Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1105: Ngươi có dám hay không? (Hạ)




- Ngươi mạnh khỏe a...

Bạch Tiểu Thuần vừa dứt lời thì tinh quang trong mắt của đầu rồng khổng lồ kia chớp nhẹ, rồi Bạch Tiểu Thuần cảm thấy một trận cuồng phong đập tới mặt. Trong chớp nhoáng, con rồng này lại cúi sát xuống, cái đầu chỉ cách Bạch Tiểu Thuần không đầy nửa trượng.

Bạch Tiểu Thuần há hốc mồm, hoảng sợ nhìn trân trân vào con quái vật khổng lồ trước mặt, hắn thậm chí còn có thể nghe được tiếng hô hấp của nó. Con rồng thì tựa hồ như đang nghe ngóng gì đấy trên người Bạch Tiểu Thuần, trong mắt nó lộ vẻ hiếu kỳ mãnh liệt.

Bạch Tiểu Thuần hoảng vía đến muốn khóc luôn. Hắn thận trọng từ từ lui lại một bước, nhưng hắn vừa lui thì đầu rồng lại tiến sát một bước. Bạch Tiểu Thuần cảm thấy da đầu tê dại, gắng gượng nặn ra vẻ thân thiện, đang tính nói gì đó thì một giọng nói già nua từ bên trong tòa đại điện ung dung truyền ra.

- Hắn rất thích ngươi.

Bạch Tiểu Thuần giật nảy mình, quay đầu nhìn lại thì thấy cửa đại điện đã mở ra từ lúc nào rồi. Sâu bên trong đại điện, một lão già ngồi ở đấy. Lão giả này mặc trường bào màu trắng, trông như một vị thần có thể thu hút mọi ánh nhìn của người khác, tất cả những gì khác đều không còn ý nghĩa. Cơ hồ như khi hắn xuất hiện, dù là đêm đen cũng trở thành ánh sáng.

Bạch Tiểu Thuần cảm giác như muốn ngừng thở, trong lòng run lên. Trước mắt hắn chính là người đã từng phóng hình ảnh hàng lâm đến Nghịch Hà tông trước đầy. Sư tôn của Trần Mạn Dao.

Dù rằng hắn chưa từng bái kiến Đại Thiên Sư nhưng lúc này đây hắn ý thức được chính thị là đối phương, vì vậy hắn lập tức ôm quyền trịnh trọng cúi đầu.

- Ty chức Bạch Hạo, xin bái kiến Đại Thiên Sư.

- Vào đi.

Đại Thiên Sư mỉm cười, không có uy nghiêm như Bạch Tiểu Thuần tưởng tượng trước đó mà ngược lại giống như một lão nhân bình thường. Thậm chí khi vừa nở nụ cười kia thì cái phong thái thần thánh nọ cũng lập tức tiên tan vô tung vô ảnh.

Người này không giống như Cự Quỷ Vương, trong lòng Bạch Tiểu Thuần thấp thỏm. Hắn lập tức đi vào đại điện, trong đầu ngầm suy tính xem nên dùng thái độ gì. Thấy hắn đi vào, con rồng kia cũng thu hồi ánh mắt, mang theo nghi hoặc chậm rãi về lại tầng mây.

Bên trong đại điện, Bạch Tiểu Thuần như đang đối mặt với vực sâu, lòng hắn khẩn trương đến cực hạn nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách ứng biến gì cho đúng chỉ có thể chấp nhận là tùy hoàn cảnh mà cơ biến thôi.

Tuy nhiên, Đại Thiên Sư căn bản là không chút để tâm đế dáng vẻ của Bạch Tiểu Thuần, lão ngồi tại chỗ, ánh mắt quét qua Bạch Tiểu Thuần rồi khàn khàn cất tiếng.

- Ta hỏi ngươi một câu...

- Ngươi có dám hay không... Đi tra hỏi các quyền quý của toàn triều, đến cùng là người nào dám... quấy rầy sự thanh tu của Khôi Hoàng.

Những lời này hắn nói rất chậm, nhưng mơ hồ có một khí thế trấn nhiếp hòa nhập cùng toàn bộ đại điện hình thành nên thứ áp bách khó miêu tả, phủ trên thân Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần nghe vậy thì trân mắt nhìn, trong lòng lập tức kích động. Hắn nghĩ đến chuyện mình có thể báo thù, điều tra toàn triều văn võ, tự mình quyết định xem ai là người cấu kết đến hay không. Khi đó, tất nhiên chẳng ai dám trêu chọc đến mình.

Nghĩ vậy, hắn phấn khởi, không chút chần chờ, mạnh mẽ vỗ ngực, lớn tiếng nói.

- Đại Thiên Sư không cần hỏi ta có dám hay không, chỉ cần Đại Thiên Sư mở lời, Bạch Hạo ta cái gì cũng dám làm. Đừng nói là điều tra những quyền quý kia, cho dù là phải thăm dò Khôi Hoàng, ta cũng dám!

Những lời này, Bạch Tiểu Thuần nói dõng dạc, lại còn đập ngực bang bang.

Thấy vậy, thần sắc Đại Thiên Sư không khỏi có chút quái dị, trong mắt lộ vẻ hài hước. Lão nhìn Bạch Tiểu Thuần, không nhịn được hỏi.

- Ngươi không sợ?

- Ơ... Tu vi của Khôi Hoàng là gì?

Bạch Tiểu Thuần chần chừ một chút rồi cẩn thận hỏi lại.

- Thiên Nhân...

- Đại Thiên Sư đối với ta ân trọng như núi. Mạng ta là do Đại Thiên Sư ban cho, nếu không Bạch Hạo hiện tại không chừng đã ở dưới suối vàng rồi. Mặc dù Thiên Nhân có thể dễ dàng bóp chết ta, nhưng Bạch Hạo không thể cúi đầu trước cái ác. Ngoài ra Đại Thiên Sư sao có thể để tiểu hài tử trung thành và tận tâm như ta bị khi dễ chứ?

Bạch Tiểu Thuần tiếp tục vỗ ngực nói ra, thuận tiện nói ra những lời đã từng sử dụng với Cự Quỷ Vương để thăm dò tính khí của Đại Thiên Sư.

Hắn không quan tâm Khôi Hoàng cũng như việc phải đụng chạm với đám quyền quý triều đình. Chuyện xảy ra vừa rồi đã làm hắn hoàn toàn ở thế đối lập với giới quyền quý ở Khôi Hoàng thành. Về đường lui của mình hắn cũng đã xác định phương hướng. Đến nước này thì làm cái gì cũng được, hắn chỉ cần tranh thủ thời gian để đột phá tu vi rồi lập tức chạy trốn. Đến lúc đó ai muốn tìm hắn thì cứ vượt qua Trường Thành đến được Thông Thiên Hà hãy nói chuyện.

Nghĩ tới đây thì trong lòng Bạch Tiểu Thuần càng thêm yên ổn. Hắn cảm thấy Đại Thiên Sư rất tốt khi ban cho mình chức vụ này. Giám Sát sứ có quyền lợi to lớn làm hắn càng thêm vui vẻ. Việc tốt như vậy chắc chắn không xảy ra nhiều a, liệu mình có nên thừa cơ vuốt mông ngựa hay không đây...

Vẻ mặt Đại Thiên Sư càng lúc càng kỳ lạ. Lúc trước hắn đã nghe qua về Bạch Hạo khi còn ở Cự Quỷ thành. Hiện tại chứng kiến tận mắt, hắn cảm thấy lời đồn đại vẫn sai lệch nhiều lắm. Gia hỏa này đâu chỉ có nịnh nọt mà thực sự là biết tận dụng mọi thứ, trình độ luồn cúi đã đạt tới mức lỗ nào cũng có thể chui vừa.

Cho dù như thế nhưng Đại Thiên Sư rất hài lòng với câu trả lời của Bạch Tiểu Thuần. Vẻ mặt hắn dần trở nên vui vẻ, nhưng nụ cười kia thế nào cũng có vẻ bí hiểm, giống như có thể nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Bạch Tiểu Thuần.

- Ngươi đi đi, ra ngoài sẽ có người dẫn ngươi đến Giám Sát phủ, chỗ đó...là chỗ ở sắp tới của ngươi.

Đại Thiên Sư nhàn nhạt mở miệng, tay áo vung lên làm cho bốn phía xung quanh Bạch Tiểu Thuần xảy ra biến hóa. Trong nháy mắt Bạch Tiểu Thuần thấy mình đã ở bên ngoài hoàng cung. Người mặc áo đen lúc trước đứng ngay ở đó, hắn hoàn toàn không ngạc nhiên với việc Bạch Tiểu Thuần đột nhiên xuất hiện mà xoay người đi về phía trước.

Bạch Tiểu Thuần còn đang sững sờ vì thủ đoạn dịch chuyển vị trí của Đại Thiên Sư, quan trọng nhất là hắn còn chưa kịp nói... một đống lời hay ho đã chuẩn bị từ trước.

- Được rồi, để lần sau làm một lần cho xong, ta sẽ nói để Đại Thiên Sư nghe cho đã đời, nếu không ta cũng không biết phải vỗ mông ngựa như thế nào nữa.

Hiện tại Bạch Tiểu Thuần cũng đành chịu phải bỏ qua. Hắn ngẩng đầu ngạo nghễ rồi nghênh ngang đi theo thân áo đen thân ảnh phía xa.