Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1189: Đây là đang câu cá a




Thế nhưng ngay khi ngón tay kia sắp hạ xuống, Lôi Sơn ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt trở nên cuồng bạo, ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, kinh thiên động địa, hóa thành sóng âm khuếch tán ra. Thân thể hắn đạp xuống một bước khiến Vô Ưu Sơn sụp xuống, mà hắn dựa vào lực đẩy này bay lên không, đánh về phía ngón tay kia.

Nổ ầm một tiếng, nhật nguyệt ảm đạm, phong vân cuốn ngược. Hồng Trần Nữ thấy vậy, co rụt hai mắt lại, bấm niệm pháp quyết, hét lên một tiếng chói tai.

- Bày trận!

Lập tức trên vạn Cự Quỷ quân kia liền vây Vô Ưu Sơn lại, hình thành đại trận, muốn phong tỏa bốn phía lại đồng thời triển khai lực lượng của trận pháp.

Bạch Tiểu Thuần vì tránh thu hút sự chú ý của người khác, cũng nhanh chóng tản ra, đi theo một Hồn tu, tự làm cho mình không có gì đặc biệt. Ngay khi ngọn núi thứ ba của Vô Ưu Sơn sụp xuống, thân ảnh của Công Tôn Uyển Nhi lóe lên biến mất, cũng không đi đến chỗ Hồng Trần Nữ mà là tới chỗ một Hồn tu Kết Đan.

Tốc độ của nàng cực kì nhanh, thân ảnh quỷ dị, Hồn tu kia còn chưa kịp phản ứng, Công Tôn Uyển Nhi đã hút mạnh một cái, Hồn tu kia run rẩy, dùng mắt thường cũng có thể thấy thân thể gã dần héo rũ, còn có Hồn mang cũng từ thất khiếu bay ra, cuối cùng trở thành một cái thây khô...

Chỉ trong chớp mắt, sinh cơ cùng với hồn phách của hắn, toàn bộ đã bị Công Tôn Uyển Nhi hút đi, nàng cười khẽ một tiếng, vang vọng tại chiến trường nơi đây, khiến cho tâm thần mọi người chấn động mạnh mẽ.

Bạch Tiểu Thuần kinh hoàng, trong lòng hét lớn một tiếng, về phần Hồng Trần Nữ sắc mặt đại biến, bấm niệm pháp quyết, Thiên Nhân lực càng mạnh mẽ. Thân thể như chớp nhoáng bay về phía Công Tôn Uyển Nhi.

Nhưng ngay khi đó, cái tên cao lớn khôi ngô kia, Lôi Sơn, giống như một ngọn núi lớn rơi xuống ngăn cản trước mặt Hồng Trần Nữ, đánh ra một quyền.

Tiếng nổ vang lên, Lôi Sơn này cùng Hồng Trần Nữ lập tức đánh một trận, thân thể vô cùng cứng rắn mặc kệ Hồng Trận Nữ đánh xuống pháp thuật, gây ra tiếng nổ kinh thiên thần sắc gã vẫn như thường, không hề lùi lại một bước mà vẫn đánh tới.

- Chết tiệt!

Hồng Trần Nữ sắc mặt biến đổi, trong khi đó Công Tôn Uyển Nhi cười vang, tốc độ của nàng cực nhanh, lướt qua chỗ của hơn vạn Hồn tu nơi đây, mỗi lần một người chỉ cần hút một cái lập tức đối phương đã hóa thành thây khô.

Mà sau khi hấp thu không ngừng, khí tức của Công Tôn Uyển Nhi càng lúc càng mạnh!

- Cũng may là tu vi cùng khí huyết của các ngươi đầy đủ, lúc trước những thổ dân kia ba hồn bảy vía cũng không đầy đủ, hút một trăm người mới chỉ bằng một người các ngươi!

Âm thanh của Công Tôn Uyển Nhi như gần như xa, vô cùng quỷ dị.

Hồn tu của Cự Quỷ binh đoàn lúc này sắc mặt đã tái nhợt, bọn họ hoảng sợ phát hiện trận pháp mình bày ra không hề có một chút tác dụng, thậm chí thần thông triển khai ra đánh lên người Công Tôn Uyển Nhi cũng không làm gì được đối phương, thậm chí vẫn đánh tới.

Không một ai là đối thủ của nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng bạn bên cạnh mình từng người bị hút khô, bị hút sạch toàn bộ!

Một màn này thật kinh khủng, chỉ trong một thời gian ngắn, cả trăm người đã trở thành thây khô, mà điều đáng sợ là Công Tôn Uyển Nhi nhờ hấp thu những kẻ kia, dường như đã đạt tới trình độ lột xác. Tiếng cười quỷ dị của nàng truyền ra, thân thể không di chuyển nữa mà hất tóc lên, trong nháy mắt những sợi tóc lan ra bay thẳng tới hơn một ngàn người ở xung quanh, mặc cho bọn họ có chống cự thế nào, có né tránh thế nào cũng là vô dụng.

Chỉ trong nháy mắt, những người kia đều bị một sợi tóc chui vào trong mi tâm, chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thê lương, thân thể run rẩy kịch liệt, chỉ sau một giây, toàn bộ đã trở thành thây khô!

Mà Công Tôn Uyển Nhi sắc mặt cũng trở nên đỏ hồng, cặp mắt lóe sáng.

- Vẫn thấy đói a...

Hết thảy diễn biến nơi đây làm cho những Hồn tu của Cự Quỷ binh đoàn toàn bộ hoảng sợ, thất sắc, tất cả đều không chần chờ lui ra. Đây căn bản không phải là kẻ mà bọn họ có thể ngăn cản. Mà Bạch Tiểu Thuần lúc này ở trong đám người cũng không ngừng run rẩy, may là hắn sớm đã cảnh giác mà né tránh khiến Công Tôn Uyển Nhi kia còn chưa chú ý đến.

Nhìn thấy mái tóc Công Tôn Uyển Nhi từ hơn ngàn thây khô kia thu lại, lúc này còn đang lúc nhúc ở trên không dường như còn muốn khuếch tán ra tiếp, Hồng Trần Nữ lồng ngực phập phồng, ánh mắt đỏ lên, hai tay bấm niệm pháp quyết, đằng sau thân thể chợt xuất hiện một pho tượng thật lớn, giống nàng y như đúc, dường như là pháp tướng.

- Cút ngay cho ta!

Hồng Trần Nữ gầm lên một tiếng, pháp tướng phía sau nàng ánh mắt cũng lộ ra sát khí, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, lập tức pháp tướng kia hào quang vạn trượng, tại không trung hóa ra một trường mâu màu đỏ đánh về phía Lôi Sơn.

Mặc cho gã chống cự như thế nào cũng chẳng thể ngăn cản, nổ ầm một tiếng, huyết sắc trường mâu này trực tiếp đâm vào cơ thể Lôi Sơn, mang theo thân thể gã, ghim xuống Vô Ưu Sơn. Chỉ trong nháy mắt liền đánh vào ngọn núi phía dưới, cả một mảnh huyết sắc hồng mang nổ ra, kinh thiên động địa. Toàn bộ Vô Ưu Sơn lập tức vỡ ra, tứ phân ngũ liệt, thậm chí còn có sóng gợn khuếch tán ra làm cho tất cả cây cối trong phút chốc trở thành tro bụi...

Ở nơi trường mâu kia rơi xuống xuất hiện một cái hố sâu, nằm trong đó là Lôi Sơn, không hề nhúc nhích, ở giữa ngực xuất hiện một lỗ hổng.

Mà Hồng Trần Nữ sau khi thi triển thần thông, hơi thở cũng trở nên dồn dập, sắc mặt tái nhợt, nhưng không hề chần chờ, mắt phượng lóe lên sát khí, bay thẳng về phía Hồng Trần Nữ.

Một màn này làm cho mọi người bốn phía phấn chấn hẳn lên, giống như thấy được hy vọng, chỉ có Bạch Tiểu Thuần lại thầm hít sâu một hơi. Hắn biết, Lôi Sơn chỉ là một con rối của Công Tôn Uyển Nhi mà thôi, chỉ một con rối mà Hồng Trần Nữ đã phải bày ra thần thông như vậy, có thể thấy được Công Tôn Uyển Nhi kia muốn giết cũng vô cùng khó.

- Phải xem xét tình hình, nếu Hồng Trần Nữ chiếm ưu thế ta sẽ ra tay tương trợ... Nếu không được, ta liền khuyên mọi người chạy đi!

Bạch Tiểu Thuần nội tâm lo lắng, hắn vốn là muốn chạy trốn, nhưng lại có dự cảm, trừ khi mọi người cùng nhau trốn, bằng không chỉ mình hắn bỏ chạy, sợ là sẽ lập tức bị Công Tôn Uyển Nhi chú ý.

Tưởng tượng nếu mình bị Công Tôn Uyển Nhi nhìn thấy, lại nghĩ đến đối phương lại giả dạng bản thân mình, vấn đề này nếu hắn lúc này còn không nhận ra thì thật sự đã uổng phí bao năm tu luyện.

- Nàng đang thả câu, muốn dẫn ta ra!

Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ đến đó, da đầu liền nổ tung, tâm gan run rẩy, nội tâm hối hận không ngừng.