Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1647: Ngươi có đồng ý hay không (2)




Nàng cố tình không để ý tới Bạch Tiểu Thuần. Nhưng sau khi trầm mặc một hồi, nàng vẫn giơ tay phải vung lên. Cửa lớn của động phủ mở ra.

Bạch Tiểu Thuần đi nhanh vào. Thời điểm nhìn về phía Công Tôn Uyển Nhi, hắn nhìn thấy được đã không còn là gương mặt lạnh lùng trước đó, mà là hình dáng mang theo dáng vẻ tươi cười, trong mắt lộ ra u quang, quen thuộc trong ký ức của hắn.

- Tiểu ca ca muộn thế này tìm đến người ta, chẳng lẽ là muốn ở chỗ này lưu lại một đêm hay sao?

Công Tôn Uyển Nhi cười một cách tự nhiên. U quang trong mắt nàng càng tăng lên. Thậm chí nàng còn vươn đầu lưỡi ra, liếm môi một cái.

- Còn có thể ở lại một đêm?

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần run lên. Hắn vội vàng hít một hơi thật sâu, thầm than một tiếng. Nếu thật sự không phải có chuyện cần nhờ Công Tôn Uyển Nhi hỗ trợ, hắn tuyệt đối sẽ không đến tìm nữ tử này.

Không đợi nàng nói hết lời, hắn bỗng nhiên biến sắc, thân thể bỗng nhiên lui về phía sau. Gần như ở trong chớp mắt khi hắn lui ra phía sau, Công Tôn Uyển Nhi cười duyên lên tiếng.

- Tiểu ca ca thăng cấp Thiên Tôn, Uyển nhi rất muốn thử xem, tiểu ca ca có tư cách ở lại qua đêm hay không.

Thân thể hư ảo, trực tiếp lại xuất hiện ở địa phương phía trước mặt Bạch Tiểu Thuần, tay phải bấm quyết, một ngón tay hạ xuống, đâm một cái, lại trực tiếp xuyên qua hư vô nơi Bạch Tiểu Thuần vừa đứng, thành một lỗ thủng.

Tia sáng ở bốn phía xung quanh lỗ thủng này vặn vẹo. Còn có vòng xoáy đang ầm ầm xuất hiện.

- Nàng làm gì? Ta không ở lại qua đêm!

Thời điểm Bạch Tiểu Thuần lui ra phía sau, vội vàng mở miệng nói. Nhưng Công Tôn Uyển Nhi không nói một lời. Chỉ là dáng vẻ tươi cười của nàng càng sáng lạng, dưới một bước, lại tới gần.

- Công Tôn Uyển Nhi, nàng điên rồi phải không? Ta lại ân nhân cứu mạng của nàng!

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần vừa nhảy, lại vừa tránh. Khi mắt nhìn thấy Công Tôn Uyển Nhi lại một lần nữa tới gần, hắn cũng có chút nổi giận.

- Nàng điên rồi. Nói như thế nào chúng ta cũng đã quan biết nhiều năm như vậy. Ta lại không có ác ý, còn là ân nhân cứu mạng của ngươi. Lần này là muốn tìm tới nàng, nhờ nàng giúp một tay!

Bạch Tiểu Thuần vừa nói xong, mắt Công Tôn Uyển Nhi lộ ra ánh sáng kỳ lạ. Hiển nhiên sau khi nàng đã phát hiện ra, Bạch Tiểu Thuần né tránh vài lần, tốc độ của nàng lại nhanh hơn. Toàn thân nàng giống như trở thành một đạo lưu quang, tay phải mang theo sự sắc bén, đâm thẳng đến mi tâm của Bạch Tiểu Thuần!

Bạch Tiểu Thuần giận thật. Lần này hắn không tránh nữa. Hắn giơ tay phải lên, bấm quyết, ý luân hồi quá khứ trải qua, ẩn chứa trong tay,

Trực tiếp va chạm.

Ầm.

Một tiếng động vang lên. Thời điểm cùng Công Tôn Uyển Nhi va chạm, Công Tôn Uyển Nhi kinh ngạc kêu lên một tiếng, thân thể rốt cuộc chợt run rẩy. Trong nháy mắt, bốn phía xung quanh nàng lại xuất hiện vô số phù văn. Những phù văn này đều là ký ức của nàng. Lúc này chúng xoay tròn, khiến cho Công Tôn Uyển Nhi giống như bị thiên lôi công kích, toàn thân đều chấn động.

Bạch Tiểu Thuần cũng không sống tốt. Thật ra một đòn lưu quang này của Công Tôn Uyển Nhi giống như xuyên qua thân thể Bạch Tiểu Thuần, hình thành một hố đen nhìn không thấy, lại có từng tia tử khí từ bốn phía xung quanh đi tới. Thậm chí ở trong thần thức của Bạch Tiểu Thuần, động phủ này cũng vặn vẹo, huyễn hóa ra vô số dữ tợn lệ quỷ, dường như muốn nhào về phía mình.

- Đáng chết. Ngươi biết ta sợ quỷ, lại còn làm ta sợ!

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt. Trước khi đám lệ quỷ này nhào tới, vì hắn cùng với Công Tôn Uyển Nhi dựa vào rất gần. Tay phải hắn tự nhiên lại rơi vào cái mông tròn của Công Tôn Uyển Nhi này, trực tiếp một tát vỗ xuống...

Bốp.

Một tiếng động vang lên. Âm thanh cực lớn này chấn động bốn phía xung quanh. Những con lệ quả muốn nhào tới, đều vì nỗi lòng Công Tôn Uyển Nhi biến hóa vặn vẹo, đều dừng lại một chút. Lúc này, thân thể Công Tôn Uyển Nhi chấn động, sắc mặt lập tức thay đổi. Đồng thời, lần đầu tiên trong mắt nàng cũng xuất hiện sát cơ. Nhưng sát cơ này vừa dâng lên, Bạch Tiểu Thuần mắt thấy hữu hiệu, lại một tát đánh xuống.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi đâm đầu vào chỗ chết!

Công Tôn Uyển Nhi nổi giận, toàn thân tính giãy dụa thoát ra khỏi sự ràng buộc của những phù văn do luân hồi quá khứ trải qua hình thành. Nhưng Bạch Tiểu Thuần làm sao có thể để cho nàng thoát thân. Hắn tiến lên lại một tát đánh xuống. Cứ như vậy... sau liên tục hơn mười cái tát, tức giận của Công Tôn Uyển Nhi rốt cuộc biến mất. Ngược lại trong mắt nàng lộ ra một tia mê man.

Sự mê man này, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía. Hắn vừa thả lỏng, sát cơ trong mắt Công Tôn Uyển Nhi lại xuất hiện. Bạch Tiểu Thuần sợ tới mức vội vàng lại vỗ xuống một cái.

Lại như vậy, Công Tôn Uyển Nhi ngược lại trở nên yên tĩnh. Chỉ là mê man trong mắt dần dần hóa thành mê ly, hơi thở hổn hển. Tim Bạch Tiểu Thuần cũng run rẩy, lúc này vội vàng mở miệng nói.

- Uyển nhi, giúp ta một chuyện. Ngày mai nàng tìm một cơ hội, nói mặc dù nàng có thể bắt được châu này, là bởi vì Bán Thần đại tôn thủ châu Tử Lâm Hầu, đã đầu phục dưới gạch cua triều của các nàng.

- Không có khả năng!

Công Tôn Uyển Nhi vừa nghe lời này, mê ly trong con mắt nhất thời thanh tỉnh một chút. Lời nói vừa ra, Bạch Tiểu Thuần sốt ruột. Trong lòng hắn hung ác, tay phải lại giơ lên, liên tục vỗ xuống hơn mười lần. Sau đó, thân thể Công Tôn Uyển Nhi run rẩy, toàn thân giống như cũng mềm nhũn. Nếu không phải Bạch Tiểu Thuần đỡ lấy, hình như cũng sẽ co quắp ngã trên mặt đất.

Bạch Tiểu Thuần cũng không nhịn được, tim đập rộn lên, hung ác độc địa mở miệng.

- Nàng có đồng ý hay không?

Công Tôn Uyển Nhi thở hồng hộc, nghiến, không nói được một lời. Nhưng Bạch Tiểu Thuần lại một lần nữa đánh xuống. Sự mê ly trong mắt nàng thay thế tất cả. Cuối cùng toàn thân giống như mềm nhũn, nói một câu giống như muỗi kêu.

- Ta đồng ý... Ngươi cút cho ta!

Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy mình lần này nói chuyện với Công Tôn Uyển Nhi, tràn ngập quỷ dị. Nghe nàng nói vậy, hắn vội vàng lui lại phía sau, nhanh chóng rời khỏi động phủ. Trên đường hắn giống như có tật giật mình vậy, bản thân cũng có chút mơ hồ.

- Công Tôn Uyển Nhi này lại có thể chịu bị đánh như vậy...

Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt, trong lòng nói thầm một câu. Nhưng trong lòng hình như có cổ tà hỏa nói không nên lời, thế nào cũng không tản đi được.

- Yêu nghiệt. Đây nhất định là nàng chủ động câu dẫn ta!

Cuối cùng, hắn thở dài. Hắn cảm thấy mình ưu tú, tới ngay cả chính mình cũng thấy sợ hãi.