Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 885: Tề vong




Bạch Lôi run rẩy không dám động đậy, Ngũ tiểu thư sợ hãi và mờ mịt, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần biến thành tồn tại cả đời bọn họ khó quên, hắn đã in dấu trong tâm tâần bọn họ, thậm chí khắc sâu tới mức không bao giờ quên.

- Bạch Hạo, ngươi không nên ép người quá đáng!

Bạch Tề hô to, trong mắt hắn mang theo tuyệt vọng không thể hình dung, thân thể của hắn run rẩy như kẻ bị bệnh sốt rét, hắn muốn phản kháng nhưng khí thế và uy áp của Bạch Tiểu Thuần hóa thành phong bạo nghiền nát tất cả, trước mặt phong bạo này, hắn biến thành nhỏ bé không đáng kể.

Cho dù hắn cũng là Kết Đan Đại viên mãn, dù hắn là Bạch gia kỳ lân tử, trong nháy mắt đối mặt Bạch Tiểu Thuần liền sinh ra cảm giác tuyệt vọng!

- Ngươi giết ta, trong Bạch gia không có nơi nào dung nạp ngươi.

- Ngươi cũng trốn không thoát, cho dù chạy thoát, Man Hoang tuy lớn nhưng ngươi không có sinh cơ!

Bạch Tề nhanh chóng lui về phía sau, hắn gào thét trong tuyệt vọng.

- Bạch Hạo, ngươi đừng xúc động, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, ta... Ta là ca ca ngươi!

Lúc đối mặt nguy cơ sinh tử và sợ hãi bao phủ tâm thần, Bạch Tề sắp điên rồi, tiếng nói thê lương của hắn truyền ra khắp nơi.

- Thì tính sao?

Bạch Tiểu Thuần nói chuyện lớn như sấm sét, nổ vang khắp bầu trời, hắn nâng tay phải lên, vào lúc này vòng xoáy màu đỏ trên cao bùng nổ uy áp ngập trời, trên người Bạch Tiểu Thuần còn mang theo khí thế kinh khủng.

Rầm rầm rầm oanh!!

Mặt đất rung chuyển dữ dội, cả phiến đại địa này sắp vỡ nát ngay sau đó, Bạch Tiểu Thường đánh ra một chưởng.

Vào lúc này lỗ tai và đoi mắt mọi người mất linh, giống như linh hồn bị một chưởng này rút đi.

Không chỉ bọn họ, người Bạch gia bên ngoài tổ địa cũng như thế, nhất là Thái phu nhân, nàng gào thét thê lương, tiếng kêu mang theo lo lắng truyền ra khắp nơi.

- Bạch Hạo dừng tay!

Những tộc lão Bạch gia cũng khiếp sợ không nhỏ, khí tức hỗn loạn, nhìn thân ảnh Bạch Tiểu Thuần trong hình ảnh, nhìn hắn giơ chưởng lên lên, sắc mặt Bạch Tề tái nhợt tới mức tận cùng.

Bất cứ người Bạch gia nào cũng nhìn không nháy mắt, tâm thần sinh ra sóng gió ngập trời, ánh mắt và linh thức của bọn họ đều tập trung vào Bạch Tiểu Thuần.

- Hắn... Hắn là Bạch Hạo sao...

- Một chưởng này... Một chưởng này...

- Bạch Hạo... Sắp phản tộc!

Tộc trưởng Bạch gia càng điên cuồng, hắn gào thét truyền khắp bên ngoài tổ địa, đồng dạng càng ra sức oanh kích bia đá, thậm chí trong mắt hắn đã có huyết lệ, hắn trơ mắt nhìn con cưng của mình bị diệt sát, hết lần này tới lần khác hắn không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi.

- Bạch Hạo, ta muốn xé xác ngươi!

Tộc trưởng Bạch gia gào to như kẻ điên, trong nháy mắt này hắn không còn là tộc trưởng, hắn biến thành phụ thân.

Hết lần này tới lần khác, hắn quên... Hắn quên hắn không chỉ là phụ thân Bạch Tề, cũng là phụ thân... Bạch Hạo!

Tất cả Bạch gia đều oanh động, trong cung điện dưới lòng đất Bạch gia, trong gian mật thất có chín ngọn nến thô to như cánh tay đang cháy với ánh lửa màu xanh.

Trung tâm chín ngọn nến là một lão giả già nua đang đả tọa giống như vừa bò ra khỏi quan tài, lão giả da bọc xương, giống như trừ xương cốt cũng chỉ còn lớp da mà thôi

Tóc hắn không nhiều, vốn nhắm mắt lại mở mắt ra, trong nháy mắt hắn mở mắt, trong mắt xuát hiện tia sáng như mặt trời, tia sáng mang theo uy áp bức người.

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như xuyên thủng mặt đất nhìn về phía bia đá, nhìn thấy Bạch Tề và Bạch Tiểu Thuần bên trong.

Hắn không nhìn lên người Bạch Tề, ánh mắt hắn chỉ nhìn Bạch Tiểu Thuần...

- Tư chất như thế... Khí thế như thế... Hắn còn thích hợp biến thành chuyển thế thân của ta hơn Bạch Tề...

Hắn thì thào tự nói, giọng nói khàn khà như ma sát với không khí, hắn nhìn thấy thiên địa trong tổ địa nổ quang, nhật nguyệt nghịch chuyển, Bạch Tiểu Thuần dùng xu thế nghiền áp cửu thiên thập địa xuất hiện, hắn chính là trung tâm của vạn vật.

Bạch Tiểu Thuần giơ chưởng lên cao giống như nắm giữ càn khôn.

Bàn tay hắn trong mắt Bạch Tề biến thành cả thế giới, bầu trời màu tím dã biến mất, vòng xoáy đỏ rực ảm đạm biến mất, bàn tay Bạch Tiểu Thuần chính là thiên ý duy nhất trong tổ địa! Càng trở thành bàn tay tử vong.

- Bạch Hạo, ngươi muốn phản tộc!

Bạch Tề quát lớn, máu huyết trong người hắn như ngừng chảy.

Hắn biết rõ, phụ mẫu bên ngoài đang toàn lực oanh kích bia đá cứu mình.

Hắn biết mấy trăm tộc nhân trên núi đang nhìn mình.

Những người này không có tác dụng, trong lòng hắn, cho dù thế giới to lớn, thiên địa vô hạn nhưng không người nào có thể cứu mình.

Lúc Bạch Tề lời quát lớn, Bạch Tiểu Thuần lại trả lời một câu làm trái tim hắn lạnh buốt.

- Phản tộc thì thế nào!

Lúc hắn lên tiếng, Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải lên, trong mắt Bạch Tề nó hóa thành lỗ đen cắn nuốt tất cả hào quang, nó là tồn tại có thể hủy diệt mọi thứ.

Một chưởng... Rơi xuống!!

- Không!!!

Bạch Tề kêu thảm thiết, hắn gào thét điên cuồng, hắn không cam lòng chết ở chỗ này, càng không cam lòng chết trong tay Bạch Hạo, hắn muốn gào thét phát tiết mọi không cam lòng trong nội tâm, hắn muốn ngưng tụ toàn bộ tu vi, ngưng tụ toàn bộ tiềm lực, ngưng tụ sinh cơ bộc phát sức mạnh lớn nhất, hai tay bấm niệm pháp quyết ngăn cản một chưởng sắp tới.

Bạch Tề nâng hai tay và dùng toàn lực ngăn cản Bạch Tiểu Thuần, hắn muốn sống.

Hắn chống cự như châu chấu đá xe, căn bản không có ý nghĩa, dưới một chưởng này lực lượng thiên địa nghiền áp mọi thứ.

Trong tiếng nổ vang, đỉnh đầu Bạch Tề tan vỡ, tất cả thần thông, toàn bộ tu vi và xương cốt đều tan nát, tiếng gào thét thê lương của hắn tan biến theo một chưởng này.

- Ta không cam lòng!! Bạch Hạo, ngươi lấy cái gì so với ta, từ nhỏ ta đã mạnh hơn ngươi, được coi trọng hơn ngươi, tu vi cao hơn ngươi, ta không cam lòng!

Bạch Tề kêu thảm, đây chính là tiếng kêu thảm thiết cuối cùng của hắn, cũng là một lần điên cuồng sau cùng, hắn như phù dung sớm nở tối tàn, chỉ tỏa sáng một lần sau đó biến mất.

Tiếng xương cốt tan vỡ vang vọng cả tổ địa, một chưởng của Bạch Tiểu Thuần hủy diệt tất cả, vừa chạm vào Bạch Tề, tất cả thần thông và pháp thuật của Bạch Tề tan vỡ, hoàn toàn không có tác dụng ngăn cản.!

Tuy hắn là Kết Đan Đại viên mãn, mặc dù xem như cùng cấp độ với Bạch Tiểu Thuần nhưng hắn không thể so sánh với Bạch Tiểu Thuần, hắn cũng không biết người giết mình không phải là Bạch Hạo, mà là... Tồn tại hắn không chọc nổi, Bạch Tiểu Thuần!

Hắn càng không biết, mình kém Bạch Tiểu Thuần tới mức không tính toán nổi.

---------------