Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1076: Khống chế tiết tấu (Hạ)




Nội tâm Tư Mã Đào hừ lạnh, hắn tiếp lấy, chuyện xảy ra quá đột ngột, hắn chỉ biết người ta nói do hồn dược gây ra nhưng chưa từng có gì chứng minh cả, hiện tại hắn cũng được cầm hồn dược.

Sau khi cầm lấy hồn dược, ánh mắt Tư Mã sáng ngời, cẩn thận quan sát, ánh mắt hắn dần dần mở to, nội tâm càng rung động, thậm chí bấm niệm pháp quyết vận dụng tu vi thăm dò tình hình, trong trong ngoài ngoài, xem hồi lâu cũng không tìm ra hồn dược có vấn đề gì, hắn đổ mồ hôi lạnh trên trán.

Hắn có thể xác định hồn dược do mình luyện chế, mặc kệ hắn xem xét thế nào cũng không tìm ra dấu vết bị động tay chân, hắn thở dốc, nỗi lòng khó bình tĩnh, nhất là nghĩ tới hậu quả sau đó thì hắn cảm thấy không ổn.

Tôn Nhất Phàm cũng sốt ruột, vào lúc mặt Tư Mã Đào xám như tro, hắn trực tiếp cầm lấy hồn dược xem xét, hắn cũng tìm đủ biện pháp thăm dò sơ hở nhưng sắc mặt tái nhợt thật nhanh, thậm chí còn mang theo dáng vẻ không dám tin.

- Không có khả năng, hồn dược đúng là do Tư Mã Đào luyện chế, nó không có vấn đề... Hồn lực no đủ không nói, lại cực kỳ ổn định... Hẳn là, đây là hồn dược kia? Là bọn họ cố ý lấy ra lừ dối?

Tôn Nhất Phàm nghĩ tới đây liền lên tiếng nói với Bạch Tiểu Thuần.

- Chư vị đạo hữu, ta không nhìn ra vấn đề trong hồn dược, không nhìn ra thật giả, ta hoài nghi nó là thật, việc này cần thí nghiệm một chút.

Hắn vừa nói ra, Tôn Nhất Phàm cũng lên tiếng.

- Đúng vậy, hồn dược này hẳn là thật!

Ánh mắt Tư Mã Đào ngưng trọng, hắn không tin có người có thể động tay động chân trên hồn dược mà bản thân hắn không tra ra vấn đề, nếu thật sự có người làm được, hắn phải là Luyện Hồn Sư Địa phẩm, nếu thật là Luyện Hồn Sư Địa phẩm đối phó chính mình... Cần gì phải phiền toái như vậy, chỉ cần mở miệng cũng có thể làm mình cút ra khỏi thành Khôi Hoàng.

Nghĩ tới đây hắn nhìn sang hồn dược, hắn chỉ vào tiểu nhị trong cửa hàng của mình, tiểu nhị này do hắn mang từ thành Cửu U tới đây, cũng rất tín nhiệm.

- Ngươi tới hấp thu!

Tiểu nhị do dự một chút, hắn tiếp nhận hồn dược trước mặt mọi người, hít sâu một hơi và nhắm mắt ngồi xuống, bắt đầu hấp thu hồn lực trong hồn dược.

Vạn chúng nhìn trừng trừng, hắn cũng không giả vờ, ánh mắt mọi người nhìn sang chờ đợi kết quả, không bao lâu sau tiểu nhị mở mắt ra, hồn dược trong tay biến mất, hắn đứng lên giống như bình thường, Tư Mã Đào thở ra một hơi, lúc muốn lên tiếng thì sắc mặt tiểu nhị biến hóa, trong cơ thể của hắn sinh ra tiếng nổ mạnh oanh oanh, sương mù đục ngầu bộc phát.

Rất nhiều hồn tu chung quanh thấu hiểu cảm giác trong đó, cũng biết rõ cảnh tượng này là cái gì, cho nên bọn họ gào thét.

- Quả nhiên hồn dược có vấn đề, Tư Mã Đào, ngươi còn muốn nói cái gì?

- Tôn Nhất Phàm, hai người các ngươi khinh người quá đáng!

- Không có khả năng, không có khả năng ah, ta đã điều tra, không có vấn đề mới đúng.

Sắc mặt Tư Mã Đào tái nhợt, thân thể lảo đảo lui về phía sau, nội tâm rung động vì hết đường chối cãi.

Tôn Nhất Phàm cũng run rẩy, hắn biết rõ xong rồi, lúc mình và Tư Mã Đào xong rồi, hồn dược thật sự có vấn đề.

Nhìn thấy mọi người như thế, Bạch Tiểu Thuần lắc đầu trầm mặc không nói, bộ dạng không nói lời nào, các chủ cửa hàng sau lưng hắn cũng thở ra.

- Nếu đã chứng minh, như vậy Tư Mã Đào, Tôn Nhất Phàm, các ngươi phải cho chúng ta một câu tra rloiwf.

- Phải cho chúng ta câu trả lời, nếu không cho dù náo tới Khôi Hoàng thì chúng ta cũng không bỏ qua.

- Mọi người truyền việc này ra ngoài đi, để cho cả Man Hoang đều biết hồn dược của Tư Mã Đào và Tôn Nhất Phàm vô cùng hại người.

Đám người chung quanh gào thét không nhỏ.

Tư Mã Đào và Tôn Nhất Phàm đổ mồ hôi lạnh, vào lúc lo lắng thì có một giọng nói từ xa truyền tới vang vọng bốn phương.

- Chu mỗ sẽ cho mọi người câu trả lời.

Khi giọng nói vừa xuất hiện, ở xa xa có một đạo hào quang phá không bay tới, chính là thế tử Chu Hoành của thành Cửu U, hán không tới một mình, phía sau hắn là mấy chục hồn tu gia thần, thậm chí còn có mấy trăm hồn tu mặc giáp đen.

Những hồn tu giáp đen mặt không biểu tình, cũng không quan tâm tới người nào khác, bọn họ lập tức tách ra và bấm niệm pháp quyết tạo thành trận pháp.

Trận pháp vừa vận chuyển đã sinh ra chấn động kinh người, hình thành một cổ cực lớn hấp lực, khiến cho nơi đây những cái kia đục ngầu sương mù, bị rất nhanh hút đi.

Lập tức sương mù biến mất thật nhanh, những hồn tu chung quanh vô cùng kinh ngạc, sau khi bình tĩnh đã biết rõ người tới là ai.

- Thế tử thành Cửu U...

- Là Chu Hoành...

Trên thực tế Chu Hoành cũng khẩn trương khi phát hiện ra việc này, cho dù chuyện nhỏ xảy ra trong thành Khôi Hoàng cũng có thể bị phóng đại vô hạn, tuy hắn là thế tử nhưng cũng phải cảnh giác, dù sao bốn đại Thiên Vương không hợp nhau.

Chuyện lần này bất kể có phải trách nhiệm của Tư Mã Đào và Tôn Nhất Phàm hay không, chỉ cần trên hồn dược có ấn ký của bọn họ, bọn họ có oan hay không cũng bị liên quan, đồng tơời Chu Hoành cũng khó bứt ra, nếu như náo lớn, mặc dù Bạch Tiểu Thuần sợ nhưng Chu Hoành cũng sợ.

Dù sao nơi này là thành Khôi Hoàng đấy.

Cho nên hắn vô cùng khẩn trương, lập tức điều động tất cả nhân mạch và thị vệ tới nơi này, bởi vì một khi thị vệ đến thì việc này khó giấu được nữa, tất nhiên sẽ bị báo cáo lên trên...

Cũng không phải nói không báo sẽ không người biết rõ, thì thì biết nhưng không cần xử lý, chỉ khi nào báo cáo mới cần phải xử lý.

Sau khi kéo dài thời gian thị vệ tới, hắn lập tức điều thân vệ của phụ thân trong thành Cửu U tới đây, hình thành trận pháp ngăn cản mùi hôi lan ra trong thành Khôi Hoàng.

Trên đoạn đường này hắn rất bận rộn, nội tâm biệt khâất và giận dữ nhưng không có biện pháp, thời gian cấp bách nên chỉ có thể tự chạy tới nơi này, giọng nói của hắn vang vọng như lôi đình.

- Bất kể việc này hình thành thế nào, cuối cùng cũng xuất hiện chỗ sơ suất, mọi người yên tâm, Chu mỗ sẽ bàn giao thỏa đáng!

Chu Hoành nói xong lời này, mấy chục hồn tu sau,ưng hắn lập tức tản ra và dung nhập vào đám người, bắt đầu an bài.

Những người dung hợp hồn dược xảy ra vấn đề được Chu Hoành bồi thường lớn, mỗi người đều có thu hoạch tương đối khá nên thoả mãn, trên thực tế bọn họ không biết bồi thưởng lại nặng như vậy, có một bộ phận không so đo.