Mấy người nghe Lạc Thiên nói mới chú ý, vừa rồi họ quá sợ hãi nên cũng theo phản ứng bản năng mà lui ra, bây giờ nhìn lại mới biết hắn tu vi chỉ còn là Địa Tôn, tuy nhiên dù vậy mấy người cũng không dám làm cái gì quá khích, dù sao ai biết được hắn có phải hay không giả heo ăn thịt hổ.
“Làm sao, không tính động thủ sao.” Lạc Thiên nhìn mấy người không phản ứng cũng không ngoài ý muốn, hắn nói: “Đã các ngươi không động thủ vậy để ta động thủ vậy.”
“Vù.” Theo đó một luồng vô hình bắt không được sờ không thấy ép võ không gian bao trùm về phía Tiếu Nhất Tiếu bảy người, tại cái luồng vô hình sức mạnh phía dưới không gian vỡ toái, không gian yên diệt, cả Ma Lân Sơn Mạch đều run rẩy tựa như có cái gì to lớn cùng nặng nề đang từng bước đè lên nó vậy.
“Chạy.” Cảm nhận được luồng vô hình mang tới cực lớn áp lực khiến bọn họ cảm giác như con kiến đang đối mặt với một đầu Thần Long kia lập tức không chần chờ mỗi người tách ra chạy theo mỗi hướng.
“Aaa.” Từng tiếng kêu thảm vang lên, bảy người trong thì có sáu người bị vô hình sức mạnh kia ép thành bột mịn rồi biến mất, chỉ còn lại Tiếu Nhất Tiếu đang nằm ở đấy kêu la.
“Giữ ngươi một mạng về báo cho bọn họ biết bản thiếu đã trở lại Thần Ma vũ trụ.” Lạc Thiên khinh thường nhìn Tiếu Nhất Tiếu nói, tuy rằng hắn đáon được đám người kia chắc hẳn đã biết hắn trở lại nhưng hắn vẫn làm vậy, hiển nhiên là muốn khiêu khích đám người kia.
Nghe Lạc Thiên nói Tiếu Nhất Tiếu cũng không chần chờ rời đi, ngay cả câu ngoan thoại cũng không dám thả, mười phần chật vật.
"Tuổi trẻ khinh cuồng, một lòng tung hoành thiên hạ, ân oán tích theo năm tháng, chung quy rồi cũng phải làm một cái kết thúc." Nhìn Tiếu Nhất Tiếu rời đi Lạc Thiên khẽ cảm khái, năm đó hắn thần thái phi dương, một mình một kiếm tung hoành Thần Ma hai Vực vô địch thủ, tới đời này ngoái đầu nhìn lại lúc bỗng nhiên cảm giác mình đã mất đi những thứ hắn vốn có, giờ khắc này đã không còn lại gì bằng hữu, còn lại chăng chỉ là một đống hỗn loạn ân oán thù hận.
Một bên Tà Nguyệt nhìn bóng lưng Lạc Thiên không hiểu sao run rẩy một cái, hắn bây giờ đã không còn giống năm đó thần thái phi dương, tuổi trẻ cầy tài khinh người, bây giờ hắn có chăng chỉ là một bóng lưng tịch mịch cùng cô đơn, nguyên lai mấy năm qua đi hắn thay đổi thật nhiều nha, Tà Nguyệt khẽ thương tiếc nhìn hắn âm thầm nói.
Kim Tí Hầu giờ khắc này còn đang cố gắng đánh vào cái chuông để thoát khốn, chỉ tiếc dù nó cố sức thế nào cũng không thể thành công, dù sao đây nhưng là Chí Tôn Bảo, không phải một cái tầm ngũ trọng Tôn Chủ như nó có thể phá vỡ.
“Uy, tiểu hầu tử, nhận bản tiểu thư làm chủ như thế nào, chỉ cần ngươi nhận ta làm chủ bảo đảm sau này ta sẽ mang người quét ngang vạn giới, khiến Thập Thiên vì chúng ta mà run rẩy.” Cơ Lang đi tới Kim Tí Hầu bắt đầu thao thao bất tuyệt nói, nàng mỗi câu đều là như vậy khiến người nhiệt huyết sôi trào, chỉ là nhìn nàng nói lúc Lạc Thiên hai người như thế nào cũng không liên tưởng tới cảnh tượng như nàng diễn tả được.
Nhìn Cơ Lang miệng nói không dứt Kim Tí Hầu không để ý nàng, hai mắt quang mang hiển hiện như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
“Uy, bản tiểu thư có cái tốt không thể để ngươi nhận chủ đây. Bản tiểu thư thân phận, địa vị, thiên phú tất cả đều có, hơn nữa còn suốt ngày chăm chỉ tu luyện, như vậy chắc chắn sẽ có một ngày bước lên đỉnh cao, ngươi theo ta cũng không oan uổng.” Cơ Lang thấy Kim Tí Hầu cũng không gấp chậm rãi kể rõ ưu điểm của mình từng cái nói ra.
Một bên hai người ngoại trừ im lặng vẫn là im lặng, mấy cái trước nàng nói còn có thể nghe được, nhứng mà cái câu suốt ngày chăm chỉ tu luyện thì có lẽ không nên dùng với nàng thì đúng hơn, theo bọn họ thấy nha đầu này suốt ngày chỉ toàn chơi mà.
“Nhận nàng làm chủ đi.” Vẫn trầm mặc Lạc Thiên bỗng nhiên nói một câu, thanh âm như thương thiên ý chỉ không thể trái, trong thanh âm mang theo một cỗ lực hút khiến bất kỳ ai nghe cũng phải dao động.
Theo đó chỉ thấy Kim Tí Hầu hai mắt thất thần rồi mi tâm bay ra linh hồn ấn ký bay tới trước mặt Kim Tí Hầu, nhìn thấy ấn ký lúc Cơ Lang không chần chờ mi tâm cũng bay ra một cái ấn ký dung hợp làm chủ cái ấn ký của Kim Tí Hầu, theo một canh giờ sau ấn ký của Cơ Lang lập tức làm chủ đạo điều khiển ấn ký của Kim tí Hầu.
“Gào.” Kim Tí Hầu bị nhận chủ lúc lập tức tỉnh lại gào lên nhìn Lạc Thiên, hai mắt hung tính càng dày đặc, hiển nhiên là cực kỳ phẫn nộ vì Lạc Thiên dùng ma âm dao động bản tâm nó.
“Sau này có thể để nó nghe lời ngươi không vậy phải xem ngươi rồi.” Lạc Thiên không thèm để ý Kim Tí Hầu nhìn Cơ Lang chậm rãi nói, lần này tuy rằng nhận chủ nhưng chỉ là ép buộc mà không phải Kim Tử Hầu tình nguyện cho nên muốn điều khiến nó còn cần con này Kim Tứ Hầu nhận đồng mới được.
“Hi hi, sau này ta cũng không tin nó không bị bản tiểu thư mị lực chinh phục.” Cơ Lang nghe vậy lập tức dương dương đắc ý tự tin nói.
Đối với nàng lời Lạc Thiên cùng Tà Nguyệt trực tiếp không nhìn, nha đầu này có cái gì mị lực bọn họ làm sao không biết nhỉ.
“Được rồi, ta còn có việc nên các ngươi về trước đi.” Cuối cùng Lạc Thiên nhìn Cơ Lang cùng Tà Nguyệt nói.
“Ngươi đi đâu.” Cơ Lang còn chưa nói Tà Nguyệt đã hỏi.
“Việc riêng tư.” Lạc Thiên lắc đầu không nói. Từ đầu khi thể hiện ra thân phận lúc hắn cảm thấy Tà Nguyệt có cái gì đó khác biệt, chỉ là hắn cũng không quá để ý, đối với hắn mà nói Cơ Lang hay Tà Nguyệt chỉ là một vị khách qua đường, đường đi đến điểm kết tất sẽ không còn gặp lại mà thôi.
“Tốt rồi, ta đi trước.” Lạc Thiên cũng không chờ hai nàng nói cái đã nói trước rồi biến mất tại chỗ.
Nhìn Lạc Thiên rời đi Tà Nguyệt cùng Cơ Lang cũng bất đắc dĩ rồi rời đi, chỉ là đi đâu thì trời mới biết.
Hai ngày sau….
Đô Ngân Thành, một tòa thành giao tiếp giữa Thần Ma hai vực, bề ngoài tòa thành này trên đó tràn đầy vết tích của chiến đấu cùng năm tháng, khi nhìn vào bức tường thành đã tàn phá không chịu nổi kia ngươi sẽ cảm giác chỉ cần một cơn gió thổi thoáng qua thì nó sẽ sụp đổ, nhưng dù vậy thì tòa thành này như có cái gì bảo vệ lấy, tựa hồ tuế nguyệt có trôi qua mau hơn nữa thì nó vẫn có thể đứbng vững vậy.
Nơi đây tụ tập rất nhiều chính đạo cùng Ma đạo tu sĩ, ở đây có thể nói là một nơi không có luật lệ, chỉ cần không vừa mắt vậy thì cứ chém giết, chính vì thế tại Đông Ngân Thành trong Ma đạo cùng Chính đạo hai phái thỉnh thoảng có chém giết cũng không ai quản.
Lần này Lạc Thiên đi gặp một người, năm đó hắn đã từng để lại ấn ký dán vào người kia, tới bây giờ cái kia ấn ký vẫn chưa biết mất, hiển nhiên là vẫn chưa bị phát hiện.
Năm đó một trận chiến sau hắn cũng tính đi gặp một lần nhưng vì sự việc quấn quanh nên đã không thể đi, bây giờ một đời này cũng là lúc đi gặp chấm dứt một số tâm nguyện.
Bước vào Đô Ngân Thành lúc đập vào mắt là rất nhiều tu sĩ ăn mặc khác nhau, tại đây bề ngoài cũng không hỗn loạn như người khác nghĩ, nó khắp nơi trên đường được rất nhiều người bày ra từng cái quầy hàng, thỉnh thoảng còn nghe tiếng reo hò như chào hàng, mười phần náo nhiệt, chỉ là mặt ngoài náo nhiệt như vậy bên trong có cất dữ sát cơ hay không vậy thì không ai biết.
Nhìn dòng người tấp nập kia Lạc Thiên khẽ cảm khái, năm đó hắn cũng từng bước vào đây, tại đây gánh chịu gần một nửa ký ức tại Thần Ma vũ trụ của hắn, chỉ là lần này một lần nữa bước vào lúc lại có loại cảnh còn người mất cảm giác, lúc này ngoái đầu lại bỗng nhiên mới biết được mình đã mất đi rất nhiều thứ nha.
Lạc Thiên đi lên con đường, tại con đường trên có rất nhiều ngã rẽ, hắn cứ như vậy không nhanh không chậm từng bước đi tới, tại trước đây hắn cũng đã đi tới con đường này rất nhiều lần.
Vòng quanh mấy cái ngã rẽ, Lạc Thiên đi tới một biệt viện, cái này biệt viện khu vực hoàn toàn tách biệt với không gian náo nhiệt ngoài kia, nó đặt ở đấy khiến người cảm giác như là tách biệt với thế gian này, mười phần yên tĩnh mà thanh nhã.
Lạc Thiên không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa đi vào, hoàn cảnh xung quanh lập tức thay đổi, trong sân rộng khắp nơi đều là hoa đào, tại mặt đất dưới từng cánh hoa thỉnh thoảng theo gió khẽ bay.
Liền Lạc Thiên mở ra cánh cửa lúc một tiếng đàn vang lên, tiếng đàn du dương chỉ vờn quanh cả biệt viện mà không bay ra ngoài, tiếng đàn này nghe lúc khiến người tâm thần bình tĩnh trở lại, nó như là một loại thanh âm có thể tinh lọc linh hồn cùng tâm thần vậy.
Lạc Thiên đi tới nơi đầu nguồn phát ra tiếng đàn, hắn cứ như vậy bình tĩnh đi tới, bước chân mười phần nhẹ nhàng tựa như sợ ảnh hưởng tới tiếng đàn vậy.
Đi tới nơi tiếng đàn phát ra lúc, chỉ thấy phía trước ngồi đấy một bạch y nữ tử đang đánh đàn, nàng khuôn mặt đã không cách nào hình dung bằng bút mực, mày liễu Như Nguyệt, môi son hồng nhạt, đôi mắt long lanh như hai viên minh châu phát ra ánh sáng trong đêm tối, nàng chỉ ngồi đấy thôi cũng đã thể hiện ra từng đường cong thướt tha khiến bất kỳ ai nhìn cũng khó rời mắt, quả thật là một phong hoa tuyệt đại, hoàn mỹ Vô Song nữ tử.
Nữ tử kia vẫn chăm chú đánh đàn, nàng tựa như không có phát hiện có người đi vào một dạng.
Nhìn nữ tử kia Lạc Thiên ánh mắt nơi sâu xa lóe lên một tia đau thương cùng thê lương, nhìn nàng Lạc Thiên như thấy được Tần Nguyệt, cả hai khuôn mặt đều là như vậy giống nhau như đúc.