"Vì sao không thể là cô ta?" Minh Thành Hữu nằm nghiêng trên giường, gối đầu lên cánh tay, nhìn Phó Nhiễm nửa đùa nửa thật.
Cô mím chặt môi không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Em và cô ta có mối thù không đội trời chung đâu có nghĩa là anh cũng vậy."
Bấy giờ Phó Nhiễm mới quay về phía anh: "Anh nhầm rồi, em không có thù với cô ta".
"Phó Nhiễm, hai mươi năm trước em sống như thế nào chỉ có bản thân em rõ. Sau khi trở về nhà họ Phó, hai người vốn dĩ là bố mẹ ruột lại vẫn thương yêu Vưu Ưng Nhụy. Em cảm thấy mình là kẻ mẹ không thương cha không yêu, chỉ như một cái bóng sống bên Vưu Ưng Nhụy. Nếu trên đời này có một người em không bao giờ muốn giáp mặt lần nữa thì ngoài cô ta ra, làm gì còn ai khác?" Minh Thành Hữu chống hai tay nâng người dậy, một tia sáng u ám chiếu ngược che khuất một bên gương mặt Phó Nhiễm.
Anh nói hoàn toàn đúng, nếu Phó Nhiễm đủ ác độc, cô chỉ mong sao Vưu Ưng Nhụy hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời mình.
Tầm mắt cô rơi xuống chiếc tủ đầu giường, vô tình lại chạm phải chiếc vòng tay đó.
Một nỗi bi thương không tên lan rộng ra trong đôi mắt. Minh Thành Hữu nhanh chóng bắt được chút lạnh lẽo, trống vắng thoáng qua rất nhanh nơi đáy mắt cô, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác không đành lòng, giống như anh vừa cầm thứ gì làm cô bị thương rất nặng vậy.
"Anh hứa với em."
Phó Nhiễm đánh mắt liếc nhìn: "Anh hứa?".
Anh quả quyết giơ tay lên: "Anh hứa".
Phó Nhiễm nhìn sâu vào mắt anh, bỗng thấy một nụ cười đang từng tầng từng lớp len lỏi hiện lên. Minh Thành Hữu giơ tay chỉ vào cô: "Đàn ông nói lời thề thốt chỉ là thề thốt thôi, em tin thật hả? Anh mà dễ dàng nuốt lời, thì em định làm gì anh?".
"Minh Thành Hữu, anh cứ bướng đi, sớm muộn cũng có người trị anh." Cô nghĩ vậy và cũng nói thẳng ra như vậy.
Minh Thành Hữu cười phá lên bên tai cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú như đang muốn nói cô ấu trĩ đến mức nào: "Người phụ nữ của anh bây giờ là em, anh sẽ không đi tìm cô gái nào khác".
Anh nói nửa đùa cợt, nửa nghiêm túc. Phó Nhiễm đã nhìn quen thái độ bỡn cợt bông đùa của anh thường ngày nên lúc này cũng chẳng phân rõ được thật giả.
Minh Thành Hữu vòng cánh tay ôm lấy ngực Phó Nhiễm rồi nhặt lấy sợi dây chuyền bạch kim ấy: "Thật sự không thích sao?".
"Ừm." Cô không muốn có chung một thứ đồ với Vưu Ưng Nhụy.
"Vậy được, anh sẽ mua cho em chiếc khác." Vừa nói dứt lời, anh đã ném thứ đồ rực rỡ ấy vào thùng rác một cách chuẩn xác. Phó Nhiễm còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, nhưng tay đã vô thức đưa ra đón, cuối cùng vẫn chậm một bước, cô chỉ nắm được cổ tay Minh Thành Hữu.
"Sao anh lại vứt đi?" Phó Nhiễm hất tay anh ra đi tới bên cạnh thùng rác, nhặt ra cả đống giấy vụn bên trong.
Minh Thành Hữu ngồi bên mép giường, gác chân trái lên như một thói quen: "Làm gì vậy, đi theo anh, em có cần phải nhặt nhạnh rác rưởi như vậy không?".
Phó Nhiễm mặc kệ: "Cho dù em không thích thì cũng đổi được mấy đồng đấy, lãng phí!".
Anh biết cô đang giận hờn, bèn đứng dậy đi tới trước mặt Phó Nhiễm, hơi khuỵu hai gối xuống, để tầm mắt ngang bằng với cô. Anh đưa tay nắm chặt lấy bàn tay đang cầm sợi dây chuyền của cô, nét mặt bỗng dưng nghiêm túc chưa từng thấy: "Hà tất phải miễn cưỡng? Nếu thật sự không thích thì nên để nó biến mất khỏi tầm mắt, lẽ nào còn giữ lại để nó ngày ngày châm chọc em sao?".
Anh mở lòng bàn tay cô, lấy thứ trong đó ra rồi tiện tay quăng vào sọt rác.
Phó Nhiễm ngẩn người nhìn. Minh Thành Hữu nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình, một bên ấm áp, một bên lạnh lẽo. Đôi mắt anh nhìn cô chỉ cách cô khoảng mười phân, cô có cảm giác như bị thứ gì thiêu đốt, vội vàng quay đi.
Chẳng biết từ lúc nào, họ lại có thể bình yên ngồi cạnh nhau như vậy.
Minh Thành Hữu rót ly rượu, khoanh chân ngồi trên ghế sofa. Phó Nhiễm bước qua giật lấy ly rượu anh đang uống dở, ngửa đầu uống một hớp.
Anh bắt lấy tay Phó Nhiễm, ghé qua uống một ngụm, hai người chẳng mấy chốc đã uống cạn nửa chai rượu.
Minh Thành Hữu khoác tay lên vai Phó Nhiễm kéo cô ôm vào lòng, miệng đầy mùi rượu, phả vào hai cánh mũi đang thở không ngừng của Phó Nhiễm. Anh giơ ngón tay cái chấm lên khóe miệng cô, ánh mắt toát ra một sự mờ ám khó tả: "Em không sợ say rượu làm loạn nữa sao?".
Phó Nhiễm nhớ lại đêm đầu tiên, đến giờ nghĩ lại cô vẫn chỉ muốn giáng cho Minh Thành Hữu vài cái bạt tai: "Khả năng kiềm chế của em rất tốt".
Anh không nhịn được cười, đặt ly rượu lên mặt bàn, thật sự không định mượn men rượu để làm chuyện gì đó. Minh Thành Hữu cầm lấy tay Phó Nhiễm, đùa nghịch từng ngón tay cô, rồi hỏi một cách vu vơ: "Bao lâu không về rồi?".
Cô hơi gập hai chân lại, tựa cằm lên đầu gối: "Không còn nhớ rõ nữa".
"Còn một tháng nữa là hết năm, 23 tháng Chạp anh đưa em về đó, còn đêm Giao thừa thì tới chỗ bố mẹ anh, em mà có cố chấp không quay về cũng không nên."
Phó Nhiễm nghĩ cũng phải, cô cứ trốn mãi cũng biết trốn đến khi nào? Cô quay đầu sang, áp má lên đùi: "Lần này anh không cho em leo cây nữa chứ?".
"Không đâu." Minh Thành Hữu nhắc lại: "Lần này chắc chắn".
Thời gian một tháng vèo vèo trôi qua. Vì họ định tới nhà họ Phó chúc Tết nên Lý Vận Linh từ sớm đã đích thân giúp Phó Nhiễm chuẩn bị quà cáp đâu ra đấy. Một tuần trước ngày xuất phát, Minh Thành Hữu lại phải qua Italia. Trước khi đi, anh hứa sẽ về đúng ngày. Nhưng Phó Nhiễm đợi hoài, đã quá trưa mà vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu.
Từ sáng sớm, Phạm Nhàn đã gọi điện đến, đặc biệt dặn dò Phó Nhiễm phải qua đó sớm. Cô đáp cho có lệ nhưng trong tiềm thức vẫn không muốn quay về căn nhà đó một mình. Cứ vài ba phút cô lại gọi điện một lần nhưng đầu kia vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.
Ăn trưa xong, Phó Nhiễm bò ra lan can tầng hai, chưa bao giờ cô sốt ruột khi phải chờ đợi một người như vậy, tâm tình dường như cũng đã khác, không hoàn toàn là vì ích kỷ muốn anh quay về đưa cô đi, giúp cô hóa giải những ngượng ngập không cần thiết.
Trong lòng cô dâng lên một chút lo lắng, từ một góc tối từ từ lan rộng ra. Nếu anh có việc gì đột xuất thì cũng nên gọi một cuộc về chứ.
Thời gian từ từ kéo tới chập tối, Phạm Nhàn một lần nữa gọi điện đến.
"Tiểu Nhiễm, bên này bữa tối đã chuẩn bị xong xuôi cả, khi nào con và Thành Hữu tới?" Ngữ khí của Phạm Nhàn khá dè dặt, ngữ điệu như đang thăm dò. Phó Nhiễm chỉ không muốn nói trắng ra: "Mẹ, hôm nay Thành Hữu về nước, nhưng thời gian hạ cánh thì chưa chắc chắn. Con vẫn đang đợi anh ấy quay về".
"Được, không vội, không vội." Phạm Nhàn hỏi qua tình hình gần đây của Phó Nhiễm, cho tới khi cả hai bên đều trầm mặc, bà mới ấp úng lên tiếng lần nữa: "Tiểu Nhiễm, hôm nay là ngày Tết sớm, Nhụy Nhụy cũng có mặt... Con đừng khó chịu, con bé nó...".
"Mẹ." Phó Nhiễm đủ thông minh để đoán được một ngày như ngày hôm nay không thể vắng mặt Vưu Ưng Nhụy: "Con biết rồi, khi nào Thành Hữu về, bọn con sẽ qua ngay".
"Được được được!" Tảng đá nặng nề trong lòng Phạm Nhàn cuối cùng cũng được đặt xuống: "Vậy mẹ đi chuẩn bị thêm".
Ngắt điện thoại, Phó Nhiễm sờ tay lên trán, ngày lạnh lẽo mà mồ hôi dính đầy tay.
Quản gia Tiêu đi lên gác, hỏi Phó Nhiễm có muốn ăn chút gì lót dạ trước không, cô ngẩng đầu lên, bấy giờ mới phát hiện trời đã tối mịt.
Phó Nhiễm không bật đèn, cô ôm gối ngồi trên sofa đợi Minh Thành Hữu, chẳng biết đã gối lên đầu gối ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Trong giấc ngủ mơ màng, có tiếng bước chân sột soạt từ ngoài cửa vọng vào. Phó Nhiễm cảm nhận được có ai ngồi xuống sofa, cô giật mình nhưng chưa tỉnh lại ngay.
Bên tai có người gọi cô.
"Hữu Nhiễm?"
Đã lâu lắm rồi không được nghe danh xưng này, cũng chẳng biết có phải ảo giác hay không. Nhưng khi hai chữ ấy lọt vào tai, cô bỗng thấy nhớ nhung lạ thường...
Hết chương 47