Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1167: Đại Thiên Sư triệu kiến (Hạ)




Hồng Trần Nữ nổi giận cho nên chiến lực cường đại hơn không ít, rất nhiều thi khôi bị nàng đánh bay, Bạch Tiểu Thuần có quá nhiều thi khôi, trong đó có đại hán giáp bạc, không bao lâu Hồng Trần Nữ biệt khuất và điên cuồng nhưng vẫn bị ngăn cản, chỉ có thể mặc cho thi khôi của Bạch Tiểu Thuần áp chế.

- Tử Mạch, ngươi làm cái gì vậy, ta cũng vì tốt cho ngươi, ngươi bị trúng yêu thuật, ta chỉ muốn giúp ngươi mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần xấu hổ, suy nghĩ tới định lực của mình liền cảm thấy không đúng, hắn nói thầm yêu thuật của Hồng Trần Nữ quá lợi hại.

Ngoài miệng lại không thừa nhận, vì vậy hắn lập tức tìm lý do giải thích cho mình.

- Câm miệng!

Hồng Trần Nữ tức giận hít thở dồn dập, dường như đã giận tới mức không biết nên nói cái gì, hiện tại thi khôi đã bảo hộ quanh Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt nàng mang theo sát khí nhìn chằm chằm vào hắn.

Bạch Tiểu Thuần chột dạ ho khan một tiếng.

- Đây... Đây là hiểu lầm, vừa rồi chúng ta nói tới đâu nhỉ? Đúng rồi, ngươi nói không phải nhà của chúng ta, là nhà của ngươi... Tử Mạch, ngươi quá khách khí rồi, nhà của ngươi không phải là nhà của ta sao.

Bạch Tiểu Thuần chột dạ hoảng hốt cho nên nói lộn xộn.

Hồng Trần Nữ thở sâu, nàng cười lạnh nhìn Bạch Tiểu Thuần, nàng đã biết vấn đề nằm trên người mình, Bạch Hạo nói có đạo lý, chúng ân lệnh ảnh hưởng tới người khác nhưng không ảnh hưởng tới Cự Quỷ Vương, nàng vừa nghĩ tới đối phương vô sỉ đã tức giận không kiềm nén được.

Vào lúc muốn trả lời, đột nhiên sắc mặt nàng biến hóa nhìn lên bầu trời.

Bạch Tiểu Thuần cũng ngẩng đầu nhìn lên cao, chỉ thấy bầu trời vặn vẹo, dần dần một thân ảnh màu đen xuyên qua hư vô và xuất hiện tại nơi này.

Sau khi tới không trung phủ giám sát, thân ảnh kia mới rõ ràng, một thân áo đen che đầu, che đậy toàn thân, Bạch Tiểu Thuần và Hồng Trần Nữ nhìn rõ bóng đen vừa tới.

Không thấy rõ gương mặt, chung quanh thân ảnh là hư vô đen kịt giống như bản thân người này hóa thành hắc ám.

Chính là thân tín của... Đại Thiên Sư, tiền nhiệm giám sát sứ, Hắc Minh!

Sau khi nhìn thấy Hắc Minh, Hồng Trần Nữ sững sờ, Bạch Tiểu Thuần thở sâu, hắn biết rõ nên tới cũng phải tới.

Hắc Minh không quan tâm ai nhìn thấy, đôi mắt hắn không mang theo chút cảm xúc nào, cũng không quan tâm tới Hồng Trần Nữ, ánh mắt của hắn nhìn lên người Bạch Tiểu Thuần.

- Giao lệnh bài cho ta!

Lời của Hắc Minh như mùa đông băng giá bao trùm phủ giám sát.

Ánh mắt Hồng Trần Nữ lóe sáng, Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm vài giây, hắn không cảm thấy ngoài ý muốn, mặc dù nội tâm khẩn trương và tâm thần bất định, hắn cũng cảm thấy có vài phần nguy cơ.

Hắn vỗ túi trữ vật, giám sát lệnh xuất hiện, hắn cúi đầu nhìn sau đó Bạch Tiểu Thuần ném tới, giám sát lệnh hóa thành hào quang màu tím bay về phía Hắc Minh.

Hắc Minh tiếp được liền thu hồi, lúc này lại lên tiếng.

- Bạch Hạo, theo lão phu đi một chuyến, Đại Thiên Sư đang chờ ngươi giải thích.

Sau khi nói xong Hắc Minh xoay người bay lên bầu trời hoàng cung, Bạch Tiểu Thuần thở sâu, trong đầu suy nghĩ cẩn thận mình có bỏ sót gì hay không, lúc này hắn bước lên bầu trời.

Tất cả đều bị Hồng Trần Nữ nhìn vào trong mắt, mặc dù lúc trức nàng giận Bạch Tiểu Thuần nhưng không rõ tại sao lại có do dự, nàng không lên tiếng, chỉ nhìn Bạch Tiểu Thuần cùng Hắc Minh bay xa, nàng cầm ngọc giản truyền âm.

Trong ngọc giản có không ít nhắn lại của Cự Quỷ Vương, Hồng Trần Nữ không tâm tình xem từng cái, nàng truyền âm với Cự Quỷ Vương.

- Phụ vương, Hắc Minh lấy giám sát lệnh của Bạch Hạo, còn mang hắn đi...

Lúc này trong thành Cự Quỷ, Cự Quỷ Vương đang phát sầu, hắn biết rõ Hồng Trần Nữ xuất quan, lại nhớ tới an bài của mình, tình huống hiện tại không khác biệt quá lớn, hắn cũng không nghĩ tới vốn chỉ có ý định tẩy não con gái một chút, sau khi Hồng Trần Nữ xuất quan liền đi tìm Bạch Tiểu Thuần.

Vì vậy hắn truyền âm nhưng khi đó Hồng Trần Nữ đang mơ hồ nên không nhìn ra, Cự Quỷ Vương cười khổ, vào lúc đang thở dài lại nhận được Hồng Trần Nữ truyền âm, hắn xem xong, ánh mắt tỏa sáng.

- Bạch Hạo không giống loại người làm việc không cân nhắc hậu quả... Hắn còn át chủ bài gì?

Vào lúc Cự Quỷ Vương trầm ngâm, trên bầu trời thành Khôi Hoàng, Bạch Tiểu Thuần cố gắng bình tĩnh cảm xúc không để người ngoài nhìn ra bêến hóa, hắn yên lặng đi theo Hắc Minh tới hoàng cung.

Trên thực tế nội tâm hắn không ngừng suy nghĩ kế hoạch, bảo đảm lúc này không xuất hiện sơ suất, thật sự lúc làm việc này Bạch Tiểu Thuần biết rõ mình hơi sai lầm sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

- Có lẽ không xuất hiện vấn đề ngoài ý muốn... Ta chuẩn bị cũng rất đầy đủ...

Cẩn thận phân tích, Bạch Tiểu Thuần hơi an tâm.

Có được tâm tình này, trên đường đi hai người không nói gì, chỉ im lặng tiến lên phía trước.

Trên thực tế khi quyết định không xin chỉ thị Đại Thiên Sư mà lại lập tức ra tay, dùng xu thế lôi đình giết vào Chu gia, Bạch Tiểu Thuần cũng hiểu mình sẽ gây phong bạo to lớn.

Hắn cũng không hối hận, bởi vì hắn không có tín nhiệm và ỷ lại vào Đại Thiên Sư như lúc trước, an nguy của Bạch Hạo là trọng yếu nhất, một khi tiết lộ tiếng gió đánh rắn động cỏ, hậu quả không lường nổi.

Đúng như Cự Quỷ Vương phán đoán, sở dĩ Bạch Tiểu Thuần dám làm như vậy là vì hắn nắm chắc bài.

- Tiến vào Thiên Sư điện, chỉ sợ đám Thiên Hầu Thiên Công sẽ đẩy ta vào chỗ chết.

Bạch Tiểu Thuần thở sâu, tuy hắn có át chủ bài nhưng không thể không có bất an, trong đó còn có vài phần... Chờ mong.

Hắn rất chờ mong lúc mình vạch trần át chủ bài trước mặt đám quyền quý văn võ kia, từ đó xoay người thật đẹp, những người kia nhảy càng vui thì lúc mình xoay người càng náo nhiệt!

- Đầu tiên ta phải mượn thế của Đại Thiên Sư đấu pháp với đám quyền quý, hôm nay... Ta không dựa vào kẻ nào cả, tự ta sẽ đánh vào mặt của bọn chúng.

- Tám mươi chín Thiên Hầu, mười Thiên Công... Tư vị đánh vào mặt chín mươi chín quyền quý sẽ như thế nào?

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, nội tâm hắn sinh ra cảm giác kích thích rất mạnh, hắn hít thở dồn dập.

Dần dần hắn theo Hắc Minh đi vào hoàng cung, chậm rãi tới gần Thiên Sư điện, trái tim đập càng lúc càng nhanh, tâm thần bất định và chờ mong giao thoa với nhau, khẩn trương cùng kích thích cùng tồn tại.

Lúc không còn xa, Hắc Minh đi phía trước liền dừng lại, hắn đứng đó không nhúc nhích.

Bạch Tiểu Thuần đang suy nghĩ nên không có chú ý, suýt nữa hắn đụng vào người Hắc Minh, lúc này hắn ngạc nhiên nhìn đối phương.