Nhất Niệm

Chương 51: C51: Tai Hoạ






Vưu Hựu nhiệt tình đón hai người họ vào nhà. Chú thím đang tất bật dưới bếp, thấy Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm tới chơi bèn lập tức đi ra ngoài.

"Còn chào chú, thím!"

"Tốt tốt, chúc mừng năm mới!" Chú đôn hậu thật thà, thím thì lại ăn nói rất khéo léo: "Trông con kìa, mua nhiều quà cáp đến như vậy làm gì?".

Vưu Hựu khoác tay Phó Nhiễm, cùng cô đi về phía sofa: "Anh rể, anh cứ ngồi chơi tự nhiên. Cả ngày hôm nay chị là của em rồi, anh không được ghen đâu đấy".

"Vưu Hựu, qua Tết là em 20 tuổi rồi đấy." Phó Nhiễm tặng cho con bé bao lì xì đã chuẩn bị sẵn. Ban đầu con bé không chịu nhận nhưng không cãi lại được Phó Nhiễm nên đành cầm.

Chú lấy hộp trà đã cất kỹ nhiều năm ra tiếp họ, Vưu Hựu cũng ra sức mời Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu ăn bánh kẹo: "Anh chị ăn đi, ăn tạm cho đỡ đói bụng cái đã".

Mỗi lần nhắc về cô em gái này, Phó Nhiễm lại không giấu được niềm tự hào: "Vưu Hựu nhà chúng ta không chỉ học giỏi mà còn xinh đẹp nữa, bây giờ nó là hoa khôi của số một của trường đấy, chưa biết chừng sau này còn trở thành ngôi sao nữa".

"Em chẳng muốn làm ngôi sao đâu." Gương mặt thiếu nữ ánh lên chút thẹn thùng: "Em muốn học lên tiến sỹ, mấy thứ trong giới showbiz chẳng thực tế chút nào".

"Ồ, con bé này có tiền đồ đấy." Minh Thành Hữu cũng thấy buồn cười vì nó.

"Anh rể, thật ra anh em mình rất có duyên đấy. Trong tên của anh có một từ đồng âm với tên em, em tặng anh cái tên cúng cơm mà bạn bè đặt cho em được không?"

"Tên cúng cơm gì?" Minh Thành Hữu nhướng mày, nhìn thấy vẻ nghịch ngợm trong đôi mắt cô bé.

"Là quả bưởi đó, quả bưởi con."

"Phì..." Phó Nhiễm vừa mới đưa cốc nước lên miệng, bèn vội vàng bỏ ra để cười cho đã, một tay chỉ về phía khuôn mặt tái mét của Minh Thành Hữu: "Thật sự là có tài đấy, sao em chưa từng nghĩ ra nhỉ?".

Minh Thành Hữu đánh vào tay cô.

Chú ngồi bên cạnh khẽ quát: "Con nhóc này, chẳng lịch sự gì cả, con không được ăn nói với anh rể như thế". Nói thì nói vậy, chính chú cũng đang cười tít cả mắt lại.

Vưu Hựu cười nghiêng cười ngả, nửa người ngả rạp ra sofa: "Aiyo, anh rể, anh đừng ghi thù em, em không dám nữa đâu".

Thím chuẩn bị cho họ cả một bữa trưa vô cùng thịnh soạn, mùi cơm và mùi thức ăn thơm phức bao trọn vẹn phòng khách vốn đã chẳng rộng rãi là bao, khói nóng nghi ngút bốc lên khiến tất cả mọi người đều cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng.

Chú bê ra một hũ rượu, Phó Nhiễm vội vã đứng dậy: "Chú, bọn con có mang rượu tới, để con đi lấy ạ".

"Con bé này, quên mất hương vị rượu nhà chú rồi hả? Đây là loại rượu do chính người quê mình nấu và chưng cất đấy." Chú còn chưa nói hết câu đã rót cho Minh Thành Hữu một ly: "Nào, con nếm thử đi".

Ban đầu anh chỉ nhấp một chút gọi là nếm thử: "Ừm, mùi vị đúng là rất ngon ạ".


Về sau thì cứ uống tỳ tỳ.

"Anh uống vừa thôi." Phó Nhiễm vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh: "Rượu này nặng lắm đấy".

"Chị xót rồi kìa..."

"Xì, con nít thì hiểu cái gì?" Phó Nhiễm đưa tay lên vuốt gáy, một thói quen mỗi khi ngượng ngùng. Minh Thành Hữu hiểu động tác này của cô có ý nghĩa gì, anh phì cười nắm lấy tay cô: "Không sao đâu, vài ly thôi mà".

Anh nhận ra được, bước vào căn nhà này, Phó Nhiễm thật sự có thể hòa mình. Sự nhiệt tình của chú thím cũng tuyệt đối không phải vì gia thế bây giờ của họ, những tình cảm này không phải một sớm một chiều có thể diễn được.

Có câu: "Rượu gặp tri kỷ, ngàn ly còn ít", chú thấy Minh Thành Hữu cũng là người uống được lại càng ra sức rót rượu cho anh. Phó Nhiễm tuy có lo lắng nhưng cũng không thể phá vỡ hứng thú của họ. Sau bữa cơm, thấy anh vẫn còn gắng gượng được, bấy giờ cô mới yên tâm.

Ra khỏi nhà họ Vưu, Minh Thành Hữu cố gắng đến tận khi tiễn chú thím vào nhà rồi, chân mới mềm xuống, khoác tay qua vai Phó Nhiễm: "Rượu này đúng là dữ thật, suýt nữa thì anh chết vì nó".

"Anh không sao chứ?" Phó Nhiễm vòng tay qua hông, giữ chặt anh, gắng sức kéo anh vào ghế lái phụ. Anh nhẹ nhàng đưa hai tay lên day thái dương, đợi Phó Nhiễm nổ máy rồi mới tựa đầu vào vai cô: "Hôm nay em vui không?".

"Vui lắm."

"Có phải vui hơn về căn nhà kia không?" Hơi thở nóng rực của anh phả vào gáy cô, cô dứt khoát gật đầu không hề do dự.

Minh Thành Hữu không nói gì nữa. Đến khi rượu bốc lên mới thật đáng sợ, Phó Nhiễm lái xe về Y Vân Thủ Phủ, gọi quản gia Tiêu đến, hai người họ phải hợp sức mới dìu được anh lên gác.

Đến tận bữa tối, anh vẫn còn say bí tỷ.

Quản gia Tiêu phần cơm cho anh, Phó Nhiễm bật đèn ngủ ngồi đọc sách một lúc. Khi Minh Thành Hữu mở mắt ra bỗng cảm giác sáng rất chói mắt, chóng mặt, váng đầu. Anh giơ tay lên che trán, cất giọng mơ hồ: "Mấy giờ rồi?".

"Gần chín giờ tối rồi."

Minh Thành Hữu vỗ nhẹ vào đầu: "Đau đầu quá".

"Ai bảo anh cứ sĩ diện cơ."

Anh lật người, ôm chặt lấy eo cô: "Chẳng phải vì anh thấy em vui sao? Nào, day cho anh đi".

Phó Nhiễm đặt sách xuống, đưa đầu ngón tay hơi lạnh sát lại gần thái dương anh, Minh Thành Hữu mãn nguyện nhắm mắt lại.

"Anh mau dậy tắm rửa còn ăn cơm."

Anh uể oải lắc đầu, một giây sau đã đè ngược Phó Nhiễm xuống giường: "Anh muốn ăn em hơn".


"Dậy tắm đã nào..."

Những từ còn lại bị nụ hôn thân mật nuốt trọn. Minh Thành Hữu lấy ngón tay khều vạt áo của cô lên, vòng eo Phó Nhiễm vô thức căng thẳng, khao khát tình dục cứ thế dâng tràn.

Nhưng tiếng chuông di động trên đầu giường lại vang lên rất không đúng lúc. Minh Thành Hữu khẽ nhíu mày, ấn chặt cánh tay đang định với di động của Phó Nhiễm: "Lát gọi lại".

Nhưng tiếng chuông cứ nhất quyết đối đầu với anh, dai dẳng không dứt như muốn đoạt mạng vậy.

Phó Nhiễm đẩy người đàn ông đang đè lên người mình ra, vừa nhìn thấy người gọi đến là thím, trong lòng cô bỗng dậy lên một nỗi bất an vô cớ, cô vội vàng nhận máy: "Alô?".

"Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm à..."

Minh Thành Hữu nằm ngay bên cạnh cũng nghe được giọng nói đau đớn đến tuyệt vọng ở đầu bên kia: "Xảy ra chuyện rồi, Tiểu Nhiễm ơi...".

Phó Nhiễm cuống cuồng thay quần áo, lúc ngồi lên xe cả người vẫn còn run rẩy, tra chìa khóa xe vài lần mà vẫn không cắm đúng chỗ. Minh Thành Hữu lập tức đưa tay sang giật lấy chìa khóa xe: "Để anh lái, em cứ bình tĩnh".

Cô ngồi vào ghế lái phụ, Minh Thành Hữu nắm chặt tay cô. Phó Nhiễm dựa đầu vào ô cửa sổ lạnh ngắt. Cô cắn chặt môi, cuối cùng vẫn không kiềm chế được hai hàng nước mắt. Minh Thành Hữu chỉ biết đã xảy ra chuyện lớn, anh tăng tốc, chiếc siêu xe màu đen như một linh hồn lao vút qua giữa con đường cây rậm rạp. Khi người ta muốn nhìn kỹ lại, đã chẳng còn thấy bóng dáng nó đâu.

Vừa tới bệnh viện, Phó Nhiễm lập tức đẩy cửa xe. Gió rét căm căm bất ngờ ập tới, Phó Nhiễm bị sốc nhiệt. Minh Thành Hữu đỗ xe xong, bước qua ôm lấy cô. Phải mượn sức của anh, cô mới có thể cất bước đi tiếp.

Bên ngoài phòng cấp cứu chưa thấy bóng người đã nghe thấy tiếng. Phó Nhiễm thoát ra khỏi vòng tay Minh Thành Hữu, chạy ào tới. Chú đang ôm thím, lo lắng đứng ngoài cửa phòng.

"Chú..."

"Tiểu Nhiễm!"

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ?"

"Cô chú cũng không biết nữa..." Chú còn chưa bình tĩnh lại, giọng nói cũng có phần nghẹn ngào: "Vưu Hựu ra ngoài nói là có bạn hẹn gặp, khi bệnh viện gọi tới thông báo, chú thím mới biết là có chuyện".

Cánh cửa phòng cấp cứu đột ngột bật mở, vị bác sỹ mặc áo blouse từ trong bước ra: "Ai là người nhà của bệnh nhân?".

"Bác sỹ, con gái tôi thế nào rồi ạ?"

Vị bác sỹ khẽ ngước mắt lên, bình thản nhìn tất cả mọi người: "Đây là giấy thông báo bệnh nhân khó qua khỏi, ký đi".

"Cái gì?" Phó Nhiễm nhào tới níu lấy tay áo vị bác sỹ: "Con bé rốt cuộc bị làm sao? Chiều nay vẫn còn yên ổn cơ mà, anh nói cho tôi biết đi...".

Vị bác sỹ nói nhanh với sắc mặt không chút cảm xúc: "Thân dưới có vết bầm giập do bị va đập, màng trinh rách, mặt...". Nói tới đây, giọng ông ta trầm xuống: "Khuôn mặt bị bỏng nặng, gần như trên 90%. Mọi người mau ký giấy này đi, bây giờ chậm trễ một phút là bệnh nhân sẽ nguy hiểm hơn một phần".


Thím không chịu được đả kích, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Chú sắc mặt trắng bệch, cả người như chỉ còn xác thịt. Tất cả những người ở đó chỉ còn mình Minh Thành Hữu là đủ bình tĩnh. Anh nhắc chú khẩn trương ký tên, ký tên xong lại tiếp tục sắp xếp phòng bệnh cho thím. Ca phẫu thuật tiến hành được một nửa thì Vưu Chiêu Phúc và Thẩm Tố Phân đưa Vưu Ưng Nhụy vội vã tới bệnh viện.

Thím mang theo cây truyền dịch kiên quyết ngồi ngoài phòng cấp cứu chờ đợi. Thẩm Tố Phân ôm chặt bà ấy, ra sức an ủi. Phó Nhiễm cả người không còn chút sức lực nào nữa. Cô chẳng thể nào hiểu được. Khi cô và Minh Thành Hữu ra về, Vưu Hựu vẫn còn đứng trên ban công vẫy tay chào họ. Một cô bé mới 20 tuổi, cả tuổi xuân còn đang vẫy gọi, đáng nhẽ đây phải là lúc nó được thoải mái làm mọi điều mình muốn.

Phó Nhiễm ôm chặt hai cánh tay, nâng mũi chân lên, cố gắng co rụt người lại hết mức có thể.

Cô nhìn thấy Minh Thành Hữu đứng bên cửa sổ, gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác, chốc thì nhíu mày, chốc lại bực bội rút bao thuốc lá ra. Nhưng đây là bệnh viện, anh buộc phải ném bao thuốc vào thùng rác bên cạnh. Chú thím chỉ còn sức ôm đầu khóc. Phó Nhiễm biết lúc này mọi việc đều nhờ cậy Minh Thành Hữu gánh vác. Chiếc đồng hồ trên cửa phòng mổ thông báo lúc này đã là một giờ sáng, một cánh cửa ở đầu kia hành lang bỗng nhiên bị mở ra, có mấy bác sỹ lần lượt đi đến.

Vị bác sỹ đầu tiên bắt tay với Minh Thành Hữu. Phó Nhiễm chỉ nghe được câu: Bằng bất cứ giá nào cũng phải giữ được mạng sống cho con bé, mấy người họ chưa kịp nói gì đã vội vã đi vào phòng cấp cứu.

Minh Thành Hữu ngồi xuống bên cạnh Phó Nhiễm, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô: "Đừng sợ, mấy người đó đều là các bác sỹ giỏi nhất trong bệnh viện quân y, họ sẽ giành giật được con bé về".

Phó Nhiễm gối đầu lên vai anh. Cô đã quen việc gì cũng chỉ có một mình, thì ra vào lúc cô sắp ngã quỵ, cô vẫn còn một người có thể dựa vào.

Mức độ bỏng của Vưu Hựu đã vô cùng nghiêm trọng, sợ nhất là bị nhiễm trùng. Ca phẫu thuật kéo dài tới tận tờ mờ sáng. Khi người y tá bước ra và nói bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy kịch, Phó Nhiễm chợt cảm thấy thần kinh của mình như một cây cung đã kéo tới điểm tận cùng, khó khăn lắm mới được giải thoát. Chỉ có điều, một khi thả lỏng nó ra thì nó cũng hoàn toàn mất hết sức lực.

Cho dù, chỉ là tạm thời, nhưng hy vọng này chí ít cũng đã xua tan mùi chết chóc bao trùm trên đầu họ lúc này.

Phó Nhiễm ngồi trên chiếc ghế màu xanh chìm ngoài hành lang, nhìn bất động vào một điểm.

"Vưu Hựu từ bé đã xinh xắn. Chú bác trong nhà đều nói một cô gái chuẩn chỉnh như nó sau này có thể làm Lưu Hiểu Khánh. Anh cũng biết đấy, hồi bọn em còn nhỏ, diễn viên Lưu Hiểu Khánh nổi tiếng đến mức nào..."

Mọi ấm áp vỡ vụn ra trong đôi mắt Phó Nhiễm: "Nhưng Vưu Hựu chỉ thích học. Anh cũng nghe nó nói đấy, nó nói sẽ học lên cao nữa. Em quý nó, thậm chí đã từng nghĩ đây có phải là một lần trêu đùa thứ hai của số phận không? Chưa biết chừng nó lại là em gái ruột của em. Nó đã từng mang tới cho em rất nhiều lần đầu tiên..." Cổ Phó Nhiễm mỏi nhừ, cô cố gắng tìm một tư thế thoải mái nhất để dựa vào anh: "Món quà đầu tiên của em là Vưu Hựu tặng. Từ nhỏ nó đã rất hiểu chuyện, cứ gạt em là nó không thích. Mãi về sau khi thím vô tình kể lại, em mới biết nó đã phải nì nèo xin thím vài tháng trời mới được mua. Còn nữa, năm lên lớp Mười, em phải một mình đi học quân sự, kéo theo túi lớn túi nhỏ. Tất cả mọi người đều có bố mẹ đưa đi, giúp bọn họ dựng lều chống muỗi, giặt chiếu giặt chăn. Em nhìn cả căn phòng toàn người là người với ánh mắt ngưỡng mộ... Còn chưa kịp buồn thì đã nhìn thấy Vưu Hựu ôm một túi táo to đùng đứng trước cửa phòng, lúc ấy nó mới học cấp một...".

Có những tình cảm, có lẽ người khác khi chưa thực sự trải qua sẽ không thể nào hiểu được.

Minh Thành Hữu dường như đang nhìn thấy hai cái bóng, một bên rất ương bướng, kiên cường, còn một bên nhảy loắt choắt bên cạnh chọc cho cô vui. Anh nắm chặt lấy tay Phó Nhiễm, tâm trạng ảnh hưởng tới chất giọng, không tránh khỏi khiến ngữ điệu của anh trầm xuống: "Tất cả sẽ qua thôi mà".

Nghe xong, Phó Nhiễm bật khóc: "Làm sao qua được?".

Cưỡng bức cộng thêm diện mạo bị hủy hoại, dù là vết thương nào cũng đủ sức khiến người ta muốn chết.

Vưu Hựu được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Thím cũng không gượng được, một lần nữa được đưa trở về phòng bệnh. Sau khi thím tỉnh táo lại, có sức rồi mới bàn đến chuyện tiếp theo.

   Chú thím vẫn còn do dự chưa quyết được, Thẩm Tố Phân ngồi bên mép giường, nói: "Chuyện này không thể báo cảnh sát được. Vưu Hựu mới hai mươi tuổi, sau này còn phải đi học, tới lúc đó ầm ĩ lên làm sao nó chịu đựng được?".

Vưu Chiêu Phúc rõ ràng cũng tán thành: "Tố Phân nói đúng đấy, nhà họ Vưu không chịu được việc xấu hổ này đâu".

Phó Nhiễm kích động, đến lúc nào rồi mà còn lo tới cái sĩ diện của mình chứ?

"Nếu không báo cảnh sát, lẽ nào cứ để Vưu Hựu chịu tổn thương oan ức như vậy sao?"

"Tiểu Nhiễm..."


Vưu Ưng Nhụy bình thản đứng bên cạnh, cô ta bước lên xen vào: "Bố mẹ, nếu như không báo cảnh sát thì chi phí điều trị của Vưu Hựu phải làm sao? Sau này mà không có tới một triệu* thì làm đi phẫu thuật thẩm mỹ được?".

🍸 Một triệu xấp xỉ 3 tỷ rưỡi VNĐ.

"Chúng ta... có thể gom góp lại."

Vưu Ưng Nhụy hừ lạnh một tiếng. Góp ư? "Bố góp được bao nhiêu?"

Vưu Chiêu Phúc và Thẩm Tố Phân đưa mắt nhìn nhau. Minh Thành Hữu bước lên khoác tay qua vai Phó Nhiễm: "Chuyện này để vài hôm nữa rồi tính, trước mắt việc quan trọng nhất là Vưu Hựu có vượt qua được giai đoạn theo dõi này không?".

Đây cũng chính là ý của chú thím. Sức chịu đựng của họ đã tới cực hạn, nếu còn ép thêm, e rằng dù chỉ là một cọng cỏ cũng có thể khiến tinh thần họ suy sụp.

Trong lúc đó Minh Thành Hữu đã gọi điện sai người mang bữa sáng đến. Phó Nhiễm theo anh đi ra khỏi phòng bệnh, bây giờ cô không có nhiều thời gian để đau lòng nữa: "Vì sao không lập tức báo cảnh sát? Cảnh sát còn phải lấy chứng cứ...".

Tâm trạng của cô có hơi kích động, Minh Thành Hữu đặt hai tay lên vai, giữ chặt cô: "Vưu Hựu đến giờ vẫn còn đang đứng bên bờ vực của cái chết, em đành lòng để con bé trần truồng trước mặt người khác sao? Huống hồ bác sỹ nói kẻ cưỡng bức đã sử dụng bao cao su. Một khi báo cảnh sát là cần phải hợp tác với vô vàn trình tự, thủ tục, chú thím em còn đủ sức sao?".

Phó Nhiễm như một con rối nép trong lòng anh, hai tay vô thức ôm chặt lấy anh: "Vậy phải làm sao, em không biết tới khi tỉnh lại, con bé sẽ đối mặt như thế nào".

"Phó Nhiễm, em quá căng thẳng rồi, anh đưa em về nghỉ ngơi một chút."

Phó Nhiễm vội giữ chặt tay anh: "Em biết anh có cách mà, anh hứa với em đi, hãy giúp em tìm ra kẻ đó".

Minh Thành Hữu cả đêm không ngủ, cộng thêm việc tối qua còn chưa kịp ăn cơm, lúc này tinh thần anh rất mỏi mệt, lại còn buồn ngủ. Anh đưa tay vuốt những lọn tóc lòa xòa bên má Phó Nhiễm: "Em yên tâm, anh sẽ bắt kẻ đó phải trả giá, còn thê thảm hơn là vào tù".

Sau hai ngày hai đêm, cuối cùng Vưu Hựu cũng tỉnh lại. Thím vừa khóc vừa đi ra khỏi phòng ICU. Tình hình hiện tại của Vưu Hựu vẫn chưa lạc quan cho lắm. Phó Nhiễm rót cho thím một cốc nước ấm: "Thím à, Vưu Hựu tỉnh lại chưa ạ?".

"Nó lại thiếp đi rồi."

"Nó có nói câu gì không ạ?"

Thím đau đớn tưởng chết: "Nó nói nó đau lắm, còn hỏi thím mặt nó còn nguyên vẹn không? Tiểu Nhiễm à... Thím thật sự sợ rằng sau này nó tỉnh lại sẽ không chấp nhận nổi".

Minh Thành Hữu đứng sau lưng Phó Nhiễm. Mấy ngày nay dù là trong bệnh viện hay ở Y Vân Thủ Phủ, bầu không khí cũng nặng nề đến ngột ngạt, khiến người ta không sao thở được.

"Còn nữa..." Thím chợt nhớ lại lời con gái nói: "Nó cứ liên tục nói: Bị bỏng đau quá, đừng... Lý Thâm đừng".

"Lý Thâm?" Minh Thành Hữu sửng sốt.

"Anh quen à?"

Đối mặt với câu chất vấn của Phó Nhiễm, anh quả quyết lắc đầu.

Nhưng chỉ trong phút chốc, ánh mắt Minh Thành Hữu đã lạnh buốt hẳn đi. Anh nhớ lại biển số xe nhìn thoáng qua trong phút chốc khi cùng Phó Nhiễm tới nhà họ Vưu, rồi lại liên tưởng tới cái tên bật ra khỏi miệng Vưu Hựu. Trái tim anh như rơi thẳng xuống một cái động không đáy...



Hết chương 50