Nhất Niệm Tương Tư

Chương 2: Nơi ấy có cánh tử đằng rơi




Nơi Ấy Có Cánh Tử Đằng Rơi

Tác giả: Lucifer Nguyễn

Giấc mộng của em là dưới tán tử đằng hoa mặc chiếc váy thật lộng lẫy, làm cô dâu của anh. Giấc mộng đó mãi mãi đã được em chôn vùi dưới gốc tử đằng kia.

_______

"Một tình yêu vĩnh cửu"

Tôi đưa tay bắt lấy một cánh hoa tử đằng. Cha mẹ tôi có một chuyện tình đẹp dưới tán tử đằng. Tôi đã nghe mẹ kể rất nhiều lần, và tình yêu của tôi với hoa tử đằng đã sâu nặng từ khi tôi còn rất nhỏ. Tôi muốn mình được giống với cha mẹ, dưới tán hoa tử đằng gặp được chân mệnh thiên tử của bản thân, trải qua một tình yêu ngọt ngào và có một gia đình thật hạnh phúc.

Tôi vò nát cánh tử đằng trong tay. Hoa tử đằng trong câu chuyện của tôi lại là một màu tím bi thương.

Tôi lớn lên dưới tán hoa tử đằng, dưới tán hoa tôi cùng cha mẹ chơi đùa. Trong một đêm, họ đã vĩnh viễn rời xa tôi. Trong khoảng sân rộng, chỉ còn tôi và chiếc xích đu trống rỗng, màu hoa tím thật thê lương.

Thanh xuân tôi vương màu tím của tử đằng hoa. Dưới tán tử đằng, anh đến cạnh tôi. Tôi đã nghĩ cả đời chỉ cần anh nắm tay tôi. Hoa tử đằng nở rộ, gió thoáng qua mưa tử đằng như chúc phúc cho tôi và anh. Tôi cùng anh hẹn ước, sẽ có một ngày tôi mặc váy trắng đứng dưới tán hoa cùng anh sánh bước.

Cửa vào hào môn sâu tựa bể, một cô gái bình thường như tôi sao có thể bước vào cánh cửa hào môn. Tôi đã thấy anh đi cùng nhiều cô gái khác, nhưng tôi vẫn tin tưởng anh, tin vào lời hứa của anh. Đến một ngày, anh đã ngang nhiên ôm người con gái khác trước mặt tôi. Hoá ra, anh với tôi là giỡn đùa, chỉ vì anh muốn một cuộc chơi thú vị hơn. Tôi đã không tin, tôi đã điên cuồng làm loạn, đến cuối cùng, anh đã ép tôi tới nhà cũng không còn để về. Rời khỏi căn nhà thân quen, tôi nhìn ra khoảng sân vắng, hoa tử đằng đã rụng gần hết, sắc hoa u buồn biết bao.

Tôi đã từng tự hỏi rất nhiều lần, tại sao anh đối với tôi tàn nhẫn như vậy. Chơi đùa với tình cảm của tôi vậy mà còn tước đoạt đi thứ quan trọng nhất với tôi.

Cánh hoa nát bấy trong tay, nước mắt tôi lại tuôn rơi. Khi con người buồn nhất, trời sẽ mưa, có lẽ là đúng. Nước mưa khiến tôi không nhận ra vị mặn của nước mắt nữa.

Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, khóc tới mức ngất đi. Khi tỉnh lại trước mặt tôi là một người hoàn toàn xa lạ. Anh vô tình 'nhặt' được tôi ở lề đường. Anh dịu dàng, gương mặt lại rất đẹp, anh chăm sóc tôi rất chu đáo. Nhưng sau mọi việc, tôi bị trầm cảm nặng, không biết đã mấy lần anh kéo tôi từ trên tầng thượng xuống, anh vứt toàn bộ số thuốc mà tôi định lén uống đi, anh kịp thời phát hiện tôi trốn ở đâu đó với những vết cắt sâu trên tay.

Anh nói với tôi rất nhiều chuyện, rất kiên nhẫn khuyên bảo tôi. Chỉ là tôi không hề phối hợp điều trị với anh. Tôi chỉ muốn như cánh hoa kia, từ toà nhà thật cao rơi xuống, chạm đất và tan thành tro bụi. Tôi đã không còn hi vọng, không còn vương vấn, càng không còn tin tưởng bất kì điều gì nữa.

Người yêu thương tôi, rời bỏ tôi mà đi. Người tôi yêu, lại phản bội tôi, ép tôi tới đường cùng. Bây giờ tôi làm sao mà đem niềm tin kí thác vào ai được nữa. Tôi không đủ mạnh mẽ để đối diện, tôi thà hèn nhát mà trốn tránh hiện thực.

Một đêm tối, tôi trốn anh quay lại ngôi nhà mà tôi đã đánh mất. Trong màn đêm, tôi dường như đã thấy một bóng người ngồi cạnh bên gốc tử đằng. Hình bóng quá quen thuộc. Tôi không muốn gặp lại hắn, không muốn... Tôi lao ra đường, ánh đèn xe chiếu vào tôi chói loà, tất cả... kết thúc rồi phải không?

__________

Tôi cầm quyển sách ra chỗ bàn đá ngồi. Đang là mùa xuân, mùa hoa đào, cây hoa đào già nở bung khoe sắc. Cánh hoa lác đác rụng xuống bên cạnh tôi. Với một nhà văn như tôi, nơi này thật quá lãng mạn, rất phù hợp để sáng tác.

"Lần này là câu chuyện gì?"

Anh vươn tay phủi cánh hoa ra khỏi trang giấy. Tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp đến mê mẩn của anh.

"Truyện về một cô gái yêu chính anh trai mình"

"Là anh ruột à?"

"Không, chỉ như một anh trai chăm sóc cô từ nhỏ thôi"

"Cô gái yêu hoa tử đằng?"

"Đúng, sao anh biết?"

"Vì em rất ngốc"

....

Anh là bác sĩ tâm lí, nhưng dường như gia thế của anh không đơn giản. Anh nhất định phải là thiếu gia nhà hào môn, chỉ riêng vài đồ nhỏ nhặt trong biệt thự này đã có cái giá người thường khó mà mua nổi. Còn tôi là gì của anh, tôi cũng không biết. Anh không phải anh trai tôi, tôi cũng không phải bệnh nhân của anh. Nói anh bao nuôi tôi cũng không có khả năng. Mối quan hệ giữa tôi và anh là một ẩn số.

Tôi cũng không biết tôi và anh đã quen nhau bao lâu, kí ức của tôi về anh bắt đầu từ hai năm trước. Tôi tỉnh lại trong bệnh viện với những mảng trắng mơ hồ. Những gì xung quanh quá xa lạ khiến tôi sợ hãi, trong lúc tôi hoảng loạn nhất, anh đã đến bên cạnh tôi. Anh nói tôi đã gặp tai nạn, đầu bị thương nên dẫn tới mất kí ức tạm thời.

Không biết anh có nhận ra không, câu chuyện lần này tôi viết, chính là câu chuyện của tôi và anh.

______

Hoa anh đào nở rồi tàn, mùa xuân đã qua, tôi cũng hoàn thành một nửa tác phẩm của mình. Một nửa còn lại... hiện đang ở tương lai.

Tôi cắn bút nhìn ra ngọn đồi phía xa. Có lẽ tôi đã quên rất nhiều thứ, có thể là thứ nên quên, có thể là thứ nên nhớ. Nhưng tôi không muốn nhớ lại, cuộc sống của tôi chỉ cần có hình bóng anh là đủ. Nếu anh không thể yêu tôi vậy cho tôi ở bên cạnh anh là được.

...

Có lẽ tôi đã có kí ức rất đẹp với hoa tử đằng. Ít nhất từ lúc tôi tỉnh lại là vậy. Vì dưới tán tử đằng, luôn có anh chờ tôi. Hoa tử đằng, mỗi lần nhìn cánh tử đằng rơi, tôi lại thấy có chút ưu thương.

Tôi chạy lên ngọn đồi, nơi có một cây tử đằng cổ thụ. Ngồi lên chiếc xích đu quen thuộc, tôi lại mang laptop ra viếp tiếp câu chuyện còn dang dở. Nếu không hoàn thành bản thảo kịp thời hạn, tôi khẳng định là sống không nổi với nhà xuất bản.

"Chăm chú vậy sao?"

Tôi giật mình làm rơi cả chiếc vòng tay. Anh cười, nhặt chiếc vòng đeo lại cho tôi. Tôi theo thói quen đưa lên nhìn ngắm. Trên cổ tay thanh mảnh hằn lên những vết sẹo, nhỏ thôi nhưng có lẽ là rất sâu. Là từ tai nạn kia? Tôi cũng không để tâm nhiều nhưng con gái mà có sẹo là không vui rồi.

"Tới giờ ăn trưa rồi mà em còn ngồi đây"

"Không phải là anh sẽ mang ra cho em à"

Tôi ôm chầm lấy anh. Đây là đặc quyền riêng tôi mới có.

Giá như có thể mãi như vậy thì thật tốt.

_____

Tôi khoác tay anh đi vào hội trường. Nam Cung Thiên anh đi đâu cũng thật nổi bật, nữ nhi ngoái đầu nhìn không thôi. Tôi cũng vinh dự được chú ý ké, chỉ là mấy ánh mắt không mấy thiện cảm.

Rất nhanh có người lôi kéo anh đi. Tôi không quen ai trong này, đành tìm một góc khuất chú tâm thưởng thức đồ ăn. Vốn tôi định đợi tới lúc tàn tiệc là tìm anh ra về, không nghĩ lại có người cố ý làm phiền tôi.

"Cô đi đứng kiểu gì vậy? Bộ váy của tôi bị cô làm ướt hết rồi"

"Tôi xin lỗi, tại tôi không đi quen giầy cao gót lắm"

Lí do cũng thật là hay nha. Nhưng nhìn điệu bộ cô ta, có chỗ nào giống đang xin lỗi tôi chứ. Gương mặt trang điểm xinh đẹp, tính cách lại không ra gì. Tôi không muốn đôi co nhiều, tức tối bỏ vào nhà vệ sinh rửa sạch vết rượu. Váy bị ướt cùng với hơi lạnh điều hòa khiến tôi hơi run rẩy.

"Nhược Ly, em đi đâu nãy giờ?"

Anh không hài lòng nhìn tôi, chắc anh sợ tôi đi lạc. Tôi chỉ dám lí nhí trả lời

"Em không để ý bị đổ rượu lên người, phải vào nhà vệ sinh một chút"

"Có lạnh không?"

Tôi chưa kịp trả lời đã thấy áo khoác của anh đặt lên vai tôi. Thật ấm áp.

"Nam Cung thiếu gia, cho hỏi vị tiểu thư đây là ai?"

Đám phóng viên liền như hổ rình mồi không ngừng chiếu đèn plast vào tôi. Tôi quên mất mấy bữa tiệc như này luôn có đám phóng viên săn tin. Thân phận của anh hẳn cũng đủ lớn để thành một chủ đề trên báo lá cải.

"Nam Cung thiếu, em thấy sắc mặt em gái anh không được tốt. Anh lên đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi đi"

Lời nói rất bình thường, hoá giải sự khó xử của anh với phóng viên. Nhưng tim tôi lại có chút co rút. Yêu đơn phương, sợ nhất chính là khi người khác nói ra tên mối quan hệ của mình. Thà rằng cố tình không biết, còn dễ chịu hơn.

Tôi quay lại nhìn cô gái yêu kiều xinh đẹp ấy. Tôi không biết cô ấy là ai nhưng tôi hiểu được ánh mắt ấy.

'Người đàn ông hoàn mỹ như Nam Cung Thiên, chỉ có nữ nhân gia thế tài mạo hơn người mới đủ tư cách sánh đôi. Người đó, không phải là cô!"

Tôi cúi đầu, cô ấy nói không sai. Tôi...

"Đường tiểu thư nói sai rồi. Nhược Ly không phải em gái. Cô ấy là vị hôn thê của Nam Cung Thiên tôi"

Cả hội trường như ngưng đọng. Như thế nào rời khỏi đó, như thế nào thoát khỏi đám phóng viên, tôi đều không nhớ rõ. Tôi chỉ biết ngây ngốc nhìn anh, chìm trong sự dịu dàng không thể cưỡng lại.

"Là anh cố tình nói như vậy à?"

"Nhược Ly, nếu anh nói là anh thật lòng, em tin không?"

Tôi hoàn toàn bị ánh mắt chân thành của anh hạ gục. Dù có là hư tình giả ý, hay anh lợi dụng tôi để chạy trốn hôn nhân ép buộc, tôi đều không quan tâm. Yêu, chính là si ngốc đến thế.

"Em tin, chỉ cần là anh nói, em đều tin"

"Vị hôn thê của anh không thể khóc. Từ bây giờ, anh sẽ không để em phải rơi nước mắt"

...

Anh đỡ tôi ngồi lên chiếc xích đu trắng. Tử đằng hoa theo từng nhịp rơi xuống xung quanh.

"Đây là đâu? Tử đằng hoa đẹp quá"

"Đây là nơi anh gặp em"

Hoá ra, anh và tôi gặp nhau dưới tán tử đằng. Chắc sẽ rất lãng mạn như trong những quyển tiểu thuyết tôi đã viết.

Khung cảnh này khiến tôi không khỏi sinh ra ảo mộng. Tôi là công chúa, còn anh là hoàng tử của tôi. Anh sẽ quỳ xuống cầu hôn tôi và..

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Giọng nói đã đánh thức tôi trước khi tâm hồn tôi lại bay lên chín tầng mây.

"Em đang nghĩ chúng ta hiện tại thật giống hoàng tử và công chúa trong chuyện cổ tích hiện đại. Cầu hôn dưới tán hoa, rất lãng mạn"

"Hoá ra em thích được cầu hôn như thế à?"

Tôi ngượng chín mặt. Tôi bất cẩn quá, lại có thể nói ra như vậy, anh sao có thể như thế chứ?

"Nếu như em muốn"

Tôi ngỡ ngàng.

"Nhược Ly, em đồng ý lấy anh nhé"

Anh quỳ xuống, khẽ hôn lên tay tôi. Chiếc nhẫn nhẹ nhàng luồn vào tay tôi, như một minh chứng.

"Em đồng ý. Em đã đồng ý từ rất lâu rồi"

Nước mắt lại trào ra, tôi ôm chầm lấy anh. Hạnh phúc hôm nay tới quá bất ngờ, bất ngờ tới mức tôi hoàn toàn không thích ứng kịp. Giấc mơ của tôi, là dưới bóng tử đằng hoa có anh. Nếu đây là mơ, tôi nguyện không cần tỉnh lại.

_______

Tôi đã nghĩ đây là kết thúc hạnh phúc nhất cho tôi, nhưng hoá ra đây mới chỉ là khởi đầu của giông tố.