Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 761: Còn ai muốn chết?




Phong ấn có tác dụng gây thống khổ không cách nào hình dung, thân thể thổ dân run rẩy, hắn kêu thảm thiết, không ngờ đau đớn tới mức quỳ xuống ôm chặt toàn thân.

Đây là Bất Tử Cấm!

- Còn ai muốn chết!

Bỗng nhiên Bạch Tiểu Thuần quay đầu lại đạp lên cánh tay tên thổ dân đang quỳ rạp xuống đất, trên người Bạch Tiểu Thuần sinh ra sát khí kinh thiên, tóc dài phất phơi, dù quần áo tổn hại một nửa lộ ra làn da màu vàng, hắn giống như chiến thần đứng giữa chiến trường.

Ánh mắt hắn mang theo điên cuồng và hung tàn, hắn nhìn chằm chằm thổ dân bốn phía.

Đám thổ dân bị hắn nhìn không dám xông lên, thân thể run rẩy liên tục lui ra sau, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, bọn chúng sợ hãi khi nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Bọn chúng tận mắt nhìn tình cảnh vây giết và lực chiến đấu khủng bố của Bạch Tiểu Thuần, hắn đã đánh chết hơn ngàn thổ dân, cho dù mượn nhờ lực phòng hộ và pháp bảo tự bạo tạo thành, nhưng trước mắt Bạch Tiểu Thuần không dùng bất cứ phòng ngự nào vẫn đánh chết ba người, lực trùng kích của việc này quá lớn.

Tiếng quát của hắn quanh quẩn, đám thổ dân chung quanh không dám nói lời nào.

Đánh chết ba thổ dân cự nhân nhìn như gọn gàng nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói lại rất vất vả, ba người kia không phẩm thổ dân tầm thường, tu vi có thể sánh ngang Kết Đan Đại viên mãn, chỉ còn cách Nguyên Anh nửa bước mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần vận dụng Bất Tử Trường Sinh Công chiến tác dụng mấu chốt trong trận đấu, không nói thứ khác, chỉ sức khôi phục cũng giúp Bạch Tiểu Thuần chiến đấu rất lâu.

Hắn mượn nhờ lực chấn nhiếp từ việc giết ba tên thổ dân trước mặt, Bạch Tiểu Thuần nhìn như uy vũ nhưng trên thực tế toàn thân đang buôn lỏng, hắn đang thừa cơ khôi phục sức khỏe.

- Ta đến!

Vào lúc này có tiếng thét vang lên, tiếng thét từ phía sau đám thổ dân truyền đến, mặt đất chấn động vài cái, Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn lên đã phát hiện thổ dân cự nhân cao trăm trượng xuất hiện, thổ dân kia mặc y phục lông thú.

Tên thổ dân cự nhân tóc tai bù xù, sắc mặt vô cùng dữ tợn, trên mặt có không ít vết sẹo nhìn mà giật mình nhưng cũng vô cùng tàn bạo, lúc hắn quát lớn, thân thể chạy như điên, những nơi đi qua tất cả thổ dân sợ hãi né tránh, một ít tránh không kịp bị đá bay xa.

- Khôi!

- Khôi!!

- Khôi!!!

Khi cự nhân xuất hiện, đám thổ dân chung quanh hưng phấn rống to trợ uy cho hắn.

Bạch Tiểu Thuần hãi hùng khiếp vía, hắn không biết thổ dân chung quanh hô có phải tên của tên cự nhân hay không, cho dù thế nào thì tên cự nhân cũng là cao thủ bên phía Man Hoang, từ hình thể và uy vọng của hắn có thể phát hiện đây là một tên thủ lĩnh.

Bạch Tiểu Thuần nhìn tên cự nhân lao về phía mình, ánh mắt cự nhân mang theo một tia tàn nhẫn tới gần Bạch Tiểu Thuần, hắn nâng một cước đạp mạnh vào người Bạch Tiểu Thuần.

- Chết đi cho ta!

Không nói bàn chân to nhỏ, chỉ tốc độ cũng vô cùng kinh người, tiếng xé gió vang lên còn mang theo lực lượng thân thể cường đại.

Đôi mắt Bạch Tiểu Thuần mở to quan sát tất cả, hắn biết mình không thể né tránh, một khi né tránh lực chấn nhiếp đám thổ dân chung quanh sẽ biến mất, bọn chúng sẽ tiếp tục vây công mình.

- Là ngươi chết!

Nguy cơ trước mắt, Bạch Tiểu Thuần tức giận ngập trời, hắn rống một tiếng đầy điên cuồng, Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải lên, cũng không tránh né đánh một quyền vào chân cự nhân!

Nhìn từ xa phát hiện tình cảnh này vô cùng buồn cười, cự nhân cao hơn trăm trượng, bàn chân lớn như ngọn núi nhỏ, bản thân Bạch Tiểu Thuần trong mắt cự nhân không khác gì con kiến, không ngờ con kiến dám dùng nắm đấm ngăn cản công kích.

Rầm rầm rầm!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, bầu trời như sắp sụp đổ, tiếng nổ lớn vang vọng chiến trường, cho dù cách chiến trường ngàn dặm cũng có thể nghe rõ ràng!

Sóng xung kích lan ra bốn phương tám hướng.

Dưới vụ nổ mạnh, nắm đấm của Bạch Tiểu Thuần va chạm với bàn chân cự nhân, toàn thân Bạch Tiểu Thuần chấn động dữ dội, hắn cảm thấy lực lượng khủng khiếp lan truyền khắp toàn thân, làn da, xương cốt thậm chí mỗi tấc huyết nhục Bạch Tiểu Thuần đang run rẩy rất mạnh.

Dường như sinh cơ sắp bị hủy diệt, thân thể tan vỡ không còn hình dáng.

- Ta không thể chết ở đây!

Bạch Tiểu Thuần gào thét, trong người hắn bộc phát lực lượng vô cùng vô tận chống đỡ hắn không ngờ, huyết nhục toàn thân hắn dung hợp làm một tạo thành lực lượng khổng lồ phản kích cự nhân.

- Chết, chết, chết!

Bạch Tiểu Thuần rống to, hắn lại xuất một quyền, quyền này ẩn chứa lực lượng Bất Tử Bì, Bất Tử Kim Cương, Bất Tử Cân, hắc quang bao phủ nắm đấm va chạm với bàn chân cự nhân!

Một tiếng nổ khủng khiếp sinh ra, thân thể thổ dân cao hơn trăm trượng run rẩy, hắn gào thét thảm thiết, đùi phải hắn hóa thành huyết vụ, tất cả huyết nhục sụp đổ, ngay cả xương cốt cũng biến thành tro bụi, hắc mang không ngừng khuếch tán bao phủ cự nhân cao trăm trượng, chân trái, thân thể, hai tay, đầu của hắn trong nháy mắt bị hắc quang đánh thành huyết vụ!

Huyết vụ bay tung tóe như mưa, tên thổ dân còn rên rỉ dưới chân Bạch Tiểu Thuần đã sứn bị lực trùng kích hình thần câu diệt, phạm vi trăm trượng chung quanh Bạch Tiểu Thuần không còn tên thổ dân nào khác.

Chung quanh yên tĩnh, tâm thần rung động, đám thổ dân chung quanh có cảm giác bị cây búa nện thẳng vào đầu, bọn chúng không dám tin vào mắt mình, cảm giác sợ hãi lan tràn khắp toàn thân.

- Khôi... Chết?

- Tại... Tại sao có thể như vậy, Khôi đấy, hắn là Khôi đấy, Khôi lực lớn vô cùng... Hắn thất bại cũng bỏ đi, không ngờ bị một quyền của Bạch ma đánh hình thần câu diệt.

- Điều này sao có thể... Trời ạ, rốt cuộc Bạch ma là Thánh tộc hay chúng ta là Thánh tộc!! Lực lượng thân thể vừa rồi, ah...

Đám thổ dân chung quanh run rẩy, ánh mắt sợ hãi nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần đã chứng minh hắn không dựa vào phòng hộ, mà là dựa vào lực lượng cường đại đánh chết Khôi nổi danh lực lượng vô cùng.

Huyết vụ rơi lên người đám thổ dân chung quanh, nội tâm bọn chúng không còn chút chiến ý, thân ảnh dưới huyết vụ chính là ác mộng lớn nhất trên đời.

Đứng trong huyết vụ, thân thể Bạch Tiểu Thuần không quan tâm lực ăn mòn, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn đám thổ dân đứng chung quanh.

- Còn ai muốn chết?

Các thổ dân trầm mặc, không người nói chuyện, tiếng hít thở dồn dập, ánh mắt sợ hãi đến tận cùng.

- Còn ai muốn chết??

Sát khí trên người Bạch Tiểu Thuần bộc phát dữ dội, hắn đi vài bước và hét lớn lần nữa, sắc mặt đám thổ dân chung quanh tái nhợt, lui ra sau vài bước.

- Muốn giết Bạch Tiểu Thuần ta, ta hỏi các ngươi, còn có ai... Muốn chết!!!

Bạch Tiểu Thuần rống to, giọng nói của hắn vượt qua cả thiên lôi quanh quẩn tứ phương, truyền khắp non nửa chiến trường, tiếng hét cũng lọt vào tai các thổ dân và tu sĩ đang khổ chiến nơi xa.

Tất cả tu sĩ nghe câu này liền chấn động rất mạnh, bọn họ có sắc mặt khác nhau khi nhìn sang khu vực Bạch Tiểu Thuần đang đứng, tuyệt đại bộ phận tu sĩ cắn răng tiến tới gần Bạch Tiểu Thuần.

---------------