Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 34




Về đến nhà, Bạc Mộ Vũ bị Diệp Hạ Lam đuổi trở về phòng thay đồ.

Bạc Minh Lương ở phòng bếp làm cơm tối, Diệp Hạ Lam câu vai Giang Trần Âm đi ra ban công.

"Chuyện Tiểu Vũ muốn qua ở lâu dài với em, em không có ý kiến gì thật sao?" Diệp Hạ Lam ôm cánh tay Giang Trần Âm, trông không giống dáng vẻ phải hỏi cho rõ ràng, "Nếu em không muốn thì phải nói, giữa chúng ta không cần ngại ngùng gì cả."

"Em có ý kiến gì chứ?"

Giang Trần Âm cười vỗ vỗ tay Diệp Hạ Lam, khi Diệp Hạ Lam buông tay thì sau đó khoanh hai tay trước ngực, mắt nhìn xa xăm.

"Có con bé ở cùng, em lại thấy vui vẻ hơn rất nhiều." Giang Trần Âm thở dài một hơi, khẽ cười nói: "Em sẽ không nuông chìu con bé quá mức, cũng sẽ không giúp con bé làm nhiều việc, yên tâm đi."

"Không phải chị lo lắng vấn đề này, vốn từ nhỏ con bé cũng đâu được nuông chìu." Diệp Hạ Lam cau mày, giọng nói nghiêm túc hơn, Tiểu Vũ đến ở, thật sự sẽ không làm phiền đến em? Em suy nghĩ thật kỹ đi rồi lát nữa trả lời chị" 

Lời này của cô cũng đã quá rõ, sao Giang Trần Âm lại nghe không hiểu chứ? Cô cũng giống như người nhà, tuy không nói rõ nhưng lại vô cùng quan tâm.

Càng như vậy, Giang Trần Âm càng có một loại cảm giác nghiêm trọng vô hình. Mọi người ai cũng như đang bước đi trên mặt băng mỏng, sợ nói sai một chữ, sợ khiến cô nhớ lại. Nhưng sự thật thì chưa ngày nào cô quên di được, chỉ là cuộc sống quá đa màu đa sắc cho nên phần kí ức đó bị đẩy ra xa hơn mà thôi.

"Hạ Lam, chị vẫn chưa rõ sao?" Nét mặt Giang Trần Âm lạnh nhạt, "Em không muốn nghĩ về chuyện đã qua, nhưng quá khứ đó không hoàn toàn ảnh hưởng đến em của hiện tại."

Diệp Hạ Lam im lặng không nói, khẽ cúi đầu như đang suy tư.

"Chuyện xảy ra bốn năm trước để em lần nữa ôn lại cảm giác của năm ấy." Ngữ điệu Giang Trần Âm trầm thấp nhưng lại mang chút thông thấu và thoải mái, "Đến giờ em vẫn còn biết sợ, vẫn còn vô thức trốn tránh. Thế nhưng, nếu như em thật sự có cảm giác với ai đó, em sẽ chủ động."

Diệp Hạ Lam khẽ giật ngón tay, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn cô.

Sắc mặt Giang Trần Âm chậm biến, thu lại ánh mắt đang nhìn nơi xa, nhìn Diệp Hạ Lam: "Cho dù em có bị từ chối, thì người chịu tổn thương là em, không phải là đối phương."

"Trần Âm..." Đồng tử Diệp Hạ Lam thắt lại, vô thức bắt lấy cánh tay Giang Trần Âm.

"Bản thân chịu tổn thương, không phải tốt sẽ hơn nhiều so với người khác bị tổn thương sao?" Giang Trần Âm thì thầm, sau khi nói xong thì khẽ cười một tiếng.

Cô không muốn lại nghe thấy ai đó nói rằng bị cô làm tổn thương, mỗi lần nghe câu nói ấy, cô luôn nhớ đến mùi máu tanh năm đó. Cái cảm giác sợ đến kinh hồn và mùi máu tanh nồng đậm, nó dường như xuyên qua mọi không gian, để ngày hôm nay bất luận cô có chạy đến hang cùng ngõ hẹp nào cũng không thể tránh thoát.

Diệp Hạ Lam không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy lồng ngực mình rất nhói.

Có bao nhiêu người bị dằn vặt như thế? Rõ ràng không phải lỗi của Giang Trần Âm, nhưng nhiều năm qua đi vẫn bị nỗi ám ảnh đó đeo bám, cho đến hôm nay, vẫn sợ hãi sẽ xúc phạm người khác, cho dù chỉ một tổn thương nhỏ cũng cố gắng hết sức tránh đi, chỉ đơn giản là, trong lòng cô đã không còn gánh nổi cái cảm giác tội ác

Sau một lúc lâu, Diệp Hạ Lam nhẹ nhàng nói: "Đã thiệt thòi cho em."

Giang Trần Âm lắc đầu, suy nghĩ một lát lại cười nói: "Sao, kéo em ra tận đây chỉ để nói như vậy thôi?"

"Cũng không hẳn, chỉ là đứa nhỏ Tiểu Vũ này..." Diệp Hạ Lam ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

"Là ai mới vừa nói với em, giữa chúng ta không cần phải ngại ngùng gì cả?" Giang Trần Âm cong môi, "Nhưng mà chị muốn nói gì, em điều biết, chị đã chấp nhận ý nghĩ của con bé, khẳng định là trước khi gật đầu đồng ý, chị cũng đã nghe con bé nói lời đảm bảo. Đã như vậy mà còn muốn tìm em nói chuyện, nhất định là muốn nói với em, tuy không được nuông chìu nhưng cũng đừng có hoàn toàn bỏ mặc con bé."

Cô nói lời nào cũng có lý mà hơn nữa còn nói trúng trọng tâm, Diệp Hạ Lam cũng cười rộ lên theo.

"Em không nói sai chứ?" Giang Trần Âm than nhẹ, "Đứa nhỏ Tiểu Vũ này, tuy là nói ỷ lại vào em nhưng bản tính của con bé thì không đổi, chuyện đã hứa nhất định sẽ làm được, nói không chừng có khi chuyện gì cũng sẽ không nói cho em biết."

Diệp Hạ Lam ôm lấy cánh tay cô, cười nói: "Very good, hoàn toàn chính xác."

Giang Trần Âm cười một tiếng, không nói nhiều, chỉ nhận lời: "Yên tâm, em biết nên làm gì."

Diệp Hạ Lam thở dài, sau đó giả vờ làm động tác ngắt cánh tay cô, "Con gái của chị tại sao lại thích bám lấy em như vậy chứ? Em bỏ bùa mê gì cho con bé? Lẽ nào người mẹ này không đẹp bằng em sao?"

"Hmm..." Giang Trần Âm làm dáng vẻ trầm ngâm, có hơi nghiêm túc nói: "Chắc tại chị lớn hơn em ba tuổi."

Diệp Hạ Lam túm lấy đồ của cô, không thể tin được, nói: "Giang lão sư, ý em nói là chị già? Em cho là mình nhỏ hơn ba tuổi là nhỏ lắm sao?"

Giang Trần Âm che miệng cười phá lên: "Không, không dám, ý của em là, chắc vì chị và con bé là duyên mẹ con."

"Không phải!" Diệp Hạ Lam siết lấy đồ của cô không buông, "Vừa rồi em nói không phải ý này?"

Giang Trần Âm không thể ngưng cười: "Thật sự là ý này..."

Hai người, chị một câu em một câu làm ồn ào cả phòng khách, rảo bước đến phòng ăn.

Bạc Minh Lương người phụ nam của gia đình đã dọn cơm nước ra đầy bàn, Bạc Mộ Vũ đang đặt đũa lên từng bát cơm đã bới xong.

Vừa ngồi xuống, Bạc Mộ Vũ liền nói: "Mẹ, sau khi con dọn ra ngoài, cuối tuần sẽ trở về nhà."

Diệp Hạ Lam kinh ngạc cùng Bạc Minh Lương đang có chút thất thần nhìn nhau, sau đó quay sang liếc nhìn với Giang Trần Âm đang mỉm cười.

Bạc Mộ Vũ thấy ba mẹ và Giang Trần Âm đều không nói gì, dứt khoát để bát đũa xuống, bổ sung cho câu nói trước: "Thật ra cũng không nhất nhiết chỉ có thể về vào cuối tuần, khi nào muốn về thì con sẽ về nhà, con nhất định sẽ về thường xuyên."

Nét mặt Diệp Hạ Lam vui vẻ, cười nói: "Mẹ còn tưởng con bám dì Âm thành công rồi là liền đem ba mẹ ném ra sau ót, cũng may, cuối cùng cũng biết hiếu thuận." Cô vừa nói, khuỷu tay chạm chạm Bạc Minh Lương ở bên cạnh: "Có phải hông, ba ba?"

Bạc Minh Lương cười ha ha phụ họa theo: "Đúng vậy, từ sớm anh đã nói, con gái chúng ta sao lại không thường về nhà được chứ?"

Giang Trần Âm cười nhưng không nói, khi ở Lăng Châu, cô đã cảm giác được Bạc Mộ Vũ bắt đầu trở nên ổn trọng hơn, những lúc đắng đo đều biết suy xét ở nhiều phương diện.

Khi cô đang nhớ lại, Bạc Mộ Vũ cắn môi, nghiêm túc nói: "Ba nói đúng, con sẽ không."

Bạc Minh Lương gật đầu, nói với Giang Trần Âm: "Vậy phải làm phiền Tiểu Giang."

Giang Trần Âm cười nói: "Không phiền, lời này quá khách sáo rồi."

Nói chuyện một lát rồi lạc đề, Diệp Hạ Lam thuận miệng nói thêm vài câu, tâm sự với Giang Trần Âm, Bạc Minh Lương và Bạc Mộ Vũ, hai cha con không chen lọt vào một câu.

Buổi tối Diệp Hạ Lam và Giang Trần Âm tâm sự thêm một lát, nhưng cũng không được bao lâu thì Giang Trần Âm phải đi về.

Giúp Bạc Minh Lương rửa chén xong, Bạc Mộ Vũ bước ra, thấy Giang Trần Âm phải đi, bước nhanh chân: "Mẹ, con tiễn dì Âm ra ngoài."

"Phốc..." Diệp Hạ Lam khoát tay áo, "Đi đi đi, còn chưa tới hai ngày là dọn ra ngoài rồi, còn gấp tới vậy làm gì không biết."

Bạc Mộ Vũ nhếch môi cười: "Con sẽ quay lại ngay."

Giang Trần Âm đứng ở cửa cười, đưa tay ra đợi nàng, nàng nhanh chóng bước tới sau đó vươn tay nắm lấy.

Trời đã sập tối, hai người cùng nhau đi đến gara, bước chân nhàn nhã thong thả.

Giang Trần Âm dặn dò: "Được rồi, mau vào nhà đi. Chiều chủ nhật dì tới đón con, trước đó sẽ đến nhà ba mẹ dì một chuyến, thứ hai tan làm thì trở về nhà của dì."

Bạc Mộ Vũ bước chậm từng bước từng bước về trước, gật đầu nói: "Ừm, con biết rồi."

Giang Trần Âm thấy nàng vẫn còn đi theo, cười hỏi: "Sao vậy, chưa muốn trở về?"

Suy tính trong lòng của đứa nhỏ này Giang Trần Âm đã quá hiểu, từ nhỏ thì đã như vậy, mỗi lần khi cô muốn rời đi, nàng sẽ luôn đưa đi thật xa. Tiễn đến gara, rồi lên xe, sau đó lại chầm chậm chạy đuổi theo ở sau xe thêm vài bước, cho đến khi xe chạy đi rất xa.

Bạc Mộ Vũ thành thật gật đầu, hỏi: "Vừa rồi trước khi ăn cơm, có phải mẹ con đã nói gì với dì không?"

Giang Trần Âm sửng sốt, cẩn thận nghĩ, nhất định Bạc Mộ Vũ không biết chuyện cũ kia. Do vậy, là hỏi Diệp Hạ Lam có phải đã làm rõ một số việc liên quan đến nàng.

"Nói một ít." Giang Trần Âm dừng bước, đối diện với nàng, "Dù sao thì lần này không có hạn định thời gian với con, mặc dù nói là ở với dì, nhưng ba mẹ con ít nhiều cũng thấy lo lắng."

Bạc Mộ Vũ cũng dừng bước, nhìn Giang Trần Âm, dưới ánh trăng, đôi mắt càng trở nên trong suốt, "Con biết, con sẽ sắp xếp tốt cuộc sống của mình. Con sẽ không làm phiền đến dì, cũng sẽ không vì ở với dì mà quên mất ba mẹ, vừa rồi khi ăn tối, những lời con nói đều là lời nghiêm túc."

Giang Trần Âm cười lắc đầu, "Con nghĩ, cái gì gọi là làm phiền đến dì?"

Sau khi Bạc Mộ Vũ suy tư xong thì trả lời: "Chính là tạo thêm phiền cho dì, những việc tự con có thể giải quyết nhưng lại muốn dì làm thay."

Giang Trần Âm như đang suy nghĩ điều gì, gật đầu, trong mắt lại chứa ý cười, "Nhưng, con không nói chuyện của con với dì thì làm sao biết được nó có phiền hay không phiền đến dì?"

Bạc Mộ Vũ nhíu mày lát sau gật đầu nói: "Nói vậy cũng đúng."

"Cho nên." Giang Trần Âm khẽ cười, ấm áp trong ánh mắt thì vẫn như cũ, nhưng lại rõ ràng hơn, "Có phiền đến dì hay là không tạm thời gạt qua một bên trước, mặc cho có chuyện gì xảy ra, nhất định phải nói cho dì biết, có rõ chưa?"

"Đã rõ." Bạc Mộ Vũ nắm chặc tay cô.

Giang Trần Âm kéo kéo hai bàn tay đang nắm của hai người, nhẹ giọng nói: "Vậy là tốt rồi, mau quay lại đi."

Bạc Mộ Vũ vẫn không chịu nhúc nhích, yết hầu lên xuống, như đang có gì muốn nói.

Giang Trần Âm cũng không thúc giục nàng, bên môi đang là nụ cười, dáng vẻ im lặng không nói của cô bé trước mặt càng là cảnh đẹp ý vui. Tóc dài như mực đang mềm mại xõa bên vai, gương mặt trắng noãn, mềm mịn và nhu uyển, đôi môi hồng đang khẽ cắn, hiện ra vòng dấu răng nho nhỏ nhưng lại rất mê người.

Cả người còn toát ra vẻ khoan khoái ngây thơ của trẻ con, nhưng vẫn ẩn chứ nét dịu dàng của cô gái nhỏ, chỉ là nét mặt lành lạnh, giữa hai chân mày có vài phần lạnh nhạt và nghiêm nghị.

Giang Trần Âm bắt đầu cảm thấy mong chờ bộ đáng của đứa nhỏ qua vài năm nữa, trưởng thành nội liễm, chắc chắn sẽ dẫn đến không ít người yêu mến.

Thế nhưng, đôi lúc lại có có chút ngốc nghếch, không biết phải làm sao cho tốt...

Nghĩ như thế, phút chốc lại khẽ cười một tiếng.

Bạc Mộ Vũ thấy cô cười, cũng không nghĩ gì nhiều, mà càng nắm chặc tay cô hơn, cuối đầu lên tiếng: "Dì Âm, con muốn ôm dì một chút."

Vừa mới nghĩ tới cái ngốc nghếch của đứa nhỏ này, vừa nghĩ xong thì đã hiện lên, Giang Trần Âm cười nói: "Được."

Được đồng ý, Bạc Mộ Vũ tiến lên nửa bước, hai tay vòng ngang hông Giang Trần Âm, cố sức vây chặt. Theo đó nhịp thở của nàng tăng lên rất nhanh, phả vào gò mà của Giang Trần Âm.

Nàng không biết vì sao lại không muốn Giang Trần Âm đi, mặc dù hai người rất nhanh sẽ ở cùng nhau, thế nhưng sâu trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác rất không nỡ. Nàng không chỉ không muốn Giang Trần Âm đi mà còn muốn ôm lấy, như vậy mới cảm thấy thoải mái hơn.

Khi tay Giang Trần Âm nhẹ nhàng xoa sau đầu nàng, sự xao động mạnh mẽ nơi lồng ngực trong tức thì được xoa dịu lại, thay vào đó là sự quyến luyến và nhu hòa.

"Loại vấn đề này sau này không cần thiết  phải hỏi nữa." Giang Trần Âm cười nói bên tai nàng: "Cũng không phải con chưa từng ôm dì, từ bé đến giờ, có lần nào dì không cho phép con không?"

Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn cô, nói lên: "Lần này thì không giống."

Giang Trần Âm buồn cười nói: "Không giống chỗ nào?"

Bạc Mộ Vũ bị nghẹn lời, nàng cũng không biết điểm khác nằm ở đâu, chỉ cảm thấy là so với những lần tiễn biệt trước kia thì hoàn toàn không giống. Lúc này du͙ƈ vọиɠ muốn được ôm GIang Trần Âm rất mạnh, mạnh đến mức nàng không còn khống chế được bản thân, hơn nữa cho dù đã được ôm cũng vẫn thấy một dòng cảm xúc nào đó đang ngăn trước ngực nàng, nàng rõ ràng cảm giác được bản thân đang không biết phải làm gì.

Suy nghĩ hồi lâu, dưới ánh mắt có ý trêu đùa của Giang Trần Âm, Bạc Mộ Vũ lúng túng nói: "Con cũng không biết nhưng là thấy nó không giống..."

Giang Trần Âm không thể không cười, nhẹ nhàng nhéo gò má nàng, sau đó lại thở dài: "Đồ ngốc, vẫn còn muốn ôm sao?"

Bạc Mộ Vũ gật đầu, khoảng cách rất gần, cho nên phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thẳng vào Giang Trần Âm

Đột nhiên nàng nói nhỏ với Giang Trần Âm: "Con thấp hơn dì, ôm thế này có hơi khó chịu, nếu như con có thể cao hơn một chút thì tốt rồi."

Cao thêm, những lúc gần nhau thế này thì không còn cần ngẩng đầu lên mới có thể đối diện với Giang Trần Âm. Khả dĩ cao hơn, nàng có thể cúi đầu nhìn Giang Trần Âm, cho dù là thế nào cũng tốt hơn so với hiện tại, hơn nữa cảm giác cũng sẽ tốt hơn.

Giang Trần Âm khẽ nhếch mày, cúi đầu tiến đến sát gò má nàng, ôn nhu nói nhỏ vào tai nàng: "Dì cúi xuống, thế này được không?"

Gò má nàng chạm vào má Giang Trần Âm, có chút ngứa ngáy, nhưng cảm giác thân mật của hiện tại để nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Hai tay của nàng vẫn ôm chặt hông Giang Trần Âm như cũ, đôi mắt vì cười mà híp lại, nhẹ giọng nói: "Ừm, con thích như vậy."

Hết chương

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mọi người thất tịch vui vẻ. (Ed: này là thất tịch năm trước, năm nay cũng qua luôn rồi haha)

o0o

Ed: Hai tuần nay bận học, mà giờ mình phải thường xuyên vào lab nên thời gian rảnh không còn nhiều, nhưng mọi người yên tâm, giờ mình chỉ đang edit bộ này thôi, nên một tuần có thể sẽ lên được khoảng 2 -3 chương.