nỗi đau mà con bé phải gánh chịu là quá sức chịu đựng của một cô nhóc mới tầm tuổi như nó. Đợt cuối của giai đoạn điều trị, nó ở suốt tại Quảng Châu. Thay đổi môi trường cũng tốt, chú thím đã mời bác sỹ tâm lý về cho nó. Qua khoảng nửa tháng sau thì cả gia đình lại trở về thành phố Nghênh An.

Vụ án ầm ĩ khắp nơi năm đó giờ chẳng biết đã bị dồn vào một góc khuất nào. Những bức ảnh, những bài báo trên mạng đã bị xóa sạch từ lâu.

Nhưng Phó Nhiễm sẽ không thể quên. Cái gai Minh Thành Hữu gây ra cho cô đến nay vẫn còn cắm chặt trong tim, không động vào thì thôi, vừa động là toàn thân lại đau nhức.

Cô tìm một chỗ đậu xe cẩn thận, ngẩng đầu nhìn lên mấy chữ "Café Đảo" được khắc rất đẹp, một cảm giác mệt mỏi, nước chảy bèo trôi lại dâng lên trong lòng.

Phạm Nhàn cũng thật lòng muốn suy nghĩ cho cô nên mới không ngừng giới thiệu đối tượng.

Người hôm nay gặp mặt Phó Nhiễm có quen biết. Cô và anh ta từng khiêu vũ cùng nhau một điệu. Về sau nhà trai đã chủ động làm quen trò chuyện với gia đình cô trong một bữa tiệc rượu, Phạm Nhàn cũng cảm thấy tướng mạo và điều kiện của Cố Diệp Thừa đều khá ổn, ngoài việc gia thế không bằng nhà họ Phó ra. Nhưng sau chuyện Phó Nhiễm xóa bỏ hôn ước gây xôn xao dư luận kia, nhà họ Phó cũng không đắn đo quá nhiều như trước nữa.

Phó Nhiễm hờ hững bước về phía bàn. Qua một tấm rèm châu, cô tưởng mắt mình hoa rồi, cô lại nhìn thấy Minh Thành Hữu ngồi bên cạnh cửa sổ. Phó Nhiễm vô thức đứng khựng lại, nhìn kỹ rồi thì chắc chắn đó là anh.

Cô quay người định bỏ đi.

"Phó Nhiễm!"

Ở đầu kia, Cố Diệp Thừa đã tinh mắt nhận ra cô, bèn đứng lên chào hỏi.

Phó Nhiễm buộc phải quay lại. Minh Thành Hữu cũng vì nghe thấy tiếng gọi của Cố Diệp Thừa mà khẽ ngẩng đầu lên, con ngươi trong vắt như thủy tinh nhuộm một màu đen hoa lệ. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, cũng không nhìn kỹ. Sự tập trung của Minh Thành Hữu không nằm ở đây, anh kịp thời quay đi.

Phó Nhiễm nghĩ cũng phải, cô đâu cần phải né tránh anh.

Cố Diệp Thừa đứng dậy kéo ghế ra cho cô. Cô gọi một cốc Capuchino và một chiếc bánh kem việt quất: "Xin lỗi anh, tôi tới hơi muộn".

Vị trí của hai chiếc bàn khá gần nhau, chiếc rèm chỉ cần hơi đung đưa một chút là cô có thể nhìn rõ người con gái đang ngồi đối diện anh chính là La Văn Anh.

"Không sao, tôi cũng mới tới chưa được bao lâu, gần đây công ty của cô bận lắm sao?"

"Cũng tạm." Hầu như không nhận được thêm việc nào bên ngoài nữa. Cố Diệp Thừa nói với cô vài câu, phát hiện Phó Nhiễm cứ thần người ngồi khuấy café: "Cô sao vậy?".

"Không sao."

Anh ta nhận ra Phó Nhiễm không mấy hứng thú với cuộc gặp gỡ này.

"Phó Nhiễm, tôi hiểu là giờ nói chuyện cưới xin với cô là quá sớm, nhưng xã hội bây giờ còn bao nhiêu tình yêu để nói đây? Tôi lớn hơn cô mấy tuổi, mấy năm nay tự khởi nghiệp, thành lập một công ty, quá bận rộn đến nỗi còn chẳng buồn nghĩ đến việc tìm bạn gái nữa. Bây giờ cũng đến lúc tôi phải ổn định lập gia đình rồi. Chúng ta đều không còn trẻ trung nữa, nếu tôi bảo đảm có thể đối tốt với cô, có phải cô sẽ chấp nhận thử hẹn hò với tôi không?"

Phó Nhiễm ngước lên. Cố Diệp Thừa mới bao nhiêu tuổi chứ, vậy mà cũng không còn tin vào tình yêu. Cô cũng có phần sợ hãi, phải chăng rồi cũng sẽ có một ngày cô cũng nói với vẻ thờ ơ, tình yêu tình đương gì chứ, hai người cứ sống tạm bợ với nhau nốt cuộc đời là được rồi.

Cuộc sống như thế chắc chắn là bi kịch.

La Văn Anh nghe được lời nói của người đàn ông, không khỏi quay đầu sang nhìn.

Minh Thành Hữu thì đang cúi xuống thì thầm gì đó với thư ký Nghê ngồi bên. Thư ký Nghê vượt qua tấm rèm châu, nhìn sang Phó Nhiễm, khóe môi hơi nhếch lên.

"Đến tình yêu còn không có, anh lấy gì để đảm bảo sẽ đối tốt với tôi?"

"Trách nhiệm."


Phó Nhiễm không còn hứng thú nói tiếp nữa: "Nói về anh đi, gần đây công việc thuận lợi không?".

Bên kia, Minh Thành Hữu xé túi kẹo, đặt bên cạnh La Văn Anh: "Chị dâu, thật không ngờ mới qua hai năm ngắn ngủi, chị đã trở thành người tài giỏi không thể thiếu được của Khiếm Khôn".

"Thành Hữu, tôi và anh cả anh đã xóa bỏ hôn ước lâu rồi."

"Hai người rất xứng đôi, xóa bỏ hôn ước thật là đáng tiếc."

"Hôm nay anh mất công hẹn tôi ra đây là có việc gì sao?" La Văn Anh không thích vòng vo tam quốc.

"Tâm sự chuyện cũ thôi mà, đừng căng thẳng." Minh Thành Hữu dựa vào ghế, đánh mắt ra ngoài cửa sổ. Thư ký Nghê ngồi bên hiểu ý anh, bèn lấy tập tài liệu trên ghế, đẩy về phía La Văn Anh.

Phó Nhiễm và Cố Diệp Thừa nói chuyện nhát gừng đôi ba câu, thi thoảng cô lại liếc thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng của Minh Thành Hữu. Không biết anh đang nhìn gì mà nét mặt căng ra. Cố Diệp Thừa ý thức được sự thất thần của cô: "Lần này Tam thiếu quay về, e rằng thành phố Nghênh An sẽ đón nhận không ít rắc rối".

Dĩ nhiên, câu nói này anh ta nói rất nhỏ.

"Vì sao?"

"Hai hổ đánh nhau, ắt phải có một con thương tích."

Thư ký Nghê và La Văn Anh nói không ít chuyện, nhưng đều hạ thấp giọng. Lát sau, Phó Nhiễm nhìn thấy La Văn Anh lắc đầu: "Tôi và Khiếm Khôn đã có ký hợp đồng, vả lại tôi cũng không có ý định tới một công ty khác bắt đầu lại từ đầu".

"Eve, con người luôn hướng tới chỗ cao, thực lực của MR sẽ giúp cô phát huy được tốt hơn."

"Bên nào nặng, bên nào nhẹ, tôi tự có khả năng cân nhắc."

"Thấy chưa." Cố Diệp Thừa ra hiệu cho Phó Nhiễm bằng ánh mắt: "Đã tiến tới bước câu kéo nhân viên cốt cán của nhau rồi".

Rõ ràng là La Văn Anh không đồng ý, cũng không ở lại lâu. Cô ấy chào tạm biệt rồi ra về ngay.

Thư ký Nghê ngồi sang vị trí đó của La Văn Anh. Minh Thành Hữu vẫn duy trì tư thế cũ của mình, hai bên trong chốc lát không nói với nhau câu nào, bầu không khí im ắng tới mức nghe được cả tiếng lật tài liệu loạt soạt của thư ký Nghê.

"Phó Nhiễm, tối nay ăn cơm xong chúng ta đi xem phim nhé?"

"Có phim gì hay à?"

Cố Diệp Thừa thường ngày đâu có tới mấy chỗ đó: "Tới đó hẵng tính".

Minh Thành Hữu và thư ký Nghê đứng dậy rời đi.

Không bao lâu sau, Phó Nhiễm cũng viện cớ công ty có việc đột xuất để về. Cố Diệp Thừa gọi nhân viên tính tiền, người phục vụ nói với họ rằng: "Vị khách ngồi bên cạnh anh chị ban nãy đã trả tiền thay anh chị rồi".

...

Thư ký Nghê ngồi bên cạnh Minh Thành Hữu ở ghế sau, cô ta cảm thấy rất khó hiểu: "Lvan, anh đã sớm biết kết quả của chuyện này rồi đúng không? Vậy vì sao còn làm thừa một bước?".

Hàn Tuyển ngồi ở ghế lái phụ cười cô ta: "Cô chung quy vẫn còn non nớt lắm. Lvan muốn đích thân ra mặt đàm phán với Eve, như vậy sau này đồn thổi ra ngoài chuyện này mới đáng tin, cô hiểu không? Dùng một câu nói thông dụng nhất thì chính là: Không có được thì phải ly gián".

Thư ký Nghê bàng hoàng tỉnh ngộ: "Đủ tàn nhẫn".

"Thế mới nói cô còn nhiều chỗ cần phải học hỏi anh ấy lắm." Hàn Tuyển vỗ vỗ người tài xế, ý bảo hãy lái xe đi: "Hai năm trước nếu không vì cô quyết tâm sát cánh bên cạnh Lvan thì vị trí này ngày hôm nay nào có tới lượt cô, suy nghĩ quá ngắn".


Thư ký Nghê cầm tập tài liệu đánh anh ta: "Hàn Tuyển, anh thích ăn đấm phải không?".

Đến tận khi ngồi vào xe rồi, Phó Nhiễm vẫn cảm thấy bí bách khó chịu. Có những chuyện không phải thời gian trôi qua lâu rồi sẽ nhạt đi. Năm xưa khi anh sa cơ lỡ vận, anh đã dùng một cách thức tương tự khi trước để trả lại cô sự hạ nhục mà Minh Tranh đã làm với anh.

...

La Văn Anh hiểu thương trường như chiến trường, nhưng không ngờ Minh Thành Hữu lại tấn công ác liệt như vậy.

Kế hoạch do nhóm của cô ấy phụ trách vì bị rò rỉ tin tức nội bộ ra ngoài mà gây thiệt hại không thể tính toán được, cho dù cố gắng cứu vãn nhưng cũng không thể bù đắp được hết. Việc bên ngoài đồn đại Eve có ý nhảy sang MR đã không còn là chuyện ngày một ngày hai, cộng thêm việc báo chí lại đổ thêm dầu vào lửa nói cô ấy âm thầm gặp riêng Minh Thành Hữu, mà chuyện lộ tin tức lại xảy ra ngay sau buổi gặp mặt.

Cả Khiếm Khôn đang triệt để điều tra tên gián điệp thương mại này.

Trong văn phòng từ nhân viên hành chính tới quản lý cấp cao đều cẩn trọng hơn bao giờ hết. La Văn Anh và Minh Tranh cãi nhau một trận ầm ĩ trong phòng làm việc trên tầng thượng rồi đóng sầm cửa bỏ đi.

Phó Nhiễm nghe được chuyện này, lại thấy Minh Tranh cứ chau mày khó chịu, bèn lấy đũa chọc chọc vào tay anh ấy: "Chị dâu không bao giờ làm chuyện này đâu. Hôm đó cô ấy gặp ban điều hành của MR, em cũng chứng kiến, cô ấy đã từ chối mọi điều kiện mà không hề do dự, thế nên anh đừng đổ oan".

"Ai là chị dâu của em?" Minh Tranh bực dọc châm một điếu thuốc.

"Tóm lại là khả năng cô ấy bán đứng cơ mật của công ty không cao."

"Công khai từ chối không có nghĩa là đằng sau không âm thầm tiếp xúc. Ban đầu anh cũng bỏ ra rất nhiều tiền để mời cô ấy về Khiếm Khôn. Trên đời có ai chê tiền đâu?" Minh Tranh nhìn Phó Nhiễm qua làn khói thuốc mờ mờ.

"Cô ấy mà anh cũng không tin?" Nói gì thì nói cũng là quan hệ hợp tác khăng khít.

"Anh chẳng tin người nào hết." Minh Tranh nhả một vòng khói: "Anh chỉ tin chính mình thôi".

Phó Nhiễm hoàn toàn á khẩu.

...

Minh Thành Hữu lái xe trở về biệt thự Nam Xa, Lý Vận Linh vẫn như thường lệ đang ở trong vườn chăm hoa chăm cỏ. Từ khi Minh Vân Phong qua đời, bà dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi cho việc này.

Đặt những nhành hoa đã cắt gọn gàng vào trong lọ, Lý Vận Linh cởi găng tay, đi ra bồn nước rửa sạch: "Thành Hữu này, Nhụy Nhụy ở bên Ý vẫn ổn chứ?".

"Vâng, rất tốt ạ, có người sẽ lo cho cuộc sống của cô ấy."

"Nó đi lần này phải hơn nửa năm đúng không?"

Minh Thành Hữu ngồi dưới tán ô, một tay vuốt ve mấy bông hoa trong lọ: "Vâng".

Lý Vận Linh ngồi xuống bên cạnh anh: "Mẹ nghe cậu con nói, thằng Thâm vẫn hỏi han chuyện nhà họ Vưu đấy".

"Làm gì ạ?"

"Trước kia thằng Thâm còn trẻ, nhưng tính khí và phong thái rất giống con. Chuyện đó giống như một cái hố trong cuộc đời nó vậy. Con cũng biết là khẩu cung của con bé nhà họ Vưu làm nó tổn thương đến mức nào rồi. Thành Hữu, mẹ thấy thằng Thâm sẽ không bỏ qua đâu." Lý Vận Linh cầm lấy hai cốc trà quản gia Tiêu bưng ra, đưa một cốc cho Minh Thành Hữu.

"Nó còn muốn thế nào nữa? Thấy chuyện này chưa đủ ầm ĩ à? Nó nên thấy may mắn vì năm xưa nhà họ không kiện nó cưỡng bức con gái nhà người ta!"


"Thành Hữu, nhà họ Vưu hai năm trước cứ một mực nói người tạt xăng là thằng Thâm, nói cho cùng còn không phải vì muốn vòi khoản tiền bồi thường sao? Loại người thấy lợi quên nghĩa như họ rốt cuộc có gì đáng để con đồng tình nào?" Lý Vận Linh phẫn uất vô cùng, vòng xoáy đen ngòm này đến tận khi cảnh sát tuyên bố bắt được hung thủ vẫn chưa để họ yên, vì chẳng người nào tin đây là sự thật cả.

"Mẹ, mẹ cũng khuyên nhủ cậu, đừng có gây thêm chuyện nữa đi." Minh Thành Hữu bực dọc đứng dậy.

Chuyện này dù đã trôi qua hai năm rồi nhưng không một ai trong nhà họ Lý quên được. Tiền đồ của Lý Thâm suýt nữa bị hủy hoại trong tay Vưu Hựu, còn nhà họ thì lại thoải mái chạy ra nước ngoài.

...

Từng ngày, từng ngày trôi qua, sau khi mùa thu đi, chẳng biết là chỉ mới đầu đông hay đông đã sang thật sự, chỉ biết rằng mới qua một đêm, trời đã rét tê tái.

Phó Nhiễm mặc xong quần áo, đứng trước gương trang điểm cẩn thận. Cô không giấu nổi sự vui sướng và phấn khích trong lòng lúc này. Cô đặc biệt chọn một chiếc áo dạ màu vàng nhạt ở trong tủ. Ra tới phòng khách, Phạm Nhàn gọi cô vào ăn cơm.

"Mẹ, thôi ạ, con có việc phải ra ngoài bây giờ."

"Muộn vậy rồi con còn đi đâu." Phạm Nhàn chỉ tay vào bàn ăn: "Cũng phải ăn lót dạ cái đã chứ?".

Phó Nhiễm choàng khăn cẩn thận rồi đi tới bên cạnh Phạm Nhàn. Cô cúi xuống, chống hai tay lên mép bàn: "Vưu Hựu từ Quảng Châu trở về rồi, con muốn tới sân bay đón nó".

"Vưu Hựu?" Phạm Nhàn ngẫm nghĩ: "Là cô bé gặp nạn hai năm trước?".

"Đúng ạ."

Nét mặt Phạm Nhàn tối đi: "Tiểu Nhiễm, nói gì thì nói họ cũng không phải chú thím ruột của con, người thân xa gần con phải phân biệt rõ ràng. Vả lại mẹ thấy nhà họ Vưu đó cũng lắm chuyện thị phi, còn ít qua đó là hơn".

"Mẹ, chú thím bên đó trước nay vẫn đối xử với con rất tốt."

Phó Nhiễm giơ tay lên xem giờ: "Không kịp nữa rồi, con ra ngoài trước đây".

Khi cô tới sân bay, thật ra vẫn còn khá nhiều thời gian.

Phó Nhiễm mua một cốc nước ép, ngồi ở trong sân bay chờ đợi. Đã có vô số lần cô kiễng chân lên ngó rồi lại đứng hẳn dậy đi lên hàng trên cùng, đi đi lại lại mấy vòng liền như thế, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng chú thím.

Vưu Hựu kẹp ở giữa hai người họ, chiếc khăn choàng to xụ che gần kín mặt, chỉ hở độc hai đôi mắt đen láy.

Phó Nhiễm chạy qua. Cô muốn ôm lấy Vưu Hựu, nhưng đi tới trước lại vô thức dừng lại, ngữ khí có phần ngập ngừng: "Con chào chú, chào thím".

Chuyện những bức ảnh bị đăng lên mạng, cô nghĩ, từ đầu chí cuối họ vẫn trách cô và khẳng định là do cô làm.

Thím đi qua ôm lấy Phó Nhiễm trước: "Tiểu Nhiễm, chú thím và Vưu Hựu đều rất nhớ con".

"Chị."

Con bé tiến lên, ôm chầm lấy cô.

Nước mắt Phó Nhiễm chợt trào ra, rất lâu sau cô mới bình tĩnh lại được: "Đi thôi, con đã thuê người quét dọn nhà cửa sạch sẽ rồi".

Phó Nhiễm giúp chú xách hành lý đặt vào trong cốp xe. Trở về khu nhà đã từng thân thuộc, thím không kìm được những giọt nước mắt đau thương. Tới đầu cầu thang, có không ít hàng xóm nhìn thấy họ về đều nhiệt tình tiến lên hỏi han và giúp đỡ. Vưu Hựu không nói gì, từ đầu tới cuối chỉ cúi gằm.

Về tới nhà họ, đồ ăn Phó Nhiễm đặt ship cũng đã được giao đến đúng giờ. Nhà cửa được dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ đạc ngày xưa để thế nào giờ vẫn vậy, đến vị trí cũng không bị dịch chuyển.

"Tiểu Nhiễm, nghỉ ngơi đi, đừng vội làm gì cả." Thím rửa bát xong đi ra ngoài: "Cứ ăn no đi đã".

Vưu Hựu ngồi trên chiếc ghế quay mặt về hướng Bắc. Phó Nhiễm đưa bát cơm đã xới xong cho nó: "Vưu Hựu, cởi khăn ra em, ăn cơm thôi".

Vưu Hựu hai tay bưng mặt: "Mọi người cứ ăn trước đi".

Thím ghé qua, một tay đã đặt lên một đầu khăn: "Vưu Hựu, đừng như vậy. Bây giờ con xinh xắn trở lại rồi, thật đấy. Huống hồ Tiểu Nhiễm có phải người ngoài đâu".

"Con không thích." Vưu Hựu đẩy ghế ra, đứng bật dậy.


Phó Nhiễm ra hiệu cho chú thím ăn cơm trước, còn mình thì đưa Vưu Hựu vào trong phòng, căn phòng được sơn màu hồng phấn rất nữ tính, những miếng dán sticker dễ thương, những bức tranh đáng yêu trên tường và những món đồ lưu niệm nhỏ xinh được bày biện khắp các góc. Một chiếc giường dài khoảng mét rưỡi với một chiếc ga giường hình điền viên. Vưu Hựu đi vào phòng, tới trước bàn học. Nó đẩy cửa sổ ra, trên bàn học vẫn còn nguyên những cuốn sách của nó. Phó Nhiễm kéo ghế ngồi xuống bên cạnh: "Vưu Hựu, về nhà rồi, em vui không?".

"Chị, em vẫn luôn rất nhớ nhà, nhưng cũng lại sợ phải quay về."

"Sợ gì?"

Phó Nhiễm không nhìn được sắc mặt của Vưu Hựu, chỉ có thể nhận ra sự né tránh của nó qua đáy mắt.

"Chỉ là em rất sợ." Vưu Hựu đặt hai tay lên mép bàn, vùi mặt xuống khuỷu tay.

Cô giữ chặt hai bả vai Vưu Hựu, cũng không ép buộc cô, chỉ là sau khi sát lại gần thì dịu giọng xuống: "Đừng sợ, hai năm rồi em đã vượt qua được, em hồi phục rất tốt, bây giờ điều chúng ta cần chỉ còn là thời gian mà thôi".

Vưu Hựu ngập ngừng giây lát, rồi mới ngẩng mặt lên: "Chị, chị mà nhìn thấy bộ dạng của em nhất định sẽ sợ hãi".

"Không đâu." Phó Nhiễm khẳng định chắc nịch: "Ở trong mắt chị, Vưu Hựu luôn luôn là hoa khôi số một của trường".

Vưu Hựu giơ tay lên đỉnh đầu. Phó Nhiễm nắm chặt lấy tay nó: "Nào".

Cô tháo dần từng vòng khăn trên cổ con bé ra, đầu tiên nhìn thấy đầu. Vì cứ nửa năm lại làm một cuộc phẫu thuật nên Vưu Hựu không được để tóc dài, bây giờ chỉ dài hơn nửa đốt ngón tay một chút. Phó Nhiễm nín thở, từ từ nhìn thấy khuôn mặt Vưu Hựu hiện ra. Cô nắm chặt chiếc khăn trong tay mình, thật ra, tốt hơn nhiều so với dự tính của cô.

Mặc dù vẫn còn một số chỗ sưng đỏ, nhưng hầu khắp khuôn mặt đã khôi phục lại màu da gốc, mí mắt và khu vực xung quanh mắt đã gần như hồi phục hoàn toàn. Vưu Hựu thấy cô cứ nhìn mãi, vội quay đi: "Chị, chị sợ phải không?".

"Không hề." Phó Nhiễm xoay người con bé lại: "Tin chị đi, em lành lại rất nhanh, chỉ cần ngoan ngoãn trị liệu, em sẽ khỏi hẳn".

Vưu Hựu cắn môi, bấy giờ mới cười một chút: "Chị, bác sỹ chữa chính cho em cũng nói, ông ấy sẽ giúp em đẹp lại như xưa, còn có thể đi học trở lại nữa".

"Đúng đấy, chúng ta phải tin lời bác sỹ chứ."

"Chị, chị không biết hai năm qua em sống thế nào đâu." Vưu Hựu vòng tay ôm chặt Phó Nhiễm, giọng nói nghẹn ngào nức nở: "Vết thương mỗi ngày vừa ngứa vừa đau, lúc mẹ bôi thuốc cho em, em toàn khóc đến chết đi sống lại. Nếu không được như ngày xưa, em không muốn sống nữa".

"Em nói ngốc nghếch gì vậy." Phó Nhiễm vỗ vỗ lưng Vưu Hựu: "Càng như vậy em càng phải kiên cường sống tốt hơn".

"Chị, vì sao hai anh chị lại hủy hôn ước?" Nó bỗng nhiên đổi chủ đề. Phó Nhiễm buông nó ra: "Chuyện này em còn nhỏ, chưa hiểu đâu".

"Sao em lại không hiểu chứ, có phải vì chuyện của em không?"

"Không hoàn toàn vì chuyện của em."

Vưu Hựu cúi gằm, hai tay căng thẳng đặt trên đầu gối. Con bé đứng dậy đi ra cửa phòng, mở hé ra, nó thấy bố mẹ đang tất bật dọn dẹp phòng khách bèn đóng chặt cửa lại, đi tới trước mặt Phó Nhiễm.

"Chị..."

"Sao vậy?"

Phó Nhiễm nhìn thấy sự căng thẳng và bất an trong đôi mắt nó: "Rốt cuộc em có chuyện gì?".

"Chị!" Vưu Hựu bỗng dưng gọi cô, rồi ôm mặt, giọng nói bật ra qua từng kẽ tay: "Chuyện đó... là em gạt chị. Em vốn định nói thật với chị, nhưng sau này mọi chuyện càng lúc càng ầm ĩ, em leo lên lưng cọp rồi khó mà xuống nữa. Bố mẹ nói nếu em không nói như vậy, ngay cả tiền trị liệu gia đình cũng không trả được".

Đầu óc Phó Nhiễm bỗng chốc có cảm giác trống rỗng. Cô mơ hồ lắc đầu: "Vưu Hựu, em nói rõ ràng đi, lẽ nào người cưỡng bức em không phải là Lý Thâm?".

Bả vai Vưu Hựu run lên từng cơn. Phó Nhiễm vội nắm lấy tay nó: "Đừng khóc, không tốt cho vết thương".

"Chị, còn nhớ hôm em xảy ra chuyện không?"

"Còn nhớ, tối ngày mùng năm tết."

Sau hai năm Vưu Hựu mới dám đối mặt lần nữa với chuyện đêm đó.

"Chập tối ngày mùng năm tết, em nhận được một cuộc điện thoại, do Lý Thâm gọi tới..."