Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 161: Kết thúc trong nhạt nhòa




“Giết.” Tần Vô Ngân cũng cuồng quát một tiếng, trong tay một thanh trọng kiếm lập tức vung tới, hắn cái này một vung lên lúc cả quảng trường bắt đầu vỡ nát, không gian theo một cái vung này bị đánh về bản nguyên của nó.

“Ầm ầm.” Từng tiếng vang lên, cả hai theo đó đánh tới Ngọc Diện Cung vỡ tan thành từng mảnh, khắp nơi hư vô chi lực cùng hạo nhiên chính khí quanh quẩn như sông lớn vỡ đê trào cả không gian.

“Oanh—Oanh” Một tiếng, khi Tần Vô Ngân lui về sau lúc hắn cất trọng kiếm, hai tay theo đó kết ấn, mà theo cái kết ấn này lúc không gian bắt đầu rung động dữ dội.

“Lệ” Một tiếng lệ quát vang lên, trên đầu Tần Vô Ngân bỗng xuất hiện lấy một đầu hư ảnh Nguyệt Tùng Điểu được một đại trận tạo ra, đầu này đại điều hung uy tàn phá bừa bãi, cả vạn vực bát hoang đều phải run rẩy tại một tiếng quát của nó.

“Hợp.” Tần Vô Ngân giờ khắc này như gánh chịu lấy Nguyệt Tùng Điểu đại trận ý chí khẽ quát một tiếng, “Rống” Một tiếng như rồng ngâm theo đó vang lên, theo đó lại là một cái hư ảnh cửu trảo Thần Long hoành không mà ra lao nhanh sát nhập vào Nguyệt Tùng Điểu khiến nó càng thêm thực chất.

“Rắc rắc.” Thiên không bỗng nhiên vang lên một tiếng như có gì đó vỡ nát, chỉ thấy đầu kia Nhật Tùng Điểu thoát ly khỏi đại trận rồi sát nhập vào Tần Vô Ngân biến thành sức mạnh của hắn.

Khi Nhật Tùng Điều sát nhập vào hắn sau khuôn mặt hắn lập tức bị từng sợi hắc văn quấn lấy khuôn mặt, nhìn càng thêm yêu tà mà vô tình.

“Sát nhập đại trận để gia tăng chiến lực sao.” Lạc Thiên nhìn trạng thái bây giờ của Tần Vô Ngân khẽ thất vọng lắc đầu nói: “Chỉ là thứ đó quá mạnh mẽ, ngươi có thể ngự trị được nó sao.”

Phải biết một đại trận hấp thu thiên địa năng lượng trăm vạn năm qua tích lũy, cộng thêm một đầu cửu phẩm Long Mạch, trong đó sức mạnh không phải ai cũng có thể gánh chịu, quản chi là mười cái Thần Ngân Chân Quân cũng vậy.

“Chiến không phải là biết sao.” Tần Vô Ngân khuôn mặt có chút yêu tà chầm chậm nói, hắn bây giờ trạng thái không thể duy trì được lâu, chính vì vậy không thể kéo dài thời gian.

“Đã vậy ngươi cũng nên kiến thức huyết mạch của tộc ta đi.” Lạc Thiên cũng không nói nhảm nhiều quát một tiếng.

Theo tiếng quát vang lên sau, một cỗ sức mạnh tràn ngập ý nhị từ Lạc Thiên tản mát mà ra, này cỗ khí thế trên có thể đồ thương thiên, dưới có thể diệt tẫn thiên hạ, Thập Thiên Vạn Vực tại cỗ khí thế này đều là như vậy bồng bềnh như thuyền nhỏ đối diện với Nộ Hải Triều Dâng, là như vậy nhỏ yếu không đáng chú ý.

Theo đó một cái cự nhân to lớn hình người lập tức xuất hiện, này cự nhân có hình người cao chừng trăm vạn trượng, nó toàn thân đều là màu đỏ, tại giữa ngực của nó ở giữa có một cái ký hiệu hình ngôi sao năm góc, hắn trên đầu có lấy một cái nôi như bầu trời của Thập Thiên Vạn Vực, mà trong cái bầu trời này có từng giải Thiên Hà vờn quanh, phía sau hắn bên phải có lấy chín cái Thái Dương như có thể đốt tẫn thương thiên phá hủy hết thảy thiên địa, bên trái theo đó xuất hiện lấy mười cái Mặt Trăng như ánh sáng mang tới hi vọng trong ngày thiên địa Phá Diệt.

Trên đầu cự nhân có lấy một đôi mắt tuôn ra rất nhiều màu sắc tựa như đại diện cho các loại sức mạnh trong thiên địa vậy, Lạc Thiên giờ khắc này thân hình đứng đấy trên bầu trời phía trên cự nhân, hắn đứng thôi như đứng trên thương thiên, tựa hồ hắn đã siêu thoát thiên địa một dạng.

Này hình người tên là Bá Thiên Hộ, tại rất xa xưa trước kia trong một Thần Quốc, có lấy một cái truyền thuyết, đó là trên đời này có Ông Trời, Thần Trụ Trời, Thần Mưa, Thần Sấm Sét…. Tất cả những vị thần kia đều được bắt nguồn từ hình dáng của Bá Hộ mà ra, giống như trên đầu hắn bầu trời, phía dưới chín cái Thái Dương cùng mười cái Mặt Trăng kia chính là đại diện cho Ông Trời, mà đôi mắt tuôn ra tất cả mọi sắc thải trên thế gian kia là đại diện cho Thần Mưa, Thần Sấm Sét…

Cự Nhân Bá Hộ này chính là tối cường sức mạnh của Lạc Tộc hay còn gọi là tín ngưỡng của Văn Lang Thần Quốc vào Hồng Mông Kỷ Nguyên thời đó, tên nó cũng giống như ý nghĩa nó sinh tồn, Bá Thiên ý nói lúc cần bá đạo vậy sẽ bá đạo, quản chi đối mặt với thiên địa lúc cần vẫn là cứ như vậy bá đạo, mà Hộ chính là Thủ Hộ, nó sinh ra là để thủ hộ, có thể nói này Bá Thiên Hộ là nói về tình người, tính cách cùng bất khuất của bộ tộc và Thần Quốc kia.

Này Bá Thiên Hộ là khi Lạc Thiên huyết mạch thức tỉnh có được, mặc dù bây giờ Lạc Thiên vận dụng nó có chút miễn cưỡng nhưng cũng không áp lực đi nơi nào, vẫn đủ để xử lý tình huống trước mắt.

“Nhất Luân Phong Thiên.” Lạc Thiên miệng phun châm ngôn quát một tiếng, theo đó mười cái Mặt Trăng sau lưng hắn bay ra mỗi một góc trong Ngọc Diện Cung rồi hóa thành một tầng phong ấn bình chướng lập tức bao trùm lấy cả khu vực, thiên không vốn là ban ngày đã trực tiếp bị chuyển thành ban đêm, hắc ám theo đó bao trùm lấy cả Ngọc Diện Cung, hoàn cảnh như Thập Nhật Trầm Luân một dạng vậy.

"Thiêu đi." Lạc Thiên lại quát một tiếng nữa, theo đó mười cái Thái Dương sau lưng hắn lập tức tản mát ra sáng chói chiếu rọi lấy cả không gian đã bị bao phủ lấy hắc ám này, nhiệt độ lập tức tăng lên khi chín cái Thái Dương khởi động.

Không gian, thời gian… tất cả mọi thứ tại nhiệt độ này phía dưới đều bắt đầu mặc tan, tại cái này nóng cháy mười cái Thái Dương phía dưới, quản ngươi là cái gì đều không thể chống đỡ trực tiếp tan chảy.

“Mở.” Cảm nhận được sức nóng như có thể mặc tan tất cả kia Tần Vô Ngân cuồng quát một tiếng, theo đó hắn hắn quanh thân nổi lên từng cái lông vũ vờn quanh.

Này mỗi một lông vũ như là một cái thế giới, tổng cộng trên đó có ba ngàn cái lông vũ như đại diện cho ba ngàn thế giới.

Khi chúng xuất hiện lúc, một vòng tròn vô hình bảo hộ lấy Tần Vô Ngân, theo đó cái kia nhiệt độ như muốn mặc tan thiên địa lập tức bị chặn lại không thể tới gần hắn.

“Rất tốt phòng hộ, ta cũng muốn xem ngươi ngươi có thể phòng thủ được bao lâu.” Lạc Thiên hai mắt huyết hồng, ngôi sao năm góc ký tự điên cuồng xoay tròn.

“Ầm, ầm.” Từng tiếng vang lên, Bá Kim Hộ lấy phương thức bá đạo, trực tiếp nhất đánh ra từng quyền vào vòng bảo hộ kia, nó con mắt thứ ba cũng trở nên sáng chói, nó tản mát ra vô số quang mang rồi sát nhập vào từng quyền kia khiến chúng càng thêm mạnh mẽ.

Ở dưới, Tần Vô Ngân chỉ có thể gắng sức chống đỡ âm thầm tìm kiếm cơ hội tấn công, mà phía trên Lạc Thiên nhưng cũng đang dùng Hư Vô Chi Mâu nhìn ra điểm yếu của vòng bảo hộ kia.

“Thiên Tàn.” Không lâu sau, hai mắt Lạc Thiên bỗng nhiên đổ ra hai hàng huyết lệ, theo đó thiên địa trong mắt hắn bỗng nhiên trở nên chân thật hơn, tại đôi mắt này của hắn phía dưới, mọi thứ bỗng nhiên trở nên không đầy đủ, thiên địa dù có hoàn mỹ thì tại đôi mắt này cũng trở nên Thiên Tàn Địa Khuyết.

Thiên Tàn cùng Bá Thiên Hộ, đây là hai kỹ năng đầu tiên của lạc tộc khi huyết mạch triệt để thức tỉnh, tại lúc trước lúc thức tỉnh huyết mạch Lạc Thiên đã có, chẳng qua cho tới giờ hắn vẫn không có sử dụng.

Lạc Tộc bên trong Nhất phẩm, nhị phẩm… cửu phẩm, thập phảm, Ban Sơ Phàm Thể, Hư Vô Long Thể, Hư Vô Long Huyết…. Tất cả những thứ này chẳng qua là một cái “căn cơ” để thi triển kỹ năng cùng chiến lực mà thôi.

Giống như Lạc Thiên nếu lấy Nhất phẩm huyết mạch làm căn cơ để thi triển Bá Thiên Hộ cùng với đánh ra công kích thì sẽ là số một, nếu lấy Nhị phẩm làm căn cơ thì là số 2…

Huyết mạch, thể chất … càng cao thì thi triển ra sức mạch cùng kỹ năng sẽ càng mạnh.

Lạc Thiên trên người có tứ đại Hư Vô chi tư làm trụ cột, như vậy nếu hắn dùng Bá Thiên Hộ mà nói, chiến lực sẽ gấp mấy trăm, ngàn lần đồng tộc sử dụng, như vậy có thể thấy được hắn Thiên Tư cỡ nào kinh khủng.

Khi Lạc Thiên sử dụng Thiên Tàn lúc, hắn lập tức tìm ra điểm yếu của vòng bảo hộ kia, chỉ là hắn đang định phá hủy nó thì Tần Vô Ngân lập tức ra tay trước một bước.

Chỉ thấy người sau đôi mắt chỗ sâu bỗng nhiên nổi lên một tia huyết hồng, theo đó quanh thân hắn phù văn nhộn nhịp, hư không bỗng nhiên phát ra từng đợt kim quang.

“Vù vù.” Tần Vô Ngân hai mắt bỗng nhiên nhắm lại, hắn một ngón tay chỉ hướng về Lạc Thiên, trong nháy mắt đó, một luồng cực kỳ nguy hiểm lập tức xâm lẫn toàn thân Lạc Thiên khiến hắn cảm nhận được tử vong uy hiếp.

“Ha ha, đã vậy thì một chiêu quyết định đi.” Lạc Thiên không những không sợ mà còn điên cuồng cười to.

Nhất niệm động, con mắt tứ ba có muôn vàn màu sắc kia bỗng nhiên điên cuồng xoay tròn hình thành một cái vòng xoáy, chỉ thấy lít nha lít nhít Lôi Điện, Thiên Hỏa, Thần Thủy… bắt đầu hiển hiện trong đôi mắt đó.

“Giết.” Lạc Thiên cuồng quát một tiếng, lập tức con mắt thứ ba tú mục chớp động, theo đó một luồng ánh sáng sắc bén cùng phiêu miểu chi ý như muốn xóa tan tất cả vạn vật trong thiên địa phá không mà ra.

Bên kia Tần Vô Ngân tay phải cũng bắn ra một tia sáng lao thẳng tới con mắt thứ ba của Bá Thiên Hộ, nó mỗi nơi đi qua vạn vật tránh lui, chư thiên vạn giới như có thể bị cái này tia sáng phân thành hai.

Một bên là lấy trăm vạn năm sức mạnh đại trận gia trì, một bên thì là lấy khởi nguyên huyết mạch làm cơ sở để sử dụng kỹ năng, cả hai đều là có lấy bá tuyệt thiên hạ lực lượng.

Tia sáng cho con mắt thứ ba của Bá Thiên Hộ đang đâm thẳng tới nhưng bỗng nhiên lại cong lại chuyển đổi phương hướng không muốn trực tiếp đối đầu với tia sáng của Tần Vô Ngân.

“Phốc” Hai tiếng trầm đục vang lên, chỉ thấy tia sáng từ con mắt thứ ba trực tiếp đâm thủng vai Tần Vô Ngân rồi bắt đầu phá hủy đi Thần Ngân của hắn, mà Tia sáng của Tần Vô Ngân nhưng lại đâm xuyên Bá Thiên Hộ lao tới Lạc Thiên bên trên, chẳng qua khi vào được vài thước trong, nó không thể tiếp tục đâm vào được nữa, tựa hồ có lấy cái gì đó đang ngăn cản Tia sáng vậy.

“Ngươi thua.” Lạc Thiên đứng trên cao nhìn xuống Tần Vô Ngân lạnh nhạt nó.

Bá Thiên Hộ lực công kích cùng phòng thủ nhưng là vô địch, trên đời này thứ có thể phá vỡ được nó nhưng cực kỳ ít, tất nhiên trong này còn là vì Lạc Thiên ăn gian sử dụng Thập Thiên Phù Cơ gia trì chiến lực, nếu không hắn rất khó mà đánh thắng được Tần Vô Ngân.

“Giết ta đi.” Tần Vô Ngân Thần Ngân bị hủy sau cũng vô lực quỳ một gói xuống đất, cổ họng phun ra một ngụm máu rồi nhìn Lạc Thiên không sợ hãi nói.

Từ một trận chiến này bắt đầu hắn đã biết mình rất có thể ngã xuống nên đã chuẩn bị tâm lý, bây giờ có chết hay không hắn cũng không sợ hãi chút nào, thậm chí còn có nhàn nhạt cảm giác giải thoát.

“Năm đó ngươi ngăn cản bọn ta, có từng nghĩ tới kết quả hôm nay hay không.” Lạc Thiên cũng không vội ra tay, ánh mắt đảo qua Ngọc Diện Cung trải qua hai người đánh nhau đã bị hủy lạnh lùng nói.

Tần Vô Ngân trầm mặc không nói, cho tới bây giờ chuyện đã xảy ra cũng đã xảy ra, không có cái gì tốt giải thích nữa, dù sao trên đời này có nhiều chuyện giải thích có thể hòa giải, nhưng đồng dạng cũng có rất nhiều chuyện giải thích cũng không thể thay đổi được cái gì.

Đối với hắn bây giờ mà nói, trầm mặc có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

“Ai.” Lạc Thiên nhìn ngã quỵ phía dưới Tần Vô Ngân, tâm tình không hiểu sao nhẹ nhàng hơn, cái kia thù hận mấy ngàn năm chung quy vẫn có một cái kết quả.

Lạc Thiên cuối cùng vẫn là không ra tay được, dù sao người trước dù muốn hay không thừa nhận thì cũng là cha của Tần Nguyệt, dù rằng đã quyết tâm giết nhưng vẫn không thể ra tay được, như vậy hôm nay đành tha hắn một mạng vậy.

Lạc Thiên thu hồi Bá Thiên Hộ rồi không để ý Tần Vô Ngân nữa, phất tay rời đi, từ đầu tới cuối không nói một câu nào.

Hắn thù hận đã giải quyết, tóc trắng như tuyết theo đó đã chuyển thành màu xám đen, nhìn tới càng khiến lòng người xúc động.

Ngã quỵ phía dưới Tần Vô Ngân ánh mắt không khỏi hiện lên tự giễu, hắn biết Lạc Thiên là vì con gái mình nên không giết hắn, chỉ là hắn thật không ngờ, người hủy hoại đi con gái hắn là hắn, nhưng người cứu hắn bây giờ lại là con gái hắn, cái này là lấy oán báo ơn sao?