Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 37




"Được rồi, không nghĩ nữa." Lâm Sơ Vãn quay về thực tại, chỉ là trong giọng nói còn chút gì đó khàn khàn, "Vào phòng chị thôi

Bạc Mộ Vũ gật đầu, không nhìn đến cánh cửa kia nữa, bước theo Lâm Sơ Vãn đi vào phòng nàng.

Trên bàn sách vẫn là khung ảnh đó , nó hướng về Bạc Mộ Vũ. Sau khi bước vào, nàng thoáng nhìn qua khung ảnh rồi bước đến sofa ngồi xuống cùng Lâm Sơ Vãn.

Lâm Sơ Vãn rót nước cho nàng, sau đó hỏi: "Dạo này có bận rộn gì không? Có chuyện gì cần chị giúp chứ?"

Bạc Mộ Vũ nhận lấy ly nước, uống một ít, chậm rãi lắc đầu nói: "Công việc vẫn thuận lợi, học tỷ rất quan tâm em."

Trong mắt Lâm Sơ Vãn đầy ý cười, nói: "Có vẻ khá chú trọng công việc nhỉ, có tiêu khiển gì không?"

"Có." Bạc Mộ Vũ đặt ly nước xuống, nghĩ nghĩ rồi nói: "Dạo gần đây có đọc một vài tiểu thuyết

Mấy ngày nay, cứ rảnh rỗi là nàng sẽ nghĩ đến những manh mối liên quan đến chuyện của Giang Trần Âm, mà chuyện này đương nhiên không thể nói cho Lâm Sơ Vãn biết, thứ đó chắc cũng xem như là giải trí, chính là vài phút ngày hôm nay ngồi xem truyện đồng nhân của Giang Trần Âm.

Mặc dù cảm giác có hơi kỳ lạ.....

Lâm Sơ Vãn tò mò hỏi: "Đọc tiểu thuyết? Là loại văn học cổ trước nay thường hay đọc?"

"Không phải." Bạc Mộ Vũ lắc đầu, không cần nghĩ ngợi mà nói thẳng: "Là tiểu thuyết bách hợp."

Sắc mặt Lâm Sơ Vãn lập tức thay đổi, có hơi cứng nhắc, nhìn dáng vẻ đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cho dù là người quen thuộc từ trước đến nay cũng hiếm thấy nàng nhíu mày.

Nhưng nét mặt Bạc Mộ Vũ rất bình tĩnh, không có gì che dấu hay là mất tự nhiên, nhưng nó lại làm mối nghi hoặc trong lòng Lâm Sơ Vãn càng tăng thêm. Bởi vì tính cách Bạc Mộ Vũ không có sự mẫn cảm, không nghĩ đến thì làm cách nào né tránh được.

Nghĩ đến điều này, nỗi lòng Lâm Sơ Vãn bị khuấy động, buột miệng nói ra: "Tiểu Vũ, em cũng thích con gái?"

"Không." Bạc Mộ Vũ trả lời rất nhanh, nhưng sau khi trả lời xong mới để ý đến cách dùng từ của Lâm Sơ Vãn, nàng kinh ngạc xoay người sang nhìn Lâm Sơ Vãn: "Sơ Vãn tỷ, chị nói gì? Cũng?"

Lâm Sơ Vãn hoảng hốt, khẽ đưa tay che miệng, nàng rũ mắt với ý định che đậy vài nét bối rối trong ánh mắt của mình. Vừa rồi trong tình huống vội vã nên nàng đã bất cẩn nói ra. Đến cùng thì, việc mà bản thân từng trải, đôi lúc, khi cảm xúc bất chợt ùa đến khó mà che dấu được sơ hở

Bạc Mộ Vũ vẫn đang nhìn lấy nàng, nàng vững vàng buông ra tiếng thở dài.

"Không nghĩ là hôm nay chị lại vô tình để em biết được." Nụ cười Lâm Sơ Vãn mang theo sự chua xót, một nụ cười mà Bạc Mộ Vũ chưa từng nhìn thấy ở nàng, "Em chưa từng trải qua những cảm xúc của tình yêu, cho nên chị mới không nói với em. Mà đoạn tình cảm này của chị, vừa phức tạp lại vừa rối ren, chỉ sợ là em chẳng muốn nghe, chưa trải qua mà đã bị người từng trải như chị tác động, này thì có gì là tốt."

Bạc Mộ Vũ trầm lặng, sau một lúc lâu, nàng quan tâm nói: "Sơ Vãn tỷ, mỗi người đều có những chuyện quá khứ khác nhau. Một con đường bình thường không thể nói lên ý nghĩ và quan điểm của một người, cũng không thể nói lên qua một đoạn đường quanh co và phức tạp khác, có phải không?"

Lâm Sơ Vãn sửng sốt, sau đó lại gật đầu mĩm cười. Tại sao nàng lại quên mất chứ, Bạc Mộ Vũ chỉ không nhạy bén ở một phương diện nào đó, đặc biệt là về chuyện tình cảm, nhưng cô nhóc này không phải cái gì cũng không biết, càng không phải là người ngu dốt.

Nghĩ như thế, mong muốn nói ra hết tâm sự trong lòng của Lâm Sơ Vãn dần lớn lên.

"Đúng vậy." Nàng chậm rãi cười cười, rồi sau đó ý cười tan đi, ưu thương dần hiện lên trong ánh mắt, "Chị thích người đó, người đó là nữ, bọn chị quen biết nhau vào thời đại học. Thành tích của cô ấy rất xuất sắc. Ban đầu, chị và cô ấy không hề liên quan gì tới nhau, bởi vì cô ấy luôn cô độc một mình, ánh mắt bén nhọn và gai góc khiến người khác không dám đến gần. Nhưng sau này, chị lại sinh hứng thú với cô ấy, nguyên do là chị nghe thấy rất nhiều bạn học trào phúng nói cô ấy chỉ là một đứa cô nhi mà dám ngạo mạn như thế, từ lúc đó, chị cảm thấy bản thân đối với cô ấy có gì đó thay đổi."

Bạc Mộ Vũ chưa từng nghe thấy những chuyện này, khi Lâm Sơ Vãn dừng kể, nàng liền hỏi: "Thay đổi về gì?"

Lâm Sơ Vãn cười, lấy ly nước qua cầm trên tay, tiếp tục nói: "Chị cảm thấy, cô ấy xa cách là vì muốn bảo vệ bản thân chứ không phải có ý muốn tổn thương người khác. Nguyên nhân chính là vì cô ấy không người thân, cô ấy cảm thấy thế giới này chẳng có gì đáng để bận tâm, mà cô ấy chỉ có một mình một người, cho nên cô ấy phải tự bảo vệ mình, không muốn người khác đến gần mình. Những người có ý nghĩ muốn làm cô ấy tổn thương vì vậy mà không thể đến gần, những người có ý muốn kết bạn với cô ấy cũng vì vậy mà thấy sợ sệt."

Bạc Mộ Vũ yên lặng lắng nghe, giọng nói Lâm Sơ Vãn nhu hòa, ngữ điệu thong dong, nghe qua thì giống như đang hưởng thụ nhưng với nội dung của câu chuyện mà nàng nói không hiểu sao lại làm cho lòng người thêm buồn bã.

Lâm Sơ Vãn cúi đầu, thoáng nhìn qua ly nước, thở dài một tiếng rồi nói: "Khi chị ý thức được bản thân đã quá mức chú ý đến cô ấy, không những chị không muốn kìm hãm lại sự quá mức đó mà ngược lại, càng ngày chị càng thích ngắm nhìn cô ấy. Cô ấy thích ngồi trong góc khuất của tòa ký túc xá, thích đến một góc nào đó của thư viện, khi đi học còn thích ngồi ở góc cuối của phòng học, những nơi đó không có nơi nào mà chị chưa từng đến."

Ánh mắt Bạc Mộ Vũ mang theo sự kinh ngạc, nàng không nghĩ là một người có vẻ ngoài thì dịu dàng, bên trong thì thanh lịch như Lâm Sơ Vãn lại có một quá khứ như thế, nhiệt tình theo đuổi một người không từ bỏ.

"Sau đó thì hai người bên nhau?" Bạc Mộ Vũ không thể không lên tiếng hỏi.

"Làm gì dễ dàng như vậy?" Lâm Sơ Vãn cười cười, "Như chị vừa nói, cô ấy khước từ tất cả những ai đến gần cô ấy, bao gồm cả chị. Cho dù ban đầu chị không hề nói rõ với cô ấy, chỉ lẳng lặng bước theo, yên lặng ngắm nhìn, nhưng đến cuối cùng vẫn để cô ấy phát hiện ra. Chị cứ nghĩ rằng, bản thân sẽ bị ánh mắt gai góc ấy xua đuổi, nhưng không, cô ấy chỉ lạnh nhạt nhìn chị rồi cuối cùng xoay người bỏ đi. Sau ngày hôm đó, cô ấy cố tình né tránh chị, trừ khi rất cần thiết, nếu không cô ấy sẽ không cùng chị đứng dưới một mái hiên."

Bạc Mộ Vũ hỏi: "Có phải cô ấy có gì đó đặc biệt với chị hay không?"

Lâm Sơ Vãn chỉ cười, sau đó tiếp tục nói: "Chị cảm giác được thái độ của cô ấy với chị không bài xích giống như những người khác. Tuy nói cô ấy không cho chị đến gần nhưng cô ấy lại chủ động né tránh chị ở những nơi chị có mặt. Rõ ràng trước đó cô ấy luôn tạo cho người ta cảm giác sợ hãi mà bỏ cuộc, nhưng đến chị thì lại đổi thành cô ấy né tránh chị. Khi được dung túng quá lâu, lá gan chị càng ngày càng lớn hơn, càng ngày càng không thỏa mãn với sự đối đãi đặc biệt này. Cho nên, chị bắt đầu rút ngắn khoảng cách với cô ấy, thậm chí còn trực tiếp xuất hiện ngay trước mắt cô ấy trong khoảng cách chỉ vài bước chân, hoặc là mặt dày đi theo sau cô ấy, khi cô ấy dừng bước, lại giả vờ không để ý mà đụng phải rồi lại giả vờ vô tội nói xin lỗi với cô ấy."

Khi nàng nói đến những điều này, từ trong ánh mắt đều tràn ngập sự yêu thương mà trước nay Bạc Mộ Vũ chưa bao giờ thấy ở nàng. Bạc Mộ Vũ đoán đó là yêu thương, bởi vì nó có sự ấm áp mang theo nét mong chờ và thẹn thùng mà nàng thường thấy.

"Sau đó thì sao?" Bạc Mộ Vũ nôn nóng thúc giục.

"Sau đó......" Lâm Sơ Vãn lẩm nhẩm, đột nhiên đôi mắt ảm đạm, "Những hành động đó của chị không kéo dài được bao lâu, cuối cùng cũng có một này cô ấy bạo phát, khiến cho chị không thể nào ngờ được. Ngày hôm đó, chị vẫn đi theo sau cô ấy, cùng cô ấy đi về ký túc xá, trên đường đi chị phát hiện cũng có một cậu con trai ôm mộng tưởng giống như chị. Cậu con trai đó, chủ động hơn chị, nhanh chóng theo đuổi cô ấy, ngăn bước đi của cô ấy rồi sau đó tỏ tình."

Trái tim Bạc Mộ Vũ như nhảy đến cổ họng, "Tiếp theo thì?"

Lâm Sơ Vãn cười khổ lắc đầu, "Chị cho rằng, lần đó cô ấy cũng sẽ dùng cái ánh mắt gai góc đáng sợ để xua đuổi đối phương, nhưng chị đã sai, lần đó cô ấy không chỉ im lặng, mà cô ấy giống như muốn đem hết bao nhiêu cơn giận tích lũy lâu ngày do đứa mặt dày đuổi mãi không đi như chị gây ra, trút hết trong một lần, cậu con trai đó bị cô ấy đánh cho bầm dập mặt mày. Mà ngày hôm đó, cũng là ngày mà cô ấy đứng trước mặt chị rất lâu, ngữ khí trong giọng nói và ánh mắt của cô ấy thì lạnh lẽo, chỉ nói với chị một câu 'nếu không muốn có kết quả đau đớn giống như tên đó thì nên cách xa tôi.'"

Bạc Mộ Vũ kinh ngạc đến há miệng, qua lời Lâm Sơ Vãn nói thì cô gái này có tính tình khá quái gở.. Từ khi Lâm Sơ Vãn bắt đầu nói, ngay cả một bạn học bình thường cũng muốn cách xa.

"Nhưng em có biết? Sau lần đó, sự yêu mến của chị giành cho cô ấy không hề giảm mà ngược lại nó ngày càng mãnh liệt hơn. Và cũng chính vì lần đó, chị đã học cách khắc chế, không dám để cô ấy biết được chị vẫn còn thích cô ấy, không phải vì chị sợ bản thân sẽ giống cậu trai kia mà là chị đau lòng vì cô ấy. Mục đích cô ấy khước từ sự thân cận của người khác rất đơn giản, cô ấy chỉ muốn bảo vệ lấy mình, hai chữ 'cô nhi' này mang đến cho cô ấy bao nhiêu ánh mắt dị thường từ người khác chúng ta không thể nào tưởng tượng được , chị không để mắt đến điều đó nhưng với mọi người không phải ai cũng có tấm lòng lương thiện."

Bất giác, Lâm Sơ Vãn siết chặt chiếc ly trong tay, ánh mắt càng ảm đạm hơn.

"Sơ Vãn tỷ......" Bạc Mộ Vũ đưa tay chạm vào tay Lâm Sơ Vãn, nhất thời nàng cũng không biết phải an ủi thế nào.

Rốt cuộc những chuyện mà Lâm Sơ Vãn đang nói với nàng cũng chỉ là một hai phần, trong khoảng thời gian đó, đến cùng đã diễn ra thế nào, nàng thật sự không thể đoán ra.

Lâm Sơ Vãn nhợt nhạt nhếch môi, ý bảo rằng mình không sao, tiếp tục nói: "Sau đó, chị vẫn lén lúc đi theo cô ấy, ngồi ở nơi mà cô ấy từng ngồi, đọc quyển sách mà cô ấy từng mượn, ăn món vặt mà cô ấy thích. Chị cho rằng, cả hai sẽ cứ tiếp tục như vậy cho đến khi thứ tình cảm này biến mất, nhưng không ngờ là, một lần khi cô ấy vừa rời khỏi thư viện, chị ở phía sau đi qua lấy quyển sách mà cô ấy vừa trả lại, kết quả là vừa mới quay đầu thì thấy cô ấy trở về để lấy quyển sách."

Ánh mắt Bạc Mộ Vũ có đôi chút khẩn trương, bàn tay vừa rồi đưa sang tay Lâm Sơ Vãn vô thức lại nắm lấy ống tay áo Lân Sơ Vãn.

Lúc này, nụ cười ngại ngùng của Lâm Sơ Vãn càng sâu, nàng vỗ vỗ lên tay Bạc Mộ Vũ để Bạc Mộ Vũ thả lỏng, rồi sau đó nhàn nhã nói: "Lúc ấy, chị sửng sốt đứng nơi đó, không biết nên làm gì, hai người bọn chị mặt đối mặt đứng ở đó thật lâu. Cuối cùng là chị phản ứng đầu tiên, chị đem quyển sách đặt vào tay cô ấy, nói một câu xin lỗi với cô ấy rồi định quay đi, nhưng cô ấy lại không để cho chị đi...... Cô ấy không màn đến quyển sách, bởi vì nơi đó là một góc khuất, cô ấy ôm lấy chị. Lúc ấy, mũi chị rất xót, chua xót đến không nói thành lời, cô ấy còn ở bên tai chị, liên tục nói rằng cô ấy thích chị, nói rằng, cho dù có trốn tránh thế nào cũng không thoát được, cô ấy hỏi chị, cô ấy nên phải làm gì."

"Vậy là hai người cứ vậy ở bên nhau?" Bạc Mộ Vũ nghe đến mê mẩn, đối với cái đáp án cho câu hỏi này vô cùng chấp nhất.

Vấn đề mà Bạc Mộ Vũ vừa hỏi như một kíp nổ, Lâm Sơ Vãn không hề cười, chua xót lần nữa bao lấy đôi mắt nàng: "Bọn chị không bên nhau, chị cũng không nói bất luận một câu nói nào là chị thích cô ấy. Chị biết, cô ấy sợ bên cạnh mình sẽ có nhiều hơn một người, sợ rồi đến cuối cùng chị cũng sẽ bỏ mặc cô ấy, sợ đến một ngày cô ấy vẫn chỉ còn lại một mình. Sau giây phút đó, cô ấy không còn cố tình tránh né chị như trước, nhưng mối quan hệ giữa chị và cô ấy cũng không có một sự xác định nào. Chị và cô ấy thân mật tiếp xúc với nhau, và chính lúc cô ấy đưa chị trở về ký túc xá rồi lưu luyến rời đi, chị đùa giỡn ôm lấy cô ấy. Lúc đó, đôi mắt của chị và cô ấy chỉ cách nhau chưa đến một đốt ngón tay."

Đây giống như là một kết thúc, bởi vì Bạc Mộ vũ không nhìn thấy sự xuất hiện của người yêu Lâm Sơ Vãn trong hiện tại, và cô gái ấy, có lẽ đã dừng lại vào thời gian đó.

Nàng khó khăn hỏi: "Sơ Vãn tỷ, đã chấm dứt rồi phải không?"

"Ừm." Lâm Sơ Vãn mĩm cười trả lời nàng, tiếp tục che lấp đi chua xót trong lòng, "Chị đã mất đi cô ấy, chỉ vì một quyết định mà chị đã tự cho là đúng."

Bạc Mộ Vũ cắn cắn môi, giọng nói trầm thấp: "Em xin lỗi, em không nên khiến chị nhớ lại những điều này."

Lâm Sơ Vãn ôn thành cười cười, "Không sao, có thể nói với em những thứ này trong lòng chị thấy thoải mái hơn rất nhiều. Huống chi những chuyện này không phải do em nhắc tới mà là từ miệng chị tự nói ra ngoài, chị đâu có bị mất trí."

Tâm tình Bạc Mộ Vũ chưa hoàn toàn bình thường trở lại, càng nghĩ càng phức tạp, bên tai như vẫn còn vọng lại những lời Lâm Sơ Vãn vừa nói và trước mắt như hiện lên những hình ảnh trong lời nói của Lâm Sơ Vãn.

Tình yêu thật sự có thể chấp nhất đến mức này, và còn là nguyên nhân khiến một người phải khắc chế đến thế sao? Lâm Sơ Vãn thâm tình, trước sau không muốn buông tay, và đồng thời nàng cũng học được cách để khắc chế, chỉ vì không muốn đối phương phải đau khổ.

Như vậy, vào năm đó khi Cao Diên theo đuổi Giang Trần Âm thì sao? Nếu như anh ta thật sự dùng một cách thức cực đoan để theo đuổi Giang Trần Âm, vậy thì người anh ta yêu của hiện tại, yêu thương đối phương một cách tính toán như thế, vậy có được gọi là yêu?

Nghĩ như vậy, Bạc Mộ Vũ lên tiếng hỏi: "Sơ Vãn tỷ, liệu có cái tình yêu gọi là không màn tất cả để có được đối phương hay không?" Nàng dừng lại một lát, nhỏ giọng nói: "Tình yêu như vậy có thật là tình yêu?"

Lâm Sơ Vãn cười, đặt ly nước lại lên bàn, thở dài một hơi, nhẹ giọng trả lời, như nói với Bạc Mộ Vũ nhưng cũng giống như đang nói với chính mình: "Tình yêu nhất định sẽ đi cùng với sự khắc chế, chẳng qua khi dùng mắt thì ta không nhìn thấy, nhưng dụng tâm thì có thể cảm nhận được. Nếu như em yêu một người, thứ em hy vọng ở đối phương đó là chữ yêu mà đối phương sẽ đáp lại cho em, chứ không phải là sự chịu đựng hay là một thứ tình cảm nào khác, bởi vì những thứ đó không phải là thứ em muốn."

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay không có gì muốn làm rõ, vậy......  anh anh anh?

o0o

Ed: Vì deadline dí sấp mặt nên chậm trễ, thông cảm... vẫn chưa hết bị dí đâu ;.;