Nhất Niệm Tam Thiên

Chương 61: 61: Khán Chu Thành Bích






Ánh mắt Vu Nhàn Chỉ không nhúc nhích, hồi lâu, chỉ nhàn nhạt nói: "Lý Kiên có hơn mười con trai, trong đó không thiếu người xuất sắc, Lý Hiền tuy là con vợ cả, Lý Kiên cũng không có ý cho hắn tập tước, cái danh xưng" thế tử ", bất quá là có ý tôn kính mà thôi.

Mà nay hoàng thượng sắp đại hôn, Bình Tây vương không mang theo người ngoài, nhưng lại muốn thất thế tử này vào kinh, trong đó nhất định có mưu đồ.

Chén thuốc là ta sai người mang đến, đề phòng một chút cũng không sao."
Lời hắn nói hết sức thản nhiên, tựa như chẳng qua chỉ là một việc không quan trọng.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, lại khiến cho lòng người cảm thấy sợ hãi.
Nơi này không phải Viễn Nam phủ, mà là Tùy cung; Lý Hiền không phải thế tử Viễn Nam vương phủ, mà là Bình Tây vương.
Cách trùng trùng trở ngại, Vu Nhàn Chỉ làm sao có thể an bài người đem chén thuốc kia đưa đến trên tay Lý Hiền?
Hắn kín đáo vô cùng, đã an bài người đưa thuốc tới, chắc hẳn đối với hành động kế tiếp của Bình Tây vương phủ đã có dự liệu, nếu như thế, vì sao khi ta sai người đổ thuốc đi, hắn lại thờ ơ?
Chỉ có một giải thích ------
Cho dù Lý Hiền không uống chén thuốc an thần kia, đi tới tiệc tiếp đón, thúc đẩy ván cờ tối nay, đối với Vu Nhàn Chỉ mà nói cũng không quá ảnh hưởng, dẫu sao hết thảy đều đã ở trong dự liệu của hắn.
Vu Nhàn Chỉ không có gạt ta, hắn quả thật chỉ là đề phòng một chút, nhưng cái "đề phòng một chút" này của hắn, là dưới tình huống trong lòng đã sáng tỏ mọi sự, là bày mưu tính kế lấy bốn lạng phá ngàn cân.
Dù sao Thiên gia Đại Tùy cùng Bình Tây vương phủ có sinh hiềm khích, Viễn Nam Vu gia sẽ đứng xem trò vui, ngao cò đánh nhau ngư đông đắc lợi không phải sao? Nếu không, hắn làm sao có thể tìm tới Đào Hoa Các trước cả hai vị hoàng huynh của ta được?

Tuyết rơi quá mỏng, còn chưa kịp phủ trắng trời đất, chỉ khiến cho không gian ẩm ướt.
Ta bước xuống bậc thang, trong lòng cảm thấy cực kỳ vô lực, ta hao tâm tổn sức tính toán, khó khăn lắm mới vạch được hắn.
Ta thăm dò trong tay áo, lấy tờ giấy đỏ kia, nhẹ giọng nói: "Thẩm Vũ lén đưa cho ta."
Vết nhăn trên tờ giấy đỏ ngay ngắn, thời điển ta gấp lại rất cẩn thận, Vu Nhàn Chỉ rủ mắt nhìn, ánh mắt lướt qua "Hồng trần may mắn", nhàn nhạt cười, nụ cười rất nhạt không thể nhận ra, nhưng đáy mắt lại pha lẫn ánh trăng.
Ta hỏi: "Tối nay Thẩm Vũ bày câu đố, cũng là chàng bảo hắn làm sao?"
Ánh trăng vẫn lưu lại nơi đáy mắt Vu Nhàn Chỉ, nhưng nụ cười bên miệng đã biến mất.
Hắn dời mắt nhìn ta: "Nàng nghĩ như vậy?"
Thật ra thì ta biết, trong lòng chỉ nghĩ việc lớn như thế tử đại nhân Viễn Nam, tâm tư đều trải khắp thiên hạ núi sông, làm sao chỉ vì chút nữ nhi thường tình mà bày ra cái trò giải đố khiến ta vui vẻ trong chốc lát? Bất quá Thẩm Vũ nổi lên hứng thú, xía vào việc vớ vẩn, Vu Nhàn Chỉ liền thỏa mãn nhã hứng của hắn.
Nhưng ta chính là muốn hỏi như vậy, thật ra ta cảm thấy rất mệt mọi phải nhìn thấu một thân bản lĩnh trăm tính ngàn lo không đoán cũng biết này của hắn, thà rằng hắn cứ giả bộ đến cùng, ngay cả một chữ Tình cũng từng bước tính toán.
Ta còn nói: "Tối nay ở trong Đào Hoa Các, nếu như ta không mang Lâm Hàm Yên bên người, nếu như chàng đến chậm một bước, Lý Hiền cùng Bình Tây vương được như ý, hôn ước của chúng ta, có thể bị hủy bỏ hay không?"
"A Bích," ánh trăng nơi đáy mắt Vu Nhàn Chỉ cùng phai nhạt, "Nàng cố ý nói những lời này khiến ta tức giận đúng không?"
Một lát sau, hắn lại nói, "Có bổn vương ở đây, không có nếu như."
Hắn sinh ra đã có một bộ dạng thật tốt, toàn thân đứng trong màn tuyết dưới ánh trăng, giữa rừng hoa đào chỉ còn cành khô trơ trụi, cũng có thể bày ra bộ dạng thanh nhã như vậy.
Ta nói: "Thế tử đại nhân ở trên cao ắt sẽ phải chịu lạnh, bình sanh tất nhiên không có Nếu như, nhưng Xương Bình hơn hai mươi năm qua, bên người khắp nơi đều là Nếu như, cũng may bình sinh đứng không cao, lại trải qua rèn luyện, đến nay vẫn giữ được cái mạng.


Nhưng trải qua chuyện tối nay, quả thực sợ hãi, giả sử đại hoàng huynh ban hôn, sau này kêu Xương Bình cùng thế tử đại nhân cùng đứng ở nơi cao, rơi xuống há chẳng phải sẽ thịt nát xương tan?"
Ta dừng một chút, chậm rãi nói: "Lòng có núi xa, chỉ là nhìn đã sinh sợ hãi, liền không dám leo lên."
Thần sắc Vu Nhàn Chỉ không nhúc nhích, lãnh đạm dị thường.
Nhưng cẩn thận nhìn lại, lại có thể phân biệt được ánh trăng trong đáy mắt đã hóa màn sương.
Ta cho tới giờ chưa bao giờ là đối thủ của hắn, lại đi vòng vèo nữa ắt thất bại không thể nghi ngờ, phương pháp chiến thắng duy nhất, thấy tốt thì nhận.
Ta làm lễ, nói: "Trời có chút lạnh, người đâu, thay bổn công chúa tiễn thế tử đại nhân." Vừa nói, quay người trở vào Đào Hoa Các.
Bên trong các, Lâm Hàm Yên đã khôi phục thần chí, một cung nữ vén rèm lên, đỡ nàng dậy, muốn đút cho nàng thuốc an thần.
Nàng vừa thấy ta, nước mắt lại chảy xuống, một tay đỡ trước ngực bị chăn che, lảo đảo muốn xuống đất dập đầu với ta, nói: "Nếu không phải công chúa điện hạ kịp thời cứu giúp, nô tỳ chỉ sợ, chỉ sợ là.."
Nàng không biết tối nay nàng đã thay ta cản một kiếp, ngược lại còn muốn cảm tạ ta.
Trong lòng ta cảm thấy áy náy, nhưng biết việc đã đến nước này, làm gì cũng vô dụng, liền sai người đỡ nàng nằm lại trên giường, hỏi: "Lúc trước ngươi nói lệnh tôn làm ở trong triều, hắn ở bộ phận nào, tên gọi là gì?"
Ánh mắt Lâm Hàm Yên hoảng hốt, vội vàng nói: "Lệnh tôn không dám, cha nô tỳ chỉ là người ghi chép ở Lễ bộ, chức quan nhỏ bé không đáng nhắc tới, công chúa địa vị cao quý, tục danh phụ thân không lọt được tai công chúa."
Ta gật đầu, lại hỏi: "Ngươi ở trong cung này, đã quen chưa, có nhớ nhà không?"
Lâm Hàm Yên nhìn ta, đáp: "Tiến cung hầu hạ công chúa cùng hoàng thượng, là phúc của nô tỳ, nô tỳ không dám nhớ nhà." Nhưng vừa nhắc tới chữ Nhà, cổ họng lại nghẹn ngào, nước mắt rơi lợi hại hơn.

Ta nói: "Bổn công chúa cho phép ngươi xuất cung được không?"
Lâm Hàm Yên ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt kinh ngạc tỏa ra chút ánh sáng, nhưng nàng lại cắn môi, tựa như phát giác bản thân không thể ở trước mặt ta bộc lộ mong muốn rời cung, nói: "Nô tỳ vào cung còn chưa đủ nửa năm, giờ mà rời cung, sẽ..

sẽ phá hỏng quy củ."
Ta hướng một tên nội thị trong các nói: "Truyền lệnh của bổn cung, nói Lâm thị con gái Lục sự Lễ bộ, hầu hạ bổn công chúa có công, mà nay đại hoàng huynh sắp đại hôn, đặt biệt tại đây ẩn điển, cho phép nàng rời cung về phủ, ngày sau đợi nàng cưới gả, bổn công chúa sẽ tặng cho nàng thêm một phần đồ cưới."
Nội thị vâng mệnh, lui xuống thông báo cho phủ Nội vụ.
Ta hướng Vệ Mân nói: "Ngươi đi nói cho nhị ca, nói là Lâm thị con gái Lục sự Lễ bộ, cứu bổn công chúa có công, bảo nhị ca tùy tình hình mà nâng chức cho hắn."
Vệ Mân "Vâng" một tiếng.
Một đêm trôi qua, đám mây hiện lên trên bầu trời, tuyết rơi lớn hơn, đám mây vừa dầy vừa nặng đem ánh mặt trời che kín, trời đất một mảnh tuyết rơi mờ mịt.
Ta đang muốn cho người mang Nhan quý nhân vào phòng thẩm vấn, một tên thị vệ tới thông báo: "Xương Bình công chúa, Nhan quý nhân hướng về phía chiếc đầu của tổng binh Bình Tây quỳ một đêm, cũng không biết là mê sảng hay bị nhiễm lạnh, đã bất tỉnh."
Ta nghĩ, nói: "Thôi, đem nàng ta mang về Thiên Hoa Cung, bảo Phương Thanh Viễn tới bắt mạch cho nàng ta, chờ nàng ta tỉnh bổn công chúa lại thẩm tra."
Tiểu Tam Đăng phủ áo khoác nhung lên cho ta, bung dù che cho ta, nói: "Kiệu liễn đã chờ bên ngoài Xuân Điện, nhưng bên ngoài tuyết quá sâu, rừng đào đường hẹp, ngồi kiệu sẽ đi chậm, công chúa đành phải đi bộ mấy bước."
Tuyết rơi rối rít, làm cho thân cung bị bao phủ màu trắng xóa.
Đào Hoa Các ở nơi hẻo lánh, cung nhân không kịp quét dọn, dẫm trên tuyết, tiếng tuyết vỡ khiến rừng đào khô phá lệ trống trải.
Cuối rừng đào là cầu Hoa Đào.
Có một người đang đứng trên cầu, người tựa như trúc, dung nhan như tranh vẽ, giơ cao dù đứng, trong hoảng hốt còn tưởng những cành đào khô bên người hắn vì hắn mà nở hoa.
Ta dừng tại chỗ hồi lâu rồi mới tiến lên, hỏi: "Thế tử đại nhân còn chưa trở về sao?"

Ánh mắt Vu Nhàn Chỉ nhàn nhạt rơi trên người Tiểu Tam Đăng.
Tiểu Tam Đăng làm lễ, đem dù đưa cho ta, đi ra khỏi Xuân Điện trước.
Lúc này Vu Nhàn Chỉ mới nói: "Bổn vương không nghĩ ra cái gì gọi là Lòng có núi xa, chỉ là nhìn đã sinh sợ hãi, liền không dám leo lên, liền chờ ở nơi này, cầu một lời giải thích."
Ta yên lặng trong chốc lát, nói: "Thế tử đại nhân tâm trí vô song, lại có chuyện không hiểu sao?"
Vu Nhàn Chỉ nhìn ta, hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Có thể là ta lừa mình dối người, mấy lời này rõ ràng có ba đoạn, ta lại chỉ để ý đến bốn chữ Lòng có núi xa.

Sau đó hắn hỏi ta," A Bích, trong lòng nàng thật sự có sao?"
Ta cùng hắn cầm dù đứng đối diện nhau, tuyết rơi mờ mịt, ta không trả lời, rủ mắt nhìn tuyết dưới chân, mới một lúc mà tuyết đã phủ hơn nửa chân.
Vu Nhàn Chỉ cũng không lên tiếng, chỉ từng bước tới gần ta, cho đến khi rất gần.
Sau đó hắn than nhẹ một tiếng, đưa tay đẩy cây dù trong tay ta rơi xuống đất, cúi mặt tới.
Trên môi bao phủ một mảnh ôn nhu, trăn trở quấn quýt nhau, hơi thở triền miên.
Nhưng hắn không có nhắm mắt, ta cũng không có, trơ mắt nhìn ánh mặt trời xuyên qua mây rơi vào cành cây khô như có nở một đóa hoa.
Mũi chân bị che trong tuyết lại lạnh thấu xương, khiến ta như mọc rễ tại chỗ.

.