Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 198: Ai ám toán ta




Dịch giả: nhatchimai0000

Thời gian cứ thế trôi đi, Bạch Tiểu Thuần đã trở thành một trong những hộ pháp ở Trung phong. Hắn hiểu nhiều chuyện hơn trước nhiều lắm, tỷ như chiến tranh giữa Huyết Khê Tông và Đan Khê Tông đang từ quy mô nhỏ lẻ ban đầu dần dà trở thành quy mô lớn.

Tỷ như, tại Huyết Khê Tông, lúc này đang tích cực chuẩn bị, trong tông chỗ nào cũng có thể cảm nhận ra sát khí lan tràn khắp nơi.

"Vốn chẳng phải đánh đánh giết giết, mọi người cứ hòa nhã vui vẻ mà hợp tác với nhau chẳng phải tốt sao." Bạch Tiểu Thuần cảm khái, tiếp tục tu hành, hấp thu huyết khí.

Mỗi lần hấp thu huyết khí thì trên mặt đất có đại lượng huyết khí tràn ra. Chẳng những vậy mà ngay cả bên ngoài động phủ, chỗ nào có huyết khí đều tự ngưng tụ.

Được cái chốn này vắng vẻ, lại không phải là động phủ tốt nhất nên ngoại trừ hắn chẳng có ai cư trú. Bằng không thì với cách hấp thu bá đạo của Bạch Tiểu Thuần, người khác căn bản không thể tu hành yên ổn được.

Lúc này hắn đang luyện Huyết kiếm, đồng thời Tử Khí Thông Thiên Quyết, hắn cũng không bỏ ngang. Thông Thiên hà thủy trong Linh Hải tầng thứ nhất trong mấy ngày qua đang dần hòa tan. Còn cả lực lượng Ngự Nhân Đại Pháp cùng với Nguyên Từ đều được Bạch Tiểu Thuần ngày ngày nghiên cứu, dưới mi tâm Thông Thiên Pháp Nhãn cũng từ từ tùy tâm sử dụng.

Cảm nhận cơ thể mỗi ngày một cường hãn, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mỗi lúc thêm thích thú, mỗi lúc lại thêm kích động.

"Bất Tử Kim Cương tầng thứ nhất sắp thành công rồi, phương pháp huyết kiếm rất thích hợp với ta! Thánh Địa đây, ta không nỡ bỏ đi!!" Bạch Tiểu Thuần rất thoải mái bở huyết khí hấp thu vào rất nhiều làm cho Bất Tử Kim Cương tầng thứ nhất nhanh chóng tiến bộ.

Bất Tử Kim Cương càng lúc càng tiến thì cơ thể hắn cưỡng bức sinh sôi Bất Tử Huyết khí càng nhiều, lượng huyết khí cần hấp thu cũng bạo tăng theo.

Chả mấy chốc mà huyết khí khu vực này không thể thỏa mãn tốc độ tu hành Bạch Tiểu Thuần. Thông thường lúc hấp thu huyết khí chính là thời điểm hưng phấn, mật độ huyết khí giảm phải tới ngày mai mới tích lũy lại đủ số để hắn hấp thu.

"Cứ thế thì không ổn." Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, hấp cả buổi mà huyết khí vẫn chưa đủ...

Bạch Tiểu Thuần nóng ruột, nhìn ra bên ngoài lòng nghĩ tới khu vực huyết khí nồng đậm kia nhưng lại chợt nhớ người Huyết Khê Tông hung tàn làm lòng hắn dậy lên nỗi giận.

"Những chỗ ngon lành đã bị kẻ khác chiếm lâu rồi, không phải ta đánh không lại chúng mà chỉ muốn ít xuất hiện mà thôi!" Bạch Tiểu Thuần day day mi tâm, cân nhắc thì thấy nên chờ màn đêm buông xuống. Hắn lặng lẽ ra ngoài, lựa chọn một khoảnh rừng không xa động phủ mình lắm. Hắn khoanh chân ngồi xuống, nhìn khắp bốn phía rồi nhắm mắt lại, mạnh mẽ hấp.

Lập tức, bốn phía trở nên vặn vẹo, đại lượng huyết khí từ khắp nơi bay tới, chui vào cơ thể. Toàn thân Bạch Tiểu Thuần sảng khoái, cảm giác thế này lâu lắm mới gặp. Bất Tử Kim Cương nhanh chóng vận chuyển, Bất Tử Huyết khí sinh sôi. Hắn cầm lòng không đậu hít mạnh một hơi khiến cho huyết khí bốn phương vọt tới. Dường như tất cả bộ vị trong cơ thể hắn đều trở nên sống động hẳn.

Sau khi Bạch Tiểu Thuần hấp thu, mật độ huyết khí trong khu vực này trở nên mỏng manh mà mắt thường có thể quan sát được, giảm đi phải tới bảy thành khiến cho các tu sĩ Trúc cơ khắp bốn phía đột nhiên bừng tỉnh hết thảy, thần sắc kinh nghi, cảm nhận thấy rõ ràng huyết khí thưa thớt hẳn.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Huyết khí sao lại thoáng cái mất đi nhiều như vậy!"

"Chẳng lẽ có người quấy phá?"

Chẳng mấy chốc, bảy tám tu sĩ Trúc Cơ rời động phủ, đằng đằng sát khí đi truy tầm.

Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được, nhanh chóng thu công pháp lại, lẳng lặng bỏ đi làm cho những tu sĩ Trúc cơ kia chạy đi chạy lại một vòng không tìm ra được gì cả. Sau khi cảm nhận huyết khí bốn phía từ từ khôi phục, cả đám mang hồ nghi rồi tản đi mất.

Xa xa, thần sắc Bạch Tiểu Thuần bất định, hắn cảm thấy đám Huyết Khê Tông thật bá đạo. Mình mới hít có hai lần mà đối phương đã vọt ra khỏi động phủ tìm đến.

"Xem ra không thể ở yên, hít hai hơi rồi phải đi ngay mới được!" Bạch Tiểu Thuần cảm khái, đột nhiên nhớ ra cái gì bèn dò xét khắp nơi, chỉ thấy mấy con thỏ dựng tai lên nhìn thì trong lòng khẽ bi ai, cảm thán mệnh khổ. Hắn thì thào vài câu, nhất định phải cẩn thận hơn.

Bằng không chắc phải chết ...

Hắn thở dài, hiện tại giống như lần đến Linh Khê Tông trộm Linh Vĩ Kê năm xưa quá.

"Không đúng, không đúng, ta cùng mạch với Cự Nhân, đây vốn là của ta mới phải, là chúng trộm huyết khí của ta!" Bạch Tiểu Thuần cảm thấy không đúng, nghĩ ngợi một vòng thì cảm thấy giận dữ.

"Vô sỉ thật, trộm huyết khí của ta! Bây giờ ta nhìn không chấp nhặt với chúng!" Bạch Tiểu Thuần tức giận nhưng vẫn bỏ sang khu vực khác. Hắn cảm thấy huyết khí bốn phía, mãnh liệt vận chuyển tu vi, cơ thể hóa thành hắc động.

Những tiếng nổ vang ngoại nhân không nghe thấy mà chỉ có Bạch Tiểu Thuần với những thiên lôi chi âm trong đầu. Khi cơ thể hóa thành hắc động, chớp mắt cái mà huyết khí từ bốn phía vọt tới. Trong nháy mắt hắn hút vào ngay rồi xong nhanh chóng bỏ đi.

Sau lưng, từng tiếng kinh hô vang vọng...

Cứ như thế, một đêm trôi qua...

Một đêm nọ, các tu sĩ Trúc cơ ở Trung phong đều nhíu mày lại. Cứ khi đêm xuống là rất nhiều người đang tu luyện cảm thấy đột nhiên huyết khí bị ngắt, thậm chí có kẻ còn đang tu luyện tới thời khắc then chốt mà bỗng huyết khí giảm đột ngột khiến suýt bị tu vi cắn trả, lâu lắm mới áp chế được. Trong cơn giận dữ chúng bèn đi tìm nguyên nhân nhưng Bạch Tiểu Thuần đã bỏ đi từ lâu rồi.

Thảm nhất trong đám này là một tu sĩ Trúc cơ ở Trung phong, vị được gọi là Thần Toán Tử danh tiếng xa gần. Động phủ y xa hoa lắm, lại có cả huyết thụ vờn quanh, địa vị trong tông môn thực không tầm thường. Một đêm nọ, y đang thôi diễn một môn bí thuật, môn thôi diễn này đã làm là không ngừng được. Trong lúc thôi diễn phải lợi lụng huyết khí bốn phía bồi dưỡng.

Khi huyết khí bị cắt đột ngột nên không có được sự bồi dưỡng, hắn phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể héo quắt, đầu như búa bổ, thét thảm lên rồi ngất ngay.

Khi trời hửng sáng, Bạch Tiểu Thuần hưng phấn về động phủ. Cả đêm hấp thụ huyết khí làm cho tốc độ tu luyện của hắn chẳng những hồi phục mà còn gia tăng. Giờ phút này hắn đang đắc ý ngồi trong động phủ. Mặt đang vênh lên thì bỗng thần sắc nghiêm nghị, dò xét khắp nơi, khi xác định không có thỏ thì mới yên tâm lại.

"Khặc khặc, may mà ta thông minh không cần phải đi chém giết chiếm chỗ, miễn đi việc tranh chấp. Ta cứ tiện đường hút hai phần thì nào ai biết là ta làm." Bạch Tiểu Thuần cao hứng, ban ngày tu hành Tử Khí Thông Thiên Quyết cùng với Ngự Nhân Đại Pháp, nghiên cứu Nguyên Từ lực lượng, chờ đến đêm khuya lúc nguyệt hắc phong cao, thận trọng bí mật đi ra ngoài tu hành.

Đêm sau hắn không đi lộ tuyến đêm trước, khi đến nơi hút mạnh đi hai phần rồi đào tẩu sang chỗ khác lại hấp hai phần.

Tốc độ hắn nhanh lắm, lại là Trúc Cơ Thiên Đạo lại có mặt nạ giấu giếm chấn động tu vi, lại cố ý không muốn để người ta phát hiện nên hắn cố công che giấu khí tức gần như không thể phát hiện được.

Vì vậy ... một đêm nọ ở khu vực Trung phong, những tiếng gào thét kinh nghi vang vọng chỗ nọ chỗ kia.

"Chết tiệt, sao huyết khí giảm mật độ!"

"Chuyện gì đang xảy ra, sao cứ đêm là như vậy mà ban ngày không xảy ra!"

"Có vấn đề! !"

Vị Thần Toán Tử thê thảm nhất kia, đêm đó y bị hôn mê, cả ngày không tỉnh. Phải đến khuya hôm sau mới tỉnh lại, mặt trắng bệch, tơ máu giăng trong mắt, nỗi tức giận ngập trời.

"Ai ám toán ta đây!" Thần Toán Tử là một tu sĩ trung niên, sát khí ngập toàn thân, vẻ tàn nhẫn lộ cả ra ngoài.

"Dám ám toán ta, ngươi nhất định phải chết!" Y thở thật sâu, miễn cưỡng chế trụ cắn trả nên bị thương. Tay phải y bấm niệm pháp quyết, tinh mang trong mắt lóe lên.

"Ta phải tính xem, kẻ nọ là ai!" Thần Toán Tử có thù tất báo, nhanh chóng thôi diễn tính toán. Hai mắt hiện hai vòng xoáy, vòng xoáy mỗi lúc một nhanh, huyết khí ở bốn phía ngưng tụ lại, dung nhập vào cơ thể để bồi dưỡng, tạo thành vòng tuần hoàn.

Sau rốt, trong mắt Thần Toán Tử hiện ra thân ảnh. Khi Thần Toán Tử cố nhìn rõ để xem kẻ đó là ai thì tại khu vực này, Bạch Tiểu Thuần thoải mái chắp tay, dạo đến.

Chả mấy chốc, hắn vận lực hít hai cái, tiếng gào thét vang vọng bốn phía. Lúc này cơ thể Thần Toán Tử run bần bật, huyết khí bốn phía giảm mạnh làm cho y không có gì bồi dưỡng, cơ thể vốn bị thương không chèo chống được nữa, thương thế bộc phát, miệng phun máu tươi, ngất luôn.

Đây là đêm thứ ba rồi, Thần Toán Tử mới miễn cưỡng mở mắt, y biết thương thế quá nặng không thể thôi diễn được nữa, cần nghỉ ngơi ít nhất cả tháng ròng.

Tâm thần điên cuồng, gào rú thê lương.

"Ngươi dám ám toán ta, ta nhất định phải xé xác ngươi ra!"