Nhất Niệm Tam Thiên

Chương 15: 15: Lệ Mãn Khâm 3






Vu Nhàn Chỉ đạp tuyết, bước nông bước sâu đi vào noãn các.
Hắn nhàn nhạt quét mẫu tử Phượng cô một cái, đem áo khoác màu mực đưa cho Tiểu Tam Đăng, cười nói: "Hôm nay nàng cũng thật có tinh thần, trễ thế này rồi mà vẫn chưa đi ngủ."
Ta trầm mặc nhìn hắn, nói: "Trong cung ít khách đến, tự nhiên không ngủ được."
Thật ra thì ý đồ của Vu Nhàn Chỉ, ta làm sao không hiểu.
Tuy nói kinh thành là địa bàn của Chu gia, nhưng hoàng tộc suy thoái, phiên vương lớn mạnh, muốn mang người của Đại thế tử Viễn Nam tới một mình, nói dễ vậy sao? Huống chi, còn là người hắn gần gũi nhất.
Vu Nhàn Chỉ lúc này mới nhìn về đôi mẫu tử dưới đất, trùng hợp Phượng cô quay đầu sang, ánh mắt nhìn thẳng hắn.

Đứa bé kia đúng là cơ trí, trong veo gọi: "Cha nuôi-------"
Vu Nhàn Chỉ khẽ nhíu mi, khom người đem hai người Phượng cô đỡ dậy, trầm giọng nói: "Mạc Bạch."
Một tùy tùng bên ngoài đi vào.
"Đem Phượng cô cùng Thang Nhi đưa về biệt uyển."
"Khoan đã!" Ta quát lên, "Đại thế tử nhìn cho rõ, nơi này là Thiên Hoa Cung của bổn công chúa, có thể cho người khác muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?"
Bóng lưng Vu Nhàn Chỉ dừng một lát, quay đầu lại: "Nếu như ta nhớ không lầm, Xương Bình công chúa muốn người của bổn vương, cũng chưa được ta đồng ý."
Ta nhìn Vu Nhàn Chỉ gương mặt trầm như nước, chợt nhớ tới một vài lời đồn đại không liên can--- sớm nghe Đại thế tử Viễn Nam là người lạnh lùng, thủ đoạn cứng rắn, làm khó hắn ở trước mặt ta bày ra bộ mặt vui vẻ lâu như vậy.
Ta cùng hắn giằng co, trầm mặc đứng, chẳng biết lúc nào, bên ngoài tuyết bắt đầu rơi, khẽ thổi vào trong nhà, chạm xuống đất lập tức tan thành nước.
Vu Nhàn Chỉ bỗng dưng thở dài một tiếng, khó hiểu nói: "A Bích, đừng lại tùy hứng nữa."
Ta cũng không biết hắn lấy cái từ "lại" này ở đâu, chẳng qua là thấy mẫu tử Phượng cô sau lưng hắn, ta cảm giác không còn sức lực.
Mạc Bạch vẫn đem hai mẫu tử này đi.


Vu Nhàn Chỉ đứng trước cửa sổ, nhìn tuyết bên ngoài càng rơi càng lớn, bỗng nhiên nắm chặt lấy tay ta: "Theo ta ra ngoài một chút."
Từ Thiên Hoa Cung đến Hàm Trì Môn, là con đường dài đằng đẵng, hai bên tường cung tích tụ đầy tuyết, Vu Nhàn Chỉ dắt ta, đi không có mục đích.
Hai chân vùi trong tuyết, đi một hồi, thì có chút tê dại.

Ta khom người xoa chân, Vu Nhàn Chỉ yên lặng nửa ngày, nói: "Năm đó Phượng nương bị biểu cô ta xúi giục, sẽ phát sinh chuyện gì, nàng cũng không biết."
Ta đứng lên, nhìn vào mắt hắn: "Người nào cũng nói mình vô tội, người nào cũng đem sai lầm đẩy hết lên người Hoài vương phi, nhưng các ngươi không phải vẫn sống tốt sao? Mà ta thiếu chút nữa chết trong lãnh cung, thua thiệt này, ta phải đòi ai?"
Ánh mắt hắn phủ màn sương: "A Bích, chuyện đã qua rồi, không cần suy nghĩ nữa."
Ta nhịn không được cười, "Nhờ Đại thế tử coi trọng, đáng tiếc Xương Bình tuyệt không phải người đại lượng.

Người khác cố ý hại ta, ta tuy không thể ăn miếng trả miếng, nhưng muốn ta không truy cứu ta không làm được."
Hắn dần nhíu mi, giọng nói cũng dần lạnh lùng: "Ván đã đóng thuyền, truy cứu ra kết quả thì sao chứ?"
Trong lòng ta trầm xuống, không trả lời.
Vu Nhàn Chỉ lại dắt ta đi, kéo ta trở về.

Ta cách xa hắn nửa bước, chỉ có thể loáng thoáng thấy bờ môi mím chặt của hắn.
Hồi lâu, hắn lại mở miệng, âm thanh giống như than thở: "Nàng chẳng qua là không cam lòng, có lẽ ta không thể làm được gì cho nàng, nhưng từ nay về sau, chỉ cần nàng muốn, ta đều cho nàng." Hắn ngừng một lát, bỗng nhiên dùng sức nắm chặt tay ta, nói: "Đừng khổ sở nữa."
Ban đêm mát lạnh, tuyết rơi khiến một mảnh thiên địa cuồn cuộn, cũng sắp nhuộm trắng sợi tóc của Vu Nhàn Chỉ, ta chợt nhớ tới một câu, Sớm còn tơ biếc, tối hầu tuyết pha (*)
(*) Một câu trong bài Tương tiến tửu - Lý Bạch ý chỉ đời người ngắn ngủi
Làm sao biết khổ sở? Đó đều là chuyện nhiều năm trước.
Hôm nay ta muốn nổi giận, phần nhiều chẳng qua là tiếc nuối, tiếc nuối những tâm nguyện trước kia không có biện pháp thực hiện.
Ta nói: "Chàng nói với ta, ta chẳng qua là không cam lòng, không cam lòng một người sinh tử một hồi, quay đầu lại cuối cùng chỉ là chuyện cười, không cam lòng từng có một mong ước cùng mộng đẹp, hôm nay đều hóa thành bọt biển.

Nhưng ta có biện pháp nào chứ? Ván đã đóng thuyền."
Thiên Hoa Cung đã gần ngay gang tấc, lầu các cao ngất sừng sững một góc trời tây hoàng thành, vô cùng lạnh lẽo.
Ta lại nghĩ tới tranh chấp trước kia, không khỏi cười nói: "Chàng biết không, mới vừa rồi thấy chàng ra sức bảo vệ mẫu tử Phượng cô, cảm giác đó thật kỳ quái.

Giống như một người qua đường, đột nhiên xen vào chuyện người khác."
Vu Nhàn Chỉ quay đầu lại, chau mày: "Ta cùng Phượng nương, cũng không phải như nàng nghĩ."
Ta không để ý đến lời giải thích của hắn, ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, hỏi: "Nhàn Chỉ ca ca, lúc nào chàng trở về?"
"A Bích?" Hắn kinh ngạc nói, vẻ mặt lộ ra sự vui vẻ, "Nàng cuối cùng cũng nhớ."
Nhớ thì sao, một đoạn phồn hoa ba năm trước cũng có thể hóa thành chuyện xưa, càng không cần nói đến một lần quen biết lúc đó.

Ta nói: "Năm nay, chàng ngàn dặm tới kinh thành cầu hôn ta, ta hết sức cảm kích.

Chàng đối với ta tìm mọi cách chiếu cố, không để ta sợ hãi, không để ta bị lạnh, ta cũng không phải người vô tri.

Mỗi phần tâm ý của chàng, ta đều ghi tạc trong lòng.

Có lúc, ta thậm chí còn nghĩ cứ như vậy cùng chàng về Viễn Nam sống một cuộc đời bình bình đạm đạm cũng không tệ.

Ta quả thực đã làm như vậy.

Mỗi lần chàng tới, ta đều hết lòng chung sống với chàng.

Ta biết chàng yêu trà, trong lúc rảnh rỗi, ta ngoài việc lật coi thoại bản truyền kỳ, cũng sẽ đọc một chút sách về trà, học trà đạo.

Tuy ta có chút bủn xỉn, có chút cẩu thả, nhưng tự hỏi không hề bạc đãi chàng."
Ta rủ mắt, "Ta hiểu những tâm ý này, không thể bằng một phân một hào chàng đối với ta, nhưng là.." Ta từ từ rút tay ra khỏi tay Vu Nhàn Chỉ, "Cứ như vậy đi."
Tuyết rơi tán loạn, mâu quang Vu Nhàn Chỉ phá lệ trầm tĩnh, sâu xa, như giếng cổ.
Môi hắn giật giật, nhưng không thể nói ra lời, chỉ về hướng Thiên Hoa Cung, an tĩnh nói: "Ta nhìn nàng đi vào."
Trong cấm cung, vẫn luôn có một chút lời đồn, năm đó ta từ lãnh cung đi ra, cũng nghe được một ít.

Nói đất phong phía nam của Hoài vương, là vùng đất trù phú thuận tiện giao thông thủy bộ bốn phía, Viễn Nam vương vẫn luôn muốn có.


Ba năm trước, Hoài vương chết, Ly phi chết, vùng đất kia, liền trở thành miếng thịt ngon, người người tranh giành.
Quá trình tranh giành ta không biết được.

Kết quả là Mộ Ương tuy là triều đình phái đi canh giữ mảnh đất kia, nhưng Viễn Nam lại đem nắm trong tay giao thông đường thủy.
Thật ra thì triều đình thị phi, cùng một công chúa như ta thì có quan hệ gì? Đáng tiếc trai cò đánh nhau đến sóng xô biển động, lại đem con cá trong nước như ta cuốn vào.

Vốn là chuyện cũ như vậy, ta cũng cho là mình không thèm để ý.

Nhưng hôm nay, khi ta thấy ngay cả Phượng cô cũng được sống ngày tháng tốt đẹp, liền không kìm được cảm thấy không cam lòng, bỗng nhiên không biết, làm thế nào mới có thể chung sống với Vu Nhàn Chỉ.
Hắn bị ràng buộc quá sâu trong thị phi đó.
Ta không biết một đêm kia, Vu Nhàn Chỉ rời đi lúc nào.

Chỉ nhớ lúc hắn đạp tuyết sâu đi bộ, mỗi bước đều rất chậm, ước chừng bởi vì Viễn Nam không có tuyết.
Rất nhiều năm sau, mỗi lần ta giật mình tỉnh lại trong giấc mơ, trong mộng đều có một bóng người lủi thủi mà đi, hắn hoặc là đi dưới chân núi tuyết rơi tán loạn, hoặc là đi trong sa mạc rộng lớn mây mù dày đặc.
Ta vẫn luôn hối hận không thể đi cùng bên cạnh hắn.

.