Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1330: Trăm sông đổ về một biển (1)




Trương Đại Bàn hít một hơi thật sâu, tâm tình kích động. Sở dĩ hắn kiên định muốn đi tới Thông Thiên Đảo như vậy, nói tới cũng đơn giản. Thật ra, trong hơn nửa tháng trước, hắn chưa bao giờ nằm mơ, đột nhiên lại có một giấc mộng.

Trong mộng, hắn hình như đã đến một thế giới kỳ dị. Sau khi hắn tỉnh dậy, mơ hồ có dự cảm nói không nên lời. Hành trình lần này tới Thông Thiên Đảo, đúng là bước ngoặt của cuộc đời mình.

- Từ sau khi Niệm Đan của ta đại thành, dự cảm của ta mặc dù bình thường không hay xuất hiện. Nhưng mỗi lần xuất hiện đều rất chính xác... Lần này, nhất định là tạo hóa lớn nhất đời này của ta!

Trương Đại Bàn hít một hơi thật sâu, ánh mắt càng thêm kiên định.

Cũng chính là vào lúc này, Bạch Tiểu Thuần đi tới.

- Tiểu Thuần, lần này ta nhất định có thể thành công đạt tới Nguyên Anh. Hơn nữa ngươi hãy nghe ta nói...

Mắt nhìnthấy Bạch Tiểu Thuần đến, tâm tư Trương Đại Bàn trầm xuống, thần sắc cũng nghiêm túc lại. Hắn nói ra giấc mộng kia của mình, cho Bạch Tiểu Thuần biết.

Bạch Tiểu Thuần nghe xong, có chút sửng sốt. Đến cuối cùng, thần sắc hắn có chút cổ quái nhìn Trương Đại Bàn, mở miệng muốn nói cái gì đó. Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, vỗ nhẹ vào vai Trương Đại Bàn.

- Đại sư huynh, huynh sẽ làm được!

Bạch Tiểu Thuần an ủi. Trong lòng hắn lại đang nói thầm. Hắn cảm thấy Trương Đại Bàn quá cố chấp, lại có thể tin tưởng vào một giấc mộng.

Nhưng Bạch Tiểu Thuần biểu hiện ngoài mặt, lại không muốn đi nghi vấn đại sư huynh của mình, vì vậy trêu chọc vài câu.

- Tốt. Đại sư huynh, nếu quả thật đại sư huynh đến thế giới kỳ dị kia, lúc về nhớ ói cho ta biết đó là nơi như thế nào, cũng dẫn ta đi xem với.

Trương Đại Bàn cười ha ha một tiếng, gật đầu. Sau đó, dưới sự chỉ dẫn của Bạch Tiểu Thuần, hắn khoanh chân ngồi tĩnh tọa.

Đối với đột phá tu vi của Trương Đại Bàn, lúc trước Bạch Tiểu Thuần đã có chuẩn bị. Hắn sử dụng một Thiên Nhân Hồn, đổi lấy thú hồn ngũ hành thiên. Dù sao hắn cũng không có nhiều Thiên Nhân Hồn. Hơn nữa ngũ hành đều chỉ có thể gặp không thể cầu. Hắn không có cách nào khiến cho Trương Đại Bàn cũng có Thiên Đạo Nguyên Anh.

Mặc dù không phải là Thiên Đạo Nguyên Anh, nhưng bản thân thiên thú hồn Nguyên Anh cũng đạt tới trình độ đỉnh phong. Đối với việc tương lai Trương Đại Bàn thăng cấp Thiên Nhân, đều có trợ giúp cực lớn. Đây là tài nguyên đỉnh cấp, bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông chỉ có tuyệt thế thiên kiêu mới có thể hưởng.

Đối với điều này, trong lòng Trương Đại Bàn biết rõ, sự cảm kích tràn ngập toàn thân.

Thời gian trôi qua. Rất nhanh ba tháng đã trôi qua. Trương Đại Bàn muốn đột phá tu vi, cho dù là có Bạch Tiểu Thuần hộ pháp, cho dù là có đan dược tài nguyên do Bạch Tiểu Thuần cung cấp đầy đủ, nhưng vẫn không quá thuận lợi.

Thật ra loại cảnh giới Niệm Đan này rất kỳ dị. Ngay cả Bạch Tiểu Thuần cũng không hiểu biết nhiều. Trước đây hắn cũng từ chỗ Phùng Hữu Đức mới hiểu được, hóa ra bên trong cảnh giới Kết Đan, còn có Niệm Đan.

Về phần Phùng Hữu Đức, cũng chỉ nhờ trong lúc vô ý xem qua ở trong điển tịch. Lúc đó hắn cũng đặc biệt giật mình. Chỉ là thông qua những kinh nghiệm Trương Đại Bàn trải qua ở trong môn, mặc dù hắn có chiến lực không tầm thường, nhưng hiển nhiên không được tông môn lưu ý cho lắm. Từ điểm này cũng có thể thấy được, hình như Tinh Không Đạo Cực Tông đối với Niệm Đan của Trương Đại Bàn, cũng không coi trọng.

Mà lần này, vì muốn giúp Trương Đại Bàn đột phá, thời điểm trước lúc Bạch Tiểu Thuần gần đi, hắn đã dựa vào thân phận của mình, tra xét các điển trong tông môn ghi chép có liên quan tới Niệm Đan. Thứ hắn có thể thấy tất nhiên là tỉ mỉ hơn so với Phùng Hữu Đức rất nhiều.

Nhưng cho dù là kỹ càng tỉ mỉ, cũng vẫn không thấy được đầy đủ các mặt. Hắn chỉ biết, Niệm Đan đã có từ những năm tháng rất lâu trước đó. Những người lấy niệm đi luyện linh, có thể tu thành. Chỉ là ở trên phương diện chiến lực có thể tốt hơn so với Tử Đan địa phẩm mà thôi. Đến sau Nguyên Anh lại trở nên bình thường.

Hơn nữa, tu sĩ Niệm Đan muốn đột phá cảnh giới tu vi lớn, so với những người khác lại khó khăn hơn rất nhiều.

Bởi vậy, Niệm Đan nàylại có vẻ dường như yếu ớt. Đã từng có người nghiên cứu cẩn thận, nhưng sau đó vẫn phải buông tha. Lâu ngày, Niệm Đan cũng không được mọi người coi trọng.

Nhưng ở trong ba tháng này, Bạch Tiểu Thuần gần như ở bất kỳ thời khắc nào đều quan tâm tới vận chuyển tu vi trong cơ thể Trương Đại Bàn. Cho nên hắn chậm rãi phát hiện ra một vài chỗ không đúng.

Hắn phát hiện, linh lực trong cơ thể Trương Đại Bàn giống như tồn tại một sợi tơ. Sợi tơ này như ẩn như hiện, xuyên qua toàn thân hắn. Nếu như đổi lại thành những người khác nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chỉ là cảm thấy kỳ dị, sẽ không liên tưởng quá nhiều. Nhưng Bạch Tiểu Thuần cẩn thận quan sát trong một thời gian ngắn, hơi thở hắn trở nên dồn dập, tâm thần chấn động.

Bởi vì, ở trong ký ức của hắn, bên trong Kim Đan của mình trước kia, đã từng có sợi tơ này!

Ở trong Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết, đã từng có giải thích qua, gọi nó là niệm lực!

Chẳng qua là sau khi Bạch Tiểu Thuần đạt được Thiên Đạo Nguyên Anh, niệm lực bên trong Kết Đan của hắn năm đó dường như không ngừng lớn mạnh, nhưng chẳng biết tại sao lại biến mất. Về điểm này cho đến khi Bạch Tiểu Thuần đạt được Thiên Nhân, cũng không có suy nghĩ cẩn thận.

Thời điểm hắn ở Nghịch Hà Tông, cũng hỏi qua Linh Khê lão tổ. Nhưng Linh Khê lão tổ cũng biết rất ít. Bạch Tiểu Thuần thấy vậy liền chôn chuyện này ở trong lòng. Hiện tại, thời điểm đang trợ giúp Trương Đại Bàn đột phá, Bạch Tiểu Thuần nhìn sợi tơ trong cơ thể đối phương, ánh mắt hắn chớp động, lộ ra ánh sáng suy nghĩ.

- Chẳng lẽ, niệm lực của ta không biến mất, mà là dung nhập vào trong linh lực tu vi của ta?

Bạch Tiểu Thuần vội vàng kiểm tra. Nhưng bất luận hắn nhìn thế nào, cũng không có tìm được.

- Rốt cuộc... Cái gì là niệm lực?

Bạch Tiểu Thuần không khỏi trầm ngâm. Một hồi lâu sau hắn thở dài. Đối với niệm lực này, hắn hiểu được thật sự quá ít. Lúc này hắn cũng chỉ có thể từ chỗ của Trương Đại Bàn, thử tìm hiểu.

Thời gian lại qua một tháng, Thông Thiên Hải màu vàng có đôi khi sẽ dâng lên sóng lớn. Trên mặt biển thỉnh thoảng còn có thể thấy một ít bóng dáng của động vật biển kỳ dị như ẩn như hiện. Lúc mới đầu, những tu sĩ Nguyên Anh trên chiến thuyền đều hăng hái bừng bừng, đổi thành thói quen phóng tầm mắt nhìn ra. Trước mắt đều là cảnh tượng biển màu vàng. Dần dần, cũng bắt đầu có người ngồi tĩnh tọa tu hành.