Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 96: Nhớ về lúc đầu (3)




Vì tìm dây truyền cho Ngũ Nhược Thủy làm lỡ thời gian nên khi anh về đến nhà Đồng Nhất Niệm đã đi rồi. Vừa đi vào phòng ngủ anh liền nhìn thấy chăn trên giường rất lộn xộn.

Đồng Nhất Niệm ngủ dậy thường không thích gấp chăn, không chỉ thế cô thực ra là không thích dọn dẹp, phòng luôn luôn bừa bãi đặc biệt là thích ném đồ ăn vặt và sách linh tinh. Khi cô đọc sách nhất định phải ăn đồ ăn vặt, ăn đến đâu, đọc đến đâu thì cũng vứt ở đó luôn.

Anh nhìn thấy cơm hộp mua cho cô tối qua vẫn để trên tủ đầu giường không có dấu vết được động vào, lông mày liền nhăn lại.

Vứt hộp cơm đi, chỉnh ngăn nắp lại sách trên tủ, chỉ chỉnh lại chứ không lấy khỏi tủ sách sợ Đồng Nhất Niệm trở về không tìm thấy lại hỏi anh: "Lục Hướng Bắc, sách của tôi để đâu rồi?", "Lục Hướng Bắc, trang tôi đang xem sao anh lại làm loạn lên rồi.."

Rõ ràng là anh sắp xếp gọng gàng thế mà lại trở thành anh là người bày bừa ra..

Vì thế nên đành theo lý luận của cô, cả người bảo mẫu đến dọn dẹp cũng không giúp cô dọn dẹp đống bừa bãi đó của cô, không phải là không thể mà là không dám. May là anh không phải là người hà khắc, trong nhà chỉ cần nhìn vừa mắt là cũng được rồi, đợi đến khi anh nhìn không vừa mắt nữa thì anh lại dọn dẹp.

Cuối cùng anh mới chỉnh đốn ga giường.

Lật chăn ra liền có mùi hương thanh mát nhẹ nhàng tỏa ra, là mùi hương trên người cô. Không phải là mùi nước hoa, cô chưa bao giờ dùng nước hoa, anh từng tặng cô nước hoa nhưng bị cô vứt xó còn rất khinh bỉ bình luận một câu về nước hoa: "Người Trung Quốc chúng ta vốn đã có mùi hương tự nhiên trên người, thơm biết bao sao phải dùng nước hoa chứ? Thứ đồ này người nước ngoài thích sử dụng là vì trên người họ có mùi nếu không dùng sẽ làm người khác nghẹt thở! Em mới không thèm dùng nước hoa đấy!"

Anh đồng ý với cô.

Mùi hương trên người cô thơm hơn bất cứ loại nước hoa nào, cơ thể lại mềm mại, buổi tối ôm vào lòng thì thật đúng với câu "Ôn hương nhuyễn ngọc"

Vừa nghĩ như vậy cơ thể cũng nóng dần lên, anh vội vàng trải chăn xong liền vào phòng tắm tắm, bỏ áo sơ mi vào giỏ quần áo bẩn

Hơi nóng trong bồn tắm bốc dần lên, mỗi tấc da thịt được nước nóng chảy qua làm anh không thể không nghĩ lại cảnh cô mềm mại quấn lấy thân thể anh..

Không ngờ đã qua hai năm rồi..

Còn nhớ đêm đầu tiên sau khi kết hôn ấy, cô tắm rửa trong phòng tắm, kì cọ rất lâu không thấy ra, anh tưởng cô bị ngất trong đó rồi liền gõ mạnh cửa xem thế nào.

Kết quả cô mặc quần áo chỉnh tề đi ra, tóc còn quấn khăn vẫn còn nhỏ nước. Mặt đỏ rực, rõ ràng đến có nhìn thấy từng mạch máu, đôi mắt long lanh hơi xấu hổ né tránh anh..

Anh cũng hiểu cô tại sao lại trì hoãn lâu như vậy, bỗng nhiên cảm thấy mềm lòng..

Đêm đó anh cuối cùng không động vào cô. Anh biết cô chưa sẵn sàng còn về bản thân anh thật ra cũng chưa sẵn sàng..

Tiếng chuông di động vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, người anh cứng ngắc vội vàng nhận điện thoại, chờ cả một đêm cuối cùng cũng chờ được cuộc điện thoại này..

Đến khi nghe thấy đối phương nói chuyện anh mới nhận ra trên người không mặc gì cả..

Lặng lẽ nghe đối phương nói chuyện xong anh nói: "Không việc gì là tốt rồi, về sau khi gọi vào số này của tôi cần phải cẩn thận, tốt nhất là đừng gọi nữa, tôi e là có người nghe trộm.. lúc này? Chắc là không nhanh như vậy đâu nhưng ngày mai thì chưa chắc!.. Phải cẩn thận đấy.."

Cuộc đối thoại ngắn gọn, nhanh chóng lưu loát kết thúc.

Anh nhanh chóng chọn quần áo mặc vào, Lục tổng anh ngày hôm nay phải đi làm muộn rồi vì anh phải đi vòng đường xa để mua vằn thắn.

Ở cừa văn phòng Đồng Nhất Niệm anh gặp Di Đóa đang chuẩn bị đi vào. Di Đóa nhìn thấy anh vội vàng tránh đường còn cười: "Ấy, Lục tổng tự mình đi mua vằn thắn thích ăn đấy à?"

Trong bao nhiêu nhân viên ở công ty, Di Đóa có thể coi là không sợ anh, không chỉ nói vòng vo với anh thỉnh thoảng khi thoải mái còn trêu ghẹo anh nữa, đây đều là vì có Đồng Nhất Niệm chống lưng.

Anh bỗng nghĩ lại lúc anh muốn uống trà thì cô lại mang cho anh sô cô la nóng.

Thì ra lá trà cũng có lúc hết, anh chưa bao giờ nghĩ đến bời vì dù cho ở nhà hay ở công ty trước nay đều chưa bao giờ thiếu lá trà xanh đó. Sau này khi anh tự mình ra ngoài mua một bao trà xanh cùng tên nhưng lại luôn cảm thấy nó thiếu thiếu vị gì đó..

Đối với sự đùa cợt của Di Đóa anh lại chỉ cười nhẹ sau đó không gõ cửa mà đi thẳng vào trong văn phòng của Đồng Nhất Niệm.

Cô đang chăm chú làm gì đó, anh đi vào đặt vằn thắn lên bàn, tán dương: "Sao hôm nay lại chăm chỉ vậy? Phải biểu dương mới được, tăng lương, tăng thưởng thôi!"

Cô không thèm ngẩng đầu tiếp tục làm việc của mình.

"Anh biết em nhất định chưa ăn sáng nên đặc biệt mua đến, còn nóng đấy!" – Anh mở hộp ra, một mùi hấp dẫn bay ra, mùi thịt độc nhất vô nhị và vằn thắn rất hấp dẫn, làm người ta thèm chảy nước miếng.

Những đồ ăn quá ngon sẽ làm người ta nghiện vì thế tốt nhất là nên cai đi.

Cô vẫn không nói gì.

"Tối qua anh sai rồi, anh đến để tạ lỗi với em đây, tối nay sẽ nỗ lực gấp bội để đền bù cho tối qua được không?" – Sự thiếu đứng đắn của anh lại bắt đầu rồi.

Đồng Nhất Niệm bỗng nhiên cảm thấy nhàm chán, gấp lại tập tài liệu đối mặt với đối mắt đang cười của anh: "Lục Hướng Bắc, anh rốt cục là người hay là cầm thú vậy? Ngoài việc đó ra có còn nghĩ đến việc khác nữa không?" – Mà thực ra đến cả chuyện đó anh cũng không có nhiệt tình như cô nghĩ, dù sao cũng không bì được với cuộc điện thoại có chuyện quan trọng của anh. Đây là sự thật cô không thể lờ đi!

Anh.. vừa mang theo nụ cười giả tạo lại vẫn để lộ ra vài phần nhẫn nhịn, người có thể kết hợp một cách hoàn hảo giữa sự giả tạo và nhẫn nhịn cũng chỉ có thể là Lục Hướng Bắc. "Tất nhiên anh vẫn nghĩ đến bụng của em, nó đang tố cáo với anh nói em bạc đãi nó kìa!"

Anh chen vào ghế của cô thuận thế ôm cô ngồi lên đùi, một tay xoa bụng cô sau đó lấy thìa múc một miếng vằn thắn đưa lên miệng cô: "Trách nhiệm của anh là phải đút cho em ăn thật no.."

Câu nói này của anh có hai nghĩa, Đồng Nhất Niệm biết lời Lục Hướng Bắc nói ra chắc chắn có nhiều nghĩa nếu không thì không phải phong cách của anh rồi..

Cô mím môi, mặt cứng rắn.

"Thật không ăn sao, vậy thì anh ăn đấy?" – Anh giống như đang dỗ một đứa trẻ mà bản thân anh cũng thật sự chưa ăn sáng, rút thìa về liền ăn luôn miếng vằn thắn, còn vừa khen để dụ cô nữa: "Mùi vị thật ngon nha, còn không ăn thì anh ăn hết thật đấy!"

Đáng tiếc là cô không còn là một đứa trẻ con nữa, cái tuổi mà có thể quên đi vết thương kia khi được dỗ bằng kẹo sau khi bi tát cho một cái đã qua lâu rồi.

Ánh mắt hướng về hộp vằn thắn vẫn còn bốc hơi nóng kia, mùi thức ăn béo ngậy kia đặc biệt đáng yêu, hơi nóng bốc lên làm mờ đi tầm nhìn, giọng nói của cô xa xôi mà mặc nhiên vọng lại: "Có một số thứ ăn nhiều sẽ ngấy, tôi đã không còn thích ăn vằn thắn nữa rồi, anh thích ăn thì cầm đi đi!"

Cô cảm thấy cơ thể anh cứng lại nhưng chỉ nháy mắt Lục Hướng Bắc lại khôi phục được trạng thái: "Một số thứ ở đây là chỉ cái gì? Vằn thắn hay là.. hửm.. cái khác? Có phải ăn anh cũng ngấy rồi không?"

Ngữ khí mờ ám và đùa cợt như vậy làm Đồng Nhất Niệm bắt đầu thấy phản cảm, anh đối với cô nhiều nhất cũng chỉ là về mặt yêu thích cơ thể không còn gì khác..

"Lục Hướng Bắc! Khi anh nói chuyện có thể đừng như tên lưu manh có được không? Bộ dạng đó thật làm cho người ta thấy đáng ghét!" – Biểu tình lúc đó của cô cự kì quá đáng, giống như đối mặt với thứ bẩn thỉu ghê tởm nhất dưới gầm trời này vậy, nhìn thêm một chút cũng thấy kinh tởm vậy.

Trong mắt anh như gợn lên những cột sóng, chỉ có điều khả năng tự chủ của anh luôn quá tốt nên chỉ cười nhạt: "Đừng cứ nói đáng ghét mãi thế, như vậy sẽ làm anh nghĩ là em có thai rồi đấy!"

Đồng Nhất Niệm tức giận muốn đổ cả bắt vằn thắn kia lên đầu anh lắm rồi..

Anh cuối cùng cũng đi ra, chỉ để lại một nụ cười dỗ dành và một bát vằn thắn, trước khi đi còn xoa đầu cô, khi anh biến mất sau cửa văn phòng cô không nhìn được mặt anh nhưng bóng lưng anh vẫn rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến đơn độc..

Không còn tâm trạng để làm việc tiếp cô liền khóa cửa lại lấy tài liệu ông Vu đưa ra xem, dày cả một tập, cô chọn ghi chép nhật ký tuần gần đây để xem.

Có vài số cô thấy quen như của ba cô, Thành Chân, Lâm Tử còn có một số khách hàng, một số người làm trong cơ quan chính phủ pháp luật hay qua lại, dù cho những số này cô hoàn toàn không nhớ nhưng đã nhìn qua rồi ít nhiều cũng có ấn tượng.

Sau đó viết ra những số lạ của những người càn điều tra.

Nhưng sau khi chọn được mấy số lại cảm thấy phiền phức, bản thân có cần thiết phải làm thế không? Dù có điều tra mấy người đó cũng không thể đẩy nhanh việc ly hôn, cô cần là chứng cứ, chứng cứ có tính thuyết phục trên tòa kìa!

Cô chán nản vứt bút sang một bên, không hiểu chỉ là ly hôn thôi mà sao đến lượt cô lại khó khăn như vậy chứ?

Những cặp vợ chồng khác, thỏa thuận phân chia tài sản, con cái xong là có thể đi cục dân chính lấy sổ xanh rồi. Còn cô đồng ý cho anh hết tài sản dưới tên mình, hai người lại không có con cái mà sao lại không ly hôn được chứ?

Cô lại nhặt bút lên bắt đầu vẽ loạn trên giấy, viết ra các cách ly hôn

Thỏa thuận ly hôn, sau đó vẽ một dấu X bởi vì Lục Hướng Bắc dù chết cũng không đồng ý nên con đường này không thể qua được. Vì thế cô bây giờ đến cả hai chữ ly hôn cũng lười không muốn nhắc trước mặt anh nữa, chỉ có thể chờ đợi một chiêu bắn trúng anh ta sau đó thu được thắng lợi hoàn toàn thôi.