Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1366: Ánh trăng hoa (2)




Tống Khuyết cũng không nhịn được nữa, ngửa mặt lên trời rống lớn vài tiếng, phát tiết cảm giác ủy khuất vô tận cùng muốn phát điên trong lòng hắn lúc này. Hắn cảm thấy mình thật sự là tám đời làm chuyện xấu. Nếu không, vì sao cả đời này lại gặp phải Bạch Tiểu Thuần trước mắt này.

Từ năm đó, khi lần đầu tiên gặp phải, cho đến hiện tại, hắn trước sau đều phải sống ở trong sự ủy khuất. Giờ phút này trong tiếng gào thét, loại cảm giác phát điên cực kỳ mãnh liệt này, khiến linh lực của hắn vốn đã khô cạn, tâm tình không khống chế được, phun ra một ngụm máu tươi. Toàn thân hắn lại trực tiếp chìm vào trong sự hôn mê.

- Tại sao lại hôn mê...

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy rất đau đầu, Trương Đại Bàn cũng há hốc mồm. Hắn thấy chột dạ. Đồng thời hắn cũng không thể hiểu được, tại sao Tống Khuyết lại không chịu nổi trò đùa nho nhỏ như vậy...

- Đại sư huynh, sư huynh xem sư huynh làm hắn tức giận tới mức nào rồi kìa. Ai... sư huynh cõng hắn đi.

Bạch Tiểu Thuần khoát tay chặn lại, thở dài.

Trương Đại Bàn lộ ra vẻ mặt cầu xin. Hắn đầy bất đắc dĩ. Chỉ là lúc này hắn vẫn còn đang vô cùng kinh ngạc. Ở trong ký ức của hắn, Tống Khuyết không phải là cái dạng này mới đúng. Lúc này ở trong sự phiền muộn, hắn đỡ Tống Khuyết dậy, cõng trên lưng, trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần.

- Tiểu Thuần, vì sao ngươi vừa nói là hắn lại hôn mê? Trước đây hắn đã từng ngất xỉu sao?

- Đúng vậy, Khuyết Nhi hài tử này chắc hẳn ở Man Hoang gặp chuyện thương tâm. Cho nên mỗi lần chịu sự kích thích, sẽ ngất đi. Không có việc gì đâu... Tối đa ba ngày hắn sẽ tỉnh lại.

Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, vội vàng kết thúc đề tài này. Hắn dẫn theo Trương Đại Bàn cùng Tôn Ngô đầy thần sắc kinh ngạc, lao thẳng về phía xa.

Theo mấy người bay ở trong đầm lầy này, thời gian chậm rãi trôi qua. Mười ngày trôi qua rất nhanh. Đầm lầy nơi này cũng đã sắp tới điểm cuối. Cơ hồ có thể thấy được bình nguyên vô tận phía xa.

Bầu trời vẫn ảm đạm. Mặc dù mặt đầm lầy yên tĩnh, nhưng dọc theo con đường này, Bạch Tiểu Thuần cũng có thu hoạch. Trong tay hắn lúc này cầm một hạt giống.

Loại hạt giống màu xanh lục này tản ra từng hàn khí. Nắm nó trong tay, toàn thân Bạch Tiểu Thuần đều băng hàn.

Vào mấy ngày trước, hắn ở bên trong đầm lầy đã nhìn thấy được hạt giống của một đóa hoa.

Đó là một đóa hoa có múi giống như ánh trăng, nửa héo rũ một mình sinh trưởng ở bên trong đầm lầy, rất rõ ràng. Nhưng khi Bạch Tiểu Thuần tiếp cận nó, đóa hoa này dường như có linh trí riêng của mình, rốt cuộc nhanh chóng lún xuống, giống như muốn tránh né. Khi Bạch Tiểu Thuần tò mò đi qua, bông hoa này còn tản ra từng hàn khí kinh người. Hàn khí này có chút tương tự với Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết Bạch Tiểu Thuần đang tu luyện.

Cái này khiến cho Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc. Cuối cùng hắn tốn một chút khí lực, lấy được đóa hoa này, nó lại héo rũ, trở thành một hạt giống như thế.

Sau khi nghiên cứu, Bạch Tiểu Thuần phát hiện, ở trong quá trình nở rộ đóa hoa này lại có thể hấp thu hàn khí tám phương. Chỉ có điều trong đầm lầy này không có nhiều hàn khí lắm. Đóa hoa này hiển nhiên không sinh trưởng tốt.

- Sau này nghiên cứu một chút, có lẽ có thể có giúp đỡ đối với hàn khí của ta. Cứ gọi nó là hoa ánh trăng.

Bạch Tiểu Thuần thu hồi hạt giống này, dẫn theo đám người Trương Đại Bàn tiếp tục đi về phía trước. Trên đoạn đường này bọn họ dần dần nhìn thấy được rất nhiều thi thể. Những thi thể này có khi là của ba mạch khác, cũng có khi là đến từ Tinh Không Đạo Cực Tông.

Tất cả những điều này, khiến cho trong lòng Trương Đại Bàn, Tôn Ngô cùng với Bạch Tiểu Thuần đều có chút nặng nề. Tống Khuyết đã sớm tỉnh lại. Hắn vốn vẫn đen mặt. Nhưng theo thời gian trôi qua, theo rất nhiều thi thể hắn thấy được ở bên trong đầm lầy, thần sắc của hắn cũng nhiều lần biến hóa.

- Đây rốt cuộc là một địa điểm thí luyện thế nào vậy...

Nghi vấn này hết lần này tới lần khác hiện lên ở trong đầu của mọi người. Đám người Tôn Ngô cũng biết rất rõ, nếu không phải là có Bạch Tiểu Thuần ở đây, bọn họ kiên quyết không có khả năng một mình bước ra khỏi khu vực đầm lầy này...

- Có lẽ cái gọi là địa điểm thí luyện, trọng điểm không phải là lựa chọn đệ tử Thiên Tôn, mà là... tìm được lối ra!

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần thầm thì thào. Chính xác mà nói, hắn đi tới địa điểm thí luyện này đã gần hai tháng.

Hai tháng nay, hắn đã hoàn toàn đoán được, tu sĩ Nguyên Anh tầm thường căn bản rất khó rời khỏi chỗ khu vực này. Cũng chỉ có những tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn mới có khả năng dựa vào chiến lực cùng vận khí của mình, đi ra khỏi khu vực, tiến vào trong một khu vực khác.

Như vậy chỉ cần vừa phân tích, Bạch Tiểu Thuần lại có đáp án... Nếu thật sự muốn thu lấy đệ tử, hoàn toàn không nhất thiết phải tiến hành thí luyện nguy hiểm như vậy.

Đáp án lại được miêu tả sinh động như vậy...

- Mục đích của Thiên Tôn là muốn khiến người ta tìm ra lối ra của nơi này...

- Như vậy... nếu như điều phán đoán này thành lập,... bản thân Thiên Tôn không có đáp án. Nếu không... địa điểm thí luyện này... đối với Thiên Tôn mà nói, có thể cũng là xa lạ!

- Cái gọi là thí luyện, căn bản là một lần phái rất nhiều kẻ bị vứt bỏ, thay hắn giăng một tấm lưới lớn, tìm kiếm lối ra mà hắn muốn!

- Thậm chí nếu phân tích như thế, trong lòng Thiên Tôn muốn giữ bí mật chuyện này, cho nên mới sử dụng việc thu đồ đệ làm ngụy trang... Dụ người đến đây!

Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi. Sắc mặt hắn cũng trở nên khó coi. Chỉ có điều chuyện này chỉ là phân tích của hắn. Bạch Tiểu Thuần cũng không biết cuối cùng có chính xác hay không.

Nhưng bất kể như thế nào, địa điểm thí luyện này nguy hiểm. Dọc theo con đường này, ở sa mạc, ở trong đầm lầy, Bạch Tiểu Thuần đều nhìn thấy mà giật mình.

Nếu không có phương pháp Thần Sát của hắn, sợ là nguy hiểm ở trong đầm lầy này sẽ mãnh liệt hơn rất nhiều so với hiện tại.

Những điều Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới, trên thực tế cũng là những nghi ngờ trong lòng những người giờ khắc này còn sót lại trong địa điểm thí luyện. Hiện tại, bên trong địa điểm thí luyện vốn hơn một nghìn người, đã sớm chết hơn một nửa.

Phân nửa còn sót lại này, mỗi người đều tâm cơ thâm trầm. Mắt thấy trình độ nguy hiểm của địa điểm thí luyện này vượt quá sức tưởng tượng, bọn họ làm sao có thể không nghĩ tới manh mối bên trong.

Chỉ là cho dù nghĩ đến, cũng hoàn toàn không có một chút tác dụng nào... Rất hiển nhiên, chỉ có tìm được lối ra. Nếu không, mọi người ở chỗ này đều sẽ đi từng bước một về phía cái chết.