Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 12




Ngoài nhà hàng, người đi đường vội vàng lướt qua, âm thanh trò chuyện bị ngăn cách bởi tấm kính.

Bạc Mộ Vũ trầm lặng nhìn ra bên ngoài, một tay đặt lên bàn, một tay cầm đầu ống hút thon dài từ từ khuấy ly nước.

Mình phải nói như thế nào với ba mẹ để dọn ra ngoài?

Chạng vạng hôm qua, trên đường Giang Trần Âm đưa nàng về, nàng hỏi Giang Trần Âm có thể dọn ra ngoài rồi hai người ở cùng với nhau không.

Giang Trần Âm rất nhanh cười nói đồng ý, sau đó còn hỏi nàng: “Vậy con định nói thế nào với ba mẹ để dọn ra ở cùng ta. Trước giờ con chưa từng ở cùng với ta lâu như vậy.”

Thật ra nàng cũng chưa biết mình sẽ nhận được đáp án như thế nào, nàng chỉ muốn giống như khi còn nhỏ quấn lấy Giang Trần Âm. Có lẽ trong lòng nàng chỉ nghĩ điều mình muốn là lắp đầy khoảng trống bốn năm xa cách Giang Trần Âm, nghĩ đến điểm này, nàng rất nhanh lắc đầu phủ định.

Bởi vì nàng cảm thấy, việc đó không chỉ lắp đầy đoạn thời gian trống vắng ấy, mà cho dù Giang Trần Âm không rời đi, nàng cũng không mong muốn cả hai ngày càng xa cách bởi vì mình trưởng thành.

Điều mình muốn chính là cùng Giang Trần Âm ở bên nhau, nếu như sau này có người đối với mình tốt hơn Giang Trần Âm ……

Không, sẽ không có nếu như.

Nàng không thích ở bên cạnh người khác, khi nhỏ nàng cũng đã nói với Giang Trần Âm, một người như vậy sẽ không tồn tại……

Vậy nếu Giang Trần Âm cũng có một người như thế?

Mỗi một người trưởng bối mà mình từng gặp qua đều có bạn đời của họ, bầu bạn với nhau giống như ba mẹ vậy. Từ trẻ trung đến trung tuần, rồi đi đến già, mỗi ngày đều trải qua bên nhau.

Tay Bạc Mộ Vũ cầm ống hút khuấy nước ngừng lại, nàng cảm thấy bản thân thật xấu xa.

Bởi vì nàng không hy vọng bên cạnh Giang Trần Âm sẽ có một người như vậy, nhưng nàng nghĩ đến cái cảnh mà Giang Trần Âm gặp ác mộng hoảng sợ rồi tỉnh giấc, nàng lại hy vọng có thể có một người như vậy.

Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, trước mặt liền có một cô gái tươi cười ngồi xuống, tuổi cỡ tuổi nàng.

“Tiểu Vũ, cậu làm gì mà phát ngốc ra vậy? Mình ở đây nhìn cậu mấy phút, cơm mình cũng gọi xong rồi.”

Người vừa đến cười hì hì, tóc dài phía sau cột thành đuôi ngựa, đôi mắt có thần sáng ngời.

“Vừa rồi đang nghĩ một chuyện, mà sao cậu tới đây nhanh vậy?” Bạc Mộ Vũ thu hồi suy nghĩ, nhẹ nhàng tươi cười.

“Nếu mình đã hẹn cậu ăn trưa, đương nhiên là đang ở không xa công ty cậu.” Người vừa tới vẫn tươi cười nói chuyện.

Bạc Mộ Vũ sờ sờ ly nước trước mặt mình, im lặng.

“Ai...không phải…… Cậu có thể nào mở miệng nói chuyện hay không?”

“Tiểu Hàm.” Bạc Mộ Vũ bỗng nhiên nhíu mày “Mình nên nói thế nào với ba mẹ để dọn ra ngoài ở?”

“Hả?” Dương Thư Hàm nghi hoặc nhìn nàng, sau đó nghĩ nghĩ, làm mặt quỷ nói: “Vậy thì cậu nói là muốn cùng với bạn trai có thế giới riêng của hai người, vô cùng đơn giản.”

“Tiểu Hàm!” Ánh mắt Bạc Mộ Vũ sắc lạnh, chỉ chốc lát miệng lưỡi lại mềm xuống “Mình nói thật, tìm cái lý do nào tốt một chút? Mình chưa từng dọn ra ngoài ở bao giờ.”

Sơ trung, cao trung nàng đều học ngoại trú, đến khi vào đại học tuy nói ở ký túc xá, nhưng so với tình huống hiện tại hoàn toàn bất đồng, nàng không thể nào đột nhiên đi nói là đi làm cũng muốn ở ký túc.

Lúc này phục vụ mang cơm đến cho Dương Thư Hàm, cô cầm lấy đũa điểm điểm lên bàn ăn, suy tư nói: “Vẫn là cách nói này tương đối tốt không phải sao? Hiện tại chúng ta ở cái tuổi này nói đến chuyện yêu đương là bình thường.”

Bạc Mộ Vũ liền phản bác cô: “Ai mà vừa mới yêu lại lập tức ở chung?”

“Này……” Dương Thư Hàm gắp lên mấy miếng cà rốt, ăn ăn rồi cắn luôn chiếc đũa, hàm hồ hỏi nàng: “Vậy thì cậu hãy thành thật nói cho mình biết, rốt cuộc tại sao đột nhiên cậu lại muốn dọn ra ngoài ở? Nói ra thì mình sẽ nghĩ cách giúp cậu.”

Bạc Mộ Vũ cắn cắn môi, không biết nên nói như thế nào mới tốt. Nếu mà nói với Dương Thư Hàm mình muốn ở cùng với một người dì, có thể sẽ bị cười một trận nói mình không chịu trưởng thành?

Tuy Giang Trần Âm đã hơn ba mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn thì cũng mới hơn hai mươi, chỉ là khí chất khá thành thục, không phải cô gái hai mươi nào cũng có được.

“Ai ai ai, đang hỏi cậu đấy.” Dương Thư Hàm lấy chiếc đũa quơ quơ trước mặt nàng.

“À……” Bạc Mộ Vũ lúc này mới hoàn hồn, “Ừ thì chính là mình muốn ở cùng với một người bạn, một người bạn rất tốt.”

Dương Thư Hàm nghi ngờ nhìn nàng, bạn bè gì mà có thể làm cho cậu ấy đi tới nông nỗi muốn dọn ra sống cùng nhau? Nhớ thời điểm cao trung năm đó, chính mình còn lì lợm la liếm cầu xin cậu ấy đến trường ở lại với mình, cậu ấy chết sống cũng không chịu ở.

“Thật ngại quá, không tin.” Dương Thư Hàm buông đũa xuống, uống một hớp nước cho đỡ khát.

Bạc Mộ Vũ đúng là, coi mình là đứa ngốc sao, mình là ai chứ, quen biết nhiều năm như vậy mình còn không nhìn ra có chuyện không đúng.

Cậu ấy có thể cùng bạn bè nào mà muốn dọn ra ngoài sống cùng? Bạn bè vừa mới quen tuyệt không có khả năng, tính tình Bạc Mộ Vũ thì ngốc nghếch, không có thời gian dài tiếp xúc tuyệt đối sẽ không đạt đến cái gọi là ‘bạn bè tốt’ như vậy. Mà bạn bè của Bạc Mộ Vũ mình đều quen biết, cô dám cam đoan không có ai trong số đó có thể làm cho Bạc Mộ Vũ muốn dọn ra sống cùng.

Nghe thấy Dương Thư Hàm không tin, Bạc Mộ Vũ hơi rũ mắt, bắt đầu suy nghĩ đến cách nói thứ hai.

“Phốc……” Dương Thư Hàm vui vẻ, lùa cơm với thức ăn vào miệng, cười nàng nói: “Cậu nói thật cho mình biết, mình sẽ không nói ra đâu. Mau nói, có phải có gì đặc biệt đúng không?”

“Thật sự không phải.” Bạc Mộ Vũ nhẹ nhàng lắc đầu “Là một người bạn, người bạn này không giống với chúng ta, nhưng mà trước kia cậu đã từng gặp cô ấy.”

“Vậy a……” Dương Thư Hàm cau mày suy nghĩ, tại sao lại nhớ không nổi.

Hơn nữa Bạc Mộ Vũ, người này chính là như vậy, đã không muốn nói có bức thế nào cũng không hé một câu, đến cùng chỉ tổ làm người ta thêm khó chịu.

Dương Thư Hàm nghĩ thầm, thôi bỏ đi, dù sao sớm muộn gì cũng biết.

“Thế này, mình có biện pháp.” Dương Thư Hàm đại phát từ bi, ở dưới bàn đá đá chân nàng “Mình nhớ không nhầm là trước kia cậu có nói, ba mẹ cậu đặc biệt lo lắng cậu không ăn ngon, đúng không? Vì cậu, đã nhiều năm rồi chưa được vui vui vẻ vẻ ra ngoài du lịch.”

Bạc Mộ Vũ gật đầu, “Ừ, đúng là như vậy. Nghe mẹ mình nói, mẹ và ba luôn lo lắng cho mình ăn cơm không đúng bữa, nghỉ ngơi không hợp lí. Trước kia có thời gian ông bà nội trong coi mình giúp, giờ ông bà nội đi rồi, ba mẹ cơ hồ cũng không ra ngoài nữa.”

Nói đến ông bà nội, ngữ khí Bạc Mộ Vũ liền hạ xuống.

“Đúng rồi, chính là điểm này.” Dương Thư Hàm thần thần bí bí hạ giọng “Cậu có thể để cho ba mẹ cậu đi ra ngoài du lịch một thời gian, sau đó thuận lý thành chương để ở cùng với người bạn đó của cậu, lại nói một nhà có thể chăm sóc lẫn nhau. Đến lúc ba mẹ cậu trở về, cậu có thể kéo dài thời gian, nói là chuyển đến dọn đi tương đối phiền phức.”

Hai mắt Bạc Mộ Vũ sáng rực lên “Còn sau đó?”

“Cậu ngốc nha, sau đó thì sao, sau đó thì cậu có thể cho ba mẹ cậu thấy người bạn kia thật không tồi, sẽ không dạy hư cậu, hơn nữa cậu cần thiết phải diễn giải, kể ra thành quả tự lập trong thời gian ngày. Không có gia trưởng nào lại không muốn cho con cháu mình có thể tự lập, chỉ cần cậu hiếu thuận là được.”

Bạc Mộ Vũ càng nghe càng thấy đúng, vừa bắt đầu suy xét, vừa theo bản năng gắp thức ăn lên ăn.

“Ai ai ai, mình đưa ra chủ ý cho cậu xong rồi, cậu một câu cũng không trả lời là sao?” Thấy nàng ngay cả phản ứng cũng không có, Dương Thư Hàm liền tạc mao.

Suy nghĩ của Bạc Mộ Vũ về với thì hiện tại, buông đũa xuống, nghiêm túc nói: “A, cảm ơn cậu, bữa cơm này mình mời.”

Dương Thư Hàm trợn trắng mắt, sáng nay chắc chắn mình không cẩn thận đã ăn phải thức ăn mèo nên mới có thể nghĩ ra kẻ lỗ mãng Bạc Mộ Vũ này có bồ.

Sau khi có ý tưởng trong lòng, thời gian làm việc buổi chiều, Bạc Mộ Vũ liền phát Wechat cho Giang Trần Âm: “Dì Âm, con đã nghĩ ra biện pháp.”

Một lát sau, Giang Trần Âm hồi phục: “Sao?”

Bạc Mộ Vũ: “Chính là chuyện dọn ra ngoài, bây giờ con biết phải làm gì rồi.”

Giang Trần Âm trở lại một đoạn giọng nói, đầu tiên là một tiếng cười khẽ trầm thấp, sau đó là một câu: “Được, ta đây chờ con.”

Tổng khi nàng nghe cảm thấy nó rất ấm, nhưng lại có chút ngứa, chắc là do lỗ tai.

Bên kia, ánh mắt Giang Trần Âm ôn hòa, cô không tự mình nói với Diệp Hạ Lam, bởi vì dù là quan hệ giữa cô và Bạc Mộ Vũ không có gì lạ nhưng rốt cuộc thì Bạc Mộ Vũ cũng là một người trưởng thành, khi đưa ra một quyết định nên tự bản thân cân nhắc, tự bản thân tính toán.

Sau cơm chiều sau, Bạc Mộ Vũ ôm laptop ngồi ở phòng khách tìm đọc về các danh lam thắng cảnh của các nước.

Ở hành lang, tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của Bạc Minh Lương cùng Diệp Hạ Lam đang dần đến gần.

“Ba ba, em cảm thấy con gái chúng ta trưởng thành khẳng định sẽ là một đại ngự tỷ, chính là loại này cao lãnh.”

“Ừm, trưởng thành rồi nói.”   

“Nhiều nhất là hai ba năm! Hiện tại hai mới hai mươi hai tuổi còn chưa được, hai mươi bốn tuổi chắc chắn sẽ thành, có đánh cược hay không.”

Ngừng lại trong chốc lát, Bạc Minh Lương lành lạnh mà phun ra một câu: “Không cược.”

Giọng Diệp Hạ Lam đột nhiên quát lên: “Không được! Nhất định phải cược!”

Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu lên nhìn, ba mẹ đã đến phòng khách.

Hai tay Bạc Minh Lương bắt lấy tay của vợ mình, đầu hướng hướng lên không cho tay cô nhéo vào mặt, sau đó giương giọng hỏi: “Tiểu Vũ, con đang làm gì?”

“Đang xem các điểm tham quan nước ngoài.” Bạc Mộ Vũ trả lời, nghiêng người dựa vào sô pha.

“Hả? Có chỗ nào vui không? Mẹ cũng nhìn xem.” Diệp Hạ Lam vừa nghe thấy liền có hứng thú, rời khỏi chồng chạy đến bên cạnh con gái ngồi xuống.

Bạc Mộ Vũ vừa vặn mở một nhóm hình ảnh ở Phuket, Thái Lan, Diệp Hạ Lam đến gần sau đó lẩm bẩm: “Thái Lan……”

Bạc Minh Lương vừa đi đến cạnh vợ ngồi xuống liền nghe thấy, hỏi lại: “Ba ba, anh có từng xem qua cát đảo không?”

“Không có a.”

“Nghe nói là rất đẹp đấy, em cũng chưa thấy qua. Chúng ta hình như từng đi Thái Lan phải không?”

Bạc Minh Lương lấy di động ra một bên ấn mở màn hình một bên liếc cô nói: “Đi cũng không đến cát đảo.”

Diệp Hạ Lam bĩu môi, chồng mình không có hứng thú, nàng cũng không thấy có nhiều lạc thú.

Bạc Mộ Vũ ngồi một bên bất động thanh sắc, như là thật sự chỉ đang xem hình ảnh rồi mở ra một nhóm ảnh khác.

Lúc này là danh sơn đại xuyên trong nước, có núi cao, mây mù lượn lờ, mặt hồ tĩnh lặng như gương, thủ pháp quay chụp của nhiếp ảnh nhuần nhuyễn đến mức mỗi một bức ảnh đều bày ra nét đẹp mỹ lệ của phong cảnh vô cùng đặc sắc.

Diệp Hạ Lam nhìn nhìn, bắt lấy tay con gái hỏi: “Tiểu Vũ, con không có việc gì xem những thứ này làm gì? Muốn đi sao?”

Bạc Mộ Vũ hơi liễm mắt, nhẹ nhàng nói: “Con muốn đi ra ngoài một chút, bận rộn một thời gian, cảm thấy mệt mỏi.”

Diệp Hạ Lam nghe vậy cười một tiếng, ngồi gần hơn ôm lấy bả vai con gái nói: “Con làm công việc này, bây giờ làm sao có thời gian ra ngoài chơi?”

Cô dừng một chút, như đột nhiên nghĩ thông suốt vấn đề gì, xoay qua chồng mình đang ngồi bên kia, phất phất tay: “Ba ba, có phải chúng ta lâu quá rồi không đi ra ngoài chơi hay không? Bây giờ Tiểu Vũ cũng đã đi làm, có thể đi một chuyến.”

Cô nháy mắt một cái với Bạc Minh Lương, bộ dáng gấp không chờ nỗi. Phải biết rằng vì Bạc Mộ Vũ, cô và chồng yêu đã hy sinh rất nhiều năm không đi ra ngoài du lịch.

Khi Bạc Mộ Vũ còn nhỏ, cô và Bạc Minh Lương còn từng chạy đến một tiểu trấn khoái khoái hoạt hoạt, ở như vậy một hai tháng, những ngày tháng đó không biết phải nói là có bao nhiêu nhàn nhã.

“Nói như vậy không sai……” Bạc Minh Lương ném điện thoại sang một góc sô pha, hơi buồn rầu “Tiểu Vũ tuy rằng đã trưởng thành không cần chúng ta phải nhọc lòng quá nhiều, nhưng cũng không thể để con bé trong thời gian chúng ta đi chơi phải ăn cơm hộp?”

Bạc Mộ Vũ nói tiếp: “Ba, mẹ, con sẽ nấu cơm……”

“Con, thôi bỏ đi.” Diệp Hạ Lam liếc mắt nhìn nàng một cái “Con lại làm được có vài món, chưa tới mấy ngày liền gọi cơm hộp để ăn.”

Bạc Minh Lương hai tay vỗ đùi, sau đó như vừa nghĩ tới cái gì “Mommy, nếu không mời người lại đây nấu ăn cho Tiểu Vũ?”

“Không được, đứa nhỏ này mười gậy đánh cũng không hé miệng nữa chữ, người ta sẽ buồn mà chết.” Diệp Hạ Lam lại nhăn mi.

Đã mời người đến còn quản người ta có nhàm chán hay không nhàm chán? Bạc Minh Lương muốn phản bác nhưng không dám mở miệng, vẫn là để cho lão bà làm chủ.

Ánh mắt Bạc Mộ Vũ quan sát biểu tình của Diệp Hạ Lam, ho nhẹ một tiếng, đang muốn nói ra đề nghị của mình.

“Có rồi!” Diệp Hạ Lam cả người đều lên tinh thần, vỗ vỗ vai Bạc Mộ Vũ sau đó đi vòng về bên cạnh Bạc Minh Lương ngồi xuống, lắc lắc cánh tay Bạc Minh Lương: “Ba ba, đem con bé ném cho Giang lão sư không phải tốt rồi sao? Giang lão sư sẽ nấu cơm!”

“Cũng có thể.” Bạc Minh Lương nghĩ nghĩ, gật đầu.

“Mẹ……”

Con không được ý kiến, quyết định như vậy.” Trong mắt Diệp Hạ Lam mang theo ý cười, còn cậy mạnh làm bộ dáng nghiêm tức nhìn Bạc Mộ Vũ “Lúc con còn nhỏ ba mẹ đã rất yên tâm khi giao con cho Giang lão sư, tuy rằng con với dì ấy, hai người đã mấy năm không gặp, nhưng khoảng thời gian trước không phải đã quen thuộc lại rồi sao? Con xem Giang lão sư đến nhà, chúng ta cũng không xem là người ngoài.”

“Đã biết.” Bạc Mộ Vũ gật gật đầu giống như đang nghe chỉ dạy.

“Ngoan.” Diệp Hạ Lam vừa lòng cười tươi, sau đó kéo chồng yêu trở về phòng.

“Ai...ba ba, chúng ta quyết định nhanh xem phải đi đâu chơi cho tốt.”

“Em nên liên hệ trước với Tiểu Giang đã……”

Bạc Mộ Vũ khép lại laptop, nhìn theo bóng dáng ba mẹ, dần dần bên môi nhợt nhạt hiện lên một vòng cung.

Thành công.

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả không nghĩ nói chuyện.

Hết chương 12

Ed: Aiiii, ta nói con gái là con của người ta mà ~~

Chắc Tiểu Vũ đã ngờ ngợ nhận ra tình cảm của mình dành cho Giang lão sư hơi đặc biệt dòi :v