Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 52




Chương 52

Ngày 29 tháng 12 là ngày đi làm cuối cùng trước khi nghỉ Tết, ở Hoành Thịnh có vài nhân viên đến từ nơi khác, họ đã sớm trở về, trong văn phòng yên tĩnh hơn trước rất nhiều.

Nhiệm vụ của Bạc Mộ Vũ là kiểm tra lại kịch bản《 Trần thế 》có cần sửa chữa thêm hay không, xem như cũng nhẹ nhàng. Dù gì cũng phải đón Tết, Tô Mạn không hối thúc nàng sáng tác thêm kịch bản mới, vẫn cứ thư thả làm việc.

Ngày hôm nay Bạc Mộ Vũ không thể trở về nơi của Giang Trần Âm mà phải trở về nhà của ba mẹ. Tan làm Giang Trần Âm cũng chạy thẳng về nhà cũ của Giang gia, tạm thời hôm nay hai người phải tách nhau ra một thời gian.

Bạc Mộ Vũ hôm nay tự mình lái xe đi làm, tiện thể mang theo một ít đồ. Khi kéo chiếc vali đi xuống lầu, Giang Trần Âm còn cười nàng hỏi nàng có cần mang cái kim cô bổng kia theo hay không, sợ nàng thiếu nó sẽ mất ngủ.

Bạc Mộ Vũ nhìn chằm chằm kim cô bổng vài giây, sau đó khi nàng quay lại nhìn Giang Trần Âm thì đưa tay qua ôm nó đi.

Giang Trần Âm khẽ cười, không gấp rút mà gọi nàng đi xuống ăn sáng.

Bạc Mộ Vũ nghĩ nghĩ, không biết nói gì. Tựa như có rất nhiều lời muốn nói nhưng đến bên miệng rồi lại không biết mình phải nói gì.

Cuối cùng nàng chỉ đành nói với Giang Trần Âm: "Dì Âm, nếu buổi tối gặp ác mộng thì phải gọi cho con. Nếu sợ hãi, khó chịu, nghi ngờ bản thân lập tức gọi cho con. Nếu không muốn gọi cho con, vậy trong lòng hãy thầm niệm bốn chữ 'tôi không sai'."

Đây là chuyện mà nàng lo lắng nhất, thời gian vài tháng sống cùng nhau, Giang Trần Âm chưa từng xuất hiện lại tình trạng tỉnh giấc vì gặp ác mộng. Nhưng ai biết được, nếu khoảng thời gian tách ra để nghỉ Tết này Giang Trần Âm ngủ một mình lại đột nhiên xảy ra thì sao.

Vốn Bạc Mộ Vũ tưởng rằng Giang Trần Âm sẽ yêu thương mà đưa tay điểm điểm lên trán nàng, tuy không còn xem nàng như trẻ con mà đối đãi thế nhưng cũng không thể nào dễ dàng chấp nhận việc dựa dẫm vào nàng.

Nhưng không ngờ Giang Trần Âm lại mỉm cười nói: "Được, dì nhất định sẽ nghe theo."

Cô thật sự rất thích cảm giác an toàn mà Bạc Mộ Vũ đem đến, nó mang theo hơi thở tươi trẻ nhẹ nhàng và chút gì đó trưởng thành mà cô chưa quen thuộc.

Gương mặt non trẻ mang nét trịnh trọng, nhìn dáng vẻ hầm hập đó của nàng, Giang thầm cười trong lòng.

"Tan ca rồi! Về nhà ăn cơm thôi! Các chiến hữu năm sau gặp lại!"

Không biết là nam biên kịch nào cất giọng hô to, Bạc Mộ Vũ đang nhập tâm gõ phím giật bắn mình, cả người run lên, nàng lạnh lùng liếc nhìn sang bên kia.

Một nam biên kịch khác nói tiếp: "Năm sau cái gì nữa mà năm sau? Bây giờ gần qua Tết âm lịch rồi, qua năm rồi còn gì?"

Nam biên kịch trước cười nói: "Tết âm cũng là Tết, nếu không mọi người ăn Tết âm lịch làm gì?"

"Thôi mệt quá, toàn nói bừa..." Đột nhiên nam biên kịch kia hạ giọng, sau đó đột nhiên nghiêm túc hơn: "Tô tổng, sao ngài vẫn chưa đi?"

Tầm mắt Bạc Mộ Vũ chuyển sang, nhìn thấy Tô Mạn bước đến gần cười nói: "Tôi muốn tan ca cùng mọi người, tiện thể nói với trước với mọi người một câu năm mới vui vẻ."

Nụ cười Tô Mạn càng sâu, không trả lời cậu ta nữa, ánh mắt chuyển về phía của Bạc Mộ Vũ.

Vài đồng nghiệp khác nhìn thấy Tô Mạn đến là vì Bạc Mộ Vũ, bọn họ đều rất thông minh, không nhiều lời bèn yên lặng dọn dẹp đồ, chào hỏi rồi đi ngay.

Bạc Mộ Vũ dọn dẹp đồ của mình xong, sau đó đi đến chỗ Tô Mạn, hai người sánh bước rời đi.

"Tiểu Vũ, phải rất nhiều ngày không gặp được em, thật sự có hơi không nỡ." Tô Mạn nửa thật nửa giả cười nói với nàng.

"Cũng không có gì, chỉ bảy ngày thôi, không phải là lâu quá." Bạc Mộ Vũ thờ ơ nói.

Tô Mạn lặng lẽ nghiêng nhìn Bạc Mộ Vũ, thầm cảm thán, nói cũng đã nói đến nước này rồi, cho dù chỉ là một câu bông đùa của cũng tốt mà. Sao cứ mãi là bộ dạng này, đôi khi khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều, không biết Bạc Mộ Vũ có phải nó cũng thẳng băng như cái tính tình của nàng hay không, nếu không tại sao ngay cả một chút dấu hiệu cũng không có.

Nhưng cứ mỗi khi nghĩ như vậy, từ tận sâu trong lòng, Tô Mạn vẫn tự tìm một lý do cho Bạc Mộ Vũ. Bởi vì nàng thật sự quá ngốc nghếch nên mới không cảm nhận được ý tứ của mình, mà hơn nữa nàng cũng không phản cảm với vấn đề đồng tính, chỉ là nàng vẫn chưa thích cô thôi.

Mà cho dù là bất kỳ lý do nào đi nữa, nó đều khiến Tô Mạn bất đắc dĩ cảm thấy buồn cười.

Đi đến bãi đỗ xe, Tô Mạn hỏi: "Nghỉ Tết có định đi đâu chơi hay không? Quanh Tần Châu này cũng có rất nhiều nơi đáng để đi."

Bạc Mộ Vũ lắc lắc đầu: "Vẫn chưa có dự định, để xem ba mẹ em quyết định thế nào, em thì sao cũng được."

"Công việc vất vả thì hẳn phải nghỉ ngơi cho tốt." Tô Mạn cười nhìn nàng, sự trông chờ trong mắt nhiều hơn ý trêu đùa, "Nếu như muốn đi xa nhà, có cần tôi dẫn đường hay không? Không thu phí đâu, tôi cũng có chút nghiên cứu về những điểm vui chơi ở Tần Châu."

Bạc Mộ Vũ mỉm cười: "Công việc của học tỷ cũng rất bận, cũng cần được nghỉ ngơi, em không nên làm phiền đến học tỷ."

"Được rồi, vậy hẹn gặp lại lúc đi làm." Tô Mạn giả vờ thoải mái mà bĩu môi.

"Ừm, buổi tối sẽ chúc mừng năm mới học tỷ." Bạc Mộ Vũ quay lại nhìn vào mắt Tô Mạn nói.

"Được chứ, tôi sẽ chờ." Hai mắt Tô Mạn hiện lên ý cười.

Rõ ràng là có đôi chút mất mát nhưng lại rất dễ dàng được chữa lành. Quả nhiên đã quen với việc khi cảm thấy không thoải mái chỉ cần nếm được chút vị ngọt là đã dư sức lắp đầy nó.

Bạc Mộ Vũ rất ít khi tự mình lái xe, trong ấn tượng của Tô Mạn gần như là chưa từng. Cô ở trong xe của mình nhìn Bạc Mộ Vũ bước lên xe, trong mắt đều là bóng dáng của cô gái tóc dài gần đến eo.

Hôm giao thừa, trong nhà vẫn còn vài việc chưa xong, Bạc Mộ Vũ theo ba mẹ cùng nhau dọn dẹp nhà cửa đồng thời cũng chỉnh đốn lại căn phòng của mình một lần.

Bốn giờ chiều, Bạc Minh Lương ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối, Diệp Hạ Lam và Bạc Mộ Vũ ở phòng ăn làm sủi cảo.

Tay Diệp Hạ Lam dính một lớp bột mì, vừa lấy nhân để gói sủi cảo vừa lầm bầm: "Mẹ đoán Xuân vãn năm nay chắc là không hay, chúng ta có nên xem không?" Bạc Mộ Vũ gói lại nhân bánh mình vừa lấy, ánh mắt chuyên chú nhìn chiếc sủi cảo của mình, thất thần mà trả lời: "Muốn xem thì cứ xem."

"Mỗi năm ngày một dở tệ, coi cái khỉ gì chứ." Diệp Hạ Lam trắng mắt liếc nàng một cái.

Bạc Mộ Vũ để xuống chiếc sủi cảo vừa gói xong, ngay sau đó lại lấy một da bánh khác, ngữ điệu như thường nói: "Vậy cứ làm như mắc cười mà xem."

Nàng tạm dừng một chút, để nhân lên da bánh, nói thêm: "Nhớ phải chia sẻ lên cả weibo, nếu không sẽ không đủ buồn cười."

Diệp Hạ Lam không nhịn được cười: "Con đúng là có tâm y như ba con, có thể nào nói chuyện đàng hoàng chút được không."

"Mẹ, rõ ràng là mẹ nói mỗi năm ngày càng dở tệ trước mà." Bạc Mộ Vũ không còn lời nào để nói mà giương mắt nhìn sang.

"Tốt xấu gì cũng là Xuân vãn, con không thể khuyên ngăn được lời nào sao? Cái gì mà làm như mắc cười mà xem." Diệp Hạ Lam cười thành tiếng, sau đó lại sâu kín thở dài, "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đúng thật là không thể so với trước kia. Khi mẹ còn nhỏ ấy, bà ngoại con rất thích xem Xuân vãn hồi mấy chục năm trước, chất lượng hơn bây giờ rất nhiều."

"Vậy thì xem phim truyền hình, đâu phải kênh nào cũng chiếu Xuân vãn." Bạc Mộ Vũ nói, thừa lúc Diệp Hạ Lam không để ý, nàng lấy đi đồng xu đã rửa sạch ở bên kia, nhanh chóng bỏ vào nhân sủi xảo của mình lại.

"Này này này!" Diệp Hạ Lam nhanh tay đoạt lại, "Con làm gì vậy? Cái đó là của mẹ sắp gói mà!"

"Ai gói mà không được..." Bạc Mộ Vũ xoay người lại ngăn Diệp Hạ Lam, động tác tay nhanh thoăn thoắt, mau chóng gói da bánh lại: "Gói xong rồi."

Miệng nàng khẽ nhếch, dáng vẻ hai mắt sáng lên của nàng khiến Diệp Hạ Lam chỉ muốn đến nắm lấy lỗ tai nàng: "Nhãi ranh!"

Bạc Mộ Vũ bảo vệ gói sủi cảo trong tay mình, đau đến nhe răng: "Mẹ, cái này không phải đều như nhau sao, sang năm để mẹ gói... con không giành..."

Diệp Hạ Lam không nỡ dùng bạo lực, nghe nàng xin tha bổng thì buông tay, lau lau bột mì trên tai nàng, tức giận nói: "Biết đau sao? Để mẹ xem lần sau con còn dám trả lời không!"

Bạc Mộ Vũ bị đau, đưa tay xoa xa lỗ tai của mình, nhìn Diệp Hạ Lam cẩn thận đem sủi cảo gói đồng xu của mình đi, nàng nhẹ giọng nói: "Mẹ, lát nữa con đưa tiền thưởng cho mẹ giữ, con giữ cho mình một ít là được rồi. Kịch bản của con đã viết xong, đến khi đó phim chiếu, doanh thu phòng vé cao con còn nhận được thêm phần hoa hồng khác."

"Không cần, tự con giữ đi." Ánh mắt Diệp Hạ Lam nhất thời nhu hòa lại, nhưng lại xua tay từ chối: "Con cũng đâu còn là con nít, mẹ giữ cho con làm gì nữa? Tự xem mà làm."

Bạc Mộ Vũ sờ sờ vành tai bị nhéo còn hồng, không nói gì.

Diệp Hạ Lam đưa chân chạm chạm vào chân nàng: "Dì Âm của con với cái người họ Mạnh đó không nối lại tình xưa?"

Bạc Mộ Vũ gật đầu: "Ừm, lần trước sinh nhật dì Âm con đã nói với mẹ, không có khả năng."

Diệp Hạ Lam thở dài thật dài, "Khó quá...."

Mắt Bạc Mộ Vũ trầm xuống, tựa như chỉ vô tình, hỏi: "Mẹ, mẹ thật sự hy vọng dì Âm có người yêu sao?"

"Chuyện này đương nhiên."Động tác gói sủi cảo của Diệp Hạ Lam vẫn không ngừng, "Con đã lớn đầu như vậy rồi, cô ấy lại chỉ nhỏ hơn mẹ vài tuổi mà ngay cả một đối tượng để yêu đương cũng không có. Nếu như không bận tâm thì coi như mất sạch mười mấy năm quen biết. Trong cuộc sống sẽ có nhiều lúc tự cảm thấy cô đơn, có người bên cạnh so với cuộc sống đơn độc một mình đương nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều."

Bạc Mộ Vũ chăm chú nhìn động tác linh hoạt của Diệp Hạ Lam, nói: "Con sẽ ở cạnh dì Âm."

"Cái này sao mà giống." Diệp Hạ Lam ngừng tay, nhìn thẳng vào mắt Bạc Mộ VŨ trong chốc lát, sau đó xua tay nói, "Nói con cũng không hiểu, không thể thay thế bằng tình bạn hay tình thân."

Bạc Mộ Vũ nhìn Diệp Hạ Lam thật sâu, thấp giọng nói: "Mẹ, những chuyện đó con biết, dì Âm từng nói cho con. Nam sinh xấu số đó, Thiệu Tư Nam....."

Đúng là vì Giang Trần Âm không thích những người sau này theo đuổi cô cho nên mới không dễ dàng chấp nhận, sợ sẽ tạo thành tổn thương cho họ. Để rồi họ nói những lời như Mạnh Dịch An từng nói, cho dù cô chỉ cảm thấy tình cảm ấy không cách nào tiếp tục nên mới lựa chọn chấm dứt nhưng Mạnh Dịch An cũng xem đó là sự tổn thương.

Cho dù cô có làm thế nào thì đều bị gọi đó là tổn thương, Mạnh Dịch An trước kia rõ ràng đã từng an ủi cô, động viên cô, vực dậy cô nhưng cuối cùng vẫn biến thành người cầm dao đâm vào vết thương cũ của Giang Trần Âm.

Diệp Hạ Lam kinh ngạc nhìn nàng, vài giây sau cảm xúc mới dần ổn định: "Cho nên con biết rõ nguyên nhân vì sao nhiều năm nay mà dì con vẫn còn một mình, hơn nữa mọi người cũng vô pháp, ngay cả ông bà bên kia cũng vậy."

Bạc Mộ Vũ lắc đầu nhìn xem bàn tay đang mở ra của mình, ngón tay xoa lấy lòng bàn tay, nơi mà đêm đó nàng đã chạm vào khóe mắt ngấn lệ của Giang Trần Âm.

Ngữ điệu của Diệp Hạ Lam mang theo ưu sầu, nói: "Năm đó dì con đã từng khám bác sĩ tâm lý, sau đó tình trạng cũng ngày một đỡ hơn nhưng thật sự không có cách nào để loại bỏ hoàn toàn khúc mắt trong lòng dì con. Mọi người không ai thấy dì con làm sai gì cả, nhưng một người sống lại ở trước mắt dì còn mà.... chuyện đó làm sao có thể quên được..."

Bỗng nhiên cô không thể nào nói tiếp, sự tức giận đối với ngọn nguồn câu chuyện và sự thương tiếc cho Giang Trần Âm làm giọng nói cô nghẹn lại.

"Mẹ, dì ấy tại sao phải chịu tội như vậy..." Viền mắt Bạc Mộ Vũ hồng hồng, khóe mắt đỏ lên.

Diệp Hạ Lam vừa nghe đến câu này, lập tức sắc mặt trở nên tối hơn: "Nói đến chuyện này, mẹ thật hận khi không thể đem mọi chuyện mà mẹ của Thiệu Tư Nam đã làm phơi bày ra, năm đó bà ta mượn việc Giang lão sư cảm thấy áy này và ông bà Giang đau lòng con gái mình, có ý định lừa gạt họ một khoản tiền. Bà ta chẳng lẽ thật sự không biết thần kinh con mình có vấn đề? Nếu như không nhờ Giang lão sư đứng ra thì ai lại đi quan tâm đến những lời đồn này? Năm đó sau khi điều tra ra được con trai bà ta có vấn đề về thần kinh, sắt mặt bà ta trắng bệch ra, nói cũng không dám nói thêm một lời."

"Biết rõ là con mình có vấn đề, còn trăm phương nghìn kế mưu tính dì Âm..." Bạc Mộ Vũ thấp giọng thì thào, bàn tay đang mở ra chậm rãi siết chặt vào nhau.

Bà Thiệu kia, khi nói chuyện cùng nàng thì kiêu ngạo phách lối, khi đối mặt với Giang Trần Âm thì vuốt đuôi nịnh hót, hình ảnh đó nàng vẫn còn nhớ như in trong đầu.

Diệp Hạ Lam nghe ra giọng nói của nàng không bình thường, nhìn thoáng qua, quả thực thấy Bạc Mộ Vũ đang cúi đầu, tóc bên tai rủ xuống nơi sườn mặt che đi ánh mắt của nàng, nhìn không rõ biểu cảm.

"Được rồi, hôm nay là giao thừa, đừng nói chuyện không vui." Diệp Hạ Lam bình ổn lại tâm tình, "Tuy Giang lão sư không chấp nhận người khác thổ lộ nhưng dì con có nói, nếu như dì con có người mình yêu thích, nhất định sẽ chủ động theo đuổi."

Bạc Mộ Vũ sửng sốt, trong lòng rất nhanh nghĩ tới, vì không muốn tổn thương người khác cho nên tình nguyện để bản thân mình chịu đựng tổn thương sao?

Nhất thời nàng nghẹn lời, đột nhiên không biết mình phải nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng có đôi chút chua xót.

Trong nội thành cấm đốt pháo trúc nên đêm giao thừa ở thành phố Tần Châu thật sự rất yên tĩnh, không biết từ khi nào những bông tuyết trắng bắt đầu rơi xuống.

Buổi ăn chiều, Bạc Mộ Vũ ăn được phần sủi cảo có đồng xu mà mình gói, khóe môi nàng nhẹ cong, xem ra năm mới sẽ là một năm may mắn.

Sau buổi ăn, thời gian vẫn còn khá sớm, Diệp Hạ Lam cùng Bạc Minh Lương chỉ định ở nhà xem TV.

Bạc Mộ Vũ Sắp ngồi nghỉ bên cửa sổ, bông tuyết rơi ngoài trời tựa như những ý nghĩ vụn vặt đang rơi xuống trong lòng nàng, từng mảnh từng mảnh, tuy chúng rất nhỏ thế nhưng khi tích lại thì thật không thể nào xem nhẹ.

Nàng gọi điện cho Giang Trần Âm, người bên kia dường như đoán được rằng nàng sẽ gọi điện đến, nhanh chóng nhận cuộc gọi cùng tiếng cười nhẹ.

"Dì Âm, dì có thể ra ngoài không?"

"Con có dự định gì không?" Giang Trần Âm mỉm cười, đưa tay lấy chìa khóa xe, nhẹ nhàng vuốt ve nó, động tác nhẹ nhàng không hề phát ra âm thanh.

Bạc Mộ Vũ nhìn sắc trời dần chìm vào sắc đen, bỗng nhẹ cười một tiếng: "Con muốn đi xem pháo hoa nhưng nội thành lại không có."

Giang Trần Âm trông ra từ cửa sổ phòng mình, ở phía xa thỉnh thoảng lại có pháo hoa bay lên bầu trời. Nhưng nếu Bạc Mộ Vũ đến Giang gia, sợ là sẽ không dễ dàng mà trở về.

"Được rồi, con ở nhà chờ dì." Tầm mắt Giang Trần Âm vẫn hướng về nơi xa phía chân trời, nhìn một màn pháo hoa nở rộ trên trời cao, cô cười nói: "Chúng ta đi xem pháo hoa."