Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 206: Hung danh hiển hách




Dịch giả: hoangtruc - nhóm dịch: HTP

Lúc này đã không còn là hoàng hôn, trăng sáng đã treo cao, mặt trăng bên ngoài vốn màu trắng bạc, thế nhưng bên trong Huyết Khê Tông nhìn lên thì lại là một màu đỏ thẫm.

Ánh trăng rơi xuống cũng là huyết sắc, bao trùm lấy toàn bộ Huyết Khê Tông khiến nơi này đầy cảm giác đáng sợ.

Nếu là một đệ tử của tông môn khác nhìn cảnh tượng này hẳn sẽ phải chấn động tâm thần, thế nhưng Bạch Tiểu Thuần đã ở đây một khoảng thời gian, nhìn đã quen mắt rồi.

Theo ánh trăng Bạch Tiểu Thuần men theo con đường đi lên Trung Phong, bốn phía xung quanh đều bị tàn phá, không ít cây cối, mặt đất và động phủ đều vỡ nát, xung quanh càng thêm tĩnh lặng. Một trận chiến ban ngày đã hoàn toàn khiến danh khí Bạch Tiểu Thuần bộc phát, rung chuyển tất cả mọi người ở Trung Phong.

Huyết Khê Tông vốn dựa vào đạo lý mạnh được yếu thua, do đó, cường giả càng được tôn kính.

Bạch Tiểu Thuần lại thông qua một trận chiến ban ngày này, lộ ra sự tàn bạo, điên cuồng, khát máu, hết thảy…đều khiến người khác ấn tượng sâu sắc. Một người, chiến mấy chục Trúc cơ, còn bị hắn giết chết bảy tám người, cho dù có ở Huyết Khê Tông thì việc này cũng rất hiếm thấy, Bạch Tiểu Thuần cũng nhờ vậy mà thành công trở thành…một cơn ác mộng của rất nhiều người.

Không người nào nghi ngờ hắn không phải là đệ tử Huyết Khê Tông, nếu như dạng người này còn không phải, thì người khác cũng không cách nào hình dung được phải như thế nào nữa…

“Ta thật sự không thích chém chém giết giết….” Bạch Tiểu Thuần đầy cảm khái đến động phủ của mình vốn đã bị phá hủy chỉ còn lại phế tích. Hắn thở dài ngồi một bên, thầm tính toán sáng mai phải đi tìm một động phủ tốt khác.

Một đêm vô sự trôi qua…

Tràng cảnh ban ngày vừa rồi quả thật là cơn ác mộng đối với đám tu sĩ Trúc cơ. Nguyên một đêm này, tâm thần của bọn họ đều hoảng hốt. Bọn họ sợ Bạch Tiểu Thuần trả thù, cho nên đều mở tất cả trận pháp trong động phủ, thậm chí một số người vẫn không yên tâm mà chạy trốn khỏi Trung Phong tạm lánh xa khỏi tràng phong ba này.

Một trận bộc phát điên cuồng của Bạch Tiểu Thuần cũng trong một đêm này được truyền khắp Huyết Khê Tông, khiến đám tu sĩ Trúc cơ của ba ngọn phong còn lại, Thiểu Trạch Phong, Thi Phong, Vô Danh Phong khi nghe kể lại đều chấn động tâm thần.

“Một người, đối kháng với mấy chục tên Trúc cơ?”

“Dám kháng mệnh lão tổ?”

“Trước mắt bao nhiêu người, đánh chết bảy tám người!!! Khiến người khác không thể không liên thủ bày trận tự vệ.”

Chỉ trong một đêm này, đủ mọi tin đồn điên cuồng lan khắp mọi ngóc ngách Huyết Khê Tông.

Thậm chí đệ tử nội môn tại khu vực mu bàn tay cũng nhanh chóng biết đến chuyện Bạch Tiểu Thuần, người nào cũng đều nhao nhao kinh hãi. Hơn nữa, trong lời đồn cũng dần khắc họa ra một Bạch Tiểu Thuần điên cuồng khát máu, khiến hầu hết đệ tử nội môn đều liên tưởng ra được vô số hình ảnh hung tàn trong đầu.

“Dạ Táng này quá lợi hại, hắn xé xác người sống, vừa uống Tiên huyết, vừa tiến hành giết chóc!”

“Ta nghe nói thực ra hắn không phải là tu sĩ, mà là một tên ma quỷ biến hóa thành, là một tên lệ quỷ vô lại!”

“Lực lượng người này lớn vô cùng, lực va chạm có thể rung chuyển cả ngọn sơn phong!”

Lời đồn càng ngày càng nhiều, cho dù chỉ là một đêm, nhưng vẫn cứ lan rộng ra, khiến tất cả mọi người đều biết sau này…trong Huyết Khê Tông lại thêm một nhân vật không thể trêu chọc được, tên là Dạ Táng!

Sáng hôm sau, Bạch Tiểu Thuần mở hai mắt ra, đến khi bước đi trong Trung Phong thì tin đồn liên quan tới hắn đã lan truyền rộng khắp toàn Huyết Khê Tông, đệ tử ngoại môn cũng nghe được chuyện này. Thậm chí thông qua đủ loại phương thức mà chuyện này còn được lan tới các gia tộc tu chân bên ngoài Huyết Khê Tông.

Có thể tưởng tượng được, không bao lâu sau, danh tiếng của Dạ Táng cũng sẽ được các tông môn khác biết đến...

Không thể không nhắc đến chuyện tin tức lan truyền tại Huyết Khê Tông còn nhanh chóng hơn cả ở Linh Khê Tông, vì dù sao thì thần kinh của đám tu sĩ Trúc Cơ Huyết Khê Tông luôn căng cứng, khó mà có được niềm vui thú nào khác. Hơn nữa bọn họ lại luôn đầy cuồng nhiệt với cường giả, cho nên lại càng lưu ý đặc biệt đối với những Thiên kiêu mới quật khởi.

Về điểm này, Bạch Tiểu Thuần bước đi trên đường nhỏ tại Trung Phong có thể cảm nhận được ngay lập tức. Tất cả tu sĩ Trúc cơ trên đường này gặp hắn đều biến đổi sắc mặt, không ít người tham gia trận chiến hôm qua nhanh chóng tươi cười đầy thiện ý, chắp tay chào hắn.

Bạch Tiểu Thuần cảm động, hắn cảm giác được cuối cùng thì cũng đã chứng tỏ được giá trị của mình, đã tìm được cảm giác như ở Linh Khê tông, vì vậy cũng bày ra dáng vẻ tươi cười, khẽ gật đầu.

Chỉ là vẻ tươi cười trên mặt hắn vừa xuất hiện, đám tu sĩ Trúc cơ đầy thiện ý vừa nãy lại trợn tròn mắt tựa như không thể tưởng tượng được, một vài tên còn theo bản năng lùi lại vài bước, vẻ mặt đầy kinh nghi.

Bạch Tiểu Thuần sững người, tranh thủ trở về bộ dạng lãnh khốc như cũ, lạnh lùng liếc nhìn đối phương. Bộ dáng như vậy lại khiến đám tu sĩ Trúc cơ bên kia thở nhẹ ra một hơi, tựa như cảm thấy như vậy mới giống Dạ Táng ngày thường đấy.

"Ta là một người tốt a..."Trong lòng Bạch Tiểu Thuần than thở, nhưng cũng không làm cách nào khác được, đành giữ nguyên nét mặt lạnh lùng lãnh khốc, đi đến đâu trừng mắt liếc nhìn đến đó, lập tức lại nhận được vô số tôn kính.

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt đến mỏi mệt mới đến được nơi chọn lựa động phủ. Không đợi hắn tới nơi, lão giả ngày thường vốn đầy lạnh nhạt nay nhiệt tình chạy đến chào hỏi.

Khi biết Bạch Tiểu Thuần tới đây chọn động phủ, lão già này có chút sững người, sau đó nhanh chóng lấy ra quyển trục, cũng không như lúc trước mà tự mình mở ra cho Bạch Tiểu Thuần.

"Dạ sư đệ, ngươi xem xem nơi này thế nào, cảnh quan động phủ ưu nhã, huyết khí không tầm thường!"

"Còn có cái này nữa, cái này cũng từng xuất ra được một Thái thượng trưởng lão a, ngày thường ta cũng không đưa cho người khác chọn đâu đấy..."

" Vậy cái này thế nào? Ta nhớ nơi này còn lưu lại vài Khôi lỗi." Lão giả nhiệt tình giới thiệu từng cái khiến Bạch Tiểu Thuần đầy cảm khái, thế nhưng vẻ mặt của hắn vẫn cứ lãnh khốc như cũ. Sau khi nhìn kỹ qua một lần, lông mày hắn từ từ cau lại, cho dù mấy động phủ này có huyết khí nhiều hơn động phủ cũ của hắn, nhưng so ra lượng huyết khí vẫn cứ yếu kém hơn mấy động phủ nồng đậm hắn từng gặp qua.

Nhìn Bạch Tiểu Thuần cau mày, lão giả định nói gì đó lại thôi, sau khi trầm ngâm một chút, nghĩ tới chiến tích của đối phương hôm qua, lão bèn nhìn nhìn Bạch Tiểu Thuần rồi cắn răng, thấp giọng nói.

"Dạ sư đệ, thật ra...ngươi không cần phải chọn lựa động phủ ở đây đấy."

"A?" Bạch Tiểu Thuần trợn mắt nhìn, như có điều suy nghĩ. Lão giá dứt khoát nói rõ ràng hơn, lại thấp giọng nói tiếp.

"Huyết Khê Tông ta vốn là cường giả vi tôn, rất nhiều động phủ...không phải do chọn lựa, mà là đoạt được đấy, ngươi vừa lòng cái nào, chỉ cần có khả năng giành được thì đó sẽ là của ngươi."

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, hắn biết bản thân vốn ở Linh Khê Tông, không phải người Huyết Khê Tông, tư duy khó tránh khỏi đôi lúc sai lệch, bằng không thì mấy chuyện này hắn đã nghĩ tới đầu tiên mới phải.

Bạch Tiểu Thuần ho một tiếng, tiếp tục bày ra cái dáng lãnh khốc, nhẹ gật gật đầu với lão già kia rồi hất tay áo lên, quay người rời đi, trong lòng có chút hưng phấn. Loại cảm giác phá bỏ ngăn cấm này khiến hắn có chút chờ mong.

Lão giả nhìn theo bóng lưng Bạch Tiểu Thuần rời đi, trong lòng đầy cảm khái. Lão cảm thấy Dạ Táng này nếu không phải là Phàm đạo Trúc cơ, tương lai hẳn rất phi phàm, thậm chí coi như lúc này hắn chỉ là Phàm đạo Trúc cơ nhưng cái khí thế hung ác của đối phương cũng khiến lão không muốn trêu chọc đến.

Bước đi trên đường nhỏ, Bạch Tiểu Thuần càng lúc càng hưng phấn, ánh mắt đảo khắp nơi, tim đập thình thịch liên hồi.

"Cảm giác này, là....Chỉ cần ta vừa mắt, là có thể đoạt lấy? Bất luận là cái gì, chỉ cần thực lực ta đủ cường đại, là có thể tùy ý đoạt lấy..." Bạch Tiểu Thuần liếm liếm môi. Loại chuyện này chưa bao giờ có tại Linh Khê Tông, cho nên lúc này tựa như Bạch Tiểu Thuần ăn trái cấm vậy. Tìm cả buổi khắp khu vực đốt cuối ngón tay Trung Phong, đến trưa thì hắn nhìn thấy được một động phủ rất tốt, chiếm một phạm vi không nhỏ, còn thêm từng hàng huyết thụ được phân bố xung quanh như tạo thành một mảnh thế giới riêng biệt.

Trên thân những huyết thụ đều có gương mặt với ngũ quan đầy đủ, lúc này bọn chúng đang nhắm hai mắt lại, nhìn đến mang cho người ta cảm giác đầy âm trầm và quỷ dị, chưa tiến lại gần thì tim đã nhảy nhót liên hồi.

Thậm chí nơi này cũng không có cửa lớn mà chỉ có một con đường nhỏ đi vào, nhưng đã bị đám huyết thụ kia chắn hết lối rồi. Nhìn từ phía xa, nơi này còn có đầy sương mù đỏ đang từ từ lan tràn ra không trung.

Chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy sâu bên trong đám huyết thụ này là một huyết đầm nồng đậm huyết khí, đá xanh lát đường, còn có thêm vài Luyện thi mặc áo giáp mua được, canh gác bảo vệ bốn phía.

Sát cạnh hồ nước là một động phủ với cánh cửa trắng rất dễ khiến người khác chú ý, trên cửa có khắc đồ án trận pháp. Hôm nay, toàn bộ trận pháp trên cửa được mở ra, tản ra hào quang lóng lánh, tác động đến bốn phía xung quanh, khiến khu vực này như trở thành một thể, một thế giới hoàn toàn độc lập có khí thế không tầm thường.

Bạch Tiểu Thuần nhìn động phủ biệt lập này, liếm liếm môi, hai mắt sáng lên.

"Nơi tốt a..."

Lúc trước hắn vụng trộm hấp thụ huyết khí cũng từng đi qua nơi này, nhớ mang máng đây là động phủ của Thần Toán Tử. Hắn có hỏi qua Dạ Táng giả về tên này, tuy tu vi chỉ Trúc cơ sơ kỳ, thế nhưng gã lại trọng điểm tu luyện Bổ Thiên Quyết nên thôi diễn rất kinh người, đến tông môn cũng coi trọng gã.

Người này cũng đã thành công Địa mạch Trúc cơ bên trong Nhất U bí cảnh, tuy không nhiều lần Triều tịch nhưng cũng đủ để danh khí gã tại Huyết Khê Tông bước lên một bậc cao.

Loại nhân vật như vậy cũng không có gì kỳ lạ khi chiếm cứ được động phủ này trong thời gian dài.

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, nhoáng người một cái, nháy mắt đã tới gần. Hắn vừa bước vào thế giới này thì gương mặt trên thân đám huyết thụ đột nhiên mở hai mắt ra, anh mắt âm u mang đầy sát khí rơi xuống người Bạch Tiểu Thuần.

Chẳng qua, vừa nhìn thoáng qua thì gương mặt đám huyết thụ cũng trở nên hoảng sợ, miệng gào thét thê lương.

"Dạ Ma đến rồi!!!"

"Là Dạ Ma!!!"

"Trời ạ, Dạ Ma đến báo thù rồi, chủ nhân cứu mạng!!!"

Trong động phủ, Thần Toán Tử đang nghiến răng nghiến lợi, gã vừa giận lại vừa sợ Bạch Tiểu Thuần. Trong đầu đầy hình ảnh hung tàn của đối phương hôm qua, đang lo lắng đối phương đến báo thù thì nghe được âm thanh huyên náo từ bên ngoài truyền vào, gã giật thót người lại, sắc mặt chợt biến.

"Hắn thật sự đến rồi!!!"