Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1345: Nguy hiểm đáng sợ nơi! (Thượng)




Mắt thấy mọi người rõ ràng yên lòng hơn, Đỗ Lăng Phỉ hít một hơi thật sâu, tay phải giơ lên, chỉ một ngón tay về phía cửa đá.

- Địa điểm thí luyện... Mở ra!

Theo lời nàng nói vừa truyền ra, vòng xoáy ở xung quanh cánh cửa đá này lập tức tăng thêm lực hút. Tiếng sấm ngập trời vang lên. Cái khe cửa kia lại bị kéo lại lại mở ra một phần. Nhất thời phạm vi hàn khí từ bên trong càng khuếch tán ra càng lớn hơn.

Mặc dù hàn khí nặng nề, nhưng lúc này lại không ngăn cản được sự nhiệt tình trong lòng của mọi người. Lập tức liền có người thoáng một cái, lao thẳng đến phía cửa đá. Sau đó lục tục có thân ảnh gào thét lao tới, bước vào cửa đá!

Tu sĩ của ba mạch tây, nam, bắc cộng lại là sáu bảy trăm người. Còn có mấy trăm thị vệ của Thông Thiên Đảo, lúc này phần lớn bay ra, lao thẳng đến cửa đá.

Sau khi đám người của Tinh Không Đạo Cực Tông nhìn nhau một cái, mỗi người hít một hơi thật sâu, bay về phía cửa đá. Trương Đại Bàn có chút do dự, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần gật đầu, sau đó cũng bay ra.

Mắt thấy đám người Tống Khuyết, Triệu Thiên Kiêu, Bạch Lân đều nhảy vào trong cánh cửa đá, trong mắt Bạch Tiểu Thuần cũng lộ ra quyết tâm. Thoáng cái thân thể hắn đã lao thẳng đến cánh cửa đá. Nhưng ngay khi hắn đến phía ngoài cánh cửa đá, muốn bước vào trong, bảy tám người trong đám thị vệ của Thông Thiên Đảo cũng đồng thời đến đây.

Trong bảy tám người này còn có cả Hầu Tiểu Muội l.

- Tiểu Thuần ca ca, ca ca phải cố gắng lên.

Hầu Tiểu Muội cười híp mắt nhỏ giọng mở miệng nói. Nàng cùng Bạch Tiểu Thuần đi vào bên trong cửa đá. Bạch Tiểu Thuần sửng sốt. Lúc trước mặc dù hắn cũng chú ý tới Hầu Tiểu Muội ở bên trong thị vệ, nhưng lại không nghĩ tới, Hầu Tiểu Muội lại có thể sẽ tiến vào địa điểm thí luyện lần này.

Thật sự Hầu Tiểu Muội tu vi chỉ là Kết Đan, tiến vào địa điểm thí luyện này, theo Bạch Tiểu Thuần rất nguy hiểm.

- Tại sao nàng cũng tới vậy? Trở ra cho ta. Nơi này nhất định rất nguy hiểm.

Bạch Tiểu Thuần có chút lo lắng, vội vàng mở miệng nói.

- Tốt. Có Tiểu Thuần ca ca bảo vệ ta, vậy quá tốt.

Hầu Tiểu Muội trợn trừng mắt, che miệng cười. Đây vốn chỉ là lời nói bình thường. Nhưng lúc này Bạch Tiểu Thuần tới gần Hầu Tiểu Muội, lại mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng. Hắn cảm nhận được trên người Hầu Tiểu Muội, lại có thể truyền ra một ít khí tức âm u lạnh lẽo, khiến cho hắn rất khó chịu.

Hắn còn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ tìm hiểu, đã bước vào cửa đá. Nhất thời hàn khí bên trong cửa đá lại lập tức khuếch tán ra trong phạm vi lớn, hòa tan khí tức âm u lạnh lẽo mà Bạch Tiểu Thuần vừa cảm nhận được ở trên người của Hầu Tiểu Muội. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn có phần không phân biệt rõ được. Khí tức âm hàn trên người Hầu Tiểu Muội là là bản thân này tản ra, hay là do cánh cửa đá này tạo thành. Nhưng trong chớp mắt đó, trong lòng hắn lại có sự cảnh giác.

Mà quan sát tám phương, chỉ thấy được một mảnh mơ hồ. Thật sự có một lực truyền tống kinh người chợt vận chuyển, căn bản cũng không cho mọi người có thời gian kịp thích ứng. Nhất thời truyền tống trận bên trong cửa đá liền trực tiếp mở ra. Trong khoảng thời gian ngắn, những tiếng ầm ầm vô cùng mãnh liệt, giống như tiếng sấm lại trực tiếp nổ mạnh ở bên tai của Bạch Tiểu Thuần cùng với mọi người chung quanh hắn.

Theo tiếng nổ rung chuyển trời đất vang lên, có một cảm giác xé rách mãnh liệt từ bên trong hư vô bốn phía xung quanh nơi này, bỗng nhiên truyền ra, giống như lực hút cùng sức đẩy bạo phát. Toàn thân Bạch Tiểu Thuần chấn động. trước mắt nhất thời hoa lên.

Thậm chí lực truyền tống này quá mức cường hãn, cho nên cảm giác xé rách này giằng co trong thời gian mười hơi thở, mới chậm rãi tiêu tan. Thời điểm lực lượng này hoàn toàn biến mất, Bạch Tiểu Thuần chỉ cảm thấy có một lực mạnh dường như đang trùng kích ở trên người mình. Trong phút chốc, hắn lại giống như bị trực tiếp đẩy ra ngoài. Thiên địa đều đang nghịch chuyển. Trước mắt hắn lại hoa lên một cái...

Thời điểm hắn lại nhìn thấy rõ ràng một lần nữa, thân ảnh của hắn thình lình xuất hiện ở trong một mảnh... thế giới xa lạ!

Đây là một mảnh sa mạc. Phía xa có bão cát bay khắp bầu trời, hình thành biển cát cực lớn đang gào thét lao về phía hắn. Từ phía xa nhìn lại, bão cát này giống như có lực lượng đủ kinh thiên động địa. Nó đi qua nơi nào, núi cát bên trong sa mạc cũng sẽ bị san thành bình địa!

Mà điều càng khiến cho Bạch Tiểu Thuần kinh hãi, chính là ở trong cơn bão cát nhanh chóng đến gần kia, hắn cuối cùng nhìn thấy được một bóng người bị cuốn vào bên trong. Hình sáng của người này bị bão cát che phủ, nhìn không rõ ràng. Nhưng từ vạt áo cuốn lên có thể phán đoán được, đó chắc là tu sĩ Long Đằng Quỷ Hải Tông. Hắn đang phát ra những tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Mắt thường có thể thấy được, thân thể hắn ở trong cơn bão cát này, trực tiếp đã bị chia năm xẻ bảy, ầm ầm nổ tung. Máu tươi khuếch tán, cũng chỉ là nhuộm đỏ bụi bặm bão cát trong phạm vi nhỏ. Trong chớp mắt, ngay cả huyết sắc này cũng bị xóa đi. Bão cát vẫn bạo phát, lúc này chỉ cách chỗ của Bạch Tiểu Thuần không được trăm trượng.

Cuồng phong vô tận khiến cho Bạch Tiểu Thuần hít một hơi lạnh, tâm trạng có phần rét lạnh. Bốn phía xung quanh trong phạm vi vô tận này đều chỉ là một mảnh cát vàng. Lúc này ngoại trừ Bạch Tiểu Thuần ra, không còn có bóng người thứ hai.

Bầu trời là màu tím. Nhưng thời điểm những ánh sáng màu tím quỷ dị chiếu xuống mặt đất, rốt cuộc không ảnh hưởng tới ánh mắt của tu sĩ, khiến người ta có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả. Bạch Tiểu Thuần không kịp suy nghĩ nhiều. Sau khi hắn nhìn rõ bốn phía xung quanh, thân thể hắn lập tức lại đột nhiên lui về phía sau.

Vừa lùi lại một bước, hắn đã phát hiện ra toàn thân đau nhức từng trận. Nhưng những đau nhức này cũng chỉ giằng co trong thời gian mấy hơi thở, liền lập tức tiêu tan. Cũng chính là ở trong chớp mắt khi hắn lui ra phía sau, bão cát đã cuốn tới. Khắp bầu trời cát vàng từ bốn phía xung quanh hắn trực tiếp gào thét lao qua.

Vô số cát đá đánh vào trên người của Bạch Tiểu Thuần, khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần chợt chấn động. Hắn rốt cuộc đã biết đệ tử Long Đằng Quỷ Hải Tông kia sau khi bị cuốn vào trong bão cát, hoàn toàn không có một chút sức lực nào chống lại, đã bị xé rách ra trong nháy mắt.

Thật ra... bất kỳ một hạt cát nào ở bên trong sa mạc này, đều có đầy đủ lực thần thông có thể so sánh được với Nguyên Anh sơ kỳ. Trong bão cát có vô số cát đá. Bởi vậy, chúng hình thành lực sát thương, cũng đủ khiến cho da đầu người khác tê dại. Càng không nói đến bị cuốn vào trong đó, bị trực diện trùng kích.