Nhất Niệm

Chương 13: C13: Tam Thiếu Chịu Đòn






Phó Nhiễm nghe thấy thanh âm trong điện thoại, lập tức mở mắt ra.

Cô tròn xoe mắt, quay người nhìn chằm chằm Minh Thành Hữu còn chưa tỉnh hẳn.

Người đàn ông nhíu mày. Chẳng biết Huống Dịch này lên cơn thần kinh gì. Anh khẽ nhắm mắt lại, tùy ý vắt ngang cánh tay, bỗng cơ thể mềm mại của người con gái lấp đầy vòng tay.

Phó Nhiễm quát khẽ bên tai anh: "Buông tôi ra!".

Huống Dịch càng cười xảo trá.

Minh Thành Hữu hạ thấp giọng, chửi: "Chết đi, sáng ngày ra rảnh rang kiếm chuyện".

"Này, anh mau mở ti vi ra xem đi."

Phó Nhiễm rụt cổ lại, dịch sang bên cạnh. Minh Thành Hữu chỉ thấy cảm giác trong lòng cực sướng, dĩ nhiên không chịu buông tay. Tay kia anh cầm điều khiển lên, đầu dính chặt vào cổ Phó Nhiễm, dỏng tai lên nghe mà không ngẩng đầu: "Tin tức gì?".

Huống Dịch còn chưa kịp trả lời, giọng nói quen thuộc đó đã vọng vào tai.

"Lúc anh ấy lên đỉnh, cô chưa được nhìn thấy khuôn mặt lẳng lơ tận cốt tủy của anh ấy đâu..."

Là Thẩm Ninh!


Nét mơ màng trong ánh mắt Minh Thành Hữu tan biến như ánh nắng ló rạng sau mây mù, đôi mắt anh bỗng chốc sáng rõ. Sau khi buông eo Phó Nhiễm ra, anh nhanh chóng ngồi dậy. Hình ảnh rõ ràng là bị quay trộm, hàng tít to đùng của báo giải trí vẫn còn bày ra đó: Minh tam thiếu đắm chìm trong cao trào tình cảm, khiến người đẹp mất hồn mất vía.

"Mẹ kiếp!" Minh Thành Hữu ném mạnh chiếc di động sang bên giường, trong đầu vọng lại tiếng cười sung sướng của Huống Dịch. Anh cầm điều khiển lên, liên tục đổi mấy kênh, kênh nào cũng phụ họa đoạn băng này cùng gương mặt nổi bật của Minh Thành Hữu.

Di động của Phó Nhiễm vang lên không phải lúc. Cô liếc nhìn, thấy là Tống Chức, tưởng cậu ấy có chỗ nào không khỏe: "Alô! Chức Chức...".

"Người đàn ông của cậu mạnh mẽ thật đấy. Tiểu Nhiễm, nhất định phải cho tớ xem bức ảnh mà cậu nói đấy. Mỹ nam lên đỉnh trông sẽ như thế nào, tò mò chết mất..."

Lại thêm một người bị đập vỡ đầu sao?

Còn bên cạnh, Minh Thành Hữu sắc mặt tái xanh nhào tới, Phó Nhiễm vội vàng né tránh. "Không liên quan đến tôi."

"Cô có ảnh của tôi? Cô đúng là càng ngày càng vênh váo..."

Phó Nhiễm ngắt điện thoại, vừa ngồi thẳng nửa người trên lại bị anh đè ngã xuống mép giường: "Cũng may tôi nói như vậy, nếu không để mọi người biết hết chuyện chúng ta là vợ chồng hờ thì càng khó giải thích".

"Rầm rầm rầm..."

"Tam thiếu..."

"Cút ngay!"


Quản gia Tiêu tiếp tục đập cửa: "Ông mới gọi điện tới, bảo cậu và thiếu phu nhân lập tức qua đó một chuyến".

Minh Thành Hữu ăn mặc chỉnh tề đứng dựa trước lan can màu bạch ngọc. Phó Nhiễm nhìn ngay ra anh đang kéo dài thời gian. Anh đứng thẳng hai chân trước sau, đốm lửa trên đầu ngón tay đỏ lừ như lưỡi rắn, làn khói mỏng vấn vít. Thấy Phó Nhiễm đi tới, anh cũng mặc kệ, tự nhếch môi nhả ra một làn khói.

"Có thể đi được chưa?"

"Cô còn gấp gáp hơn cả tôi đấy."

Phó Nhiễm nhìn gương mặt anh, có chút nực cười: "Tôi còn tưởng anh không sợ trời không sợ đất chứ. Chuyện này đâu phải anh chưa từng ứng phó, cùng lắm là hứng một trận chửi mắng của bố mẹ".

Minh Thành Hữu dập tắt đầu lọc, đầu ngón tay không cẩn thận bị bỏng. Trong khoảng cách một phân, Phó Nhiễm nhìn thấy sự hụt hẫng trong nét mặt anh. Khi đi ngang qua cô, Minh Thành Hữu cất giọng lạnh nhạt: "Đi thôi".

Dọc đường, Minh Thành Hữu gần như không lên tiếng.

Thường ngày anh luôn tỏ ra bướng bỉnh, lười biếng, Phó Nhiễm rất hiếm khi thấy anh như vậy. Ở trong xe, anh châm một điếu thuốc, khuỷu tay trái hướng ra ngoài cửa xe, từng làn khói lay động đón gió toát lên vài phần yếu ớt. Phó Nhiễm quan sát kỹ gương mặt với từng đường sắc nét, cũng không nói gì thêm.

Tới khu biệt thự nằm ở đường Nam Xa, nghe nói những người sống ở đây đều từ trụ sở quân khu khi trước chuyển ra. Phó Nhiễm đi theo Minh Thành Hữu vào trong sân. Thiết kế của biệt thự kế thừa tinh thần của đời trước, có một phong vị rất cổ xưa. Minh Thành Hữu đi vào trong phòng khách. Lý Vận Linh cúi đầu đọc báo, còn chưa ngẩng lên đã nghe thấy tiếng từ ngoài cửa vọng vào: "Mẹ".

Phó Nhiễm nhìn bốn phía. Sau lưng bộ sofa ghép là một giá sách hoàn toàn bằng gỗ, chính giữa là một thanh trường đao dài khoảng một mét, vỏ bao được lau chùi bóng loáng. Cả bố cục cho người ta cảm giác nghiêm túc và trang trọng, quả thực còn có vài phần áp lực.

Lý Vận Linh buông tờ báo xuống, trang nhất hướng lên trên, Minh Thành Hữu không cần xem cũng biết nội dung.


"Thằng chết tiệt này!" Lý Vận Linh giận anh khiến bà thất vọng, thường thì khi mắng người chỉ có một câu như vậy.

"Cậu ba tới rồi." Đúng lúc thím Ngô ngang qua phòng khách: "Ông dặn là cậu tới thì lên ngay".

"Con biết rồi." Minh Thành Hữu khẽ kéo tay Phó Nhiễm. "Em ngồi với mẹ trước, anh lên một lát rồi xuống."

Bờ môi anh mím lại thành một đường thẳng, không nhận ra được cảm xúc vui buồn, cả gương mặt yên ắng như một bản vẽ mặt phẳng. Sự lạc lõng ban nãy Phó Nhiễm nhìn thấy giờ không tìm được chút nào nữa.

Minh Thành Hữu đi lên tầng hai, Lý Vận Linh thân mật kéo tay Phó Nhiễm: "Mau ngồi đi".

Thấy ánh mắt cô vẫn còn nhìn đăm đăm về phía ngã rẽ cầu thang, Lý Vận Linh bất chợt vỗ nhẹ lên mu bàn tay Phó Nhiễm: "Yên tâm đi, không sao đâu. Cùng lắm là ăn mấy cái bạt tai. Da mặt nó dày, chẳng phải là chuyện thường hơn cơm bữa sao?".

"Mẹ, chắc là bố giận lắm phải không?"

Lý Vận Linh dường như không muốn nói nhiều thêm về chuyện này, dù sao cũng là lỗi của Minh Thành Hữu. Bà chỉ bừa về phía tờ báo đó: "Tiểu Nhiễm, mấy lời con nói ở quán café tuyệt lắm. Ra ngoài đối phó với hạng đàn bà không danh không phận kiểu đó là phải chèn ép được chúng nó. Thành Hữu hồ đồ, nhưng nói chung có con, mẹ cũng yên tâm".

Đối với việc này, Lý Vận Linh chỉ nhẹ nhàng qua loa. Thông minh như Phó Nhiễm đương nhiên phải hiểu chủ đề này nên kết thúc ở đây.

Lúc xuống, sắc mặt Minh Thành Hữu có hơi thay đổi. Minh Vân Phong giận tím mặt, ngồi xuống trước bàn ăn. Lý Vận Linh không ngừng gắp thức ăn cho Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu. Bầu không khí trong phòng khách bỗng chốc nặng nề tựa tầng mây tích tụ qua năm tháng. Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh nhai từng miếng cơm một, trên thái dương túa ra một lớp mồ hôi mỏng. Tướng ăn uống của anh vẫn tao nhã, cao quý nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện ra khóe miệng Minh Thành Hữu khẽ giật, mấy đường gân xanh trên mu bàn tay cầm bát vì cố gắng nhẫn nhịn mà càng thêm đậm.

"Lần sau còn dám làm ra mấy chuyện như vậy, xem tao có đánh gãy chân mày không!" Minh Vân Phong quản lính đã quen, nổi tiếng là cộc cằn. Lý Vận Linh trừng mắt với ông: "Được rồi, được rồi. Thành Hữu tự biết chừng mực".

"Nó thì biết chừng mực cái quái gì!"

"Xem ông kìa, không sợ người ta cười cho à."


"Về nhà xin lỗi Tiểu Nhiễm đàng hoàng, hôm nào đích thân tới nhà họ Phó. Bố đang nói chuyện với mày đấy, giả điếc đấy à?"

Minh Thành Hữu đánh mắt liếc Phó Nhiễm, đũa cắm khẽ vào cơm: "Con biết rồi".

Lớp mồ hôi mỏng nơi thái dương của anh đọng lại như những hạt ngọc đứt dây, sắc mặt nhợt nhạt bất thường. Phó Nhiễm ăn xong bữa trưa, nhân lúc Minh Vân Phong lên gác bên đi tới bên cạnh Minh Thành Hữu: "Về nhà chứ?".

"Không."

Buổi chiều, Minh Thành Hữu cùng Lý Vận Linh chơi đùa trong vườn cả buổi. Khi mặt trời ngả về Tây, gần tới hoàng hôn, anh mới đưa Phó Nhiễm ra về.

Từng khớp tay nắm chặt vô lăng của người đàn ông gồ lên, sức lực cả cơ thể dồn vào hai cánh tay. Phó Nhiễm dè dặt lên tiếng: "Anh không sao chứ?".

"Bố bắt tôi nhanh chóng xử lý dứt điểm chuyện Thẩm Ninh, cô vui rồi chứ?"

"Chuyện này chắc chắn cũng không phải lần đầu tiên bố anh nói đúng không?"

Gương mặt nghiêng góc cạnh của Minh Thành Hữu quay về phía Phó Nhiễm. Họ nhìn thẳng vào nhau trong một không gian nhỏ hẹp, bên tai mỗi người giờ đây chỉ có từng tiếng thở của đối phương. Minh Thành Hữu cong môi cười, ánh mắt không bình tĩnh lại mà nhuộm một vẻ bất cần: "Cô biết là được rồi".

Phó Nhiễm cũng không giận. Lúc rẽ, cô nhìn thấy Minh Thành Hữu khẽ nhíu mày, khóe miệng bật ra một tiếng rên. Ánh mắt cô quan sát khắp người anh một lượt rồi dừng lại ở lưng. Minh Thành Hữu mặc một bộ đồ màu đen. Lúc này lái xe, lưng anh lại thẳng tắp, hoàn toàn không giống phong cách lười biếng của anh.

Phó Nhiễm lần sờ tay ra sau lưng anh, chỉ nghe thấy Minh Thành Hữu xuýt xoa một tiếng. Cô quan tâm hỏi: "Có phải anh bị đánh không?".

"Cô đúng là chẳng hấp dẫn chút nào, bị cô sờ tới sờ lui như vậy mà tôi không hề có tý phản ứng nào."


Hết chương 12