Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1963: Kết thúc? (2)




Bạch Tiểu Thuần do dự. Nhưng hắn vẫn cảm thấy thú bản mạng của mình không mấy đáng tin. Nhất là trong u minh, hắn dường như có thể cảm nhận được chỗ bên trong không gian Thủy Trạch Quốc Độ, lúc này hình như có sóng dao động cuồng bạo đang bạo phát.

Bạch Tiểu Thuần xoay mình giật mình một cái, hoàn toàn không có một chút do dự, hai tay bấm quyết vung vẩy. Nhất thời bốn phía xung quanh hắn lại có vòng xoáy ánh sáng hồi tưởng. Vòng xoáy lần này, cũng không phải là tiếp tục thời gian hồi tưởng, mà là trở về hiện thực!

- Nghịch Phàm tất nhiên có thể lao ra. Phải tận dụng thời gian!

Thân thể Bạch Tiểu Thuần nhanh như tia chớp, chớp mắt nhảy vào vòng xoáy, bóng dáng biến mất. Thời điểm xuất hiện... hắn đã trở về đến trong hiện thực. Thoáng lắc một cái, thân thể hắn lại tiêu tan. Thời điểm lại một lần nữa xuất hiện, hắn đã ở trong tinh không tiên giới trước kia, trong thế giới đổ nát của nó!

So sánh với lẻ tám Tinh không vạn giới, trong này khiến cho Bạch Tiểu Thuần có cảm giác thuộc về mình. Ngoại trừ Tiên Vực của Vĩnh Hằng ra, chính là tiên giới này... cho hắn một tia số mệnh cuối cùng, khiến cho hắn từ Thiên Tôn thăng cấp Thái Cổ!

Lúc này bản tôn của hắn, chớp mắt xuất hiện trong khu tiên giới đổ nát, hắn muốn tận dụng thời gian, ở thời điểm Nghịch Phàm bị vây khốn ngắn ngủi, cùng lúc tự mình tới khu tiên giới đổ nát, tự mình đến thắp sáng. Đồng thời thần niệm của hắn tản ra. Nhân lúc đạo thân của Nghịch Phàm đang không có người điều khiển, mất đi sự linh động, hắn đi điều khiển đạo thân của mình, ở một trăm lẻ tám vạn giới này, phát động lực lượng đạo thân của hắn, toàn lực ứng phó, chém giết đạo thân của Nghịch Phàm, tranh đoạt tinh không các giới!

Trong nháy mắt, bên trong một trăm lẻ tám vạn giới này, cuộc chiến giữa đạo thân của Bạch Tiểu Thuần cùng Nghịch Phàm đang kéo dài bạo phát, nhất thời lại xuất hiện sự khác biệt. Thời gian trước, đạo thân của Bạch Tiểu Thuần có yếu thế. Nhưng hôm nay theo Bạch Tiểu Thuần sớm trở về, đạo thân của hắn lập tức có ánh sáng khuếch tán. Ở dưới sự giết chóc này, đạo thân của Nghịch Phàm cuối cùng lại xuất hiện xu hướng suy tàn. Toàn bộ tinh không ở trong một chớp mắt này, dường như ánh sáng vượt qua hắc ám!

Còn ở trong khu tiên giới đổ nát, Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi tĩnh tọa, thần niệm tản ra, dung nhập toàn bộ đống đổ nát, sử dụng lực bản tôn của mình, sử dụng đạo của mình, sử dụng khí tức chúa tể của mình, đi từ từ thắp sáng, toả sáng sức sống khu tiên giới đổ nát này!

Đồng thời, bộ phận thần niệm của hắn cũng trước sau quan tâm tới không gian Thủy Trạch Quốc Độ trong u minh. Một khi Nghịch Phàm bên trong thoát khỏi bị vây khốn, hắn sẽ trong nháy mắt phát hiện, lập tức đi đối đầu ngăn cản!

Thời gian từng hơi thở một trôi qua. Bên trong một trăm lẻ tám vạn giới, đạo thân của Nghịch Phàm liên tục tháo chạy. Trong ánh sáng càng thêm chói lòa, thần niệm của Bạch Tiểu Thuần ở khu tiên giới đổ nát, cuối cùng cũng xua tan bóng tối ở phần mặt đất dưới chân hắn, thắp sáng giống loại ánh sáng, khiến cho ánh sáng khuếch tán. Từ phía xa nhìn lại, khu tiên giới đổ nát vốn tối tăm, lúc này giống như xuất hiện một ánh nến!!

Ánh sáng của ánh nến này xuất hiện, càng làm cho thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động. Hắn lại một lần nữa... Cảm nhận được ý huyền diệu này hạ xuống!

Hình như theo hắn thắp sáng khu tiên giới đổ nát, ý huyền diệu này cũng càng thêm mãnh liệt rõ ràng!

Khu tiên giới đổ nát, ánh sáng càng thêm mãnh liệt. Trong một tám lẻ tám vạn giới, lúc này đạo thân của Nghịch Phàm ở dưới tiên tục thất bại, tháo chạy, thậm chí có một phần đống đổ nát, đã ở trong ánh sáng đạo thân của Bạch Tiểu Thuần, bóng tối bị đuổi tan ra đốt sáng lên ánh sáng!

Tuy không có cách nào giống như thời gian sớm nhất, dựa theo số lượng đống đổ nát bị đốt sáng để cân nhắc tranh đoạt giữa Bạch Tiểu Thuần cùng Nghịch Phàm, nhưng bây giờ... Nếu như có thể trong tinh không có một độ cao tuyệt đối, lúc cúi đầu nhìn lại, vẫn có thể nhìn thấy được, trong tinh không... mặc dù khắp nơi đều có bóng tối, nhưng khắp nơi cũng lại đều có ánh sáng!

Mà ánh sáng kia chiếm cứ phạm vi tổng thể. Cho dù phân tán, bộ dạng lại vượt qua năm phần, đạt tới hơn sáu phần, thậm chí gần bảy phần!

Kể từ đó, toàn bộ tinh không, giống như có ánh sáng toả sáng, sức sống càng thêm nồng đậm. Nhất là khu tiên giới đổ nát, vì bản tôn của Bạch Tiểu Thuần ở chỗ này tự mình thắp sáng, trên người của hắn lại có một tia số mệnh tiên giới, số mệnh này lại giống như đường dẫn, khiến cho ánh sáng của khu tiên giới đổ nát, không ngừng khuếch tán ra.

Cũng vào giờ phút này, khí tức trên người Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng tăng lên. Lúc này tâm thần hắn không buồn không vui, giống như trốn vào đến trong trạng thái kỳ dị nào đó. Ở dưới trạng thái này, hắn đối với ý huyền diệu này, cảm nhận càng thêm rõ ràng.

- Đây là... bên trong giới lớn Vĩnh Hằng... Bản nguyên của vạn vật!

Bạch Tiểu Thuần thấy được chỗ đạo thân của mình bên trong một trăm lẻ tám vạn giới. Trong này có vô số hài cốt tử vong cùng với di tích, cũng có ý huyền diệu này.

Mặc dù là trong tinh không, vô số quan tài này hình thành con nước lớn, bên trong cũng có ý huyền diệu tràn ngập.

- Đây là... bên trong giới lớn Vĩnh Hằng... ngọn nguồn của tất cả!

Bạch Tiểu Thuần lại nhìn thấy được, ngay cả bản thân những đống đổ nát này, thậm chí vô số bụi trong tinh không này, đều ẩn chứa ý huyền diệu, chỉ có điều rất yếu ớt.

- Đây là... nguyên nhân chỗ vĩnh hằng ra đời hoa!

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được Tiên Vực Vĩnh Hằng nhẹ nhàng tung bay ở trong tinh không. Hắn thậm chí cũng thấy được người thân bằng hữu trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng. Lúc này bọn họ ở trong sự lo lắng, dường như đang cầu khẩn.

Ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được càng nhiều huyền diệu hơn. Thậm chí so sánh xuống, trong tinh toàn bộ không, chỉ có hai địa phương ý huyền diệu này rất nồng đậm. Một chỗ là khu tiên giới đổ nát. Một chỗ chính là Tiên Vực Vĩnh Hằng!

Nhất là Tiên Vực Vĩnh Hằng, dường như theo vô số thế giới tộc quần tịch diệt, ý huyền diệu này gần như đều tuôn trào về phía Tiên Vực Vĩnh Hằng.

Ở trong quá trình đốt sáng khu tiên giới đổ nát này, ở trong cảm nhận cùng từ từ hiểu ra, Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên hiểu rõ.

- Đó là bản nguyên, đó là... bản nguyên vĩnh hằng!

- Hoa vĩnh hằng, sinh ra ở trong bản nguyên vĩnh hằng, cho nên mới có lời đồn đại, cắn nuốt hoa vĩnh hằng, có thể bước vào cảnh giới vĩnh hằng... Cho nên Nghịch Phàm nói, sẽ là tịch diệt tất cả, một mặt này là đạo của hắn diễn biến. Mặt khác cũng chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho hoa vĩnh hằng ngưng tụ đủ bản nguyên vĩnh hằng!