Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 242: Huyết Tử thí luyện




Dịch giả: chichiro - Biên: tu tại chợ

"Yêu nghiệt lại xuất chiêu rồi! Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mùi thơm bên cạnh phả vào mặt, chui vào trong mũi, hóa thành trận trận ý nghĩ u ám làm cho lòng người yếu mềm thì lập tức cảnh giác. Hắn nhìn Tống Quân Uyển rời đi mà lòng có chút buồn phiền.

"Không được rồi, tiếp tục như vậy sớm muộn gì ta cũng bị yêu nghiệt này đắc thủ, mặc dù định lực ta rất mạnh, mặc dù anh vũ bất phàm, mặc dù có rất nhiều ưu điểm nhưng mà... Yêu nghiệt này quá lợi hại." Bạch Tiểu Thuần thở sâu, sau khi ổn định lòng mình lại thở dài.

"Bỏ đi bỏ đi, ta nên tranh thủ thời gian lấy được đồ vật Vĩnh hằng Bất diệt rồi nhanh chóng trở về Linh Khê tông thì mọi chuyện sẽ tốt hết. Đã lâu như vậy ta cũng hơi nhớ tiểu muội." Bạch Tiểu Thuần cảm khái, ngồi xếp bằng tĩnh toạ cho đến sáng sớm ngày thứ hai mới mở mắt ra, tinh lực dồi dào, tu vi trong cơ thể hiện tại đạt tới đỉnh phong, lúc này hắn mới đứng dậy đi ra khỏi động phủ.

"Có thể thành công hay không thì phải xem lần này rồi!" Bạch Tiểu Thuần hất càm lên đi hiên ngang. Trên đường đi, có một số tu sĩ nhìn thấy hắn liền lập tức cung kính cúi đầu, đặc biệt là hôm nay Bạch Tiểu Thuần mặc một kiện trường bào huyết sắc. Trường bào này là do mấy ngày trước Thiểu Trạch Phong đưa tới, là chiến bào huyết sắc được chế tạo cho hắn.

Chỉ có Huyết sắc trưởng lão mới có thể mặc, bản thân nó chính là một kiện pháp khí có thể chống đỡ lực lượng một kích của cường giả Kết Đan, cực kỳ bất phàm. Bất luận một chiến bào huyết sắc nào cũng đều cần hao tốn cực lớn tài nguyên.

Giờ phút này, Bạch Tiểu Thuần mặc huyết bào, mang gương mặt Dạ Táng vốn là anh tuấn bất phàm khiến cho những nơi hắn đi qua đều có vô số ánh mắt kính sợ.

Bạch Tiểu Thuần rất hứng thú với các đãi ngộ như vậy cho nên bước chân hơi chậm lại, lúc lắc lư khoan thai lên đến thượng khu ngón tay, khi đến trước Huyết Tử điện trên đỉnh Trung Phong thì tất cả mọi người đã đến đông đủ.

Tống Quân Uyển và Huyết Mai phân biệt đứng hai bên, hai người đối mặt, ánh mắt đầy hàn mang nhìn nhau. Sau lưng Huyết Mai có hai mươi tu sĩ, nguyên một đám vậy mà đều là cường giả Trúc Cơ hậu kỳ, vẻ mặt bình tĩnh, đồng thời còn có sát khí nồng đậm âm thầm tản ra.

Hiển nhiên mỗi người tại đây dù là không được coi là Thiên Kiêu thế nhưng kinh nghiệm giết chóc cũng không ít. Ở bên ngoài, bọn họ cũng là hạng tiếng tăm nên mới có thể trở thành hộ pháp của Huyết Mai, tất nhiên còn là vì họ có quan hệ không nhỏ với phụ thân Vô Cực Tử của nàng.

Sau lưng Tống Quân Uyển cũng có không ít người lạnh lùng nghiêm nghị đứng ở nơi đó, Tống Khuyết là một trong số đó. Về phần những người khác, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần quét qua cũng nhận ra không ít người đều là tộc nhân dòng chính của Tống gia.

Xung quanh nơi này, tất cả huyết sắc trưởng lão đều đã đến, còn có toàn bộ tu sĩ Trung Phong cũng đều tới gần. Sau khi Huyết Tử thí luyện mở ra, bọn họ sẽ ở chỗ này chờ đợi cho đến khi Huyết Tử xuất hiện.

Trên bầu trời có một vài bóng dáng mơ hồ, mặc dù chỉ đứng giữa trời đất nhưng lại tản ra uy áp kinh người, chính là mấy lão tổ Huyết Khê tông.

Tổng cộng có bốn vị. Hai vị lúc trước, khi thức tỉnh Bất Hóa Cốt, Bạch Tiểu Thuần đã gặp qua. Hai người khác hắn có chút quen thuộc, đó là Tống gia lão tổ và Vô Cực Tử.

Lúc Bạch Tiểu Thuần đến nơi thì Tống gia lão tổ cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, lão trừng mắt khiến Bạch Tiểu Thuần lập tức giật mình một cái, vội vàng cúi đầu đi nhanh đến bên người Tống Quân Uyển.

"Chẳng được việc gì, ngay cả thí luyện cũng có thể đến muộn. Nếu ngươi sợ chết không muốn đến, cứ nói thẳng là được!" Tống Khuyết nhìn Dạ Táng bên cạnh, khẽ cười khẩy.

"Khuyết nhi, ngươi lại nghịch phá rồi." Bạch Tiểu Thuần bực bội trách mắng, liếc mắt nhìn qua tóc và lông mi vừa mới dài ra của Tống Khuyết.

"Ngươi!" Tống Khuyết nghiến răng, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, lúc muốn mở miệng thì Tống Quân Uyển hừ lạnh một tiếng.

"Đủ rồi, các ngươi đều hãy câm miệng, muốn tranh cãi thì đợi sau khi kết thúc thí luyện, ta sẽ chủ trì cho các ngươi, để cho các ngươi tranh cãi thật tốt một lần!"

Tống Khuyết nghiến răng không tiếp tục mở miệng, Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, cảm thấy bầu không khí bốn phía quá áp lực vì vậy cũng không nói thêm gì nữa.

Giữa không trung, Tống gia lão tổ và Vô Cực Tử nhìn nhau, cả hai cùng cười. Sau đó, ánh mắt Vô Cực Tử đảo qua mọi người phía dưới, thanh âm trầm thấp của lão chậm rãi truyền ra.

"Huyết Tử thí luyện của Trung Phong, bắt đầu!" Tay phải Vô Cực Tử bấm niệm pháp quyết, một ngón tay chỉ về phía Huyết Tử điện Trung Phong ở dưới.

Huyết Tử điện ầm ầm rung động, mặt đất trên quảng trường trước điện bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt to lớn. Từ khe này, huyết khí nồng đậm tràn ra, hơn nữa còn có trận trận ý chí âm hàn. Mọi người cúi nhìn cái khe huyết quang chói mắt trông như một cái miệng lớn đang chờ thôn phệ huyết nhục, khiến người ta phải chấn động trong lòng.

Nếu nhìn cẩn thận người ta có thể phát hiện huyết quang trong khe dường như có chút khác biệt, giống bên trong huyết quang có tồn tại nhiều cái thế giới, một khi chạm vào là sẽ bị kéo vào thế giới trong huyết quang.

Khi khe hở xuất hiện, trong nhóm hộ pháp sau lưng Huyết Mai có một người đi ra, người này vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt mang theo sát ý lạnh nhạt nhìn đám người sau lưng Tống Quân Uyển, cười khinh miệt rồi đi đầu bước vào trong cái khe, biến mất không còn bóng dáng.

Sau đó nguyên một đám hộ pháp sau lưng Huyết Mai đều lần lượt đi ra bước vào trong cái khe biến mất không thấy gì nữa. Người cuối cùng đi ra là bản thân Huyết Mai, nàng lạnh nhạt nhìn lướt qua Tống Quân Uyển và đám người đứng sau lưng, đi vào trong khe hở, biến mất không thấy gì nữa.

"Đây là cửa thứ nhất Huyết Tử thí luyện, gọi là Vô Tận Huyết Giới!" Lúc những người này lần lượt bước vào khe hở, Tống Quân Uyển thấp giọng nói ra với hai mươi tu sĩ hộ pháp bao gồm cả Bạch Tiểu Thuần trong đó, giải thích về Vô Tận Thế Giới này.

"Cửa ải này ta cùng với Huyết Mai có biện pháp trực tiếp đi qua, nhưng các ngươi thì không thể..."

"Không phải người nào cũng có thể tiến vào cơ thể Huyết tổ. Cho nên, cửa thứ nhất này chính là khảo nghiệm các hộ pháp mà ta cùng với Huyết Mai tuyển chọn, đến cùng có bao nhiêu người có khả năng thành công tiến vào được cửa thứ hai!"

"Muốn đi vào trong cơ thể huyết tổ nhất định phải trở thành một bộ phận của huyết tổ, mặc dù huyết tổ đã chết nhưng thân thể hắn vẫn có một bộ phận sinh cơ chứ không khô héo hoàn toàn, cho nên các ngươi phải được cho phép, được cái phần không khô héo kia cho rằng các ngươi chính là một bộ phận của Huyết tổ thì mới không bị gạt bỏ ra ngoài."

"Bên trong khe hở, trong huyết quang kia có vô số thế giới, mỗi thế giới chỉ có hai người có thể bước vào, hộ pháp bên Huyết Mai đã chọn trước, khi các ngươi bước vào khe hở, những thế giới được lựa chọn này sẽ hút các ngươi vào trong."

"Sau khi hai người đối nghịch cùng tiến vào một thế giới thì người đầu tiên có thể thay thế thành công địa vị của ý chí thế giới sẽ được đi vào cửa thứ hai, người thất bại sẽ bị đẩy ra ngoài. Trong thế giới này, các ngươi chẳng những phải cẩn thận các hộ pháp của Huyết Mai mà còn phải cẩn thận những huyết thú trong đó, những huyết thú này không có thần trí, cực kỳ hiếu sát!"

"Ta sẽ chờ các ngươi ở cửa thứ hai!" Tống Quân Uyển nói xong chắp tay cúi đầu về phía mọi người. Vẻ mặt Tống Khuyết nghiêm nghị, sau khi gật đầu hừ lạnh một tiếng với Dạ Táng thì bước ra, là người đầu tiên tiến vào khe hở, những người khác cũng lần lượt tiến về trước.

Bạch Tiểu Thuần cũng ở trong đó, nhìn qua khe hở, chần chờ một chút rồi cắn răng nhảy vào.

Vừa vào khe hở, liền có một luồng huyết quang quét tới, sau khi chạm vào cơ thể Bạch Tiểu Thuần thì hắn lập tức cảm nhận được một lực hút cực lớn, thân thể không kiểm soát được mà bay về phía phiến huyết quang này.

Huyết quang này nhìn từ bên ngoài không lớn, nhưng giờ đây tự mình cảm thụ lại giống như một vùng biển ánh sáng, lúc này lực hút kéo mạnh cuốn hắn về phía phần cuối của vùng biển ánh sáng. Đó lại là một khối cầu huyết sắc cực lớn.

Khi đưa mắt nhìn xung quanh, khối cầu như thế có vô số... Thậm chí Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy lờ mờ những người khác cũng giống như mình, xuất hiện bên ngoài những khối cầu khác nhau rồi bị khối cầu đó thôn phệ rất nhanh sau đó.

Bạch Tiểu Thuần hãi hùng khiếp vía đang muốn thu hồi ánh mắt lại bỗng nhiên nơi đây xuất hiện thay đổi kì dị. Ngay lúc này tất cả huyết cầu xung quanh lại đồng thời run rẩy, toả ra càng nhiều huyết quang chiếu thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.

Thậm chí, không biết có phải ảo giác hay không, Bạch Tiểu Thuần lại cảm nhận được những huyết cầu này dường như truyền lại một khát khao nào đó... Một khát khao muốn hắn lựa chọn chúng.

Còn có một vài Huyết cầu thế giới chưa bị hộ pháp Huyết Mai lựa chọn, giờ đây cũng rục rịch. Trong phúc chốc, huyết quang kinh thiên, mà ngay cả bên ngoài cũng truyền ra tiếng kinh hô.

Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, không đợi hắn kịp phản ứng gì thì viên huyết cầu lựa chọn sớm nhất giống như phát điên không đợi Bạch Tiểu Thuần tới gần mà chủ động bay lên, trong nháy mắt bay đến va vào Bạch Tiểu Thuần, phát ra ý chí mừng rỡ rồi mạnh mẽ hút một cái.

Trước mắt Bạch Tiểu Thuần tối sầm, bị dung nhập vào trong khối cầu, lúc tất cả rõ ràng hắn lập tức phát hiện mình đã đến một thế giới xa lạ.

Bầu trời nơi đây là màu máu, mặt đất cũng là màu máu, tất cả dãy núi, thậm chí là cây cối cũng là màu máu, hoàn toàn yên tĩnh.

"Chuyện này thật quỷ dị." Bạch Tiểu Thuần cảnh giác nhìn bốn phía, nhớ lại một màn vừa rồi, cảm thấy cực kỳ bất thường. Sau khi suy nghĩ hắn cho là tất cả chuyện này có lẽ liên quan rất lớn với Bất Tử Trường Sinh công của mình.

"Chẳng lẽ ta là chủ nhân thiên mệnh... Nên khi ta đến nơi này về sau, những huyết cầu nơi đây đều điên cuồng." Con mắt Bạch Tiểu Thuần xoay chuyển, ho khan một tiếng. Trong lúc cảm thụ bốn phía hắn lờ mờ phát giác tại một nơi rất xa dường như có một cổ ý chí đang truyền ra khát vọng, dường như đang kêu gọi bản thân mình đến đấy.

"Nơi đây còn có một hộ pháp của Huyết Mai, phải cẩn thận một chút, hộ pháp nàng đều là Trúc Cơ hậu kỳ." Bạch Tiểu Thuần đưa mắt nhìn bốn phía, lòng đầy cảnh giác bay về phía trước.

Trong khi phi hành, Bạch Tiểu Thuần càng cảm thấy có gì đó không bình thường, hắn phát hiện mình không cần tiêu hao sức lực nhiều, nơi đây có ngọn gió thổi hắn đi...

Hơn nữa trên đường đi, hắn cũng không thấy một con huyết thú nào, giống như chốn này không hề có huyết thú vậy.