Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 125: Lục Quân




Nghe Lạc Thiên nói Lục Quân hai mắt khẽ nheo lại nhìn Lạc Thiên, sâu trong đôi mắt hàn quang khẽ đảo qua, cuối cùng hắn nói: “Không biết vị này sư đệ là môn hạ của vị nào?.” Cũng giống như La Phong trước đó, muốn đánh vậy phải hỏi thân thế của đối thủ trước, nếu Lạc Thiên không có chỗ dựa vậy hắn không ngạo giáo huấn, hắn có thể không để ý Cơ Lang lời nói là vì trên người nàng hắn cảm nhận được nguy hiểm, nhưng Lạc Thiên lại khác. Chỉ là một cái Địa Tôn tiểu tiểu con kiến hôi lại dám quát tháo Thánh Tử như hắn, đây quả thật là thúc thúc có thể nhịn thẩm thẩm không thể nhịn mà.

“Ở Thần Ma vũ trụ biết thân phận thật sự của ta mười thì đã chết chín, ngươi chắc ngươi thật sự muốn biết sao.” Tựa như biết được Lục Quân ý nghĩ Lạc Thiên môi khẽ cong nói.

“Ha ha, ta đây cũng muốn kiến thức một chút vị này sư đệ là môn hạ của thần thánh phương nào.” Lục Quân nghe Lạc Thiên nói hàn mang sâu trong mắt càng sáng chói, cuối cùng hắn vẫn mỉm cười nhìn Lạc Thiên nói.

Lạc Thiên nghe vậy môi khẽ cong đã chuyển hóa thành nụ cười, “Oành” một tiếng, không gian xung quanh phá toái, một luồng vô hình sức mạnh như từ một không gian khác từ Lạc Thiên phát ra oanh về Lục Quân.

Tại cái này cỗ vô hình sức mạnh thì quản chi Lục Quân cũng cảm thấy nhỏ bé, hắn còn không kịp phản ứng đã bị đánh trúng “Ầm” một tiếng, cả người bay về phía sau tạo thành một cái rãnh dài mấy dặm, mỗi nơi đụng phải kiến trúc ầm ầm vỡ nát.

Nhìn thấy Lục Quân không hiểu sao bị đánh bay mấy dặm mấy người không khỏi rùng mình, lập tức lui xa Lạc Thiên mấy người một khoảng cách, một bộ nghĩ mà sợ nhìn Lạc Thiên đám người, Thánh Tử nha, vậy mà không hiểu sao lại bị người đánh bay.

Mà một nơi trong Ma Thú Phong, một trung niên đang để đệ tử đăng ký thuê tọa ký nghe tiếng ầm lúc nghoành đầu nhìn lại, khi thấy Lạc Thiên lúc con ngươi co rút, hắn tựa như suy nghĩ tới cái gì đó rồi cúi đầu ghi chép danh sách tiếp, chuyện nơi đây cũng không để ý nữa.

Một bên Tà Nguyệt cũng có chút giật mình nhìn Lạc Thiên, vừa rồi nàng từ Lạc Thiên cảm giác được một luồng sức mạnh rất khó nắm bắt và không cách nào diễn tả, nhưng nàng lại có thể cảm giác được nó to lớn không phải nàng có thể đón đỡ, lúc đối diện với nó nàng như là con thuyền nhỏ đối diện với một cỗ sóng thần vậy, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật đổ, mười phần vô lực.

Còn một bên Cơ Lang khi nghe Lạc Thiên nói chuyện lúc đã có chuyện hay để nhìn, nàng cũng không có ngoài ý muốn nên chỉ xem cuộc vui.

“Vù.” Một tiếng, Lục Quân theo đó bay về trên thiên không, thần thái khá chật vật nhưng không có bị thương quá nặng, hắn hai mắt hàn quang mang theo sát ý không che dấu lóe lên nhìn Lạc Thiên.

“Vị này sư đệ dùng ngoại lực có vẻ như không hay đâu.” Lục Quân nhìn Lạc Thiên lạnh lùng nói, hiển nhiên theo hắn nghĩ đây là ngoại lực, nếu không một cái Địa Tôn con kiến hôi làm sao có thể đánh bay hắn được.

“Ngoại lực?.” Nghe cái từ này Cơ Lang có chút châm chọc nhìn Lục Quân rồi cười hì hì tiếp tục xem trò vui.

“Phế lời, cút đi nếu không bản thiếu không ngại phế đi ngươi.” Lạc Thiên thần thái bá đạo như xuyên thấu qua vải che mắt nhìn Lục quân nói, hắn vừa rồi dùng không phải là Hư Vô Chi Lực mà là đạo tâm sức mạnh, tuy rằng bây giờ không tiện dùng Hư Vô Chi Lực nhưng không có nghĩa là không thể dùng được đạo tâm sức mạnh.

“Đã vậy vi huynh muốn kiến thứ một chút thực lực của vị này sư đệ.” Hít một hơi thật sâu Lục Quân chậm rãi nói, nói xong lúc hắn lấy ra một cây trường thương, khi này cây trường thương xuất hiện lúc ma khí như đại hải quấn quanh, một cỗ sát khí dày đặc theo đó tản ra, nó như đã từng đồ sát từng cái sinh linh vậy, vừa nhìn thôi đã khiến người phát lạnh.

“Phốc.” Một tiếng, trường thường một kích đâm thủng không gian, xuyên qua vô tận thứ nguyên đánh tới, mỗi nơi đi qua tinh hà như bị đâm nổ, một rạch tia sáng theo đó đâm về Lạc Thiên.

Đây là một kích khá đắc ý do hắn tự tay sáng chế, một kích này magn theo chiến lực mạnh nhất của hắn, dù là một vị Thánh Tôn Đạo Thần cũng không dám chính diện đón đỡ.

“Tại sao luôn có những kẻ não tàn muốn cùng ta chiến đấu đây.” Lạc Thiên có chút bất đứt dĩ nói, lời nói trong quả thật là đang châm chọc Lục Quân não tàn không tự biết lượng sức mà, bá đạo rối tinh rối mù.

Chỉ thấy đối diện một kích đâm qua thời không kia Lạc Thiên một tay dơ ra, “Keng” một tiếng, Lạc Thiên trực tiếp dùng hai ngón tay kẹp lấy trường kích, quản chi trường kích mang theo vô cùng lực lượng cũng bị định trụ phần.

“Mở.” Nhìn thấy Lạc Thiên vậy mà dùng hai ngón tay đón đỡ mình một kích lúc Lục Quân biết gặp đại địch lập tức cuồng hống, theo đó chín cái Thần Hỏa xuất hiện, chiến lực lập tức tiêu thăng.

“Giết.” Hắn cuồng quát một tiếng, trường kích lập tức được tăng thêm lực lượng, nó giờ khắc này sáng chói như có thể đâm thủng cả thiên vũ, xuyên qua từng cái không gian vậy/

Nhưng quản chi hắn có dùng toàn lực cũng không thể khiến trường thương đang bị kẹp kia rung chuyển mảy may, hai ngón tay kia giống như hai cái còng không cho bất kỳ ai thoát khốn.

“Rắc rắc.” Một tiếng, theo đó trường kích lập tức bị Lạc Thiên bẻ gãy, hắn thần thái như là bẽ gãy một cành khô vậy.

“Phốc.” Một tiếng vang lên, bản mệnh chân khí bị đánh gãy lúc Lục Quân lập tức bị phản phệ phun ra một ngụm máu, tuy rằng chân khí bị gãy không mang tới bao nhiêu thương thế nhưng cũng không phải dễ chịu như vậy.

Nhìn Lục Quân bị thương cùng trường thương bị bẻ gãy mấy người không khỏi rùng mình, Thánh Bảo nha, vậy mà bị một cái Địa Tôn dễ dàng bẻ gãy, đây quả thật là nằm mộng ban ngày mà.

“Vèo.” Lạc Thiên lập tức tiến tới chỗ Lục Quân rồi dùng tay vật ngã hắn xuống đất, sau đó dùng chân dẫm lên mặt hắn nói: “Ngươi là muốn chết theo kiểu gì đâu?.” Lời nói trong tựa hồ không để ý một vị Thánh Tử địa vị vậy, tùy thời có thể chém giết.

“Tiểu tử, ta là Phó Cung Chủ đệ tử, ngươi có gan giết ta xem.” Lục Quân sĩ bất khả nhục cố sức nói.

“Phó Cung Chủ.” Nghe cái tên này mấy người xung quanh không khỏi rùng mình, phó cung chủ thế nhưng là một vị Chân Quân có sáu cái Thần Ngân nha, địa vị ở trong Tà Vân Cung cực kỳ siêu nhiên, hôm nay Lạc Thiên dẫm mặt Lục Quân quả thật chẳng khác gì gây hấn với Phó Cung Chủ mà.

“Đã ngươi không chọn lựa vậy thì không cần chọn lựa nữa.” Lạc Thiên không thèm để ý nói. Hắn mới lười quan tâm ngươi là ai đệ tử.

“Thiên huynh, nể mặt tiểu muội bỏ qua lần này được chứ.” Một bên Tà Nguyệt lấy lại tinh thần nhìn Lạc Thiên thỉnh cầu, thần thái là như vậy cẩn thận. Hôm nay kết quả một phần cũng là vì nàng mà ra, nếu nàng không ở đây vậy lần này xung đột chưa chắc đã diễn ra, cho nên nàng đành phải cầu tình.



“Được rồi, tha cho hắn một mạng đi, chúng ta không cần phải gây sự.” Cơ Lang cũng có chút cầu tình, dù sao không gây sự vậy thì không gậy sự, ở trước mặt đám đông đánh Phó Cung Chủ đệ tử đã là điều không hay ho gì, nếu quả thật giết thì chuyền sẽ to tác lên cũng nói không chừng, dù sao nàng biết Lạc Thiên là kẻ không thích phiền phức.

“Cút.” Lạc Thiên nghe hai nàng cầu tình cũng gật đầu rồi đá vào Lục Quân bụng dưới một phát. “Oành” Một tiếng, Lục Quân cả người bay lên thiên không theo đó biến mất.

Nhìn Lạc Thiên làm vậy hai nàng không khỏi thở nhẹ một hơi.

Mà những người xung quanh nhìn Lục Quân bị đánh bay lên thiên không không biết tung tích lúc không khỏi trong lòng phát lạnh, hiện nhiên đã tiếp giáo thủ đoạn của Lạc Thiên.

“Đi thôi.” Không để ý mấy người xung quanh phản ứng Lạc Thiên khẽ nói rồi dẫn đầu đi trước, mỗi nơi đi qua đệ tử đều tránh đường, hiển nhiên là sợ hắn.

Mà hai nàng cũng lấy lại tinh thần đi theo, lần này các nàng có mục đích nên cũng không muốn ở lại quá lâu.

Ba người đi tới một nơi để đăng ký lấy yêu thú làm tọa kỵ, phía trước chỉ thấy một trung niên khuôn mặt lười biếm ngồi ở đấy, xung quanh hắn có từng cái tập giấy, hiển nhiên là người phụ trách Ma Thú Phong.

“Uy, ta muốn thuê một con yêu thú tốc độ nhanh nhất.” Vừa đi tới Cơ Lang liền không khách khí nhìn trung niên nói để bên bên Tà Nguyệt có chút bất đắc dĩ, nàng thân phận cũng đặc thù cho nên biết trung niên này là ai, chỉ là may mắn trung niên cũng không có phát tác.

“Phi Nhật Cầm, thập tứ giai đỉnh phong, giá năm ngàn cực phẩm nguyên thạch.” Trung niên cũng không để ý thái độ của Cơ Lang rồi chầm chậm nói.

“Của ngươi đây.” Cơ Lang lấy ra năm ngàn cực phẩm nguyên thạch ném tới, cái gì khác chứ nguyên thạch nàng giới chỉ có mấy cái đã chấp đầy thành đống, năm ngàn đối với nàng mà nói chỉ là một cộng lông trên thân con trâu mà thôi.

Đưa cho trung niên nguyên thạch xong mấy người không để ý nữa đi lên lấy một con chừng năm trăm trượng Phi Nhật Cầm, con này bề ngoài toàn thân màu ám sắc, cái cánh to lớn đã che mất toàn bộ thân thể, khi nó dang cánh ra lúc tựa như một kích có thể bay xa ức vạn dặm vậy.

Ba người bay lên Phi Nhật Cầm rồi ra lệnh cho nó, lập tức Phi Nhật Cầm cánh khẽ phất một cái, một lần nữa xuất hiện đã ra bên ngoài Tà Vân Cung, tốc độ mười phần nhanh chóng.

Đứng trên phi cầm Lạc Thiên từ cao nhìn xuống đại địa, hít thờ không khí nơi đây, gần một vạn năm trước hắn đã từng lịch lãm ở Thần Ma vũ trụ, bâu giờ trở về lúc người thương đã không còn, giờ khắc này hắn còn lại chỉ là một trái tim được chấp đầy thù hận mà thôi, có lẽ nếu hắn hủy diện Ngọc Diện Cung đi vậy Tần Nguyệt sẽ tha thứ hắn đi, Lạc Thiên có chút suy nghĩ. Nhưng dù nàng có tha thứ hay không thì đã không còn ý nghĩa, năm đó hắn phong ấn để dữ lại một tia sinh mệnh cuối cùng cho nàng lúc lòng hắn cũng đã chết đi một nửa, lần này dù nàng có sống lại vậy cũng sẽ không thể ngăn cản hắn diệt đi Ngọc Diên Cung quyết tâm, hắn không biết tại sao nhưng hắn muốn làm như vậy, có lẽ hắn thật sự vô tình đi.