Phía trên Mai Ngọc nhìn Lạc Thiên không sao không thở nhẹ một hơi, vừa rồi công kích bất ngờ làm nàng tim thót lên cổ họng, bây giờ đã đón đỡ được nàng xem như yên tâm.
Thu hồi tâm tình nhìn cái kia trận pháp Lạc Thiên hai mắt nhéo lại suy tư một cái rồi thu hồi Cửu Xích Phong Thiên.
“Oành” Một tiếng, quanh thân Lạc Thiên hủy diệt chi lực đã bị thay thế thành một loại khác sức mạnh, cái này sức mạnh tản mát ra nhàn nhạt u quang. Khi nó xuất hiện lúc một cỗ tang thương, bi thống, tịch mịch, cô độc, vô tình, sát phạt hỗn tạp mà xuất hiện, cái này khí tức như diễn tả lấy tích cách, nội tâm của Lạc Thiên vậy.
“Vù vù” Theo sau mười thanh kiếm bỗng nhiên hiển hiện, chuôi chiếm chỉ lên thiên không, mũi kiếm chỉ xuống đại địa, mười thanh kiếm xoay quanh Lạc Thiên như muốn bao bọc lấy hắn.
Mỗi một thanh kiếm đều trắng như tuyết, tản mát ra nhàn nhạt cao quý, thê mỹ mà mỹ lệ, cổ điển mà tang thương khí tức, mỗi một lưới kiếm đều sắc bén như thế gian không gì có thể đón đỡ được, cái gì Mộng Dạ Chư Thiên, cái gì hắc ám, quang minh, cái gì Tiên Thần Yêu Ma dưới sắc bén của lưỡi kiếm đều bị chém phần.
Đây là sức mạnh từ đạo tâm diễn hóa mà ra, nó cũng là lần đầu từ khi đạo tâm đạt tới viên mãn sau Lạc Thiên sử dụng.
“Chém” Nhất niệm suy nghĩ, cả mười thanh kiếm “Vù vù” lao về trận pháp đánh tới. Mỗi một kiếm đều là như vậy thê mỹ mà tang thương, mỗi một kiếm đều là như tịch mịch mà cô độc.
Chúng sắc bén đã không thể hình dung được nữa, cỗ này sắc bén xuất hiện lúc như có thể đồ Thần diệt Ma, tất cả dưới một kiếm này đều là như vậy không có ý nghĩa, thế gian dưới một kiếm này đều bị chém ngang!.
“Ầm” Mười kiếm đánh vào trận pháp vang một thanh âm thật lớn, trận pháp bắt đầu rung rung vài lần. Nhưng dù mười kiếm có sắc bén hay bá đạo tới đâu cũng không thể trảm rách được trận pháp này, nó như là thứ cứng rắn nhất không thể trảm đứt vậy.
Đằng kia hai mắt Lạc Thiên đã chảy ra huyết lệ, khi trận pháp rung chuyển lúc hắn đã vận dụng Hư Vô Chi Mâu toàn lực nhìn về trước. Khi trận pháp rung chuyển lúc đây cũng là cơ hội để hắn nhìn ra lai lịch của trận pháp này, chính vì vậy hắn không thể bỏ qua được.
“Địa Tinh Thiên Trận” Thu hồi Hư Vô Chi Mâu Lạc Thiên nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, vừa rồi hắn đã nhìn ra lai lịch của trận pháp này.
Địa Tinh Thiên Trận là một loại trận pháp do tự nhiên hình thành, nó phòng thủ đủ xép top mười bốn trong ba mươi loại tự nhiên trận pháp, mà lúc nó bị tấn công lúc thường sẽ hấp thu lấy công kích rồi diễn hóa ra một loại sức mạnh khác để công kích trả.
Biết lai lịch này trận pháp Lạc Thiên thu hồi sức mạnh đạo tâm bắt đầu phá trận.
Hắn nhất niệm hóa thành chín bàn tay vô hình đi tới mỗi tọa độ, chúng nắm lại thành nắm đấm tựa như đang nắm lấy thứ gì vô hình.
“Phá” Lạc Thiên nhất niệm khẽ quát một tiếng, “rắc rắc” Một tiếng như thủy tinh vỡ vang lên, Lạc Thiên nắm lấy cơ hội dùng tay cắt về trận pháp một cái, “Toác” lại nghe một thanh âm như tờ giấy bị xé rách.
Ở trước trận pháp vậy mà bị Lạc Thiên xé rách một lỗ hổng, nhìn cái kia lỗ hổng hắn lập tức đi vào, nếu còn chần chờ thì trận pháp sẽ hấp thu nguyên lực xung quanh chữa trị, tới lúc đó càng phí công.
“Trở về đi” Trước khi vào Lạc Thiên truyền âm vào tai Mai Ngọc rồi xông vào, lần này hắn không biết sẽ ở lại bao lâu, để nàng chờ còn không bằng để nàng rời đi.
Nhìn Lạc Thiên bước vào một cái lỗ hổng rồi biến mất lúc Mai Ngọc chần chờ một lát rồi rời đi, dù sao có ở lại cũng không giúp được gì, trận pháp lúc Lạc Thiên bước vào đã lập tức bị chữa trị, nàng có vào cũng không vào được.
Tại một không gian trong, Lạc Thiên khi xuất hiện thì đôi mắt nhìn chòng chọc về một phía, tựa hồ như nhìn thấy cái gì không thể tưởng tượng nổi.
Không gian xung quanh, tất cả đều bức tường đá, ngoại trừ ở giữa có một vũng thủy, không, nói đúng hơn là Thạch Tuyền, chúng được ép ra từ trong bức tường ra, Lạc Thiên đứng chỗ chỉ tầm ba mươi trượng là không bị vật chất ép.
Mà những bức tường đá này vậy mà tản mát ra nhàn nhạt bạch quang, chúng như chiếu sáng lấy thế gian, chúng như đại diện cho những cái được gọi là xa hoa nhất vậy.
Mà đối với cái này bức tường làm bằng đá Lạc Thiên là biết, đây chính là Thần Thạch, chúng không phải mà là từng viên mà là những bức tường, nếu là đập ra thì không biết được bao nhiêu trăm ức viên, nhưng theo Lạc Thiên suy đoán thì dù là tài sản của cả Thiên Tinh Cung gộp lại cũng không được một phần mười nơi đây, tất nhiên không tính những công pháp và pháp bảo.
Mà điều làm Lạc Thiên nội tâm gợn sóng là phía trước cái kia Thạch Tuyền mà không phải những cái kia Thần Thạch, Thạch Tuyền nó tản mát ra mùi thơm, khiến cho người ngửi vào một cái như có thể tiến vào thiên nhân hợp nhất trạng thái vậy. Mặc dù Lạc Thiên có Ban Sơ Phàm Thể nhưng khẽ ngửi một cái cũng đủ khiến hắn cảm giác thể chất cùng linh hồn thăng hoa.
“Thiên Địa Thạch Tuyền!” Nhìn cái kia thạch tuyền Lạc Thiên run giọng nói, dù là đạo tâm như hắn cũng không thể không rung chuyển khi nhìn thấy thứ này.
Thiên Địa Thạch Tuyền, nó là một trong vài loại Tuyền trân quý nhất trong thiên địa. Bởi vì nếu muốn nó hình thành là quá khó khăn.
Theo trong cổ thư Lạc Thiên biết được, nó xuất hiện là vì các loại Thần Thạch hợp thể ma sát lấy nhau mà thành, khi những Thần Thạch quá chặt chẽ lại với nhau thì chúng sẽ sản sinh là một loại tuyền, mà loại tuyền này chính là Thiên Địa Thạch Tuyền..(ví dụ: tảng đá là 1 quả chanh, khi ngươi bóp thì nó sẽ ra nước, cái này thần thạch cũng vậy, chất rắn ép lại quá nhiều sẽ sinh ra nước, đây chỉ là giả thiết trong truyện nhé!ko ném đá)
Tất nhiên còn có rất nhiều nhân tố nữa mới có thể sản sinh ra nó, chỉ tiếc đối với cái này dù là Lạc Thiên cũng không biết, dù sao trên đời này có quá nhiều thứ mà tu sĩ không thể hiểu được tại sao, vũ tụ bao la có quá nhiều bí mật.
Loại này Thạch Tuyền công dụng có hai loại, một là tăng cường thiên phú cùng tiềm lực cho tu sĩ, hai là giúp tu sĩ không có thể chất diễn hóa ra Thể Chất có cùng với thuộc tính nguyên lực của mình, mà thông qua loại thạch tuyền này diễn hóa ra thể chất nếu có thể tu luyện tới Quy Thân vậy có thể so sánh với Thần Thể Quy Thân.
Mà Lạc Thiên từng nghe nói, năm đó vào thời Lạc Hùng Vương lúc đã từng có một người tư chất cực kỳ kém. Năm đó Lạc Hùng Vương từng nhận xét qua hắn “Bản Tọa đi khắp Thập Thiên vũ trụ nhưng chưa từng thấy ai tư chất kém như hắn”, cái này đã có thể thấy được tu sĩ kia tư chất kém như thế nào.
Chỉ là người kia không hiểu sao sau này cơ duyên tế hội vậy mà đạt được Thiên Địa Thạch Tuyền diễn hóa ra Thổ Hành Địa Thể cùng tăng lên thiên phú. Thổ Hành Địa Thể là một loại Tiên Thể khá mạnh trong các loại Tiên Thể.
Mà cũng chính từ lần đó hắn quật khởi như sao chổi, trở thành một trong các thiên tài mạnh nhất trong thời kỳ đó, mà sau này khi đột phá Tôn Chủ cực hạn lúc đã phong hào là Sơn Tinh, ý chính là điều khiển đại địa.
Mà lần này Lạc Thiên quả thật là đang tìm thứ này, bởi vì Ban Sơ Phàm Thể của hắn đã đạt tói viên mãn, chỉ cần một bước nữa là đạt được thể chất giống Lạc Long Quân năm đó Hư Vô Long Thể. Nếu như hắn có thể thành công diễn hóa ra loại thể chất này vậy mọi thứ đối với hắn mà nói đều bằng phẳng hơn, như vậy bất kỳ tu nguyên lực hay Hư Vô Thiên Kinh đều sẽ có trợ lực cực kỳ trọng đại.
Đè xuống kích động, Lạc Thiên lại cởi quần áo lấy ra Thập Thiên Phù Cơ tiến tới Thiên Địa Thạch Tuyền kia. Vẫn là như vậy, khi tiếp xúc Thiên Địa Thạch Tuyền lúc Thập Thiên Phù Cơ rất nhanh hấp thu hết chúng rồi tản ra cổ xưa phù văn, trong mỗi phù văn đều tản mát ra hương vị giống với hương vị của Thiên Địa Thạch Tuyền.
Lạc Thiên ngồi xếp bằng, quanh thân hấp thu các phù văn, khi hắn hấp thu phù văn lúc cơ thể hắn phát là nhàn nhạt màu xám quang.
Tại trong cơ thể hắn thông qua hấp thu phù văn cùng huyết mạch thúc đẩy vậy mà đang dần tiến hóa. Trong mi tâm nguyên thần thập nhị trảo Thần Long cũng đang hấp thu lấy phù văn, nó đang dần dần ngưng thực lên, tựa hồ muốn trở thành thực chất vậy.
Hư Vô Long Thể, có thể nói là thể chất sinh ra trước lúc thiên địa chưa khai, hồng mông chưa hiện, hỗn độn chưa xuất. Nó là một trong nhưng lợi thế trong vô tận tuế nguyệt trong khiến cho Hư Vô Thiên Chủ Lạc Long Quân lĩnh ngộ ra Hư Vô Bổn Nguyên, có thể nói thành tựu của ngài có ba phần là do thể chất này mang tới.
Mà thể chất này không những có thể giúp Lạc Thiên lĩnh ngộ Hư Vô Chi Lực và Hư Vô Bổn Nguyên dễ dàng hơn, nó còn có tăng phúc chiến lực của Lạc Thiên mạnh hơn so với Ban Sơ Phàm Thể, còn hơn bao nhiêu cụ thể bây giờ Lạc Thiên cũng không biết.
Cũng không bao lâu, quanh thân Lạc Thiên màu xám quang mang đã dần biến thành hắc bạch quang mang, hai màu này như đại diện cho hai loại tín ngướng thiện và ác, chính và ta, thiên và địa, nhân và vô. Giờ khắc này Lạc Thiên khí chất hoàn toàn thay đổi.
Nếu nói trước đây hắn là bình tĩnh, tang thương, thê mỹ, vậy bây giờ hắn là cô độc, tịch mịch cùng mờ ảo, tựa như vì Hư Vô Long Thể mà thay đổi, giống như hắn sinh ra đã là như vậy cô độc, trong mắt hắn vạn linh đều là khác loài, hắn ngồi đấy như tuyên cổ không xuất, chúng sinh chưa ra.
Giờ khắc này nếu có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ có cảm giác mâu thuẫn hắn như bị cái thế giới này vứt bỏ rồi lại như là hắn vứt bỏ cái thế giới này đứng ở một không gian cô độc mà tịch mịch vậy. Duy chỉ có không mâu thuẫn chính là dù hắn có như thế nào thì trái tim của hắn vẫn cô độc cùng tịch mịch, đây chính là cái khiến người cảm nhận được, cái này khiến hắn càng thêm có mị lực, lại càng thêm lực hút.
Năm mươi năm sau, “Oành” Một cỗ mờ ảo bắt không được, sờ không thấy từ Lạc Thiên tản mát ra, giờ khắc này hắn mờ ảo như tiên, tịch mịch như tuyết, khí tức hắn đang dần kéo lên, chiến lực cũng tăng lên một con số khó mà tưởng tượng được, nếu như Lạc Thiên hiện tại cùng Lạc Thiên của năm mươi năm trước, không dựa vào Hư Vô Thiên Kinh mà cảnh giới đánh nhau vậy Lạc Thiên hiện tại một quyền đủ đánh bạo Lạc Thiên của quá khứ, cái này có thể thấy được hắn giờ khắc này đã mạnh như thế nào.
“Hô” Cảm nhận thể chất lột xác thành Hư Vô Long Thể Lạc Thiên không khỏi thở nhẹ một hơi, lần này hắn xem như cũng thành công. Vốn tưởng rằng muốn thể chất tiến hóa thêm thì hẳn là cần một thời gian sau, nhưng không ngờ giữa đường vậy mà gặp xen lẫn vật với Cửu Xích Phong Thiên.
Như vậy sau này tầng khác Cửu Xích Phong Thiên vật xen lẫn với nhau hẳn là không yếu đi nơi nào, nói không chừng có thể tìm được thứ hắn cần tìm cũng không chừng.
Nhất niệm tại đây, trong tay hiện lên một ngọn lửa màu trắng, khi cái này ngọn lửa xuất hiện lúc vạn đạo run rẩy, pháp tắc lẩn tránh tựa như sợ hãi nó, sự xuất hiện của nó khiến không gian, thời gian... tất cả mọi thứ như bị đốt thành hư vô, tựa hồ cái này ngọn lửa trắng không gì không đốt, không gì không thể hủy một dạng.
“Hư Vô Chi Hỏa.” Nhìn ngọn lửa màu trắng này Lạc Thiên cảm khái một tiếng. Hư Vô Chi Hỏa, là tên một ngọn lửa mà không ai biết, bao nhiêu năm nó rốt cuộc một lần nữa trọng lâm thế gian.
Lạc Thiên vừa sử xuất Hư Vô Chi Lực diễn hóa ra đóa này bạch diễm. Trên đời này có rất nhiều loại hỏa, giống như đệ nhất hỏa Vĩnh Hằng Chi Hỏa, đệ nhị Thái Sợ Chi Hỏa... mà đối với những loại này ít nhiều còn có người nghe qua, nhưng nếu là Hư Vô Chi Hỏa thì trên đời này không ai biết là cái gì hỏa diễm cả, bởi vì năm đó vạn vật có linh trước ngọn lửa này đã biến mất trong thời gian, chính vì thế dù Lạc Thiên có sử dụng cũng không ai biết được nó là cái gì hỏa.