Nhất Niệm Tương Tư

Chương 7: Tuyệt tình hay si tình (phần 2)




Phần 2: Hoàng Hậu

___________________

Tế lễ ở hoàng lăng hoàn tất, hắn hạ lệnh tất cả quần thần lui xuống, một mình ở lại. Hoàng lăng vắng lặng, chỉ thấy người quân vương gục đầu bên tấm bia đá, lệ rơi không ngừng. Trên bia đá ghi vài chữ "Hoàng Quý Phi Liễu Tình Nhi".

"Nàng ta đã đi ba năm rồi, chàng vẫn nhớ nhung nàng ta như vậy"

Người nữ tử một thân cung trang đỏ rực tiến tới.

"Ta hối hận rồi. Nếu như ngày ấy ta là người chết, hẳn giờ chàng sẽ ở đây nhớ tới ta, khóc vì ta. Đúng là người sống vĩnh viễn không đấu lại kẻ đã chết"

Nàng vuốt nhẹ lên dòng chữ khắc trên bia đá. Cứ ngỡ không có ngươi, ta sẽ có được chàng. Nhưng không phải, vì ngươi đã chết, nên tâm chàng đều trao hết cho ngươi.

"Nàng giúp ta giành lấy giang sơn, ta cho nàng ngôi vị Hoàng Hậu. Trái tim ta chỉ có nàng ấy, một mình nàng ấy mà thôi" Giọng nói thật lạnh, lạnh đến thấu tâm can.

"Trong mắt chàng, ta chỉ là một quân cờ hữu dụng, ngay từ đầu đã là vậy"

Nàng cười giễu cợt, cười hắn, cũng cười chính nàng. Nàng thân là bậc mẫu nghi thiên hạ, nhưng lại không có được trái tim quân vương.

"Đều nói quân vương vô tình, là đúng cũng là sai. Chàng rất si tình với nàng ấy, những mãi mãi tuyệt tình với ta"

Nàng từng nói, nàng ta đáng thương, đi yêu quân vương để rồi chuốc lấy vô hạn đau thương. Nàng thật ra cũng ngu ngốc, cũng đáng thương không kém nàng ta. Nàng cũng yêu quân vương, dù biết trong tim hắn đã có nữ nhân khác, dù biết hắn chỉ lợi dụng nàng. Tình yêu của nàng với hắn, chỉ mình nàng biết, tình yêu như vậy, chẳng phải cũng tự mình làm đau mình hay sao.

"Nữ nhân rất ích kỉ, ta có thể chấp nhận chàng không yêu ta, nhưng không thể chấp nhận chàng yêu nữ nhân khác"

"Nữ nhân hậu cung nhiều như vậy, nàng một mực muốn giết nàng ấy"

"Ba ngàn mỹ nữ, nhưng lòng chàng chỉ có nàng ta. Ta không giết nàng ta thì giết ai"

Nàng cười, tranh đấu của nữ nhân, vốn khốc liệt hơn cả chiến trường.

"Nàng... lòng dạ độc ác"

"Chàng nói ta lòng dạ độc ác? Chàng còn chưa biết ta độc ác đến thế nào đâu"

Nàng đứng trước hắn, đứng trước nam nhân nàng yêu mà mãi mãi nàng không có được.

"Năm đó, nàng ta vì đả thương ta mà bị ban chết. Chiếu chỉ đấy là tự tay chàng viết!"

"Nàng ấy vốn là tiểu thư khuê các, có thể dùng kiếm đâm một người có võ công cao cường như nàng sao? Chiếu chỉ ban chết, còn không phải là nàng ban xuống?"

Hắn siết chặt tay. Chiếu chỉ ấy, một chữ hắn cũng không viết nổi, ba đêm không ngủ viết rồi xé đi không biết bao nhiêu lần. Vậy mà trong lúc hắn mệt mỏi thiếp đi tờ chiếu chỉ lại được ban ra. Lúc hắn biết chuyện đã đem ngọc ấn đập tan tành, nhưng dù như vậy cũng không đem mọi chuyện thay đổi được.

"Phải, là ta. Ta cố tình để nàng ta đâm ta một kiếm, tờ chiếu chỉ kia ta tự mình viết ra."

Nàng thản nhiên nói. Hắn căm phẫn nhìn nàng, lại không nhìn ra sự đau đớn trong mắt nàng, càng không nhìn thấy bàn tay nàng đã siết chặt tới nhỏ máu.

"Thật ra chàng không biết, lúc đó nàng ta đang mang thai hài tử của chàng. Chỉ cần nàng ta nói ra, nhất định sẽ có cơ hội sống. Nhưng nàng ta lại im lặng, nàng ta hận chàng, hận tới mức dù hại chết hài tử của mình cũng không nói cho chàng biết. Nàng ta..."

Một luồng lực đánh thẳng vào ngực nàng, hắn người đầy sát khí nhìn nàng.

"Nàng nói gì? Nàng ấy mang thai con của ta?"

"Phải, nàng ta muốn mang cả đứa trẻ đi, để trả thù chàng. Ta là giúp nàng ta thành toàn tâm nguyện" Nàng cười lạnh nhìn hắn.

"Nàng!!!"

Hắn cố gắng kiềm chế không để bản thân tiến tới giết nàng ngay lập tức.

"Chàng hận ta không? Ta chính là nữ nhân độc ác như thế, chỉ cần ta còn sống, ta không cho phép ai sinh ra con của chàng"

Nàng lau vệt máu nơi khoé miệng, gắng gượng muốn đứng lên. Nhưng bàn tay hắn siết chặt cổ nàng, ánh mắt tràn đầy tức giận.

"Nàng không tin ta có thể giết nàng?"

"Ta đương nhiên tin, ta hôm nay nói ra điều này chính là muốn cầu chết. Kiếm ta đã chuẩn bị sẵn, chàng chỉ cần nhắm chuẩn chỗ này mà đâm thôi"

Nàng lại vẫn kiêu ngạo như thế, chậm rãi rút đoản đao ra đưa lên trước mặt hắn. Nàng chỉ tay thẳng vào vị trí trái tim đang đập kia, như thách thức hắn.

"Nàng giết hài tử của ta, xứng đáng bị lăng trì xử tử." Hắn cầm lấy đoản kiếm, như muốn đám xuống nhưng lại dừng lại. "Nhưng ta không muốn máu nàng dây lên tay ta, sự trừng phạt của ta, không chỉ nàng mà cả Lam Tộc đều phải gánh chịu"

Đôi mắt lạnh lùng mà sắc bén, lời nói vô tình mà tàn nhẫn. Đây mới là Lục Phụng Kỳ mà nàng biết, đây mới là quân vương mà nàng chọn.

"Ta một đàn, chàng một tiêu gảy lên giấc mộng uyên ương. Người thiếu nữ gửi tình vào cánh hoa, mong chờ lang quân trở về..."

Tiếng hát nhẹ nhàng cất lên, nàng bất ngờ kéo tay hắn. Đoản đao mạnh mẽ đâm xuống, hoa máu như nở rộ, máu từng chút thấm ướt y phục nàng, vấy cả lên tay hắn. Hắn không ngờ nàng sẽ làm như vậy, vội ôm lấy nàng, truyền nội lực giúp nàng cầm máu. Nhưng nội lực truyền vào như muối bỏ biển, hoàn toàn không có chút tác dụng nào.

"Chàng đừng phí công vô ích, ta đã không để lại con đường sống cho bản thân rồi" Nàng yếu ớt nói.

"Nàng làm vậy để được gì?"

Nàng đã tự phế bỏ nội lực của mình nên dù hắn có cố gắng thế nào cũng đều vô ích. Nội thương huỷ hoại thân thể nàng lại thêm ngoại thương nghiêm trọng, dù là thần y cũng khó cứu. Nàng nhất định tìm chết mới dám làm như vậy.

"Chỉ khi ta như thế này, ta mới có thể nằm trong vòng tay chàng, không phải sao?"

Hắn siết chặt vòng tay ôm lấy nàng, nữ tử dịu dàng như vậy, đã bao lâu rồi hắn mới lại nhìn thấy. Gương mặt đầy chua xót của nàng như vết đao rạch vào lòng hắn, từng nhát từng nhát một.

"Chàng có biết vì sao ta chọn chàng không?"

Nàng không đợi hắn trả lời, tiếp tục nói:

"Có phụ thân là tướng quân nắm giữ binh quyền, ta sinh ra đã là một quân cờ trên bàn cờ vương quyền. Ta thật sự oán hận vận mệnh này, nhưng ta không thể thay đổi.

Tiên đế băng hà, binh biến tranh đoạt hoàng quyền giữa các hoàng tử là không thể tránh khỏi. Phụ thân ta cùng Lam Gia giữa cuộc chiến lại chần chừ, giữ thế cân bằng, trái phải đều không chọn. Cuối cùng là ta giúp phụ thân quyết định, ta đã chọn chàng - Tam hoàng tử Lục Phụng Kỳ.

Chàng còn nhớ lần đầu ta và chàng gặp nhau không?"

"Ta luôn nhớ"

Hắn vẫn luôn nhớ lần gặp gỡ đấy, dù sau này nàng luôn ở bên cạnh hắn, dù hắn chán ghét nàng hắn vẫn chưa từng quên. Thiếu nữ bạch y đứng bên khóm hoa mẫu đơn, vẻ đẹp của nàng lấn át cả mẫu đơn, một vẻ đẹp yên tĩnh trầm lặng. Nàng nhìn thấy hắn, đôi mắt trong như hồ nước mùa thu, sâu không thấy đáy như nhìn xoáy vào tâm can hắn. Nàng như đoá hoa sen bằng băng, kiêu ngạo đứng đó, khiến người khác không dám mạo phạm.

"Lúc chàng lướt qua ta, ta đã biết chàng là người ta vẫn chờ đợi. Trong ánh mắt lãnh đạm của chàng có thiên hạ, chàng nhất định sẽ vì thiên hạ mà suy tính chứ không phải chỉ vì tham vọng quyền lực"

Ánh mắt nàng trở nên mơ hồ, dường như nàng đang trở lại những kí ức đã quá xa xôi ấy.

"Chàng có được sự ủng hộ của Lam Gia, từng bước bước lên ngôi cửu ngũ. Ngày chàng đăng cơ làm Vương, chàng giữ lời hứa lập ta làm Vương Hậu. Nhưng ta biết, người mà chàng muốn nhìn thấy trong bộ phượng y đấy không phải ta.

Chàng tự mình hạ chiếu lập Liễu Tình Nhi làm Tình Phi ngay trong đêm, cùng ta vào hậu cung trong một ngày. Người chàng yêu, là nàng ta, một đêm động phòng cô tịch đã khiến ta hiểu, chàng muốn thiên hạ, vì chàng muốn nàng ta."

"Lấy vạn dặm giang sơn làm sính lễ, đấy là lời hứa kiếp này của ta"

"Cuối cùng chàng cũng không hoàn thành được, không phải sao?"

Hắn cười khổ, đúng vậy, hắn một đời chỉ vì một lời hứa, nhưng lại là người hủy đi lời hứa một đời đó.

"Nàng ta chờ chàng mười tám năm, ta bên chàng mười năm. Nàng ta dịu dàng yếu đuối, còn ta, ta rất độc ác phải không?"

Nàng chờ đợi hắn, nàng muốn nghe lời thật lòng của hắn, trong tâm hắn nàng là nữ nhân như thế nào.

"Nàng... nàng vốn không độc ác"

"Hóa ra trong lòng chàng, ta cũng từng là một nữ tử thiện lương"

Nàng ngước mắt nhìn lên trời, mười năm sinh tử bên nhau, dù chàng không yêu ta nhưng đối với ta có nghĩa. Ta không nên tham lam nữa, như vậy là đủ rồi. Nàng đưa tay khẽ chạm lên gương mặt hắn, dịu dàng nói:

"Ta chọn chàng, ta sẽ không hối hận. Ta không thể tiếp tục ở cạnh chàng giúp chàng quản thiên hạ nữa rồi. Nàng ta vì chàng mà chết, khiến chàng mãi không quên. Nay ta cũng chết trong tay chàng, chàng nhất định không được quên ta"

Lời vừa nói xong, cánh tay buông xuống, mắt phượng nhắm lại, vĩnh viễn không mở ra nữa. Trên môi nàng lưu lại một nụ cười kiêu ngạo. Hắn vô hồn nhìn mỹ nhân tựa như ngủ say trong lòng, nàng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

"Lam Tử Yên, nàng đúng là rất nhẫn tâm."

Nàng cuối cùng lấy cái chết để giày vò hắn, nữ nhân như nàng, có ai tàn nhẫn hơn?

...

"Con tới muộn rồi"

Tịch Mỹ công chúa nhìn tràng cảnh trước mắt, đau khổ mà nói. Hắn nhẹ nhàng ôm nàng lên, lặng lẽ không trả lời. Tịch Mỹ nhìn hắn, cuối cùng vẫn hỏi:

"Phụ hòang, người có hận mẫu hậu không?"

"Có lẽ ta đã từng hận nàng ấy, cũng có lẽ ta chưa bao giờ hận nàng ấy"

"Nhưng dù thế nào, người cũng chưa bao giờ yêu mẫu hậu"

"Kiếp này ta nợ nàng ấy... nợ nàng ấy một trái tim. Kiếp sau, ta thật mong sẽ gặp nàng ấy sớm một chút, tặng nàng ấy trái tim của ta"

"Con rất muốn hận người, phụ hoàng, nhưng con không có cách nào hận người"

"Con có thể hận ta"

...

Phượng Cửu Cung vì hoàng hậu mà treo lụa trắng, khiến lòng người càng thêm đau thương chua xót. Bên trong Tịch Mỹ công chúa đã thức trắng ba đêm quỳ trước bài vị hoàng hậu, còn nguyện vì giữ đạo hiếu với mẫu hậu mà để tang năm năm.

"Tịch Nhi, quay về nghỉ ngơi đi. Nàng ấy thấy con như vậy sẽ tức giận"

Hắn tiến tới ôm lấy nữ nhi vào lòng, nữ nhi mới 12 tuổi, không ngủ, không ăn trong ba ngày sao có thể chịu nổi. Tịch Mỹ dựa vào hắn, ánh mắt vô thần nhìn vào bài vị.

"Muốn khóc thì hãy khóc, đừng học theo nàng ấy, cũng không cần giả vờ trước mặt phụ hoàng"

Nữ nhi nàng sinh quả thật giống hệt nàng, kiên cường kiêu ngạo, chỉ nguyện đổ máu chứ không rơi lệ.

"Mẫu hậu có từng khóc không, phụ hoàng?"

"Lần đầu tiên nàng ấy khóc, là đêm nàng ấy gả cho trẫm. Lần cuối cùng, là lúc nàng ấy rời bỏ trẫm"

"Mẫu hậu cả đời rơi bao nhiêu lệ, cũng chỉ vì phụ hoàng"

Nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống, cả điện chỉ còn nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của Tịch Mỹ công chúa. Mẫu hậu người mạnh mẽ như vậy, cuối cùng cũng chỉ vì phụ hoàng mà khóc, nước mắt này, con khóc vì người, cũng là khóc thay người.

...

"Phụ hoàng"

Tịch Mỹ ngắm nhìn Tình Hoa Cung, người đi cũng đã ba năm, nơi này vẫn sạch sẽ không vết bụi. Mỗi năm ngày Tình Phi hương tiêu ngọc vẫn, phụ vương đều ở nơi này.

"Con không nên tới đây"

"Thật ra mẫu hậu còn rất nhiều chuyện giấu người, người có muốn nghe không?"

Không nghe thấy tiếng trả lời, chỉ có sự tĩnh lặng của màn đêm.

Tịch Mỹ nắm tay tiểu hài tử bước tới trước mặt hắn. Hắn sững người nhìn tiểu hài tử, gương mặt này...

"Ba năm trước, Tình Phi đâm mẫu hậu trọng thương nên bị ban tội chết, vốn khi đó mẫu hậu bị người ta hạ độc, Tình Phi cũng bị người ta lợi dụng nên mới thành chuyện động trời như vậy. Tình Phi lại nghĩ phụ hoàng muốn ép nàng ta chết vì mẫu hậu nên một lòng muốn chết, nhưng mẫu hậu biết trong bụng nàng hoài thai long chủng nên cứu nàng một mạng.

Mẫu hậu muốn chờ Tình Phi sinh xong sẽ dùng thân phận khác đưa nàng vào cung, nhưng Tình Phi lại vì sinh đứa nhỏ mà mất. Mẫu hậu vẫn luôn giấu phụ hoàng âm thầm nuôi dưỡng đứa trẻ"

Tịch Mỹ đem chân tướng nói hết một lần.

"Hài tử của ta, con tên gì?" Hắn ôm lấy tiểu hài tử, nhẹ hỏi.

"Nhi thần tên Lục Ly"

"Lục Ly, sinh ly tử biệt, đây là tên mẫu hậu đặt cho hoàng đệ"

Hắn nhắm mắt lại, phất tay nói:

"Tịch Nhi, con đưa hoàng đệ trở về. Ta muốn ở một mình"

"Phụ hoàng, con không cách nào hận người, như mẫu hậu dù thế nào cũng không hề hận người. Lá thư này, là mẫu thân muốn con giao lại cho phụ hoàng"

...

"Ta nói ta yêu chàng, chàng có tin không?

Ta nói ta không hại nàng ấy, chàng có tin không?

Ta nói ta làm tất cả vì chàng, chàng có tin không?

Ta không cần chàng phải tin ta, ta yêu chàng, mọi việc ta làm đều là vì chàng.

Mười năm bên chàng, dùng tính mạng ta đổi lấy nhớ nhung một đời của chàng, ta mãn nguyện rồi.

Chàng có thể hứa với ta một điều không? Nhất định phải làm một quân vương tốt, đừng phụ sự tin tưởng của ta"

Nét chữ mạnh mẽ lại uyển chuyển, lời nói không hoa mỹ mà ẩn chứa nỗi đau. Phía dưới bức thư còn một dòng chữ nhỏ, có lẽ là nàng đã ghi thêm.

"Kiếp này chậm mất tám năm, kiếp sau ta nhất định sẽ không bỏ lỡ"

Kiếp sau không bỏ lỡ... Kiếp sau nguyện không gặp lại chàng...

Một người không muốn gặp lại, một người nhất định gặp lại, nhưng đều là lời hẹn kiếp sau.

Hắn gấp lá thư, cổ họng truyền tới vị ngọt của máu tanh, thương tâm quá độ khiến nội lực phản phệ lại. Lục Phụng Kỳ hắn cả đời vô tình, chỉ từng vì hai nữ tử mà động tâm. Nhưng đến cuối cùng cả hai đều vì hắn mà chết.

Lam Tử Yên, nàng từng nói quân vương không thể có tình, bây giờ ta tin rồi.

Giang sơn mỹ nhân, không có cách nào vẹn cả đôi đường. Nếu chọn mỹ nhân, người sẽ là hôn quân bỏ qua mọi luân thường đạo lý, thậm trí là cả ngai vàng vì mỹ nhân trong lòng. Người muốn làm minh quân, giữa thiên hạ và nàng, người lấy thiên hạ làm trọng, giữa đại nghĩa và nàng, người chọn thành toàn đại nghĩa. Tình yêu của người đối với nữ nhân người yêu tàn nhẫn vô cùng, vì trước sau mỹ nhân sẽ luôn bị vứt bỏ.

Có tình với quân vương, đời đời là bi kịch...

...

Sử sách sau này ghi chép lại, Hoàng đế Lý Phụng Kỳ là một bậc minh quân tài đức vẹn toàn khó ai sánh kịp. Hoàng đế vô cùng yêu thương Lam Hoàng hậu, thậm trí sau khi Lam Hoàng hậu mất, Hoàng đế đã hạ lệnh phế bỏ hậu cung, tuyên cáo thiên hạ cả đời không nạp phi lập hậu thêm một lần nào nữa.

Mười bảy năm sau khi Lam Hoàng hậu rời nhân thế, Hoàng đế băng hà, ngôi vị không truyền cho Lục Ly hoàng tử mà truyền lại cho một vị thế tử khác họ.

Hoàng lăng, Tịch Mỹ công chúa quỳ trước hai tấm bia đá, đem hai phong thư cùng một đoạn tóc chôn xuống. Xong xuôi, nàng đứng lên, khẽ nói với thiếu niên bên cạnh.

"Lục Ly, phụ hoàng không nhường ngôi cho đệ, đệ có hận phụ hoàng không?"

"Phụ hoàng không muốn đệ làm vua, đệ sẽ không làm. Làm vua có tam cung lục viện, lại không tìm được tri âm tri kỉ, cô độc lạnh lẽo, như vậy có gì tốt"

"Ngôi càng cao càng không có người làm bạn, Lục Ly, đệ có thể hiểu được tâm ý của phụ hoàng, thật tốt. Phụ hoàng đau khổ một đời, tỷ hi vọng đệ đừng vướng phải sai lầm như phụ hoàng năm xưa"

Cánh hoa trắng muốt rơi lả tả, rơi cả lên những khóm mẫu đơn đang nở rộ. Vì cố nhân thích hoa lê, người mới hạ lệnh trồng hoa lê trong hoàng lăng, vì cố nhân tựa như mẫu đơn kiêu ngạo, người mới trồng mẫu đơn bên mộ.

_______Hoàn_______