Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 121: Lịch lãm




Tiến vào sâu hơn một chút của Ma Phong Sơn Mạch, Lạc Thiên tìm vài con bát giai yêu thú luyện tay. Yêu thú bát giai đã hoàn toàn cách biệt thất giai yêu thú, chúng đã có Thần Hỏa nên chiến lực hoàn toàn vượt trội cảnh giới phía dưới, trong lần thử luyện này thỉnh thoảng còn gặp ít đầu bát giai đỉnh phong yêu thú, đáng tiếc huyết mạch quá thấp nên chiến lực cũng yếu ớt không chịu nổi, tất cả đều bị Lạc Thiên dùng vài chiêu để giải quyết.

Hắn bây giờ người mang Hư Vô Chi Tư, tuy rằng Hư Vô Chi Mâu tạm thời không sử dụng được nhưng ba cái khác lại vẫn dùng bình thường, mà khi một trong ba cái sử dụng thôi vậy dù là bát giai đỉnh phong yêu thú cũng chỉ bị chém phần.

Một nơi trong, đang lúc Lạc Thiên định giải quyết một đầu bát giai đỉnh phông yêu thú lúc thì “Vèo” một tiếng vang lên, một đầu Sư Tử toàn thân óng ánh tản ra kim quang nhanh như chớp giật nuốt lấy đầu kia bát giai đỉnh phong yêu thú, tốc độ của nó là như vậy nhanh đến con yêu thú kia không kịp phản ứng trực tiếp bị nuốt sống.

“Cửu giai Kim Sư.” Nhìn con yêu thú to lớn chừng trăm trượng tản mát ra kim quang này Lạc Thiên khẽ nỉ non.

“Gào.” Đầu này Kim Sư nuốt xong con mồi rồi nhìn Lạc Thiên gào lên một tiếng rồi há cái miệng, cái miệng nó khi há ra lúc rộng chừng mười trượng, khi nhìn vào thôi cũng khiến người phát lạnh.

“Vù vù.” Lạc Thiên Huyễn Thế Cửu Ảnh chia ra vô số tàn ảnh bay đi mỗi nơi, cuối cùng bản thể hắn tránh ra xa tầm năm trăm trượng đứng xa nhìn đầu này Kim Sư.

Mà đầu này Kim sư cũng đứng xa nhe răng nanh nhìn Lạc Thiên, có chút ngoài ý muốn khi kẻ nhân loại chỉ là Nhân Tôn lại có thể tránh được nó một kích.

“Giết.” Lạc Thiên cuồng quát một tiếng xông lên Kim Sư, kiếm mang tàn phá bừa bãi không gian, mỗi nơi đi qua không gian rung động như muốn bị chém đứt, thao thiên ma khí theo đó trào ra như muốn ma hóa con này Kim Sư.

“Grừ.” Nhìn vô số kiếm mang kia Kim Sư khẽ há miệng gầm một tiếng, mắt vàng co rút vào rồi to ra, theo đó một tầng lá chắn vòng tròn từ tâm nó tản ra, nó lấy tốc độ cực nhanh lớn dần rồi va chậm vào từng tia kiếm vang, mỗi nơi đi qua kiếm mang lập tức yên diệt, nó nhanh như chớp giật đánh vào Lạc Thiên.

“Vù vù.” Nhìn cái kia mang chắn đánh tới Lạc Thiên Huyễn Thế Cửu Ảnh hóa thành tàn ảnh bay ra xa khỏi phạm vi công kích của nó, sau đó nó biến mất lúc lại lập tức lấy tốc độ nhanh nhất lao tới Kim Sư.

Trong cơ thể Hư Vô Long Thể chậm rãi vận chuyển một phần, chiến lực cấp tốc tiêu thăng, năm ngón tay hóa thành năm chỉ hoành không đánh vào tứ chi cùng đầu của Kim Sư, trong năm chỉ mang theo nhàn nhạt kiếm quang như tung hoành thế gian đánh tới.

“Rầm.” Một tiếng, Kim Sư trực tiếp quất đuôi đánh vào mặt đất, theo đó từng tầng từng tầng lá chắn từ đại địa xông ra đón đỡ hoành không năm chỉ kia, những này lá chắn như làm bằng Thánh Thạch, cứng rắn không gì có thể phá vỡ.

“Phốc phốc.” Kiếm quang lấy thế sắc bén xé rách không gian chi thế trực tiếp xuyên qua từng tầng lá chắn, đáng tiếc lúc chạm vào lá chắn cuối cùng lúc kiếm quang trực tiếp dùng hết lực tiêu thất.

“Ầm.” Bỗng nhiên lá chắn tan vỡ, theo đó một móng vuốt từ đó lao tới Lạc Thiên, tốc độ kia nhanh hơn cả chớp giật, nó sắc bén như có thể cày lật mảnh này đại địa, không gian xung quanh thỉnh thoảng nghe từng tiếng phấc phấc như tờ giấy bị xé vớ.

“Rầm.” Một tiếng, móng vuốt trực tiếp đánh lên Lạc Thiên khiến hắn bay ra xa, trên đường mỗi nơi bay qua lúc cây cối bị va chậm gãy, đại địa hiện ra một cái rãnh.

Đón đỡ một móng vuốt kia lúc Lạc Thiên chậm rãi đứng dậy phủi đi bụi bặm trên thân rồi nhìn đầu kia Kim Sư miệng khẽ nhếch lên độ cong rất khó thấy.

“Mở.” Lạc Thiên cuồng hống một tiếng, theo đó Hư Vô Long Thể vận dụng tới sáu thành sức mạnh, quanh thân hắn có một lớp màu xác chi bao phủ lấy, cái này màu xám chi khí rất mờ nhạt, mờ nhạt tới mức nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy.

“Vù.” Theo đó Lạc Thiên đánh ra một Ma Chưởng, chưởng ấn trên mang theo vô tận ma khí, mỗi nơi đi qua vạn vật đều bị ma hóa, cây cối trong nghàn trượng trực tiếp mất đi sinh cơ, nó to chừng trăm trượng đánh tới Kim Sư, Ma Chưởng như che đậy trời cao, cả một mảnh đều là màu đen.

Nhìn Ma Chưởng kia Kim Sư toàn thân toát ra kim quang vạn trượng, trong kim quang mang theo vô kiên bất tồi ý chí, nó khẽ dùng móng vuốt quào về cự chưởng một cái, theo đó ba vệt kim quang phá không mà ra, mỗi nơi đi qua không gian như bị cào toái.

Ba tia kim quang mang theo sắc nhọn không gì không phá trực tiếp đánh xuyên Ma Chưởng, “Vù” một tiếng, ba tia kim quang cào rách Mâ Chưởng đánh về Lạc Thiên, mà Ma Chưởng kia tuy bị quào rách một phần nhưng vẫn lao tới Kim Sư.

“Biến.” Lạc Thiên quát một tiếng, lập tức hóa thành vô số tàn ảnh bay theo mỗi phía, một lần nữa hợp lại đã xuất hiện ngay trước mặt Kim Sư.

Theo đó một chưởng nữa từ Lạc Thiên đánh ra, một chưởng nhanh tới không cho Kim Sư kịp phản ứng. “Ầm” một tiếng thật lớn, trước sau hai chưởng cùng lúc đánh vào Kim Sư.

“Ngao.” Kim Sư khẽ kêu rên một tiếng, thân hình to lớn ngạnh sinh bị đánh vào lòng đất, xung quanh đại địa theo đó một cái hố tầm hai trăm trượng hiện ra.

“Vù.” Liền Lạc Thiên đánh vào đầu Kim Sư lúc một cái đuôi lấy tốc độ tuyệt luân đánh vào Lạc Thiên, khí thế như muốn đánh Lạc Thiên thành bột mịn vậy.

“Ngươi không được.” Nhìn cái đuôi quất tới Lạc Thiên môi khẽ cong lên nói.

“Vù.” Lạc Thiên một tay chậm rãi dơ lên đón đỡ một đuôi kia, bàn tay nhìn như nhỏ bé nhưng lại khiến người cảm giác nó như nắm giữ ức vạn quân lực lượng vậy, “Ầm” cả hai va chạm vào nhau vang lên một tiếng thật lớn.

Chỉ thấy bàn tay Lạc Thiên miễn cưỡng chống đỡ, theo đó hắn lui về trăm trượng đứng xa nhìn đầu kia Kim Sư.

Bụi mù tán đi, chỉ để lại một cái hố gần hai trăm trượng, tại trung tâm hiện ra một cái dấu tay trực tiếp in vào đại địa, mà Kim Sư thì trên đầu chảy máu, hai mắt huyết hồng nhìn Lạc Thiên.

Nhìn Kim Sư không chết Lạc Thiên cũng không ngoài ý muốn, nếu dễ dàng chết như vậy thì đã không phải là cửu giai yêu thú.

“Vù vù.” Kim Sư từ mặt đất đứng dậy, theo đó sáu cái Thần Hỏa từ nó bay ra, Kim Diễm lan tràn không gian, khí huyết từ nó hạo hãn bao phủ khắp mọi nơi.

“Vèo.” Kim Sư lấy tốc độ cực nhanh lao tới Lạc Thiên, nó xoay tròn thành một cái mũi tên như có thể đục thục tất cả mọi thứ, trên mũi tên tản mát ra nhàn nhạt kim quang như làm bằng thứ cứng rắn nhất trên đời vậy.

“Ăn bản thiếu một kiếm thế nào.” Lạc Thiên cười khẽ, một kiếm phá không lấy tốc độ như bôn lôi đánh vào mũi tên.

Một kiếm này bạch quang lóe sáng như một bông tuyết phá không mà bay tới, nó trên mang theo một luồng tịch mịch mà cô độc, một kiếm như Hoa Trong Tuyết, duy mỹ mà thê lương, mỗi nơi đi qua vạn vật tĩnh lặng lạ thường.

“Phốc.” Một tiếng, một kiếm kia trực tiếp đánh vào mũi tên phát ra một âm thanh, mũi tên kia bị chém lúc dần dần hiện ra hình dáng của Kim Sư, chỉ thấy bao quanh nó sáu cái Thần Hỏa bây giờ chỉ còn lại năm cái, hiển nhiên bị một kiếm kia chém vỡ một cái.

“Phốc.” Một kiếm lại ngạnh sanh chém thêm một cái, dần dần dần đánh tới cái thứ sáu lúc mũi tên dần dần ảm đạm, Kim Sư ánh mắt cũng khẽ khép lại, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể nhắm lại.

“Gừ.” Kim Sư cuối cùng khẽ hừ một tiếng rồi bị một kiếm duy mỹ kia ngạnh sanh cắt thành hai, máu tươi theo đó cuồng phun chảy róc rách tại đại địa.

Nhìn đầu Kim Sư bị chém thành hai Lạc Thiên lạnh nhạt nhìn lại lần nữa rồi biến mất.

Lạc Thiên rời đi sau, trực tiếp tìm vài con yêu thú, càng ngày càng đi vào chỗ sâu trong, nhưng với thực lực bây giờ nếu không sử dụng Hư Vô Thiên Kinh vậy cũng chỉ có thể đi tới ngoại vực sơn mạch nơi tận cùng mà thôi.

Liền đang đi tìm yêu thú chiến đấu lúc bỗng nhiên một tiếng “Ầm” vang lên, thanh âm mười phần to lớn.

Lạc Thiên bình tĩnh ngẩng đầu quay qua bên vụ nổ rồi bay sang, nhìn dư âm nếu hắn nói không sai vậy hẳn là Cửu giai đỉnh phong yêu thú, vừa vặn đủ để hắn thể hiện ra toàn bộ chiến lực.

Băng qua một dãy núi sau, một đám người quanh thân ma khí dâng trào, đám người này có năm người, tất cả đều là nam, mà giờ khắc này cả năm đang nắm thật chặt binh khí vây quanh một con yêu thú tầm nửa trượng nhỏ, thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm lấy nó.

Mà trung tâm vòng vây bọn họ là một con chó, con này chó bề ngoài toàn thân đều là thuần màu trắng, đôi mắt tinh khiết như biết nói chuyện đang phẫn nộ cùng một lộ ra một tia hung tính nhìn mấy người.

“Đây là cái gì yêu thú, tại sao chỉ có bát giai lại mạnh như vậy?.” Nhìn con này chó thuần màu trắng lớn hơn con mèo bình thường một chút này mấy người âm thầm kêu khổ.

Bọn đi qua gặp con chó này nhìn có chút đáng yêu nên muốn bắt về tặng cho mấy nữ thần trong lòng để lấy lòng, chỉ là bọn họ ngờ là chỉ là một con nhìn bề ngoài có chút thuần khiết chó nhỏ, lại là bát giai yêu thú, cũng không biết nó dùng thủ đoạn gì nhưng bọn họ không cảm giác được cảnh giới, chỉ là khi định bắt nó lúc thì con chó này vậy mà là bát giai, hơn nữa chiến lực còn cực mạnh.

Mà bọn họ trước đó vào trong ổ nó đã giết đi hai con chó đen nhỏ chừng ngũ giai, mà hai con này hình như là đôi chó sinh ra con chó trắng này, tuy bề ngoài khác nhưng họ nghĩ vậy, cho nên bây giờ bọn họ muốn từ bỏ nhưng con chó này cứ đuổi không bỏ.

Bọn họ nhưng là Vũ Đế cảnh giới, hơn con này chó nhỏ ba giai à nha, khoảng cách không phải cái gì chiến lực, cái gì thiên tài cũng có thể vượt qua, vậy mà bây giờ con chó nhỏ này lại có thể làm cho năm người Đế Tôn cảnh như họ chạy chật vật như vậy, chuyện này nếu truyền đi vậy bọn họ còn mặt mũi nào nữa mà lăn lộn đây.

Trên một gốc cây, Lạc Thiên ẩn độn sau cành cây nhìn mấy người rồi nhìn con chó, khi nhìn về con chó lúc Lạc Thiên đang dùng vài che mắt suýt không nhịn được tháo xuống để nhìn cho kỹ vào con chó, bởi vì hắn sợ mình nhìn nhầm, bởi vì hắn từng trong cổ thư thấy qua loại này chó con, chỉ là bây giờ hắn còn không dám xác nhận, như vậy phải xem kỹ lại mới được. Đệ nhất sát thủ trọng sinh tán gái báo thù rửa hận năm xưa. Truyện đã hơn 500c hãy đọc .