Ngày này là ngày tròn, trăng này là đầy tháng!
Cảnh tượng như vậy, bị tất cả tu sĩ Tiên Vực Vĩnh Hằng nhìn thấy được. Mỗi người đều ở dưới áp lực này, hình như không có cách nào hít thở. Phần lớn người trong bọn họ không nhìn ra được chi tiết bên trong. Nhưng đám Thiên Tôn Đại Thiên Sư, lại nhìn thấy rõ ràng. Khi thấy Thông Thiên Đạo Nhân tự nhiên ở trong nguy cơ sinh tử vốn không thể tránh khỏi này, có thể xuất hiện nghịch chuyển thế, tâm thần bọn họ không khỏi chấn động.
- Thông Thiên Đạo Nhân...
- Nếu không phải vì hắn, sau khi thế giới Thông Thiên tiến vào Tiên Vực Vĩnh Hằng, cũng sẽ không ở trong những năm đầu, chết nhiều người như vậy, nhận cái giá thảm nặng nề như vậy!
Đám người Đại Thiên Sư mỗi một người đối với Thông Thiên Đạo Nhân rất phức tạp. Bọn họ hận Thông Thiên, mặc dù kém hơn so với Bạch Tiểu Thuần, lại không kém hơn bao nhiêu.
Nhưng bất luận hận thế nào, bọn họ không thừa nhận cũng không được, Thông Thiên Đạo Nhân... thực sự có chỗ kinh diễm tuyệt luân của hắn. Hắn bất luận là tư chất, hay là hắn đã từng ở trong cơ thể Khôi Tổ dựa vào lực một người, gần như chặt đứt huyết mạch Khôi Tổ, lại hoặc là hắn vì rời khỏi, thà rằng không để ý tới huyết mạch thân tình, liều lĩnh, hủy diệt thân thể Khôi Tổ.
Tất cả những điều này, khi được lên hai chữ kiêu hùng, hắn cũng xác thực đạt tới loại độ cao cùng tu vi khiến cho vô số người chấn động, cùng không có cách nào thu được. Đối với tất cả những gì xảy ra trên người của hắn, liền khiến cho được cuộc đời Thông Thiên Đạo Nhân, mặc dù là người khác đi hận, cũng không có cách nào không thừa nhận hắn cường đại!
Nhất là sự kiên quyết mới có thể ở dưới nguy cơ sinh tử này trong một cái chớp mắt, có thể nói toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng, người có thể so sánh với hắn, đều hiếm có như lông phượng và sừng lân!
Cùng lúc đó, ở thời khắc Thông Thiên Đạo Nhân có chút nghịch chuyển thế cục, ở trong tinh không, một cây bồ công anh cuối cùng ẩn chứa sinh mạng cùng thần niệm của Bạch Tiểu Thuần, cũng đã rơi vào trên một chỗ đống đổ nát xa xôi.
Trong một chớp mắt này, toàn bộ tinh không đã bị hắn hóa thành cây bồ công anh tràn ngập. Trong đó có ba phần khu vực, tự nhiên chớp động ánh sáng chói ngời, hình như đang cùng vũ trụ bóng tối này, tiến hành một hồi đấu sức giữa ánh sáng cùng tối tăm!
Tiên Vực Vĩnh Hằng, trên trời cao, dưới bầu trời sao, theo Thông Thiên Đạo Nhân ở trong cục diện gần như phải chết thoáng nghịch chuyển càn khôn, giờ phút này tóc hắn tung bay, trường bào không gió tự kat động. Hắn đưa hai tay ra, thình lình nâng Ma Nhật Yêu Nguyệt. Từ phía xa nhìn lại, toàn thân hắn khí thế ngập trời, nhất thời giống như có đầy đủ lực vô thượng.
Chỉ là nguy cơ của hắn, cũng chưa hoàn toàn hóa giải. Thời khắc này, Thông Thiên Đạo Nhân vẫn còn bị nhốt ở bên trong con sông dài này, bốn phía xung quanh hắn còn có một mặt bàn cờ to l, còn có một chiếc thuyền, còn có một núi Đạo Nguyên cùng tay của Chúa Tể, ở bên trong sông nhấp nhô lên xuống.
Chỉ là bất luận Tống Khuyết hay Thánh Hoàng, lúc này thần hồn đều không ổn định. Nhất là Tống Khuyết, mới miễn cưỡng điều khiển hai vị nô bộc Thái Cổ đến, lúc này thần hồn giống như bị xé rách. Hắn cố tình lại đi mạnh mẽ điều khiển. Nhưng thần hồn rõ ràng không nhịn được, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể khiến cho tiểu khí linh đi điều khiển.
Mặc dù ở trên uy lực không bằng hắn đi thi triển, nhưng hắn cũng không có lựa chọn nào khác. Sau khi tiểu khí linh bên trong bảo quạt trong tay tản ra một tia thần niệm, Tống Khuyết kịch liệt thở dốc, lập tức ngồi xuống khoanh chân, nhắm mắt chữa thương.
- Ta cần thời gian ba mươi hơi thở!
Trước khi Tống Khuyết nhắm mắt, liếc mắt nhìn Thánh Hoàng.
Thánh Hoàng ở bên cạnh cũng phát hiện Tống Khuyết không ổn, lập tức tới gần hộ pháp thay hắn.
Lại ở thời điểm Tống Khuyết nhắm mắt ổn định thần hồn, đồng thời Thông Thiên Đạo Nhân bị nhốt ở bên trong sông dài, lúc này ngửa mặt lên trời hô to. Giọng nói của hắn vượt qua thiên lôi, nổ lớn tám phương. Trong chớp mắt, hắn cuối cùng lại trực tiếp mở hai tay ra, tản ra sóng dao động khủng khiếp của Ma Nhật và Nguyệt Yêu, lao thẳng đến chỗ sông dài. Nhìn hình dáng hắn, giống như muốn mượn cơ hội này, lao ra khỏi cục diện tuyệt sát này.
Mà Ma Nhật và Nguyệt Yêu trong tay hắn lúc này càng sáng chói. Theo bóng dáng của hắn lưu chuyển, dường như giờ phút này, Thông Thiên Đạo Nhân hóa thành một mũi tên rời cung, trong phút chốc muốn tới gần sông dài.
Trong lòng Thông Thiên Đạo Nhân biết rõ, thời gian của mình không nhiều lắm. Một khi Tống Khuyết khôi phục lại, sợ là mình lại nguy hiểm. Đường ra duy nhất chính là xung phong liều chết ra ngoài. Như vậy mới có thể hoàn toàn nghịch chuyển một trận chiến này.
- Phá cho ta!
Ánh mắt Thông Thiên Đạo Nhân lóe lên, bất chợt rít gào một tiếng. Nhưng ngay khi Ma Nhật Yêu Nguyệt trong hai tay hắn bùng lên ánh sáng, tất cả uy lực bạo phát, giống như muốn trong chớp mắt đánh phá sông dài, đột nhiên, tiểu khí linh bên trong bảo quạt của Tống Khuyết truyền ra một tiếng thét chói tai. Nhất thời bàn cờ ở bên trong cục diện tuyệt sát này, chớp mắt mơ hồ. Thời điểm nó rõ ràng, giống như xuyên qua hư vô, xuất hiện ở phía trước Thông Thiên Đạo Nhân, bạo phát ra ánh sáng vô tận!
Đó là 360 đạo ánh sáng Thái Cổ, lúc này ở trong chớp mắt bạo phát ra, còn từ trên bàn cờ này bay ra 360 quân cờ. Những quân cờ này bất kỳ một quân cờ nào, cuối cùng lại đều tản ra lực lượng có thể so sánh với Thái Cổ đại viên mãn. Mặc dù không bằng Thông Thiên Đạo Nhân nửa bước Chúa Tể, nhưng số lượng bọn chúng quá nhiều, lúc này lại đồng thời phát lực, uy lực to lớn. Cho dù là Thông Thiên Đạo Nhân, hai mắt cũng co lại!
Trong tiếng nổ lớn, 360 đạo ánh sáng Thái Cổ cùng quân cờ đen trắng với số lượng tương tự, liền trực tiếp cùng Ma Nhật Yêu Nguyệt của Thông Thiên Đạo Nhân va chạm vào nhau, ầm ầm ầm nổ tung, trong phút chốc lại cuồn cuộn bạo phát ngập trời, hình thành gợn sóng kịch liệt, ở giữa tinh không này cùng Tiên Vực Vĩnh Hằng, không ngừng khuếch tán ra.
Cường hãn giống như Ma Nhật Yêu Nguyệt, cũng trực tiếp vỡ nát. Một thoáng trước khi bọn chúng hoàn toàn mở tung ra, Thông Thiên Đạo Nhân không có thủ đoạn khác, lại đại biểu cơ hội trước đó hắn đổi lấy nghịch chuyển, lại sắp biến mất.
- Miệng tịch diệt!
Nhưng ngay trong nháy mắt khi Ma Nhật Yêu Nguyệt này sắp vỡ nát, Thông Thiên Đạo Nhân mắt đỏ ửng, vỗ mạnh trán một cái, phun ra búng máu tươi lớn. Hai tay hắn bấm quyết lại vung lên. Nhất thời giống như thời gian vĩnh hằng, Ma Nhật Yêu Nguyệt này tan vỡ, tự nhiên dừng lại, thật giống như bị cố định, còn ở phía dưới bọn chúng, từ trong không trung bên trong hư vô xuất hiện một vòng xoáy.