Hai năm sau, trên thiên không, Lạc Thiên nhìn xuống một nhà ba người đang trò truyện Nam Cung Vân, Lạc Phong cùng Lạc Tuyết không khỏi nhẹ thờ thài một tiếng.
Lần này hắn đi không một lời từ biệt cũng không biết bọn họ sẽ thế nào, mọi thứ Lạc Thiên đã chuẩn bị cho họ, những thứ kia đầy đủ họ tu luyện tới Thanh Tôn, chỉ là hắn hi vọng bọn họ có thể đi lên con đường của mình, nhất là Lạc Tuyết, hắn càng hi vọng nàng có thể tự tay chính mình đi lên đỉnh phong chứ không phải dựa vào người khác.
Thu hồi tâm tình Lạc Thiên kiên quyết quay đầu rời đi, tu đạo vốn cô độc, từ khi ngươi bước lên con đường này thì đã là chú định như vậy.
Trường Minh đại lục, là một thượng đẳng đại lục thuộc hạng chót của Vô Cực đại lục, nó mặc dù là hạng chót trong các thượng vị diện nhưng nếu so với Thiên Đồ đại lục thì không biết rộng lớn đến bao nhiêu, tại đây đại lục được chia làm bảy vực, Thảo Vân Vực, Trấn Ngôn Vực , Vạn Thế Vực, Quang Thanh Vực, Kim Ngọc Vực, Hậu Qua Vực, Trường Minh Vực.
Mỗi một vực đều rộng lớn không biết vượt qua Thiên Đồ đại lục bao nhiêu, tại đây có thể nói Vũ Tôn nhiều như cẩu, Đế Tôn không bằng heo chó, có thể thấy được thượng vị diện so với trung vị diện là một ranh giới như thế nào.
Lạc Thiên khi sử dụng truyền tống xác nhận vị diện lúc thì xuất hiện tại Kim Ngọc Vực, mặc dù cách mục tiêu còn rất xa nhưng hắn không vội, nếu là của hắn thì sẽ là của hắn, không ai có thể tranh được, còn nếu không là của hắn vậy cướp là được rồi, đây chính là tình thế bắt buộc khi muốn chống đỡ Cổ Ma, hắn không thể sai sót được.
Kim Ngọc Vực có thể nói là xếp đệ tứ Vực trong bảy vực của Trường Minh đại lục, võ đạo ở đây cũng có thể xem là hưng thịnh không kém gì vực khác, tu sĩ tại đây trung tầng thường là Đế Tôn cảnh cùng Luyện Hư cảnh, còn Phong Giả cùng Thánh cảnh ở trong hoàn cảnh Tôn Chủ không ra thì có thể xem như là đỉnh phong chiến lực.
Ngọc San Thành, một tòa cực kỳ hùng vĩ của Kim Ngọc Vực, tòa thành này là một tòa thành khá cổ xưa của Kim Ngọc Vực, tuy nói là thành nhưng độ rộng lại không biết lớn hơn Nam Vực ở Thiên Đồ đại lục bao nhiêu lần.
Từ bên ngoài nhìn xem thành trì lúc, nó như được làm bằng loại đá cổ kính nhất thế gian, bở vì nhìn những hòn đá trơn bóng kia ngươi sẽ cảm giác như nó đã trải qua vô số tuế nguyệt, vô số mưa giông bão tố mài thành trơn bóng, mỗi một hòn đá như được khắc lên năm tháng của thời gian.
Lạc Thiên bước vào thành, giao ra mấy trăm hại phẩm nguyên thạch rồi tiến vào, tại đây người đi khắp nơi, mỗi nơi đều có người rao bán các loại bảo vật cùng linh dược kỳ lạ, có thể nói nơi đây có rất nhiều thứ tốt.
Dạo bước trên phố lúc, Lạc Thiên thỉnh thoảng liếc mắt một số bảo vật, tuy rằng đối với một số người tới nói những thứ này đều là bảo vật nhưng đối với Lạc Thiên mà nói còn chưa đủ hắn nhìn nhiều, phải biết dù trong trận chiến cuối cùng trước Lạc Thiên đã mất đi rất nhiều thứ nhưng cũng không phải là không còn.
Lạc Thiên đội đấu bồng đi tới một tòa phòng đấu giá tên là Phượng Thanh Các, hắn lần này muốn mua một cái biệt viện, vốn dĩ tìm một phòng trọ là xong nhưng hắn vốn ghét ổn ào nên muốn mua một cái biệt viện ở riêng, dù sao còn ở đây một đoạn thời gian khá dài.
Bước vào Phượng Thanh Các lúc đã có một nha hoàn thanh tú mỉm cười nói :” Xin hỏi khách nhân muốn gì?!”
“Ta muốn mua một biệt viện đặc biệt yên tĩnh.” Lạc Thiên lạnh nhạt nói.
“Mời vào.” Nha hoàn nghe được Lạc Thiên muốn mua biệt viện lúc cười càng sán lạn, hiển nhiên khi tiếp được khách nàng đều được chia hoa hồng nên càng thêm nhiệt tình.
“Xin chờ một lát, tiểu nữ đi mời lão bản!.” Nha hoàn mời Lạc Thiên vào một căn phòng rồi mỉm cười nói rời đi.
Lạc Thiên tháo xuống đấu bồng rồi bình tĩnh uống trà chờ đợi.
Một lúc sau cửa, một nữ tử dáng người nóng bỏng đi vào, nàng dáng người có thể nói khiến người vừa nhìn đã muốn phun huyết, nàng mặc một bộ đỏ rực như lửa y phục, trên hai thanh đồi dâng trào như lúc nào cũng có thể vỡ ra, khuôn mặt nàng mang theo một chiếc khăn che mặt, nhưng không thể che dấu được vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng.
Chỉ là đôi mắt của nàng lại cho người một cảm giác khác với dáng người, đôi mắt của nàng màu xanh lục, trong đôi mắt đó tản mát ra từng tia linh khí, mang theo một tia yếu ớt nhu nhược, nhưng sâu trong lại lộ ra quật cường để người vừa nhìn đã muốn chiếm được lại sợ làm vỡ nàng, nữ tử dáng người diễm tuyệt Vô Song nhưng lại có đôi mắt khiến người thương tiếc.
“Xin chào công tử, tiểu nữ là lão bản của Phượng Thanh các.” Nữ tử tiến vào khi nhìn thấy mặt Lạc Thiên thì hơi kinh ngạc trước gương mặt tuấn mỹ rồi thu hồi tâm tình mỉm cười giới thiệu chính mình nói :” không biết công tử muốn mua biệt viện như thế nào?.
“Biệt viện yên tĩnh là được, giá cả không cần để ý.” Lạc Thiên lời ít mà ý nhiều khẽ nói. Nói xong hắn đánh giá nữ tử này trừ trên xuống dưới, mỗi một chi tiết đều là như vậy nhìn kỹ, người không biết còn tưởng rằng hắn là đồ háo sắc.
Nhìn Lạc Thiên vậy mà không kiêng kỵ gì nhìn mình nữ tử không khỏi cúi đầu xấu hổ nhíu mày, chỉ là lúc nàng nhìn thấy dù Lạc Thiên đang nhìn mình nhưng không mang theo một tia dục vọng nào, trong đôi mắt đó có chăng chỉ có bình tĩnh cùng hờ hũng nên bình tĩnh lại nói :” Tại Kim Ngọc Thành bọn ta có một tòa biệt viện khá là yên tĩnh, chỉ là giá cả khoảng chừng mười vạn trung phẩm nguyên thạch, không biết công tử nghĩ như thế nào.”
“Được, chỉ cần yên tĩnh là đủ, những thứ khác tùy ngươi sắp xếp.” Lạc Thiên ánh mắt chưa từng dời đi nữ tử không quan trọng nói.
Vừa rồi hắn có dò xét qua nhục thể của nàng, hắn phát hiện trong người nàng vậy mà tồn tại một loại sức mạnh khá gần với Hư Vô Long huyết của hắn, điều này khiến hắn không khỏi nghĩ tới một cái huyết mạch lúc còn ở trong không gian đọc qua cổ thư, chỉ là hắn còn là lần đầu tiên gặp nên không dám xác định.
“Đã vậy tiểu nữ đi chuẩn bị.” Bị Lạc Thiên nhìn vậy nữ tử có chút không chịu nổi khẽ cúi đầu nói.
“Đợi đã.” Lạc Thiên nhìn nàng có chút xấu hổ nhu nhược không khỏi cười khẽ nói. Nhìn thái độ của nữ tử lạc Thiên càng thêm xác định một phần.
“Xin hỏi công tử có gì chỉ giáo cho.” Nữ tử có chút nhu nhược nhìn Lạc Thiên, hiển nhiên có chút sợ Lạc Thiên, mặc dù nàng cảnh giới cao hơn Lạc Thiên nhưng tính cách của nàng là như vậy thiếu tự tin.
“Ngồi xuống đi, ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện.” Lạc Thiên nhìn nữ tử không khỏi cười khổ nói, nhìn nữ tử bộ dáng Lạc Thiên không khỏi cảm thấy mình như là ác bá, mà nàng là dân lành, điều này làm hắn bất đắc dĩ.
Nữ tử nghe Lạc Thiên nói không khỏi ngẩn người ra, rồi bình tĩnh lại ngồi xuống, chỉ là nàng cúi đầu không dám nhìn Lạc Thiên, hiển nhiên tính cách của nàng quá thiếu tự tin.
Thấy nữ tử ngồi xuống Lạc Thiên không khỏi nở nụ cười, cuối cùng hắn êm tai kể lại một câu chuyện :“Cách đây thời đại rất lâu, có một vị Vua của một Vô Địch Vương Quốc, ngài tên là Lạc Hùng Vương, vị Lạc Hùng Vương kia có thể nói là văn võ song tài, bá thế Thập Thiên Vũ Trụ, một lần kia Lạc Hùng Vương rời kinh đi dạo nhân gian để khảo sát dân tình lúc thì gặp được một cái ăn mày bé gái, bé gái kia tuổi chừng hai tuổi, là một cái bé gái rất đáng yêu…”
“… khi ngài gặp được bé gái kia lúc thì kinh vi thiên nhân, không hiểu tại sao tim ngài lại đạp thình thịch, lúc đó ngài khó hiểu nên tiến tới muốn làm quen với bé gái, mà bé gái kia chỉ mới hai tuổi không hiểu tại sao lại có người tới tìm nàng, vốn dĩ nàng là một tên ăn mày nên rất nhiều lúc đi ăn trộm đồ sẽ bị rất nhiều người đánh, nên nàng bắt đầu sợ hãi, khi nàng sỡ hãi lúc trong cơ thể nàng tản mát ra một loại cực lạnh lực lượng, vị kia Lạc Hùng Vương cảm nhận được nguồn sức mạnh đó nên tiến lên hỗ trợ nàng, giúp nàng thoát khỏi trạng thái cực lạnh rồi dẫn nàng rời đi…”
Dừng lại một chút Lạc Thiên mỉm cười nhìn về nữ tử, mà nữ tử tựa hồ đang cúi đầu lắng nghe nên không biết, Lạc Thiên nói tiếp :”… Sau khi tìm một nơi Lạc Hùng Vương bắt đầu kiểm tra cơ thể của đứa bé tại sao lại khiến tim hắn đạp nhanh, tại sao lại tản mát ra cực lạnh sức mạnh, khi kiếm tra xong Lạc Hùng Vương vậy mà phát hiện Huyết Mạch của nàng cùng ngài rất giống nhau, nhưng Huyết Mạch của ngài là Âm Dương đều đủ, còn nàng lại có Âm thiếu Dương…”
“… Người đời đều biết nếu Huyết Mạch của mình không đầy đủ thì mỗi lần kích động hoặc sợ hãi sẽ bị phát tác, hơn nữa sẽ còn bị ăn mòn tuổi thọ, chính vì thế mà một đoạn thời gian sau ngài tự tổn Bổn Nguyên Huyết Mạch để giúp bé gái thoát khỏi hạn chế của thiếu thốn Huyết Mạch, sau đó bé gái có được Huyết Mạch giống ngài nên Lạc Hùng Vương đã nhận nàng làm con gái.”
Kể xong Lạc Thiên không khỏi nhìn kỹ nàng, tựa hồ muốn biết nàng sẽ phản ứng như thế nào.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, nữ tử khuôn mặt biến sắc rồi nhìn Lạc Thiên, hiển nhiên khi nghe câu chuyện này lúc nàng biết bé gái kia tình huống rất giống mình, khi sợ hãi đều sẽ có một loại cực lạnh lực lượng, kèm thêm từ khi tiến vào Lạc Thiên cứ không kiêng nể gì nàng lúc nàng đã đoán được Lạc Thiên biết huyết mạch của mình.
“Tiểu nữ tử tên Phượng Duyên, xin hỏi công tử xưng hô thế nào?.” Phượng Duyên tháo xuống khăn che mặt lộ ra tuyệt mỹ Vô Song rồi có chút kích động rồi nhìn Lạc Thiên nói. Hiển nhiên nàng đoán Lạc Thiên rất có thể biết cách chữa trị cho mình.
“Lạc Thiên.” Lạc Thiên nhìn kích động Phượng Duyên cười nói, hiển nhiên hắn biết được nàng đã đoán ra cái gì.
“Xin hỏi công tử biết về huyết mạch của ta sao?.” Phượng Duyên có chút chờ mong hỏi Lạc Thiên, phải biết đây là tâm bệnh của nàng, từ nhỏ nếu không có gia tộc đưa tới các loại dược liệu để trì hoán thì không biết nàng đã chết từ bao giờ, hơn nữa đã tìm rất nhiều người xem qua nhưng đều không có cách nào cứu.
“Huyết mạch của ngươi là Hư Vô Ngọc Âm Huyết.” Lạc Thiên nhìn Phượng Duyên bình tĩnh phun ra bốn chữ, kỳ thực hắn cũng rất bất ngờ khi gặp được loại huyết mạch này, phải biết từ thời Thái Sơ tới giờ loại này huyết mạch chỉ xuất hiện một lần, mà lần này là lần thứ hai.
Huyết mạch này không giống như những huyết mạch thiếu khuyết khác sẽ phát bệnh theo thời gian, mà là người mang huyết mạch Hư Vô Ngọc Âm Huyết khi sinh ra đều sẽ thiếu khuyết, nên khi bọn họ sợ hãi hoặc gặp chuyện kích động thì sẽ phát tác sức mạnh huyết mạch, đây chính là đặc tính khác biệt của Hư Vô Ngọc Âm Huyết Mạch.
“Hư Vô Ngọc Âm Huyết, đây là huyết mạch của ta sao.”Phượng Duyên nghe được tên huyết mạch không khỏi lẩm bẩm vài lần, hiển nhiên nàng còn chưa từng nghe được loại này huyết mạch.
“Đúng vậy, loại này huyết mạch chỉ xuất hiện có hai lần, một lần trước đó đã các đây rất lâu, ngươi không biết cũng là bình thường.” Lạc Thiên tựa hồ biết nàng lần đầu nghe cái tên này nên cười nói.
“Như vậy không biết công tử có cách chữa trị bệnh này sao.?” Phượng Duyên thần thái chờ mong nhìn Lạc Thiên. có thể nói huyết mạch thiếu khuyết đã tra tấn nàng từ rất lâu, nàng rất muốn tránh khỏi.
“Cái này sao….” Lạc Thiên không khỏi có chút khó nói, hiển nhiên muốn hắn vào lúc này tự tổn Bổn Nguyên Huyết Mạch như Lạc Long Vương thì hắn làm không được, bởi vì hắn và nàng chỉ là người dưng mà thôi, hơn nữa hắn còn muốn đi lấy Cửu Xích Phong Thiên tàng sau nên không dám có sơ suất, ai biết tiếp theo có nguy hiểm hay không.
Nhưng nếu không cứu thì mạng của nàng sắp hết, nhìn tuổi thọ của nàng nếu không thể đền bù thiếu khuyết thì e rằng không sống được bao lâu, Lạc Thiên có ý định cứu nàng, vì nếu nàng có thể bù đắp được huyết mạch lúc thì sau này rất có thể thành trợ lực của hắn, quan trọng hơn là nếu nàng dùng Bổn Nguyên Huyết Mạch của hắn thì xem như một phần họ hàng xa của Lạc Tộc, như vậy nàng có thể xem như là thân nhân của hắn.
“Là tiểu nữ tử lỗ mãng, hi vọng công tử bỏ qua cho.” Phượng Duyên nghĩ Lạc Thiên không biết nên không nói được đành từ bỏ, thần thái ở giữa càng thêm nhu nhược mấy phần.
“Cũng không phải là không được, chỉ là ngươi muốn bái ta làm thầy.” Suy nghĩ một chút rồi Lạc Thiên quyết định nói, hiển nhiên hắn cũng có ý tứ riêng.
“Bái công tử làm sư phụ ư?.” Vốn đang kích động Phượng Duyên có chút cổ quái nhìn Lạc Thiên. Bởi vì nàng cảnh giới cao hơn Lạc Thiên nên có thể xem thấu tuổi thọ của Lạc Thiên, tuổi còn không đến năm mươi, là một Trúc Cơ cảnh tiểu tu sĩ mà thôi, cái này không phải là vấn đề cảnh giới, mà là cứ khiến người ta cảm thấy quái dị.
(Bởi vì mình muốn bố cục tỷ mỷ từng đoạn nên khi viết Lạc Tộc đều là con một cùng với con trai thì không biết ae sẽ nghĩ Mị Nương như thế nào, nên đành phải làm cái câu chuyện như vậy, để cuối cùng nàng cũng thành con gái của Vua Hùng. mong ae đừng ném đá@@).