Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1476: Tay của Thiên Tôn! (2)




Ngay cả những âm thanh từ hư vô bốn phía xung quanh truyền tới, cũng dường như đều mang theo sự phấn chấn cùng... Phức tạp thần bí nào đó!

Sự phức tạp này, không chỉ Bạch Tiểu Thuần cảm nhận rõ ràng. Mọi người xung quanh sau khi nghe được, đều có thể rõ ràng phát hiện ra. Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần sửng sốt.

Cùng lúc đó, ở trung tâm Thông Thiên Hải cách Cự Quỷ Thành rất xa xôi, trên tòa Thông Thiên Đảo, trong đại điện Đạo Cung trên đỉnh của ngọn núi cao nhất, lúc này có tiếng hít thở truyền ra. Còn có hai ánh mắt giống như mặt trời, trong phút chốc khiến toàn bộ Đạo Cung sáng lên.

Theo ánh mắt xuất hiện, còn có một khí tức khiến cho thế giới run rẩy, khuếch tán tám phương, khiến cho Thông Thiên Đảo chấn động. Ngay cả Thông Thiên Hải ở bốn phía xung quanh, đều dâng lên sóng to gió lớn, tiếng động kinh thiên động địa.

- Hắn vẫn... xuất hiện. Ở thời khắc này, hết lần này tới lần khác... lại xuất hiện.

Bên trong Đạo Cung, giọng nói Thiên Tôn khàn khàn, chậm rãi truyền ra. Giờ phút này, hắn đang khoanh chân ngồi ở bên trong Đạo Cung. Trước mặt của hắn là một lá cờ màu máu đỏ. Trên mặt lá cờ phong ấn phân hồn của mặt quỷ, bộ dạng vừa khóc vừa cười, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

- Xem ra trước đó cảm nhận được sóng dao động Bất Tử Quyển đại thành là không sai. Bạch Tiểu Thuần này... đích xác... Bất Tử Quyển đại thành!"

- Trưởng thành... không cần đi qua nhiều thôi hóa. Thậm chí ở thời điểm bản thân ta còn không có quyết định được, chính hắn lại trưởng thành...

- Nghĩ đến... Trước đó hắn mất tích, chính là ẩn thân ở bắc mạch... Vị đại đệ tử kia của ta quả nhiên cũng không chết... Chỉ có điều, cái này đã không quan trọng nữa...

- Nhưng... Ta thật sự không muốn, lại đi một bước cuối cùng này... Nàng dù sao, cũng là cốt nhục duy nhất của ta...

Trong mắt Thiên Tôn càng thêm phức tạp. Trong sự trầm mặc hắn ngẩng đầu, ánh mắt giống như xuyên qua Đạo Cung, nhìn về phía trên một ngọn núi khác. Đỗ Lăng Phỉ đang đứng ở nơi đó, giống như buồn bã thương tổn tới cực hạn, dường như thần hồn đã chết, chỉ còn lại có thân thể.

- Chiến tranh lần này, đến cuối cùng... có thể thật sự mở ra cánh cửa của thế giới hay không, ta không có nắm chắc. Sau khi lão quỷ canh giữ lăng mộ ngã xuống, cánh cửa của thế giới sẽ tự mình mở ra, hay sẽ vĩnh cửu đóng lại, ta cũng không có cách nào phán đoán...

- Đây có thể... là cơ hội cuối cùng của ta... Cũng là cơ hội có khả năng thành công nhất... cơ hội dễ như trở bàn tay...

Thiên Tôn trầm mặc hồi lâu. Sau đó, trong mắt của hắn là một mảnh huyết hồng. Dáng vẻ của hắn chậm rãi trở nên dữ tợn. Hắn dần dần ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt huyết sắc lộ ra sự quyết đoán cùng điên cuồng.

- Ta muốn đi ra ngoài. Cho dù phải trả giá cao hơn nữa, ta cũng muốn đi ra ngoài. Lấy tư chất của ta, nếu như ta ở bên ngoài, nhất định đã sớm đột phá, trở thành cảnh giới Đại Thừa thật sự. Thậm chí trở thành Thái Cổ cũng không phải không có khả năng!

- Mà thọ nguyên của ta... cắn nuốt Thọ Nguyên Đan đã không có hiệu quả...

Thần sắc Thiên Tôn càng thêm dữ tợn thậm chí có chút vặn vẹo. Trong hơi thở dồn dập, hắn giống như hạ quyết tâm, chậm rãi đứng lên.

- Người canh giữ lăng mộ, đây đều là do ngươi ép ta!

Thiên Tôn ngửa mặt lên trời rít gào. Tiếng hô này của hắn khiến cho toàn thế giới đều run rẩy. Thời điểm sóng Thông Thiên Hải kinh thiên, thân thể Đỗ Lăng Phỉ run rẩy, có nước mắt từ từ chảy xuống... Nhưng nếu cẩn thận nhìn, có thể nhìn thấy được ở sâu bên trong mắt nàng, hình như có hai đạo phù văn, đang từ từ chớp động...

- Tiểu Thuần... Xin lỗi...

Sắc mặt Đỗ Lăng Phỉ tái nhợt. Trong tiếng thì thào, nước mắt chảy ra càng nhiều hơn. Dần dần, hai mắt vô thần.

Cùng lúc đó, trong tiếng rít gào của Thiên Tôn, tay phải của hắn chợt giơ lên, hướng về phía Cự Quỷ Thành của Man Hoang, bỗng nhiên chộp một cái!

Thiên địa biến hóa kịch liệt. Vòng xoáy cực lớn nổ mạnh, xuất hiện ở Thông Thiên Đảo, đồng thời cũng xuất hiện ở trên bầu trời của... Cự Quỷ Thành của Man Hoang!

Chính con mắt của Thiên Tôn lúc trước, trong tiếng nổ lớn, hóa thành một vòng xoáy cực lớn. Vòng xoáy này ầm ầm ầm chuyển động. Một bàn tay... Thình lình từ bên trong vươn ra, đưa về phía Bạch Tiểu Thuần... chộp lấy!

Tay của Thiên Tôn, từ trên trời hạ xuống, thay thế thiên địa, khiến cho thế gian này chỉ trong chớp mắt này, dường như... Chỉ còn lại có vòng xoáy này, chỉ còn lại có bàn tay to bên trong vòng xoáy, không thể làm gì khác hơn là có thể diệt thế!

Phạm vi của bàn tay này càng lúc càng lớn. Dần dần rốt cuộc giống như muốn vượt qua phạm vi vòng xoáy, ở bên trong không ngừng hạ xuống, khiến cho mặt đất run rẩy, dường như không chịu nổi uy áp, trực tiếp lại vỡ ra từng vết nứt.

Thậm chí ngẩng đầu nhìn, đều có thể thấy rõ ràng vân tay của bàn tay này. Theo bàn tay càng lúc càng lớn, những vân tay này giống như hóa thành dãy núi khe rãnh, dường như thế giới sụp xuống, ầm ầm ép đến.

Ở trong quá trình lao xuống, nhấc lên sóng dao động vô tận. Sóng dao động này khuếch tán về phía tám phương, khiến cho vòng xoáy trên trời cao, mênh mông vô biên, ở trong chuyển động ầm ầm ầm. Tất cả tu sĩ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, thần sắc mỗi người đều dại ra, trong lòng dâng lên sóng lớn rung trời.

Giờ phút này, không chỉ là mọi người ở trên chiến trường Cự Quỷ Thành thấy được vòng xoáy không có cách nào hình dung này. Thậm chí trong Man Hoang, ở thành trì của ba Đại Thiên Vương khác, tu sĩ hai bên trên ba chỗ chiến trường khác đều chú ý tới... vòng xoáy cực lớn xuất hiện trên bầu trời này!

Vòng xoáy này thật sự quá lớn. Mặc dù không phải bao trùm toàn bộ bầu trời Man Hoang, lại bao trùm gần như là bảy phần, khiến cho vô số người sau khi nhìn đến, trong đầu đều chấn động không ngừng.

- Đó là cái gì?

- Trời ạ, cái này... Cái tay này...

- Thiên Tôn, đây nhất định là Thiên Tôn!

Các tu sĩ Thông Thiên ở trong khu vực Man Hoang đang có chiến tranh đều kinh ngạc kêu lên thất thanh. Cảnh tượng trên trời cao chấn động lòng người một cách kỳ lạ, khiến cho bọn họ đều không tự chủ được cảm thấy phấn chấn.

- Thiên Tôn ra tay, một trận chiến này chúng ta tất thắng!

Tiếng hoan hô không ngừng truyền ra ở trên mặt đất của Man Hoang. Các hồn tu Man Hoang, sắc mặt mỗi người đặc biệt tái nhợt.

Trong mắt bọn họ dần dần lộ ra sự tuyệt vọng.

Cửu U Vương, Đấu Thắng Vương, còn có phụ thân của Hứa San - Linh Lâm Vương. Ba vị Bán Thần này ở trên chiến trường của từng người, đều chấn động trước cảnh tượng như vậy.