Nhất Niệm

Chương 30: C30: Gạo Nấu Thành Cơm






Phó Nhiễm chưa từng nghĩ tới chuyện bừa bãi sau khi say. Bình thường cô đề phòng Minh Thành Hữu như phòng sói vậy, thật không ngờ con sói ác độc này vẫn chiếm được thời cơ, ngang nhiên chiếm hữu cô ngay một cách công khai.

Cô có thể cảm nhận được đầu mình chìm xuống dưới. Minh Thành Hữu đặt cô nằm bên mép giường, đầu cô không có sức mạnh nào chống đỡ. Mái tóc dài mặc sức bung ra, bồng bềnh quẹt xuống nền nhà. Phó Nhiễm sửng sốt cảm thấy cả người dường như đang rơi xuống. Cô giơ hai tay ra nhưng chỉ là khoa chân múa tay trong vô vọng. Men rượu vẫn nồng khiến cô say đến bất tỉnh nhân sự.

Thế mà có lúc lại tỉnh táo đến tàn nhẫn!

Một bàn tay nắm lấy cổ áo kéo cô về giữa giường. Hơi thở của cô nóng rực, chốc chốc lại đan cài cùng hơi thở mát lạnh của Minh Thành Hữu, hai cơ thể nóng lạnh đối lập bao trùm lên nhau. Vì trọng lượng bất ngờ ập tới, Phó Nhiễm bật ra một tiếng rên rỉ. Trong phòng khá ấm áp, nhưng chẳng biết người cô đã không một mảnh vải từ lúc nào, cô run lên vì lạnh, cánh tay giơ cao lên quá đầu, rồi bị khóa chặt trên gối.

Cô cố gắng mở mắt ra, nhìn qua hàng mi nhưng cũng chỉ nhìn thấy được cái đầu đen thùi lùi của người đàn ông. Suốt cả quá trình, toàn bộ ký ức khắc sâu tận cốt tủy Phó Nhiễm chỉ là một chữ: Đau!

Cả cơ thể hoàn toàn bị khai phá, căng lên đến cực điểm. Cô nằm dài thẳng cẳng, nhưng để phối hợp được với một vài tư thế nào đó, Minh Thành Hữu đã nắm chặt lấy hai gót chân không chút nể tình, khiến cô phải cong chân lên. Những động tác cuồng nhiệt và mãnh liệt cô không nhớ rõ ràng, cũng chẳng nhìn tỉ mỉ. Chỉ là cảm quan của cô vô cùng sắc nét. Sống lưng chìm sâu xuống chiếc giường rộng lớn. Từ xa nhìn lại, chỉ nhìn thấy người đàn ông đè lên người cô, đủ thấy sức mạnh của anh khổng lồ cỡ nào. Sự yếu ớt của cô ở trong mắt anh hoàn toàn không đáng xem xét.

Cũng may ga giường toàn là đồ cao cấp, nếu không với những hành động dữ dội của anh, lưng cô kiểu gì cũng đầy vết xước.

Đèn trong phòng ngủ đều được bật hết lên. Phó Nhiễm vẫn có thể nhìn thấy đèn thủy tinh trên đỉnh đầu sáng đến chói mắt. Cô như bị quăng lên đỉnh rồi lại rơi tự do xuống dưới. Há chẳng phải đang xảy ra động đất? Cô mệt mỏi thở hồng hộc. Đến lúc ho mới phát hiện ra đâu mới là đen đang rung lắc, rõ ràng chính là cơ thể cô.

Trên đầu, cổ họng Minh Thành Hữu bật ra một tiếng âm khàn. Tần suất của anh dồn dập nhưng lại không nỡ phóng thích. Hai cánh tay đang đè lên bả vai Phó Nhiễm mỗi lúc một siết chặt. Gương mặt cô đỏ hồng lên, cơ thể co rụt lại thành một nhúm, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng bị anh nghéo đứt.


Phó Nhiễm thề rằng cả đời này cô sẽ không bao giờ chạm vào rượu nữa.

Nhưng tất cả đã muộn.

Lần thứ ba quản gia Tiêu đi từ trên gác xuống, cô xua tay với mấy người đứng bên cạnh phòng ăn: "Dọn hết đi, chuẩn bị bữa trưa luôn chắc là vừa rồi đấy".

Khi Phó Nhiễm tỉnh lại, việc đầu tiên không phải là mở mắt, mà là cử động ngón tay.

Tê dại...

Cô nằm duỗi thẳng, toàn bộ linh kiện như đã rời ra khỏi cỗ máy, không còn thuộc về cô nữa. Cô không kìm nén được một tiếng rên rỉ. Mở mắt ra, cơn choáng váng trong giây lát giống như mây đen trước khi bình minh đến, cô nhìn thấy khóe môi Minh Thành Hữu cong lên một nụ cười, đang chống tay nâng nửa người lên nhìn cô chằm chằm bất động.

Phó Nhiễm gạt mái tóc rối bời sang một bên. Cô kéo chăn lên, cúi xuống nhìn. Thôi xong, tối qua đúng là bị chó cắn rồi, không phải đang nằm mơ.

Phó Nhiễm chống hai tay xuống giường, nhìn trân trân lên trần nhà không chớp mắt.

Minh Thành Hữu thấy cô nhìn lên đó mãi bèn giơ tay xoay mặt cô lại: "Lần này hai chúng ta đã thật sự làm chuyện mờ ám rồi".


Phó Nhiễm nhếch môi cười, ngữ điệu mang theo sự châm biếm: "Thì ra anh quan hệ với phụ nữ đều thích dùng trò này? Nằm trên một cơ thể bất động không nhúc nhích đã lắm sao?".

"Chẹp chẹp..." Minh Thành Hữu nâng khuỷu tay chống người dậy, chiếc chăn lụa tuột xuống hông anh: "Tối qua cô đã lên đỉnh hai lần, thật đấy, tôi giúp cô đếm cả rồi".

Một nỗi chua xót dâng lên đầu mũi Phó Nhiễm. Nụ cười nơi đáy mắt Minh Thành Hữu biến thành lưỡi dao sắc nhọn nhất đâm cô tổn thương. Cô trở mình, mặc kệ cả một vùng sắc xuân trước ngực đã lộ ra. Ngay sau đó, cô rút chiếc gối mềm sau lưng mình ném vào mặt gã đàn ông háo sắc kia.

"Cô nổi điên gì vậy!" Minh Thành Hữu giật lấy chiếc gối trong tay Phó Nhiễm: "Tự hỏi lại cơ thể cô đi, hỏi nó được tôi phục vụ có sướng không?".

"Anh..."

"Hỏi đi!"

"Đi chết đi!" Một giọt nước mắt nóng hổi cuộn trào trong hốc mắt Phó Nhiễm khó khăn lắm mới được cô ép lại: "Chuyện bố bắt anh vào quân đội cũng là giả phải không?".

"Lần này là giả, nhưng lần sau thì chưa chắc. Cô giữ lớp màng đó làm gì? Nếu lại bị người ta lừa đến bệnh viện, biết chúng ta luôn giấu giếm gia đình thì cả tôi và cô đều không sống yên đâu." Minh Thành Hữu lý lẽ hùng hồn, vòng vèo đến cuối cùng, anh vẫn chỉ muốn tốt cho Phó Nhiễm.


Cô giật lấy chiếc chăn đang đắp lên người họ. Minh Thành Hữu không một mảnh vải trên người, nhưng cũng không cảm thấy có chỗ nào mất mặt. Phó Nhiễm cuộn chặt tay lại, giọng nói lại vô cùng bất lực: "Anh đâu cần phải dùng thủ đoạn bỉ ổi này".

"Tôi khuyên nhủ đàng hoàng chắc cô chịu?" Minh Thành Hữu ôm lấy bả vai Phó Nhiễm: "Được rồi, thế giờ làm lại lần nữa".

Cô dùng sức đẩy bàn tay người đàn ông ra, vội vàng xuống giường nhặt những bộ quần áo rơi vãi lung tung dưới đất. Minh Thành Hữu giật lấy chiếc áo tắm bên cạnh, khoác vào rồi bước xuống, đi tới trước mặt cô.

Phó Nhiễm cài xong cúc áo, lại mặc thêm áo len. Khi đứng lên chân cũng khuỵu cả xuống. Cô nhìn thấy Minh Thành Hữu chặn đường mình: "Tránh ra".

"Có ấm ức đến thế không?" Anh nhướng mày, tỏ vẻ khinh thường.

Anh nhiều phụ nữ, dĩ nhiên chẳng thèm quan tâm. Phó Nhiễm đẩy anh ra: "Minh Thành Hữu, anh không đi làm diễn viên quả là đáng tiếc đấy. Hơn nữa, anh thật sự nghĩ rằng tôi còn bị lừa tới bệnh viện thêm lần nữa sao?".

"Đề phòng bất trắc, cô chưa nghe câu này à? Để lần sau họ còn càm ràm tôi, tôi sẽ ném thẳng chẩn đoán mang thai của cô qua!"

Sắc mặt Phó Nhiễm hoàn toàn tái đi: "Tôi sẽ không sinh con cho anh đâu!".

Minh Thành Hữu không bật lại vì anh cũng không nghĩ xa xôi đến thế: "Tôi và cô đã lên giường rồi, còn sợ không làm được một tờ giấy giả sao?".

Thì ra là vậy.

Trái tim Phó Nhiễm trầm hẳn xuống, nhưng cô bỗng nhận ra sự khác thường trong cảm xúc của mình, khuôn mặt vì phẫn nộ mà đỏ bừng lên: "Anh muốn làm giả, thì làm lúc nào chẳng được, vì sao cứ phải lên giường thật?".


Minh Thành Hữu không ngờ con đường thẳng này lại khiến mình mắc bẫy. Gương mặt anh thoáng qua một nét gượng gạo sau khi bị vạch trần. Dù da mặt anh có dày cũng không thể thừa nhận ngay lúc này rằng anh chính là muốn quan hệ với cô, chẳng có lý do nào khác.

"Ngủ thì cũng ngủ rồi, cô thích làm gì?"

Phó Nhiễm đánh mắt nhìn về phía chấm đỏ rực rỡ giữa giường. Cô quay người định bỏ đi. Minh Thành Hữu kịp giữ chặt cổ tay cô lại: "Đi đâu vậy?".

"Ra ngoài!"

Tình huống này quả thực là lần đầu Minh Thành Hữu bắt gặp. Chưa nói đến việc tối qua Phó Nhiễm không tình nguyện đến mức nào. Chỉ riêng cảnh tượng sau khi cô tỉnh dậy thôi cũng vẫn là chuyện sống suốt 24 năm qua anh chưa từng gặp phải. Nói cho cùng vẫn là vì trong lòng cô không có anh thế nên mới cảm thấy mối quan hệ này là tủi hổ, là nhục nhã, mới muốn bỏ đi.

"Được, cô muốn đi chứ gì? Bây giờ cô đi luôn cho tôi." Minh Thành Hữu kéo cánh tay Phó Nhiễm, lôi thẳng cô ra ngoài. Hai người đều đi dép lê. Phó Nhiễm đi sau anh, loạng choạng xuống nhà. Quản gia Tiêu nhìn thấy họ, còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Minh Thành Hữu mặt mũi tái xanh đẩy Phó Nhiễm ra ngoài cửa lớn: "Đầu óc cô nóng lên thì đứng ra ngoài đó suy nghĩ kỹ càng cho tôi!".

Anh quay người, đóng sầm cửa lớn lại, hét to với mấy người đứng gần đó: "Không ai được phép mở cửa cho cô ấy!".

Trong khoảnh khắc, Phó Nhiễm ở ngoài có cảm giác như bị ai đó vứt bỏ.

Minh Thành Hữu sải bước đi lên gác, đóng rầm cửa phòng ngủ lại. Cả căn biệt thự như đang bước vào một cuộc chiến tranh lạnh...

Hết chương 29