Nhất Niệm

Chương 66: C66: Nỗi Đau Người Ấy Từng Nếm Trải ( Phần 1)






Phó Nhiễm ăn tối với các nhân viên trong tình trạng đầu óc lơ mơ. Ánh mắt Minh Thành Hữu ngoài sự xa lạ ra còn là một thứ gì khác cô đọc không hiểu, khiến người ta giật mình sợ hãi. Ăn cơm xong, mọi người cũng phát hiện ra cô không vui nên cũng giải tán, ai về nhà nấy ngay.

Khi Minh Tranh gọi điện thoại tới, cô đang đi dạo không mục đích trên đường. Phó Nhiễm tìm đến phòng trà mà anh ấy nói, vừa vào đã nhìn thấy Minh Tranh ngồi bên cạnh cửa sổ.

Vì chuyện gì, cô cũng đoán được mấy phần.

Hương trà Phổ Nhĩ thanh thanh hấp dẫn, thấm đượm vào từng hơi thở. Phó Nhiễm kéo ghế ngồi xuống: "Người bận rộn như anh sao lại rảnh rỗi mời em uống trà vậy?".

"CEO của MR, em nhìn thấy mặt chưa?"

Phó Nhiễm khẽ nhấp một ngụm trà: "Anh cũng nhìn thấy rồi phải không?".

"Đúng là một bất ngờ không lớn cũng không nhỏ." Minh Tranh rót đầy cốc trà cho Phó Nhiễm. Cô nâng tay phải lên chống cằm: "Vốn dĩ event hôm nay của MR do em nhận, thế mà..." Cô nhún vai: "Bị hỏng rồi".

"Vì sao?" Minh Tranh nhướng mày: "Nhìn thấy cậu ấy là không còn bình tĩnh được?".

"Phải nói là anh ấy nhìn thấy em đã thẳng thừng đá bay em đi."

"Xem ra lần này nó về đây là nhằm vào hai chúng ta. Chắc nó cũng đang nghĩ cách để đá bay anh đi." Minh Tranh vắt áo vest lên lưng ghế, chiếc áo sơ mi sợi đay màu xanh dương đậm rất dễ tôn lên vẻ điềm đạm và cương nghị có được nhờ trải nghiệm.

"Chuyện hai người em không có hứng thú." Phó Nhiễm ngừng một chút: "Nhằm vào anh thì còn nghe được, liên quan gì tới em chứ?".

"Chẳng lẽ nó lại không nghĩ hai chúng ta đang yêu nhau?"

Phó Nhiễm á khẩu, nghĩ một chút, cô nói: "Cùng lắm thì sau này công ty không nhận thêm việc được nữa, em lại về mở lớp dạy múa thôi. Giải quyết được vấn đề ấm no thì em cũng không thấy rầu rĩ gì".

"Chắc cũng không tệ đến mức đó." Minh Tranh thêm trà cho cô. Nói gì thì nói, Khiếm Khôn cũng có thực lực thực sự. MR có mạnh cỡ nào cũng phải đấu thắng Khiếm Khôn đã rồi mới nói được.

Nhưng hai con hổ đấu nhau, ắt phải có một con thương tích.

Phó Nhiễm nhìn ra bầu trời âm u ngoài cửa sổ. Những lời Minh Vân Phong dặn dò bên tai trước khi chết bảo cô đọc thuộc lòng từng chữ một cô cũng đọc được. Ông ở trên trời có phải chỉ biết giương mắt nhìn hai cậu con trai đấu nhau tới mức kẻ sống người chết không?

"Anh à, dừng tay đi được không?"

"Em đã là nói là không hứng thú với chuyện của hai bọn anh mà." Minh Tranh ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt thoáng qua chút lạnh lẽo: "Huống hồ tới bây giờ chính nó mới là người muốn đấu tới cùng".

Phó Nhiễm mang theo tâm trạng nặng nề bước ra khỏi phòng trà. Cô nhìn thấy La Văn Anh đang đợi Minh Tranh. Lúc nhận được điện thoại, Minh Tranh đi rất vội vàng, nói là phải gặp khách hàng.

Công ty cũng không còn việc gì quan trọng, Phó Nhiễm dứt khoát đi về nhà.

Phó Tụng Đình và Phạm Nhàn đều không ở nhà. Thím Trần nói họ đi dự một bữa tiệc, phải rất muộn mới về. Phó Nhiễm lên gác tắm rửa xong, ngồi xuống bên giường. Cô kéo ngăn kéo, rút ra một chiếc hộp trang sức. Bên trong là không ít những thứ Minh Thành Hữu từng tặng cô trước kia. Anh là một cậu chủ phong lưu, dĩ nhiên biết nhiều cách để chiều lòng con gái. Phó Nhiễm giữ lại mấy thứ, những thứ cực kỳ quý giá đều để cả ở Y Vân Thủ Phủ.

Cô cọ nhẹ từng ngón tay lên lớp nhung ngoài hộp. Minh Thành Hữu bây giờ...


Phó Nhiễm lắc đầu, đặt món đồ về chỗ cũ, ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi.

Đôi chân đến giờ vẫn hơi tê tê, cô đặt bằng lên mặt giường mềm mại, nhẹ nhàng xoa bóp, trong lòng ngoài chút đắng chát không xua tan đi được, còn là những ấm ức chẳng thể nói ra. Không phải là họ thiếu cô đồng nào, cũng chẳng phải vì vấn đề danh dự của công ty sau này. Chỉ là cô vẫn canh cánh một buổi tối nào đó dưới ánh trăng thanh, anh đã hứa với cô bốn chữ: Luôn bảo vệ em.

Làm người xa lạ, thế nên bốn chữ kia mới bị bỏ lại sau lưng.

Phó Nhiễm mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Thím Trần gọi xuống ăn cơm, cô cũng hoàn toàn không hay biết. Cho tới khi đèn trong phòng đột ngột bật sáng, Phạm Nhàn vừa đi vào vừa gọi cô: "Tiểu Nhiễm, sao con không ăn tối?".

Cô lật người, đầu óc váng vất khó chịu: "Mẹ, con nuốt không trôi".

Phó Nhiễm vùi đầu vào gối, mũi tắc nghẹt, tai ù ù. Phạm Nhàn chỉ nghĩ rằng cô ngủ say quá không dậy nổi: "Tiểu Nhiễm, con xem thời sự hôm nay chưa?".

"Sao ạ?"

"Thành Hữu..." Lời nói của Phạm Nhàn bị mắc lại nơi cổ họng. Phó Nhiễm không đợi được câu tiếp theo, bèn ngẩng đầu lên.

Phạm Nhàn đang mặc một chiếc xường xám màu xanh mực, sợi dây chuyền trân châu được vòng hai vòng trước ngực. Bà đi tiệc về, còn chưa kịp thay quần áo: "Hai năm qua, Lý Vận Linh hầu như đều không tham gia các buổi tiệc lớn nhỏ, hôm nay mẹ lần đầu thấy, động tác cử chỉ đúng là có đoan trang quý phái hơn hai năm trước, nhưng cái miệng thì vẫn không buông tha cho ai. Nhà họ Phó chúng ta định sẵn đã mắc nợ họ, chẳng biết sau này báo chí còn thêu dệt đến mức nào".

"Mẹ, mấy thứ báo chí viết lúc nào cũng sai lệch sự thật cả. Mẹ mà cứ so đo với báo chí thì tức chết mất thôi."

"Con ấy à!" Phạm Nhàn thầm thở dài: "Cũng chẳng biết con giống tính ai nữa".

"Dĩ nhiên là con giống bố hoặc giống mẹ rồi."

"Chẳng phải, tính con ấy à, chẳng giống ai hết."

Phó Nhiễm nghe xong, đầu óc bỗng nhiên đau kịch liệt. Phạm Nhàn cũng ý thức được mình đã lỡ lời. Đắp chăn cẩn thận cho Phó Nhiễm xong, bà đứng dậy: "Lát nữa con ra ngoài lót dạ chút gì đi, để mẹ bảo thím Trần hâm lại thức ăn".

"Mẹ." Cô thò một cánh tay ra khỏi chăn: "Mẹ giúp con tìm mấy viên thuốc cảm nhé, con hơi khó chịu".

"Con cảm hả?" Phạm Nhàn bật ngọn đèn ngủ ở đầu giường lên, quả nhiên nhìn thấy hai gò má Phó Nhiễm đỏ hồng. Bà đưa tay sờ trán cô: "Không được, con sốt cao lắm, mau đi bệnh viện".

"Không cần đâu ạ, con uống mấy viên thuốc là ổn."

Đo nhiệt độ xong, phát hiện Phó Nhiễm sốt cao tới 40 độ.

Phạm Nhàn vội vã gọi tài xế đưa Phó Nhiễm tới bệnh viện ngay trong đêm.

Vừa xét nghiệm máu vừa phải truyền nước, Phạm Nhàn đau lòng ngồi bên giường tự trách: "Sao mẹ không sớm phát hiện ra con sốt chứ, sốt đến mê man thế này rồi".

"Mẹ, con không sao mà."

"Bố mẹ cứ về trước đi, con truyền nước xong, ngủ một giấc, sáng mai chắc chắn khỏe ngay."


Phạm Nhàn bảo tài xế đưa Phó Tụng Đình về trước. Phòng bệnh VIP có giường riêng cho người nhà bệnh nhân. Phó Nhiễm thấy bà khăng khăng ở lại, cộng thêm cơ thể thực sự không còn sức lực gì nữa nên cũng không miễn cưỡng.

Cô uống cốc nước rồi nằm xuống giường, trân trân nhìn những giọt nước truyền tí tách nhỏ xuống. Sức đề kháng của cơ thể mình tệ thật, leo có 33 tầng lầu mà cũng cảm sốt cho được.

"Tiểu Nhiễm, con thấy đỡ hơn không? May mà chưa biến chứng thành viêm phối, mẹ sợ quá."

"Mẹ, bác sỹ là hay thích hù người mà."

Phạm Nhàn rót cho Phó Nhiễm một cốc nước ấm, rồi bà kéo ghế ngồi cạnh cô: "Đang yên đang lành sao con lại sốt chứ".

Trong bệnh viện có mùi thuốc khử trùng đặc trưng luôn khiến người ta có một cảm giác sợ hãi, không thấy an toàn chút nào. Phó Nhiễm ho khẽ vài tiếng: "Mẹ, con thèm ăn cam".

"Được, ngoài cửa bệnh viện có mấy hàng hoa quả, tiện thể mẹ mua cho con mấy quả lê, ăn cho nhuận giọng."

"Vâng."

Phó Nhiễm lật người định chợp mắt một lát, đầu óc càng đau rần thì ý thức càng tỉnh táo. Cô trằn trọc khó ngủ, không cẩn thận chạm phải đầu kim cắm ống truyền dịch. Cơn đau khiến cô kêu lên một tiếng, ngồi bật dậy.

Con người khi bị bệnh thì mỗi giác quan đều trở nên nhạy cảm hơn. Cô nghe thấy hình như có tiếng cửa bị ai từ từ xoay mở. Ngay sau đó là những tiếng bước chân lặng lẽ, khẽ khàng: "Mẹ ạ?".

Phạm Nhàn vừa mới ra ngoài được năm phút, lẽ nào đã quay trở lại?

Nếu không chắc là y tá của phòng bệnh.

Nhưng không có tiếng ai trả lời.

Phó Nhiễm nghĩ chắc là mình nghe nhầm. Cô nằm xuống giường, nhắm mắt lại, ép mình phải ngủ.

Bên tai có những tiếng sột soạt mơ hồ, cô không hình dung được, khi mở mắt ra bỗng nhiên nhìn thấy thứ gì giống như linh hôn phiêu lãng từ cửa bay vào. Cô giật mình, tim suýt nữa nhảy vọt lên tận cổ họng. Phạm Nhàn sợ cô không ngủ được nên lúc đi ra cũng tiện tay tắt toàn bộ đèn đi, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ mờ mờ ở đầu giường.

Phó Nhiễm vội vàng ngồi dậy. Sau khi thứ đó bay tới gần, nhìn kỹ lại, cô mới nhận ra đó là môt quả bóng bay hình Sói xám.

Đầu to đùng của con Sói xám cứ lơ lửng trên trần nhà, chiếc dây màu hồng dưới đuôi vẫn còn đang lúc lắc không ngừng.

Không thể dùng từ khiếp đảm để hình dung cảnh tượng này.

Phó Nhiễm đưa tay lau sạch lớp mồ hôi trên trán, cô nhìn mãi theo quả bóng bay Sói xám với chiếc đuôi hồng, rồi giơ tay ấn chuông báo ở đầu giường.

Không lâu sau, tiếng bước chân y tá đã vọng vào.

Cô ngẩng đầu lên nhìn chai nước truyền dịch, vẫn còn quá nửa chai.


"Xin hỏi chị có việc gì không?"

"Lúc cô đi vào phòng có nhìn thấy ai đi ra không?"

Cô y tá nghi hoặc nhìn theo Phó Nhiễm ra phía cửa: "Không có ạ".

"Cô tháo kim chuyền dịch ra giúp tôi."

"Vẫn còn nửa bình ạ."

"Tôi có việc gấp, phiền cô." Phó Nhiễm chưa nói hết câu đã tung chăn ra, xỏ dép vào.

Cô y tá không ngăn được cô, đành tiến lên giúp cô tháo kim chuyền dịch.

Cô vội vàng đi ra phía cửa. Vì sốt cao, người vẫn còn mỏi mệt, Phó Nhiễm phải chống tay lên tường đi dọc hành lang. Ngoài vài y tá thi thoảng lại đi qua đi lại thì ngay cả bóng một người bệnh cũng không thấy.

Phó Nhiễm không bỏ cuộc, tiếp tục tìm một vòng nữa.

"Chị vẫn đang ốm đấy, chị không muốn sống nữa phải không?" Cô y tá kia đuổi theo, thấy cô đang đứng ở đầu cầu thang, nơi hút gió: "Chị có vấn đề gì, chúng tôi gánh làm sao nổi trách nhiệm?".

"Cô thật sự không thấy ai đi vào ư? Một người đàn ông cầm bóng bay đi ngang qua bàn y tá?"

"Không có không có, chị mau quay lại phòng đi."

Phó Nhiễm bị cô y tá ép buộc quay về phòng. Giây phút bước vào cửa, cô vẫn còn ngó đầu lại nhìn lần nữa. Lẽ nào thật sự là ma?

Những chuyện xui xẻo của Phó Nhiễm không dừng lại ở đó. Đúng như cô dự liệu, thứ tốt không linh, thứ xấu lại linh. Từ ngày tin tức MR công khai hủy hợp đồng dịch vụ tổ chức sự kiện với FU bị đồn ra ngoài, suốt nửa tháng, cô không đàm phán thành công bất kỳ một chuyện làm ăn nào. Minh Tranh thi thoảng cũng giới thiệu cho cô vài mối nhưng ngoài những việc của nội bộ Khiếm Khôn ra, thì dù có nhận cũng là vô ích. Đã bị MR chê bai, còn ai dám thuê công ty cô nữa?

...

Phó Nhiễm vừa lái xe vừa suy nghĩ, những vạt nước mưa bị cần gạt nước bắn văng đi rất xa, con đường phía trước mông lung mà xa xôi. Cô nghe nhạc đến thất thần.

Bỗng nhiên ý thức được có điều gì đó không ổn, cô vội vàng phanh gấp lại. Suýt chút nữa thì cô đâm sầm vào chiếc ô tô đang đợi đèn đỏ trước mặt.

Phó Nhiễm chưa hoàn hồn lại ngay, cả người mềm oặt ngả ra sau ghế.

Giờ này là giờ tan tầm buổi chiều, trời lại đổ mưa nên lượng xe ô tô còn nhiều hơn thường ngày, tắc nghẽn dĩ nhiên sẽ kinh khủng hơn. Sau khi đèn vàng bật sáng, cô chuẩn bị tăng tốc bỗng phát hiện ô tô hoàn toàn đứng khựng lại.

Cô thử nổ máy vài lần nhưng không có kết quả, tiếng còi xe inh ỏi phía sau dồn ép hết đợt này tới đợt kia.

Có người dứt khoát thò đầu ra khỏi xe: "Sao thế hả, cô có lái xe đi không?".

Phó Nhiễm cũng không biết vấn đề nằm ở đâu. Con đường bên cạnh cũng chật kín xe. Người tài xế trong chiếc xe phía sau càng lúc càng không nhẫn nhịn được nữa: "Mẹ kiếp, chắn đường rồi mà còn không chịu đi à!".

Phó Nhiễm đẩy cửa xe ra, cơn mưa xối xả ào ạt ập tới gần như khiến cô không mở nổi mắt. Nước mưa chảy tràn vào hốc mắt, đau đớn đến nỗi cô phải liên tục lau đi.

Cô đi ra phía đuôi xe, liên tục nói xin lỗi với các tài xế đang xếp hàng đứng đợi.

Phó Nhiễm thử dùng sức đẩy xe, nhưng sức của một mình cô quá yếu, bốn bánh xe vẫn đứng vững vàng tại chỗ không chịu nhúc nhích. Chiếc xe phía sau thấy xe cô hỏng, đành tự nhận số mình xui xẻo, mắng chửi vài câu rồi lần lượt vòng sang làn bên cạnh, giao thông phía sau cũng vì sự cố này mà bắt đầu ùn lại.


Chiếc áo len và áo măng tô sau khi ướt nước dính chặt vào người, Phó Nhiễm cả người lạnh toát như băng, cảm nhận được khí lạnh từ gót chân xông thẳng lên tới đỉnh đầu. Nước cũng đã ướt đầy đôi ủng của cô, quần bò cũng dính sát vào cơ thể.

Như vậy không phải là cách, cô muốn quay vào trong gọi cứu hộ giao thông.

Phó Nhiễm vội vàng chạy lên đằng trước nhưng lại vì gót giày quá trơn mà trượt ngã sõng soài. Con đường quốc lộ cứng rắn khiến cô đập đau đến ngơ người. Nửa người trên đè chặt cánh tay, hai lòng bàn tay cọ xuống mặt đường trầy xước, có thể nhìn thấy những vệt máu bị trộn lẫn cùng nước mưa vẩn đục.

Từng chiếc xe lần lượt đi lướt qua cô, những vệt nước bẩn bắn vào người Phó Nhiễm không thương tiếc.

Cô thảm hại đến tột cùng.

Nước bẩn cùng bùn đất lấm lem hết mặt mũi, đầu tóc, lạnh đến mức cô không còn sức để đứng dậy nữa.

Một chiếc ô tô đi ngang qua. Cô gái ngồi ở ghế lái phụ nét mặt tràn đầy vẻ khinh bỉ, ngữ khí cũng toàn là chế giễu: "Trẻ như vậy mà lái Audi, không phải kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc nhà người ta thì cũng là công chúa được cưng quá hóa hư, ngã là đáng đời, cho ngồi đó nếm mùi".

Phó Nhiễm lấy cổ tay áo lau mặt, chỉ càng lau càng bẩn. Trước kia sống ở nhà họ Vưu nghèo khổ, đến xe điện cũng không có tiền mua, nhưng cũng chưa đến mức tồn tại suy nghĩ căm ghét đám nhà giàu như vậy, quả nhiên loại người nào có gông cùm của loại người ấy.

Chiếc xe tăng tốc, nước bẩn thậm chí bắn cả lên nóc xe Audi.

Phó Nhiễm đứng dậy, nhìn thấy ngọn đèn vàng phía trước nhấp nháy rồi chuyển sang đỏ.

Một chiếc xe đua của Hermès xuất hiện một cách nổi bật.

Cửa xe đóng chặt nhưng không phải nghi ngờ gì nữa. Cả thành phố Nghênh An này chỉ có một chiếc như vậy, nó thuộc về người đứng đầu MR.

Qua tấm kính đậm màu, Phó Nhiễm có thể nhìn thấy bóng một người đàn ông ngồi trong xe. Hình như người ấy cũng quay đầu sang. Nhìn ra ngoài từ góc độ của người ấy, sự thảm hại của cô lại càng hiển hiện rõ rệt. Cơn đau trên lòng bàn tay hay từng tấc da thịt trên cơ thể đều chẳng buốt lòng bằng sự bàng quan của người ấy.

Phó Nhiễm cảm nhận đuợc hốc mắt nóng rực lên, hình như vừa có thứ gì chảy xuống. Chiếc siêu xe tráng lệ bọc kín trái tim và con người của người đó vào trong một không gian đóng kín, bên trong là tiếng nhạc Âu Mỹ hòa vào bầu không khí ấm áp.

Cô đứng đực ra đó không thể cử động.

Từng giây đèn đỏ từ từ trôi qua, thời gian chờ đợi sốt ruột hóa thành từng giây quý giá sắp trôi vuột qua kẽ tay.

10... 9... 8... 7...

Chiếc siêu xe vang lên tiếng động cơ, chuẩn bị tăng tốc.

Đèn vàng.

Đèn xanh.

Cuối cùng Phó Nhiễm cũng nhìn thấy chiếc siêu xe hàng hiệu lướt đi một cách điệu nghệ, không nhìn thấy nó khựng lại dù chỉ một giây, lao vút như một quả cầu lửa, giống như tia chớp nhanh nhất, dữ dội nhất trên bầu trời.

Cô vô thức né tránh những vạt nước sẽ bắn vào.

Nhưng rùng mình một cái, chung quy bản năng vẫn không bắt kịp tốc độ của nó.

Khi cô ngẩng đầu nhìn lên, bóng của chiếc xe cũng đã khuất dạng.

Phó Nhiễm cắn chặt răng, khóe mắt mềm nhũn ra, nước mắt lã chã rơi xuống. Thì ra vào lúc một người cần sự giúp đỡ nhất, việc người khác rút tay bỏ đi lại là một sự tuyệt vọng mang tính hủy diệt.

Cô dựa vào cửa xe, người từ từ trượt xuống đất.