Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1364: Hắn vẫn còn con nít




Lúc này tâm tình của Bạch Tiểu Thuần thả lỏng, cằm cũng khẽ nâng lên. Hắn xúc động chính là Tống Khuyết không chỉ mạng lớn, còn có vận khí tốt. Hắn xem như đã phát hiện ra, mỗi lần đối phương gặp phải thời điểm nguy hiểm tới sinh tử, hình như mình đều sẽ gặp phải, thuận lợi cứu hắn.

Thời khắc này, Tống Khuyết cũng có cảm giác như vậy. Hắn bị nhốt ở bên trong một chỗ đầm lầy màu tím. Bốn phía xung quanh trong đầm lầy tồn tại vô số ánh mắt. Mỗi một con mắt này đều hiện lên ở trong đầm lầy. Mỗi một con mắt đều có kích thước chừng mấy trượng.

Ở trong những ánh mắt này, thình lình có hơn mười người tu sĩ bị phong ấn...

Những tu sĩ này nữ có nam có, đến từ bốn mạch. Gần như tuyệt đại đa số trong đó đều đã trở thành hài cốt, có thể rõ ràng thấy phân nửa đã mục nát...

Chỉ có một hai người, hấp hối hoặc đang kiên trì... Trong đó có Tống Khuyết.

Tống Khuyết đang bị phong tỏa ở bên trong một con mắt. Bên ngoài thân thể hắn có khí đen giống như con rắn nhỏ, không ngừng ăn mòn thân thể hắn, giống như muốn hắn dung hòa ở bên trong. Nếu không phải, trước khi hắn đi tới địa điểm thí luyện này, lão tổ Tống gia cho hắn một truyền thừa chi bảo của Tống gia, sợ là hắn đã sớm vùi thân ở đây.

Món truyền thừa chi bảo đó là một cái áo choàng. Lúc này cái áo choàng khoác lên trên người Tống Khuyết, tản ra ánh sáng ôn hòa. Chính là ánh sáng này hình thành phòng hộ, lần lượt ngăn cản những khí đen kia xâm nhập.

Cái áo choàng này rất huyền diệu. Nhưng cho dù là như vậy, theo thời gian trôi qua, nó dần dần không có cách nào chống đỡ. Hiện tại phía trên chiếc áo choàng tản ra ánh sáng đã yếu ớt vô cùng.

Trên thực tế, dựa vào tu vi của Tống Khuyết, cho dù có áo choàng này, hắn cũng không kiên trì được quá lâu. Nhưng chẳng biết tại sao, mấy ngày trước, những con mắt ở bốn phía xung quanh này đột nhiên, giống như mất đi hơn phân nửa sức sống. Mỗi con giống như trở nên già nua, ngay cả khí đen tản ra cũng yếu đi quá nhiều.

Điều này khiến cho Tống Khuyết có hi vọng. Dựa vào lực lượng của áo choàng này hắn cố gắng kiên trì tới hiện tại.

Chỉ có điều, chính bản thân hắn cũng hiểu rõ, trừ phi là có người tới cứu mình, nếu không... Hắn không mở ra được phong ấn của con mắt này, không trốn thoát được, cho dù có kiên trì lâu hơn nữa, chung quy cũng không có cách nào may mắn tránh khỏi khó khăn.

- Lẽ nào Tống Khuyết ta lại phải ngã xuống ở bên trong địa điểm thí luyện này!

Tống Khuyết cay đắng nghĩ. Lúc này thân thể hắn cũng cứng đờ, tu vi đã gần như khô cạn.

- Ta không cam lòng. Ta còn chưa có đánh bại tên Bạch Tiểu Thuần đáng chết kia. Ta còn chưa có giẫm hắn xuống dưới chân, còn chưa chà đạp hắn, báo mối thù nhiều năm qua. Những năm tháng ở trong Man Hoang khổ sở khó khăn như vậy ta còn kiên trì nổi. Ta không tin địa điểm thí luyện cỏn con này lại có thể khiến cho Tống Khuyết ta phải vùi thân!

- Tống Khuyết ta là người có khí vận lớn. Những năm gần đây ta lần lượt trải qua nguy cơ sinh tử cũng không có khiến cho ta phải khuất phục, đi từng bước một từ Ngưng Khí đi cho tới Nguyên Anh bây giờ. Ta tuyệt đối sẽ không chết ở chỗ này!

Trong lòng Tống Khuyết thầm gầm khẽ, sắc mặt xanh trắng. Hắn lại muốn giãy dụa một chút. Bhưng vào lúc này, bỗng nhiên tất cả những con mắt ở bốn phía xung quanh đều run rẩy.

Theo sự run rẩy, những con mắt bên trong không có tu sĩ, nhanh chóng chớp động. Rõ ràng nó lộ ra sự sợ hãi. Trong phút chốc chúng lại từng con một lùi về phía đầm lầy, nhanh chóng biến mất giống như chạy thoát thân vậy.

Khu vực đầm lầy màu tím này vốn có vô số con mắt. Nhưng chỉ trong nháy mắt này, lại biến mất hết hơn chín phần... Chỉ còn lại có mười mấy con vẫn đang chần chờ. Nhưng rất nhanh, tất cả mười mấy con mắt này đều thi nhau chớp mắt, phun ra tất cả hài cốt bị phong ấn ở bên trong, nhanh chóng chìm vào bên trong đầm lầy biến mất.

Ngay cả con mắt đang phong tỏa Tống Khuyết rõ ràng sau một hồi rầu rĩ, tự mình mở ra. Tống Khuyết chỉ cảm thấy một lực mạnh truyền đến. Thân thể hắn đã bị ném mạnh ra. Thời điểm cúi đầu nhìn, con mắt đã phong ấn hắn nhiều ngày rõ ràng mang theo sự sợ hãi, chìm vào bên trong đầm lầy.

Tống Khuyết có cảm giác giống như đang nằm mơ. Hắn ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn bốn phía xung quanh, thần sắc có chút mờ mịt. Tất cả những điều này phát sinh quá nhanh, cho nên hắn chưa từng kịp phản ứng.

Nhất là một hơi thở trước, đầm lầy này vẫn đầy những con dữ tợn mắt. Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo... Một con cũng không nhìn thấy được. Nếu không phải là xác định mình thực sự bị nhốt ở chỗ này nhiều ngày, Tống Khuyết cũng sẽ cảm thấy, tất cả những điều này đều là ảo giác.

- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ những mắt chỉ có thể tồn tại trong thời gian cố định. Vượt quá thời gian này, bọn chúng sẽ biến mất hay sao?

Tống Khuyết nghĩ tới đây, không quan tâm điều phán đoán này có phải chính xác hay không, cảm giác mừng như điên khi sống sót sau tai nạn, khiến cho hắn kích động không thôi. Hắn đang muốn quan sát bốn phía một cái. Nhưng đột nhiên ánh mắt hắn chợt mở to. Hắn chật vật ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về phía bầu trời xa xăm.

Mặc dù linh lực trong cơ thể hắn tiêu hao hơn phân nửa, nhưng vừa tập trung nhìn, vẫn khiến bản thân hắn có năng lực nhìn thấy rõ ràng. Giờ khắc này ở trong mắt của hắn, hắn nhìn thấy chính là ở trên bầu trời xa xăm, đứng ở nơi đó cười híp mắt nhìn mình... chính là Bạch Tiểu Thuần.

Lúc này Bạch Tiểu Thuần giơ tay lên, sau đó truyền tới giọng điệu chào hỏi.

- Này, Khuyết Nhi...

Giọng nói này khiến cho mặt của Tống Khuyết lập tức đen lại. Hắn còn nhìn thấy ở phía sau lưng Bạch Tiểu Thuần có hai bóng người đang cấp tốc bay tới. Một người là Trương Đại Bàn, còn có một người Tôn Ngô là mấy ngày trước mình đã cầu cứu.

Đến lúc này, nếu như hắn vẫn không rõ những con mắt kia vì sao biến mất, vậy hắn cũng quá ngu dốt. Nhưng hiểu thì hiểu, ở một cái chớp mắt tiếp theo, Tống Khuyết lại chợt xoay người, quay đầu bay về phía xa.

Mắt thấy Tống Khuyết rốt cuộc xoay người rời đi, cái này khiến cho Bạch Tiểu

Thuần mất hứng.

- Khuyết Nhi ngươi thế nào lại không có lễ phép như vậy? Nhìn thấy ta, ngươi lại có thể không chào hỏi.

Bạch Tiểu Thuần nói xong, tay phải giơ lên, chợt chộp mạnh một cái về phía Tống Khuyết đang ở ngoài xa. Mặt Tống Khuyết đen lại. Thân thể hắn bị cách không nắm lấy, trong nháy mắt đã bị kéo tới trước người Bạch Tiểu Thuần.

- Khuyết Nhi, làm trưởng bối, làm tiểu cô phu của ngươi, ta cần phải phê bình ngươi!