*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Loan Nghi cung phảng phất hương mai hoa thơm dịu, Thượng Quan Hoàng hậu đang cùng Thiên Thụy Đế luận một nước cờ. Trên bàn, sáp nến chỉ còn một phần ba, báo hiệu canh giờ đã rất muộn.
Ngoài cửa cung nhân cúi mặt đi vào, điệu bộ có chút thất thố:
- Hoàng thượng, nương nương...bên ngoài...
Thượng Quan Hoàng hậu hàng mày mỏng nhíu lại, không hài lòng:
- Có gì cứ nói, sao lại ấp a ấp úng thế kia!
Cung nữ vội vàng quỳ xuống, run run hơi thở:
- Bẩm, Lăng Vương điện hạ đang làm loạn trước Thanh Long môn!
- A!
Thượng Quan Hoàng hậu than nhẹ một tiếng, lo lắng nhìn sang bên cạnh:
- Hoàng thượng, có lẽ Trường Khanh không hài lòng chuyện ban hôn vừa rồi chăng!
Thiên Thụy Đế đứng dậy, tính cách Hạ Lan Lăng Quân như thế nào ông có thể không hiểu sao, đương nhiên là hắn trong lòng đang khó chịu. Nhưng nếu thật sự Hạ Lan Lăng Quân cứ thế để cho Kỷ gia Huyện chúa vào Lăng Vương phủ mà không gây nên động tĩnh gì thì thật đã quá thâm trầm, cần phải xem lại. Thiên Thụy Đế đến giữa đêm vẫn chưa ngủ chính là trông đợi cảnh này.
Thượng Quan Hoàng hậu hầu hạ Thiên Thụy Đế đến Thanh Long môn, liền thấy Lăng Vương đang cùng một đám vệ binh giữ cổng thành ẩu đả. Gọi là ẩu đả, nhưng mà vệ binh có mười cái đầu cũng không dám động đến một sợi tóc của sủng tử Hoàng đế lại còn là nhất phẩm thân Vương duy nhất lưu lại kinh thành. Cho nên hiện tại ngoại trừ Tạ Phong đang chật vật giữ tay Lăng Vương, một đám vệ binh còn lại chỉ xua xua đao kiếm múa may loạn xạ.
Thiên Thụy Đế bực dọc:
- Chẳng ra thể thống gì!
Nghe giọng Hoàng đế, xung quanh vệ binh lần lượt quỳ xuống, mà Tạ Phong cũng kéo lấy Lăng Vương cũng quay đầu lại.
Hạ Lan Lăng Quân khẽ cười, chân đi có phần lảo đảo, cả người nồng đậm hương rượu:
- Bản Vương muốn hồi phủ! Mở cổng!
Nửa đêm xuất cung đã phạm cung quy, chưa kể còn muốn dùng Thanh Long môn, ngoại trừ Lăng Vương có lẽ không còn ai dám ngông cuồng như vậy. Nhưng Hoàng đế một câu trách cứ cũng không có, lại lo lắng hỏi Tạ Phong:
- Trường Khanh làm sao vậy?
Tạ Phong còn chưa buông Lăng Vương ra, vẫn cố gắng đỡ lấy người:
- Bẩm Hoàng thượng, điện hạ đêm nay hơi quá chén!
Hạ Lan Lăng Quân đá mạnh vào chân Tạ Phong, vùng vẫy thoát khỏi nhưng một mình bước đi không nổi, đành bám lấy vạt áo một cung nữ hầu thánh giá, hắn chỉ tay vào Thượng Quan Hoàng hậu:
- Ngươi...mở cổng! Bản Vương muốn đến Liên Hương viện!
Thượng Quan Hoàng hậu sắc mặt chuyển trắng, nhưng Hoàng đế không nói gì, bà cũng đành gượng gạo cười. Năm xưa Thái tử chỉ vì đánh chết một hoạn quan mà chịu phạt cấm túc những nửa năm, hiện tại Lăng Vương phạm thượng, Hoàng đế vẫn chẳng nửa phần động tĩnh.
Thượng Quan Hoàng hậu càng nhìn Lăng Vương lại càng không vừa mắt:
- Hoàng thượng giúp con chọn hiền thê là muốn tốt cho con, con sao có thể...
Thiên Thụy Đế hắng giọng cắt ngang lời của Thượng Quan Hoàng hậu, ướm hỏi:
- Liên Hương viện là viện tử của Trịnh Trắc phi?
Hạ Lan Lăng Quân ngả người về phía Tạ Phong, biểu tình càng thêm cáu gắt:
- Là nàng! Bản Vương không muốn để nàng một mình...
Thiên Thụy Đế cũng không nói nữa, phân phó người mở Huyền Vũ môn, chuẩn bị xe ngựa đưa Lăng Vương hồi phủ. Thượng Quan Hoàng hậu ánh mắt sắt lạnh nhìn theo bóng áo Lăng Vương thẫm màu lẩn khuất giữa màn đêm Sở Cung.
Xa mã phi nước đại trên đường lớn kinh kỳ buốt giá.
Hạ Lan Lăng Quân nằm trong xe ngựa, đầu hắn gối lên chân Tạ Phong, tay ôm lấy lò sưởi nóng rực:
- Đám vệ binh không khiến ngươi bị thương chứ?
Tạ Phong lắc đầu, thêm một nhành quế vào than đỏ:
- Bọn họ có bản lĩnh đó sao! Nhưng mà...điện hạ hồi phủ có cần đến an ủi Trịnh Trắc phi?
Hạ Lan Lăng Quân chán chường trở mình, dẫu sao cũng đã phải diễn kịch, đành phải diện thật xuất sắc. Phụ hoàng hắn luôn ghét bỏ hài tử vô dụng, lại đề phòng những kẻ thông minh. Hắn đành phải thể hiện bản thân theo ý phụ hoàng, hữu dụng vừa đủ, ngu ngốc vừa đủ.
Hạ Lan Lăng Quân kéo áo choàng phủ lấy thân mình, nhìn ra rèm xe dày nặng mà nói:
- Bản Vương không nghĩ ngươi có thể tự đề nghị chuyện...an ủi Trịnh Mẫn Doanh!
Tạ Phong quay mặt đi, đáy mắt trong suốt chẳng hiện ra nửa phần vẩn đục:
- Thuộc hạ là nghĩ cho người! Về chuyện đó...thuộc hạ vô cảm!
Hạ Lan Lăng Quân hời hợt gật đầu, môi hơi cong lên:
- Nếu ngươi không muốn tiếp tục, cứ thoải mái nói ra, bản Vương sẽ tính toán đường khác!
Tạ Phong gật đầu, nhẹ tay phủi đi tuyết trắng trên mái tóc đen dày của chủ nhân:
- Điện hạ nghĩ nhiều rồi, thuộc hạ quả thật không cảm thấy gì!
Lăng Vương phủ tuy giữa đêm nhưng dạ đăng vẫn sáng, hạ nhân còn chưa nghỉ ngơi, cổng lớn cũng đã mở sẵn đợi đón xa mã Lăng Vương từ Sở Cung quay về.
Trịnh Mẫn Doanh đứng trước hai hàng hạ nhân, áo xống có chút vội vã, tin tức từ Hoàng cung dù là nửa đêm, nàng cũng có thể nắm được, Lăng Vương vì nàng mà làm loạn trước Thanh Long môn nàng nào có thể không cảm động.
Trịnh Mẫn Doanh nắm lấy tay Lăng Vương xuống xe:
- Điện hạ vất vả!
Gương mặt Lăng Vương cao ngạo ánh lên tia sáng mị hoặc từ đôi đồng tử đen láy trong đêm khẽ nhìn xuống Trịnh Mẫn Doanh, hạ lệnh:
- Bản Vương đêm nay nghỉ lại viện nàng!
Trịnh Mẫn Doanh tuy cũng đoán được, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm vui sướng, nàng lập tức quay về chuẩn bị. Hôm nay Kỷ Vân Hương được ban hôn đến Lăng Vương phủ, Lăng Vương ngược lại muốn giữ thể diện cho nàng. Trịnh Mẫn Doanh có chút cảm khái cùng tự kiêu.
Lăng Vương rất hiếm hoi mới gần gũi nữ nhân, trước khi vào phủ, nàng cũng biết được Niệm Tư Huyền dù là Vương phi nhưng không được ân sủng bao nhiêu. Còn nàng hiện tại tuy rằng bề ngoài Lăng Vương yêu chiều, nhưng số lần cùng hắn trong hai năm cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Trịnh Mẫn Doanh vào trong viện tử ấm áp, nàng thêm hương liệu lò xông, thay khăn trải giường và vỏ gối mới, cuối cùng mới tắm nước ấm rồi đổi y phục. Trịnh Mẫn Doanh xong xuôi thì đã qua nửa canh giờ, nàng cho hạ nhân lui đi, tự mình mở bàn phấn lấy ra một chiếc hộp gỗ.
Trịnh Mẫn Doanh thở dài, sở thích của Lăng Vương thật quá kỳ lạ, nàng nhìn vào trong hộp, hai sợi dây thừng mềm, một dải lụa đen dày dặn hiện lên.
Trịnh Mẫn Doanh vẫy tay tì nữ đến:
- Mộng Hề, giúp ta!
Mộng Hề bối rối nhìn chủ nhân, nhịn không được mà nói:
- Trắc phi, người phải lựa lời cùng điện hạ, điện hạ yêu thương người như vậy...sao lại...
Trịnh Mẫn Doanh gạt đi:
- Lắm lời!
Mộng Hề giật mình im lặng, vội dùng dây thừng buộc đôi cánh tay Trịnh Mẫn Doanh lên mộc sàng, lại lấy dải lụa đen che kín hai mắt. Mộng Hề làm xong thì lui ra ngoài.
Trịnh Mẫn Doanh mơ hồ trong bóng tối, không phải là nàng chưa từng nói, nhưng mỗi khi nàng đề nghị không dùng những vật này thì Lăng Vương cũng sẽ không ghé qua Liên Hương viện nữa. Nàng vẫn chưa có hài tử, yêu sủng điện hạ cũng chỉ là nhất thời, huống hồ nàng còn là thiếp, Lăng Vương muốn hoan lạc bằng phương cách nào, thì nàng phải hầu hạ theo phương cách ấy.
Mộng Hề đứng bên ngoài trà thính thêm nửa khắc thì thấy Lăng Vương cùng Tạ Phong đến, nàng quy củ mở cửa rồi lui đi. Tạ Phong lạnh lùng thay thế Mộng Hề canh giữ ở đó khi Lăng Vương vào trong tẩm phòng.
Mộng Hề hai tay siết lại, nàng thật sự mong muốn chủ nhân mau chóng hoài thai, kết thúc những ngày tháng này. Dung mạo Lăng Vương xuất chúng như vậy, ai có thể ngờ chuyện phòng the lại bệnh hoạn vô cùng, còn muốn cái gì mà trói người che mắt.
Mộng Hề miễn cưỡng lui về phòng nghỉ của hạ nhân, nàng không khỏi ấm ức cho rằng bị Lăng Vương đuổi đi chỉ để tránh nàng nghe được loại động tĩnh kinh tởm kia. Mộng Hề xót xa nhìn lại hướng chủ nhân thêm mấy lần.
Tẩm phòng leo lắt một chiếc đèn hoa, Trịnh Mẫn Doanh trong đôi mắt che kín cảm nhận nam tử đến gần, thổi tắt ánh sáng mờ nhạt duy nhất. Trịnh Mẫn Doanh nghe được hơi ấm quen thuộc, hơi thở dần loạn.
Bên ngoài trà thính, Hạ Lan Lăng Quân chậm rãi rót một tách trà nóng giữa bóng đêm tịch mịch, cách một bức tường, ngoại trừ thi thoảng có thanh âm khe khẽ ngân nga của Trịnh Mẫn Doanh, còn lại cũng chỉ là tiếng tuyết bay trên mái ngói lạo xạo. Hạ Lan Lăng Quân tựa đầu vào cánh tay nhắm mắt dưỡng thần, lạnh lẽo thấm qua tầng tầng lớp lớp y phục.
Tạ Phong cuối cùng cũng bước ra ngoài, hắn nhẹ giọng:
- Điện hạ!
Hạ Lan Lăng Quân choàng tỉnh, khẽ gật đầu, chán chường đi vào bên trong mở dây trói cùng khăn lụa hộ Trịnh Mẫn Doanh. Trên người nàng ta xiêm áo đều được Tạ Phong khoác lại đầy đủ. Hạ Lan Lăng Quân nhìn ánh mắt có chút xấu hổ cùng lưu luyến của Trịnh Mẫn Doanh, đáy lòng chùng xuống. Trịnh Mẫn Doanh đối với hắn thật không xứng đáng có được loại cảm giác hạnh phúc này.
Hạ Lan Lăng Quân rời khỏi Liên Hương viện, nhàn nhạt dặn dò:
- Nàng nghỉ đi!
Trịnh Mẫn Doanh hành lễ, đau đáu nhìn Tạ Phong mở ô, lặng lẽ đưa chủ nhân về thư phòng. Lăng Vương chưa bao giờ nghỉ lại viện tử nàng qua đêm.
Càng về cuối đông, tuyết rơi càng dày, chỉ còn mười ngày nữa sẽ bước sang năm mới.
Niệm Tư Huyền từ mấy ngày trước đã nhận được thiếp thư của Kỷ Vân Hương. Kỷ Vân Hương cũng sắp gả đi, khuê mật vốn không mấy người, nên mới mời nàng cùng đến bầu bạn tân phòng. Niệm Tư Huyền đương nhiên không từ chối, nàng còn đang muốn tìm cách tiếp cận Hạ Lan Lăng Quân để tìm hiểu về án vụ Niệm gia, đại lễ đón Trắc phi của Lăng Vương phủ chính là một dịp tốt.
Niệm Tư Huyền theo thiếp thư, chọn ngày đến Kỷ gia cùng Kỷ Vân Hương thuận tiện trò chuyện hôn sự.
Khuê phòng Kỷ Vân Hương vô cùng đơn giản, không bàn thêu, không đàn sáo, cũng không tranh họa. Niệm Tư Huyền ngồi trên tháp dài, chăm chú ngắm một đôi song đao treo trên vách tường. Kỷ Vân Hương lấy ra một bộ giá y mới, ướm thử lên người:
- Tỉ tỉ xem có đẹp hay không?
Niệm Tư Huyền sờ tay lên huyết lăng nhẵn mịn, lối thêu hai mặt sinh động hài hòa, phượng hoàng sánh đôi mềm mại bay lượn, thầm khen ngợi:
- Nữ công của muội thật tốt!
Kỷ Vân Hương vứt giá y về một phía, tự nhiên nụ cười:
- Đây là muội bỏ tiền thuê phường thêu, muội đến xâu kim còn vụng về!
Niệm Tư Huyền ngạc nhiên nhìn lại, lắc đầu che đi khóe môi đỏ rực đang không tự chủ mà cong lên, đùa giỡn:
- Sắp gả đi rồi mà vẫn lười biếng không học, làm sao thêu giày giúp phu quân!
Kỷ Vân Hương bĩu môi cười, xua xua tay:
- Không học, thà chết không học! Giày hắn rách thì hắn tự đi mà thêu a!
Bên ngoài ồn ào thanh âm, Kỷ Vân Hương nheo mắt nhìn ra, liền thấy ma ma đi vào:
- Bẩm Quận chúa, Huyện chúa! Trắc phi Lăng Vương phủ đang đợi ở thính phòng!
Niệm Tư Huyền thong thả đứng dậy, tay chỉnh nhẹ lại trâm cài trên tóc, trong bụng một cỗ trào phúng cùng chua xót đột ngột dâng lên. Ngày nàng vào phủ, Hạ Lan Lăng Quân đã thề nguyền cùng nàng sẽ không nạp thứ phi, kết quả hiện tại trước mặt nàng không những một, mà là cả hai trắc thất của hắn.
Niệm Tư Huyền thâm thúy huyền mâu, nắm lấy tay Kỷ Vân Hương:
- Còn không mau ra ngoài, biểu tỉ muội đang đợi kìa!
Kỷ Vân Hương rùng mình một chút, hơi thở có phần lẫn lộn:
- A! Biểu tỉ nàng ta! Chúng ta...đi thôi!
Niệm Tư Huyền lướt vạt áo qua hành lang còn đọng sương tuyết phương bắc, Hạ Lan Lăng Quân vốn luôn bạc tình. Kỷ Vân Hương xinh đẹp lại xuất thân tướng gia, sở thích cùng người thường khác biệt, Trịnh Mẫn Doanh sợ là sẽ sớm thất sủng mà thôi.
___________________
Thêm hình Tạ Phong thủ vệ cho vui nhà vui cửa 😂😂😂