Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1232: Có lầm hay không...




Hắn sững sờ không nhỏ, Tống Khuyết cho rằng mình nhìn lầm, trong hoảng hốt, hắn mở to mắt quan sát nhưng vẫn không dám tin nhìn thẳng Bạch Tiểu Thuần, thân thể hắn chấn động, hắn nâng tay phải lên chỉ thẳng vào Bạch Tiểu Thuần.

Chu Nhất Tinh bên cạnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không dám quấy rầy Bạch Tiểu Thuần ôn chuyện với Tống Khuyết, về phần Bạch Hạo lộ ra sắc mặt cổ quái, hắn biết Bạch Tiểu Thuần rất hưởng thụ cho nên không lên tiếng.

- Ngươi...

Tống Khuyết nghẹn ngào kinh hô, hắn thật không nghĩ tới đi tới nơi này lại gặp được Bạch Tiểu Thuần, với hắn đây là việc ngoài ý muốn tới tận cùng, lúc này tâm thần hắn rối loạn, hắn cũng không chú ý tới vì sao Bạch Tiểu Thuần có thể xuất hiện ở nơi đây, hơn nữa phản ứng của Chu Nhất Tinh và Bạch Hạo quá khác lạ.

- Ah, Khuyết nhi!

Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, hắn cười tủm tỉm chào hỏi Tống Khuyết, nội tâm thoải mái không thể dùng lời lẽ hình dung.

Vừa nghe hai chữ Khuyết nhi, Tống Khuyết trực tiếp bùng nổ, sau khi trải qua chuyện ở Man Hoang hắn đã tiến bộ rất nhiều, cưỡng ép áp chế không vui trong lòng, ánh mắt hắn bắn ra hào quang quật cường, bộ dạng tự tin và cường thế xuất hiện.

- Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt Minh Hoàng!

Tống Khuyết hừ lạnh một tiếng, hắn lên tiếng, dù sao hắn và Bạch Tiểu Thuần đều là đệ tử Nghịch Hà Tông, cho dù nội tâm không phục Bạch Tiểu Thuần nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn nhịn xuống, cũng không nói ra tên Bạch Tiểu Thuần nhưng lại điểm ra thân phận của Bạch Hạo chính là Minh Hoàng..

- Ta đã cho hắn cơ hội, nếu như hắn thông minh thì nhanh chóng chạy đi, hoặc nghĩ biện pháp hóa giải, nếu như hắn phản ứng chậm chết ở chỗ này cũng đừng trách ta.

Nội tâm Tống Khuyết nghĩ như vậy cho nên lúc nhìn Bạch Tiểu Thuần mang theo cảm khái, hắn cảm giác mình hiện tại đã không cùng cấp độ với đối phương.

Hồi tưởng chính mình đi vào Man Hoang sau đó trở thành sủng vật của Minh Hoàng, hắn cho rằng thân phận của hắn như vậy không phải Bạch Tiểu Thuần có thể so sánh, hắn có suy nghĩ muốn áp chế Bạch Tiểu Thuần cũng đạt được nguyện vọng.

- Đây là số mệnh, Bạch Tiểu Thuần ah Bạch Tiểu Thuần, ngươi số mệnh không tốt biến thành tội hpamj truy nã trong Man Hoang, biến thành kẻ người hô người đánh, mà Tống Khuyết ta có thể lăn lộn thành sủng vật của Minh Hoàng, ngày sau sẽ ngồi lên chức vụ quan trọng, ý nghĩa tồn tại của ta quá lớn.

Tống Khuyết nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong mắt mang theo thương cảm hồi tưởng mình quan hệ giữa mình và Bạch Tiểu Thâần, Tống Khuyết cảm khái, hắn suy nghĩ nếu có cơ hội cũng tìm biện pháp cứu đối phương, dù sao đều là người Nghịch Hà Tông.

Vào lúc này hắn tỉnh táo lại, nội tâm bắt đầu suy nghĩ tại sao Bạch Tiểu Thuần có thể xuất hiện ở chỗ này, dường như Bạch Hạo cũng không có mâu thuẫn hay nghi hoặc, trong nháy mắt hắn nghĩ tới điểm này, Bạch Tiểu Thuần ho khan một tiếng, hắn rất hiểu Tống Khuyết cho nên nhìn ra đối phương không có ác ý.

Kể từ đó hắn cảm thấy Khuyết nhi vô cùng không tệ, thời khắc mấu chốt vẫn giữ gìn dượng như mình, có suy nghĩ như vậy nên không đành lòng.

- Bỏ đi bỏ đi, không thu ngưỡng mộ của hắn.

Bạch Tiểu Thuần cảm giác mình là tiểu dượng của Tống Khuyết, cũng nên chiếu cố cảm thụ của đối phương, vì vậy ho khan và không quan tâm Tống Khuyết, hắn nhìn sang Bạch Hạo và chỉ về phía Chu Nhất Tinh.

- Hạo nhi, Chu Nhất Tinh đi theo vi sư lâu năm, cũng làm tùy tùng ta trong Man Hoang, cũng xử lý thay ta không ít chuyện, trước mắt ta phải rời đi, ngươi lưu hắn bên cạnh đi.

Bạch Tiểu Thuần nói lời này lọt vào tai Chu Nhất Tinh chẳng khác gì âm thanh hay nhất thế gian, cũng nổ vang trong đầu Chu Nhất Tinh, tiếng nổ kinh thiên động địa nhấc lên vui mừng vô hạn, hô hấp càng dồn dập, nếu như bị đại hảo sự như vậy nện vào đầu như thế, hắn kích động thân thể run rẩy, hắn cảm kích Bạc Tiểu Thuần khó nói thành lời.

- Chủ nhân... Đa tạ... Đa tạ chủ nhân!

Hắn là luyện hồn sư chính thống Man Hoang cho nên hắn kính ngưỡng Minh Hoàng vô cùng cuồng nhiệt, vượt xa Bạch Tiểu Thuần có thể hiểu ra, cho nên sau khi nghe Bạch Tiểu Thuần nói như vậy Chu Nhất Tinh liền thất thố.

Hắn hiểu nếu một khi mình trở thành người của Minh Hoàng người, chẳng khác nào trở thành sứ giả của Minh Hoàng trên thế gian, thân phận này vô cùng tôn quý, không nói ngang hàng với tứ đại thiên vương nhưng không kém bao nhiêu.

Về phần gia tộc của hắn, từ nay về sau thậm chí không dám đưa hắn vào danh sách thừa kế, bởi vì xưng hô người thừa kế gia tộc đã không xứng với thân phận Chu Nhất Tinh.

Hắn là chỗ dựa chân chính của gia tộc, cho dù là lão tổ hay các tộc nhân khác dều cung kính với hắn.

Vào lúc Chu Nhất Tinh kích động rơi nước mắt, Tống Khuyết ở bên cạnh mở to mắt nhìn, trước đó hắn tự tin và cao ngạo liền biến thành bong bóng vỡ tan, hắn dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Bạch Tiểu Thuần.

- Ngươi... Ngươi xưng hô Minh Hoàng là Hạo nhi?

Tống Khuyết run rẩy, hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần, lại nhìn về phía Chu Nhất Tinh.

- Ngươi... Ngươi xưng hô hắn là chủ nhân?

- Có điểm nào đó sai lầm, không... Không đúng...

Tống Khuyết ôm đầu và lắc đầu liên tục, hắn đã nói năng lộn xộn, thật sự là vì việc này biến thành rung động quá lớn trùng kích tâm thần, cũng vượt qua khả năng thừa nhận cực hạn của hắn.

Bạch Tiểu Thuần cũng giật mình, nội tâm phát sầu, suy nghĩ chuyện này kích thích Tống Khuyết quá lớn, chính mình nên giải thích thế nào mới có thể không dọa Tống Khuyết ngây ngốc.

Chu Nhất Tinh vô cùng kích động có thể nghe được lời của Tống Khuyết, vẻ mặt của hắn biến thành cổ quái, nội tâm thở dài, hắn cảm giác mình rất đồng tình với Tống Khuyết.

Bạch Hạo cũng như vậy, hắn vô cùng đồng tình với Tống Khuyết, lúc này cười khổ ôm quyền cúi đầu với Bạch Tiểu Thuần.

- Tuân pháp mệnh sư tôn!

Việc lựa chọn sứ giả, nếu như hắn lựa chọn thì hắn sẽ cân nhắc thận trọng, hiện tại Bạch Tiểu Thuần nói ra thì Bạch Hạo không nói gì nữa.

Hắn nói những lời này giống như lúc ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, hắn sẽ hoàn thành việc Bạch Tiểu Thuần giao, hắn đã trả lời như thế chẳng khác gì thiên lôi nổ vang trong nguyên thần Tống Khuyết.

- Ngươi... Ngươi xưng hô hắn là sư tôn?

Tống Khuyết đã không nghe được lời nào nữa, ngơ ngác nhìn Bạch Hạo, thân thể run rẩy, run rẩy càng ngày càng kịch liệt, hô hấp thỉnh thoảng đình trệ, vẻ mặt mờ mịt.

- Không đúng, nhất định là có điểm gì đó sai lầm...

Tống Khuyết hoàn toàn ngây ngốc đứng ở nơi đó, hắn cảm thấy trời đất quay cuồng, cảm thấy tất cả đã đột phá cực hạn không thể tưởng tượng nổi.