Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 103: Ta muốn vì tông môn mà cống hiến!




Dịch giả: hoangtruc - nhóm dịch: HTP

Trong dãy núi hoang vu này, cũng có đệ tử Linh Khê Tông không nhiều, chỉ khoảng mười mấy người mà thôi. Dù sao đối với đệ tử nội môn mà nói, nơi này tuy là hiếm có hung thú Trúc cơ xuất hiện nhưng cũng có những nguy hiểm nhất định.

Cho nên chỉ những kẻ tự cho rằng bản thân rất mạnh mẽ mới đi tới nơi này.

Ngay khi Bạch Tiểu Thuần kêu gào liên tục như vậy, những đệ tử này hầu như đều nghe thấy, đa số trong đó được Bạch Tiểu Thuần thuyết phục, sẽ cầm theo tạ lễ đầy áy náy của Bạch Tiểu Thuần mà rời đi. Nhưng vẫn có một vài người vốn tính tình lạnh lẽo, tưởng rằng Bạch Tiểu Thuần cầu cứu nên mang theo vẻ mặt đầy khinh thường và khinh miệt mà không thèm để ý tới lời hô hoán của hắn, giả bộ không nghe thấy. Thậm chí một vài kẻ trong lòng còn mong chờ hắn bị diệt vong, sau đó đi lấy túi Trữ vật của đối phương.

Do vậy mà bọn họ vẫn cứ như cũ độc lai độc vãng ở nơi này, lúc đầu bọn họ vẫn còn chưa có cảm giác gì, nhưng cũng nhanh chóng phát hiện ra đám hung thú nơi này có chút không đúng, tập tính của từng con đều như thay đổi mà trở nên đầy táo bạo, điên cuồng.

Thượng Quan Thiên Hữu cũng ở trong dãy núi hoang vu này, gã cũng có nghe tới thanh âm hô hoán của Bạch Tiểu Thuần nhưng hai mắt gã chỉ lóe lên rồi không để ý nữa. Gã nhận nhiệm vụ tìm kiếm Ký Diệt Thú như Bạch Tiểu Thuần, lúc này gã đang vô cùng kinh hãi nhìn thấy một con Gấu to lớn ngang với Ngưng Khí kỳ tầng sáu đang ôm một gốc đại thụ, không ngừng va chạm…

Cũng không phải là lần đầu gã nhìn thấy cảnh tượng này. Trên đường đi, gã đã từng nhìn thấy một con thỏ còn dám chạy đến tập kích chính mình, vẻ điên cuồng trong mắt nó khiến gã cảm thấy có chút gì đó rất quen thuộc, đồng thời cũng khiến da đầu bản thân đầy tê dại.

“Không thích hợp, dãy núi hoang vu này hẳn đã xảy ra biến cố gì đó!!!” Thượng Quan Thiên Hữu trợn mắt há mồm. Lập tức gã nghĩ tới Phát Tình đan của Bạch Tiểu Thuần, trong lòng run lên bần bật.

Lúc này, trong túi trữ vật của Bạch Tiểu Thuần đã có hơn ba mươi viên nội hạch của Ký Diệt Thú, hắn mang đầy phấn chấn mà rắc bột phấn Phát Tình đan ra ngoài. Cho đến khoảng nửa tháng sau, Bạch Tiểu Thuần vô cùng kinh ngạc phát hiện được một nơi giao hội giữa hai dãy núi hình thành chữ bát (八), nơi này lại có một cái động gió rất lớn nữa.

Hầu như gió từ bốn phía thổi tới đều sẽ hội tụ tại nơi này, rồi từ nới này lại khuếch tán ra toàn bộ nửa dãy núi hoang vu còn lại. Dựa theo phán đoán của Bạch Tiểu Thuần thì sau ba ngày, gió mới có thể thổi hết đến một nửa dãy núi hoang vu này. Đứng tại động gió kia, Bạch Tiểu Thuần cũng phải cần khí lực rất lớn mới giữ vững người mà không bị thổi bay đi, hơn nữa cũng là do hắn không tới quá gần đấy.

Đầu tóc tung bay, nhìn lấy phía đầu gió, hắn đầy kích động.

“Nơi này chính là nơi tuyệt hảo nhất đấy!!! Hơn nữa trong vùng này hẳn là không còn đồng môn nào nữa, ta có thể yên tâm to gan thu hoạch rồi a!” Bạch Tiểu Thuần hưng phấn. Vì không muốn gây tai họa cho đồng môn mà mấy ngày nay hắn đã đưa tiễn hơn mười nội hạch đi, nhưng hắn cũng không chút đau lòng vì dù sao thì cũng đã nắm chắc mình sẽ thu hoạch lại được rất nhiều. Lúc này hắn như đã cảm thấy vô số điểm cống hiến đầy mơ hồ đang bay vào trong túi mình.

Hắn hít sâu một hơi rồi lôi toàn bộ Phát Tình đan trong túi trữ vật ra rồi bóp nát hướng theo đầu gió mà phát tán đi, gió thổi qua nơi này, cuốn lấy toàn bộ bột phấn rồi lập tức khuếch tán đến hơn phân nửa dãy núi hoang vu.

Bạch Tiểu Thuần đứng trên đỉnh núi, ánh mắt ngạo nghễ nhìn vào đám rừng cây trước mặt, một cảm giác cao thủ thản nhiên trào dâng.

“Bạch Tiểu Thuần ta vì muốn tạo phúc cho dãy núi hoang vu này, không dễ dàng a. Bao nhiêu năm sau, dãy núi này có thêm rất nhiều hung thú cũng là toàn bộ công lao của ta.”

Trong lúc hắn đang đầy cảm khái, thì một tiếng gào thét từ trong rừng truyền đến, ngay đó là vô số tiếng gào thét vang vọng, rồi tiếng gào thét kia càng ngày càng nhiều, không ngừng lan truyền đi. Sau một ngày, hai phần khu vực dãy núi hoang vu đều chìm trong tiếng rống kinh người, ba ngày sau, nửa phiến núi rừng hoang vu này, hoàn toàn lâm vào điên cuồng!

Trong lúc nửa dãy núi hoang vu kia chìm vào trong điên cuồng, thì Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng bay ra, cứ mỗi khoảng khu vực lại ném ra hơn phân nửa Thư Hương đan nhằm dẫn tất cả hung thú tới khu vực này để thu hoạch nội hạch Ký Diệt Thú.

Suốt đoạn đường này hắn phi thường thỏa mãn, bời vì hắn không chỉ thu hoạch nội hạch mà còn có cảm giác thỏa mãn vì tạo được phúc cho toàn bộ dãy núi hoang vu này. Nhất là khi hắn nhìn thấy những hung thú kia đang động dục, bắt đầu dốc lòng lao đầu vào nhau, loại cảm giác tạo được phúc càng thêm mạnh mẽ.

“Ta là một người tốt, về sau tất cả hung thú ở dãy núi này đều sẽ cảm kích ta.” Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng bay đi, lại thuận tay ném một đống lớn Thư Hương đan ra.

Trong dãy núi, một vài đệ tử Linh Khê Tông trước kia không để ý tới lời hô hoán ầm ĩ của Bạch Tiểu Thuần, lúc này cả đám đang trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ nhìn thấy từng đám hung thú xung quanh đều hoàn toàn phát cuồng, nhất là những đầu hung thú kia không ngừng nghỉ lao đầu vào nhau khiến cho tất cả đều trợn mắt kinh ngạc không thôi.

“Đây…đây là có chuyện gì???”

“Cảnh tượng này thế nào mà quen thuộc vậy chứ.” Mấy đệ tử này hoàn toàn kinh hãi, nhao nhao hoảng hốt trốn chạy, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

"Bạch Tiểu Thuần!!!" Thượng Quan Thiên Hữu cũng không còn lo đánh giết hung thú nữa mà nhanh chóng chạy vội ra xa. Gã cảm thấy nơi này quá kinh khủng đi, hơn nữa hình ảnh một màn kia của Bắc Hàn Liệt lúc này hiện lên rõ ràng trong đầu khiến sắc mặt gã tái nhợt, cả ngươi run rẩy.

Nhưng mỗi người bọn hắn đều đang ở rất sâu trong dãy núi hoang, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này cũng không hề dễ dàng như vậy. Hơn nữa lúc này trong dãy núi hoang vu, toàn bộ hung thú đều đang phát cuồng như vậy thì quả thật vô cùng gian nan.

Bạch Tiểu Thuần một đường đi đầy vui sướng, nhanh chóng đi nhanh, thỉnh thoảng lại ném ra Phát Tình đan dẫn một lượng lớn hung thú tới thu hoạch nội hạch. Cho tới nửa tháng sau, khi hắn rời khỏi dãy núi hoang vu này, trong túi Trữ vật của hắn đã có hơn hai trăm nội hạch Ký Diệt Thú.

Bạch Tiểu Thuần đầy thỏa mãn mà ra khỏi dãy núi hoang vu về thẳng tông môn.

Sau khi Bạch Tiểu Thuần rời đi được mấy ngày thì đám người Thượng Quan Thiên Hữu cũng lần lượt đi ra ngoài. Mỗi người trong bọn đều mang theo sắc mặt đau đớn, tóc tai bù xù, phi thường chật vật, hơn nữa phần lớn trong đám đều là mang theo ánh mắt đầy mờ mịt, đi ra được dãy núi bèn ngẩng đầu lên trời mà gào thét lên đầy thê lương.

Về phần bọn hắn trong dãy núi hoang vu đó đã xảy ra chuyện gì …thì đã trở thành một bí ẩn vĩnh hằng.

Một đường Bạch Tiểu Thuần đi nhanh, manh theo đầy phấn chấn trở lại tông môn, rồi nhanh chóng đến chỗ nhiệm vụ. Đệ tử phụ trách Nhâm vụ nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần một hơi lấy ra hơn hai trăm miếng nội hạch Ký Diệt Thú thì tròng mắt cũng suýt rơi xuống đất, không cách nào tin nổi, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng từng cái một thì hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, hoàn toàn trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Hắn phụ trách nơi nhiệm vụ này nhiều năm như vậy, nhiệm vụ Ký Diệt Thú thường xuyên được đưa ra, nhưng người mang về nhiều nhất cũng chỉ là mười mấy miếng nội hạch mà thôi, mà cũng đã hao phí khoảng một năm trời.

Mà Bạch Tiểu Thuần nơi này, đi mất mấy tháng, khi trở về vậy mà cầm nhiều đến như vậy.

“Không hổ là sư đệ của Chưởng môn, Quang Vinh đệ tử, Đệ nhất Thiên kiêu chiến Bạch Tiểu Thuần!” Đệ tử nội môn này trợn mắt há mồm, đầy cung kính đối với Bạch Tiểu Thuần. Sau khi kiểm kê xong thì Bạch Tiểu Thuần cầm theo hai mươi vạn điểm cống hiến, cố gắng bày ra một bộ dáng vân đạm phong khinh mà đi, chỉ là cái vẻ đầy đắc ý của hắn lại căn bản không cách nào che giấu được.

Việc này đã oanh động bờ Nam, một lần đạt được hai mươi vạn điểm cống hiến. Bất kì người nào nghe được cũng không cách nào tin, chỉ là từ khi nghe được những đệ tử mà Bạch Tiểu Thuần từng khuyên can rời đi trong dãy núi hoang vu vô danh kia đều cười khổ kể lại nguyên nhân, thì mỗi đệ tử tại ba ngọn núi bờ Nam khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, tâm thần đều run lên.

“Đây chính là một kẻ vô cùng hung ác!”

“Quá điên cuồng, hắn vậy mà phát tán Phát Tình đan cả nửa dãy núi hoang vu!”

“Trong khoảng thời gian tới, nơi đó không thể đi được.”

Trong lúc mọi người còn đang bàn luận xôn xao, thì Thượng Quan Thiên Hữu cùng vài tên đệ tử khác cũng chật vật lần lượt trở về. Bản thân Thượng Quan Thiên Hữu đã biết nguyên nhân từ Bạch Tiểu Thuần rồi thì còn đỡ một ít, nhưng những người khác bây giờ mới hiểu ra, mỗi người đều gào thét thảm thiết cơ hồ như bị cắt tiết. Có điều bọn họ lại không thể làm gì Bạch Tiểu Thuần, vì dù sao tên kia cũng đã hô hào ầm ĩ, bọn họ nghe được nên trong lòng đầy hối hận, nếu như lúc ấy đáp lại một tiếng thì hẳn sẽ không thê thảm đến như vậy.

Sau khi thu hoạch được trong lần nhiệm vụ này, Bạch Tiểu Thuần nổi lên hứng thú nồng đậm. Thế là thân ảnh của hắn thường xuyên ẩn hiện tại Nhâm vụ, mỗi lần đều lựa chọn loại nhiệm vụ thu thập này, hoặc là những vật có liên quan tới đám hung thú.

Dường như hắn đã lên cơn nghiện, mỗi lần nhận nhiệm vụ đều luyện chế đan dược, sau đó lập tức đi ra ngoài. Mỗi lần như thế đều sẽ có một vài đệ tử phát cuồng lên, cho dù là người tham gia thực hiện nhiệm vụ hay không thực hiện nhiệm vụ, chỉ cần là nơi Bạch Tiểu Thuần đi qua, thì người khác trong khoảng thời gian ngắn cũng đừng nghĩ tới chuyện đi đến đó.

Quá nguy hiểm…

Vân Đoan Sơn Mạch, Hàn Lâm Sơn Mạch, Cảnh Phong Sơn Mạch, Nguyên Đông Sơn Mạch…

Trong vòng một năm sau đó, Bạch Tiểu Thuần hóa thành Nhiệm vụ Cuồng ma, quét qua toàn bộ nhiệm vụ có liên quan tới hung thú trong Nhâm vụ. Mỗi lần nhiệm vụ, hắn đều thu hoạch được cực lớn, lần lượt oanh động Nhâm vụ, đồng thời cũng làm cho vô số đệ tử nội môn phát điên.

Thậm chí sau khi nhiệm vụ liên quan tới hung thú tại Hương Vân Sơn đã hết, Bạch Tiểu Thuần bèn đi Thanh Phong Sơn, Tử Đỉnh Sơn, cướp đoạt tất cả nhiệm vu có liên qua tới hung thú. Chuyến đi này của hắn đã khiến tất cả đệ tử của Thanh Phong sơn và Tử Đỉnh sơn biết thế nào là danh hào Nhiệm vụ Cuồng ma.

Cuối cùng, đệ tử nội môn bờ Nam tuyệt vọng phát hiện ra, tất cả những dãy núi phụ cận tông môn đều không có nơi nào có thể đi đến được, trong đó tràn ngập vô số hung thú đang trong thời điểm động dục.

Rơi vào đường cùng, mấy trăm đệ tử nội môn Tam sơn đều tập hợp lại, cùng nhau gửi thư lên tông môn, yêu cầu tông môn miễn đi tư cách nhiệm vụ của Bạch Tiểu Thuần…

Việc này Lý Thanh Hậu cũng không có tư cách can thiệp, dù sao cũng khó có được cơ hội khiến Bạch Tiểu Thuần đầy nhiệt tâm hoàn thành nhiệm vụ tông môn như vậy. Sau cùng, Chưởng môn cũng phải đau đầu, lão phát hiện từ khi Bạch Tiểu Thuần bước vào tông môn, thường là cách một đoạn thời gian thì bản thân lại phải đau đầu vì hắn một lần. Đến nay, mỗi lần nghe đến cái tên Bạch Tiểu Thuần này, trong lòng lão liền vô thức mà thầm than thở.

“Hắn không nghiêm túc còn tốt, như thế này thật sự…thật sự là…ài, cái tên Bạch Tiểu Thuần này, gia hỏa này ở bất kì nơi nào cũng có thể nhấc lên mưa gió ở nơi đó!”

“Không phải hắn muốn đi luyện đan sao, đi luyện đan đi, xuất ra điểm cống hiến tông môn vậy, chỉ mong hắn có thể yên tĩnh một chút.”

Mắt thấy chồng thư của đám đệ tử nội môn từ mấy trăm đã lên tới hơn một ngàn, Chưởng môn đành cắn răng một cái. Sau khi cùng Lý Thanh Hậu thương nghị xong, lão bèn miễn trừ tư cách nhiệm vụ cho Bạch Tiểu Thuần mười năm.

Hắn chính là trường hợp duy nhất trong cả tông môn này trong vòng mười năm không cần phải hoàn thành bất kì nhiệm vụ gì cả. Hơn nữa, mỗi tháng hắn cũng vẫn sẽ nhận được một số điểm cống hiến không ít.

Bạch Tiểu Thuần đầy ủy khuất, khi hắn đang đến Nhâm vụ nhìn kỹ được một nhiệm vụ, đang chuẩn bị đón nhận thì biết được chuyện này, hắn cũng trợn tròn mắt lên.

“Dựa vào cái gì? Ta muốn vì tông môn mà cống hiến, ta muốn nỗ lực vì tông môn, các ngươi hơi quá đáng!” Bạch Tiểu Thuần giận dữ nói. Dưới ánh mắt như đầy kính sợ thần nhân của đệ tử phụ trách Nhâm vụ, Bạch Tiểu Thuần thở dài một tiếng, cuối cùng bất đắc dĩ nâng cằm, hất tay áo nhỏ lên.

“Bạch Tiểu Thuần ta ra tay, trong nháy mắt, Nhâm vụ tan thành mây khói.” Hắn lắc đầu thở dài, thân ảnh lộ ra đầy tịch mịch, u buồn rời đi.